“Hạ giáo sư... Cháu cảm giác không đúng vậy, cháu tuyệt đối có nhân cách phân liệt! Nếu không ngài lại cho cháu khám tiếp thế nào?” Lâm Yên nhìn chằm chằm Hạ Thụy Uyên nói.
“Lâm tiểu thư, cháu quá khẩn trương, cháu cần tôn trọng khoa học, tin tưởng bác sĩ.” Hạ Thụy Uyên cau mày nói.
“Hạ giáo sư, cháu không phải không tin khoa học cùng bác sĩ, cháu chủ yếu là không tin chính cháu!” Lâm Yên nói.
“Ha ha, Lâm tiểu thư, cháu nếu biết ca bệnh nhân cách phân liệt kinh điển của tôi ở nước ngoài, hẳn phải biết quyền uy của tôi, tôi nói cháu không có, cháu liền không có.” Hạ Thụy Uyên cười nói.
“Cháu vẫn cảm thấy...” Lâm Yên mặt mũi tràn đầy lưỡng lự.
“Lâm tiểu thư, bằng không, cháu đi gặp bác sĩ khác?” Cuối cùng, Hạ Thụy Uyên nhéo nhéo ấn đường.
“Bác sĩ khác? Còn có bác sĩ lợi hại hơn ngài sao?” Lâm Yên vội hỏi.
Ông lão khiêm tốn mỉm cười, “Chỉ sợ không có.”
Lâm Yên: “...”
Thật xin lỗi, quấy rầy.
Cuối cùng, Lâm Yên chỉ có thể xám xịt rời đi.
Nếu ngay cả loại chuyên gia lĩnh vực tinh thần Hạ Thụy Uyên này cũng nói không có vấn đề, cái kia cô hẳn là thật sự không có bất cứ vấn đề gì.
Chẳng lẽ là... Quỷ nhập vào người?
Chờ Lâm Yên rời đi, ông lão cầm điện thoại di động lên, bấm gọi điện thoại.
“Bùi tiên sinh, lời nhắn nhủ của ngài đã hoàn thành, đúng vậy, Lâm tiểu thư không có hoài nghi.”
...
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, Lâm Yên thoáng an tâm.
Sau đó, cuối cùng nhớ tới người nào đó bị chính mình bỏ quên.
“Uy, Cẩu Tử...”
Cơ hồ là Lâm Yên vừa gọi tới, đầu kia liền nghe máy, lập tức truyền đến âm thanh kích động của Uông Cảnh Dương: “Mịa nó! Lâm Yên bà cái đồ thấy sắc quên nghĩa, rốt cuộc biết gọi điện thoại cho tôi!”
Lâm Yên bất đắc dĩ bật cười, “Tối hôm qua tôi có phải hay không nói gì kỳ quái với ông?”
Uông Cảnh Dương lập tức nói: “Đâu chỉ kỳ quái, đơn giản kinh dị, tối hôm qua tôi hỏi bà có muốn đến chỗ của tôi ở hay không, bà nói bà có chỗ để đi, còn nói muốn đi tới chỗ bạn trai bà! Cho nên... Bà đến cùng lúc nào quen bạn trai?”
Lâm Yên sửng sốt một chút, không nghĩ tới tối hôm qua cô còn nói như vậy: “Tôi nói sao?”
Uông Cảnh Dương: “Dĩ nhiên! Đó là chính miệng bà nói tối hôm qua!”
Lâm Yên bất đắc dĩ nói: “Trí nhớ của tôi gần đây có chút suy yếu, huống chi tối hôm qua tôi còn uống một chút rượu, tôi uống nhiều rồi nói lung tung ông cũng tin?”
Uông Cảnh Dương đơn giản kinh ngạc đến ngây người, “Mẹ nó! Lâm Yên đại gia bà! Bà làm hại tôi một đêm không ngủ, kết quả bà nói với tôi bà chỉ là nói lung tung?”
Lâm Yên có chút im lặng: “Chỉ vì chuyện này ông một đêm không ngủ? Đến mức đó sao?”
Uông Cảnh Dương hơi chột dạ ho nhẹ một tiếng, “Tôi đây không phải tò mò sao...”
Uông Cảnh Dương tựa hồ còn có chút không yên lòng, “Bà bây giờ là tỉnh táo sao? Bà thật không có bạn trai à?”
Lâm Yên: “Thật không có! Hiện tại nội tâm của tôi tứ đại giai không, chỉ có kiếm tiền!”
Uông Cảnh Dương: “...” Lời này hắn cũng là tin.
Lâm Yên: “Không thèm nghe ông nói nữa, tôi đi tìm việc làm, nếu là tháng sau tôi còn chưa đóng nổi tiền thuê nhà, liền đi nhờ cậy ông!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Yên hít sâu một hơi, xua đi tất cả những thứ ngổn ngang trong đầu.
Mặc dù sau khi khám bác sĩ, cô còn có một chút nghi hoặc không thể giải đáp, thế nhưng so với tình huống không cách nào đảm bảo ấm no cơ bản, tất cả đều đã trở nên không trọng yếu.
Việc cấp bách, cô phải nhanh kiếm tiền..
Bằng không đừng nói tiền thuê nhà, xem bệnh cũng không có tiền, cô không có khả năng mỗi ngày đều có vận khí tốt như vậy.