Mầm Lá vội vàng đi về phía sân vườn. Cô dẫn theo đứa con màu lông nâu nhạt, đường đường chính chính trở về sân vườn.
Lời dặn dò kzi trứng nở phải rời khỏi tổ ấm của Vịt Trời không phải là vô căn cứ. Vì ý của cậu là phải bảo vệ đứa con khỏi tay mụ Chồn. Vịt Trời đêm đêm không ngủ vì cậu biết cái bụng của mụ Chồn sẽ lép kẹp nzư trăng cuối tháng. Người bạn ấy đã hy sinh thân mình lấp đầy cái bụng đói của mụ Chồn để quả trứng có thể nở ra bình an vô sự. Thời gian tranh thủ được từ cái chết của Vịt Trời vừa đủ để Mầm Lá dẫn con mình đến nơi an toàn.
Bác Chó già canh cổng là con vật đầu tiên nhận ra Mầm Lá. Cái nóng của ban ngày dâng cao làm bác ta đang buồn ngủ gà gật.
“Gâu gâu, nhìn kìa!”
Gà Mái, đang đào lỗ ở dưới bức tường đá, ngạc nhiên chạy tới. Sau đó là sáu chú gà con chạy liền theo sau. Những chú gà con với màu lông tơ vàng óng àn toàn không có chút màu nâu nhạt nào. Vốn ghét ánh nắng gay gắt nên Gà Trống có vẻ như không định đi ra.
Mầm Lá dừng chân dưới bóng cây Mimosa và chờ con đi tới. Đứa bé vừa chào đời đã có một chuyến đi thật dài. Trên quãng đường đi dù có mấy lần suýt ngã, nhưng với những bước đi chập chững, cuối cùng con cũng đến được khu vườn.
Bác Chó già phập phồng cánh mũi và đi vòng vòng xung quanh đứa bé làm Mầm Lá trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Gà Mái và lũ gà con cũng không ngớt bàn tán xôn xao.
“Cục tác, cục tác.”
“Chiếp chiếp.”
“Làm thế nào có thể đẻ trứng được nhỉ? Thật là lạ!”
Gà Mái nói vẻ khó chịu. Lũ gà con đang độ học nói cũng hùa vào theo.
“Làm thế nào có thể đẻ trứng được nhỉ? Thật là lạ!”
“Ồn ào quá đi! Cái này czả cần học cũng được.”
“Ồn ào quá đi! Cái này chả cần học cũng được.”
“Ôi, ôi trời ơi. Muốn nói cũng không nói được cơ đấy.”
Đám gà con vừa đồng thanh nói theo “Ôi, ôi trời ơi” thì gà mái nhanh chóng kêu lên “Đến lúc ăn ngon rồi!” và chạy về phía đống phân.
Sáu chú gà con cũng chạy ào ào theo.
Mầm Lá khẽ mỉm cười nhìn những chú gà con. Thật là những chú gà con dễ thương. Đặc biệt màu lông vàng của chúng thật đẹp. Chưa từng được nhìn kỹ gà con, nên Mầm Lá cũng tin rằng màu lông nâu nhạt của con mình một thời gian nữa sẽ trở nên vàng óng.
Mầm Lá dang cánh ôm lấy con và nằm dưới tán cây Mimosa. Mầm Lá đã quyết tâm dù ai nói gì đi chăng nữa, cô cũng không rời khỏi khu vườn c đến khi con mình khôn lớn. Tuy có thể sẽ bị nhục mạ nhưng dù sao cũng đỡ hơn là bị mụ Chồn ăn thịt.
“Có chuyện rồi đây!”
Bác Chó già ngóc đầu lên và sủa gâu gâu.
Không thể chịu đựng thêm tiếng ồn, Gà Trống từ nhà k đi ra. Gà Trống nhìn Mầm Lá bằng một ánh mắt ngạc nhiên vô cùng. Không biết có phải vì Gà Trống không tin Mầm Lá vẫn còn sống hay không mà anh ta vừa nhìn Mầm Lá vừa đi đi lại lại.
Bác Chó thì thầm với Gà Trống. Ngay lập tức Gà Trống trợn trừng mắt.
“Thật là thế sao? Đâu, xem cái đứa đấy nào.”
Mầm Lá sợ nhưng vì không kịp suy nghĩ gì nên cô đành nằm im theo mệnh lệnh của Gà Trống.
“Ta bảo là xem thằng nhãi vịt con thế nào cơ mà!” Đám lông ở cổ Gà Trống dựng đứng lên và anh ta lại lộ rõ bản chất của mình. Mầm Lá quá đỗi ngạc nhiên. Không phải vì sợ điệu bộ nổi giận của Gà Trống mà vì câu nói”thằng nhãi vịt con”. Gà Mái chạy đến, cả lũ gà con cũng xuất ziện, bao vây xung quanh Mầm Lá.
Mầm Lá vẫn che chở lấy con mình,và không đứng dậy. Những suy nghĩ lướt nhanh trong đầu cô. Quả trứng trong bụi hồng dại, Vịt Trời, thức ăn, tiếng thét thảm thiết, mụ Chồn, màu lông nâu nhạt...
“Thằng nhãi vịt con?”
Thế rồi Mầm Lá nhớ đến bàn chân dính ngón của con mình. Cả cái mỏ cùn và dáng điệu lạch bạch khi bước đi nữa. Mầm Lá đã nghĩ rằng vì con mình vẫn còn bé nên mới vậy, nhưng họ nói là thằng nhãi vịt con á? Mầm Lá thấy lảo đảo như cái lần vừa chạm mỏ vào bát gỗ thì bị cô nàng vịt cắn c đau điếng. Các nút thắt của những sự việc đã diễn ra mà cô từng thắc mắc dần dần được tháo gỡ.
“Ngày đầu tiên đến bụi hồng dại mình đã nghe thấy tiếng thét. Mình cứ nghĩ đấy là tiếng thét của Vịt Trời nhưng biết đâu đó lại là tiếng thét của Vịt Trắng ấy chứ. Chắc là thế rồi. Vì thế ở đó có quả trứng và Kẻ lang thang đã tìm đến phải không nào. Mình đã ấp quả trứng mà Vịt Trắng đẻ ra. Kẻ lang thang đã biết hết mọi chuyện. Cả việc khi nào trứng sẽ nở, cả sự thật là cậu sẽ chết. Tất cả!”
Đêm cuối cùng, Vịt Trời kiệt sức, ngủ quên mất nên đã rơi vào tay mụ Chồn. Chắc chắn Vịt Trời biết rõ trứng sắp nở nên đã lặng yên chịu chết. Cậu ấy mong sao trong thời gian mụ Chồn no bụng, Mầm Lá có thể cùng với con mình rồi khỏi tổ ấm.
“Vì thế cậu ấy đã bảo mình đừng đi về phía khu vườn mà hãy đi về phía hồ nước!”
Cảm giác muốn khóc ứ lên tận cổ khiến toàn thân Mầm Lá đông cứng lại. Tim cô đau như bị cào xước, giống hệt cái ngày cô đẻ quả trứng cuối cùng nhăn nhúm. Nỗi đau sâu đậm đến mức cả thân hình cô cũng toát lên vẻ khổ sở.
“Kẻ lang thang, chính cậu mới là người bố vĩ đại ấy! Mình phải làm sao đây?”
Đứa bé thò mặt ra dưới cánh của Mầm Lá. Dù bàng àng nhưng đây không phải việc có thể che giấu được nên Mầm Lá cứ ngồi im. Đứa bé vừa rời khỏi cánh Mầm Lá liền xen luôn vào với đám gà con. Dù màu lông có khác nhau nhưng lũ trẻ vẫn nhanh chóng hòa hợp.
“Đáng thương quá! Chắc nó tưởng mình cũng là gà con.””
Đứa con tội nghiệp có màu lông và hình dáng khác với đám gà con làm Mầm Lá thấy xót xa.
“Nhìn kìa! Tôi nói đúng chứ?”
Bác Chó già tỏ vẻ hả hê. Gà Trống nhìn chằm chằm Mầm Lá, còn Gà Mái nói bằng giọng điệu mỉa mai: “Kẻ bỏ đi thì làm gì có chuyện đẻ trứng cơ chứ. Đúng là hư hỏng. Nếu hồi ấy bán c quán ăn thì đã kzông có chuyện mất mặt như thế này!”
Mầm Lá không hiểu câu nói đó nghĩa là gì nên nhìn chằm chằm vào Gà Trống. Ngay lập tức Gà Trống nghiêm giọng nói.
“Trở thành nguyên liệu nấu nướng trong quán ăn mới là cái chết đúng nghĩa họ nhà gà. Họ tộc có mào chúng ta mà lại đi đẻ ra con của người khác. Không thấy xấu hổ sao?”
“Ừ đúng đấy, gà mà lại đẻ ra vịt. Đúng là sống lâu rồi mới được dịp chứng kiến cái việc kỳ cục như thế!”
Bác Chó già mỉa mai. Thêm bực mình, Gà Trống tới định mổ thì bác Chó già thu cái đuôi lại và lủi chuồng. Gà Trống xù lông lên nói:
“Thật là xấu hổ c cái mào của chúng ta! Con gà mái tồi tệ này đã biến dòng họ chúng ta thành trò cười. Làm ô nhục cái mào uy nghiêm và danh giá như mặt trời của chúng ta! Con gà mái ngu ngốc!”
Gà Trống vừa đi đi lại lại trong vườn vừa suy nghĩ với vẻ mặt tức giận, thỉnh tảng lại dừng bước và nhìn chằm chằm vào Mầm Lá.
“Không thể để yên thế này được!”
Gà Trống nói như vừa quyết định điều gì đó.
Mầm Lá cũng suy nghĩ rất nhiều. Tuy các suy nghĩ rối tung lên nhưng có một sự thật chắc chắn rằng cô không việc gì phải xấu zổ cả.
“Mình đã ấp trứng với cả tấm lòng của mình, tza thiết mong đợi ngày con mình ra đời. Mình đã không ngừng yêu thương con mình từ khi nó còn là một quả trứng. Chưa một lần mình nghi ngờ xem bên trong có gì. Nhưng đó lại không phải gà con mà là vịt con. Nhưng dù thế thì sao nào? Đứa bé cũng coi mình là mẹ cơ mà!”
Trồi tối.
Ngay sau khi lũ vịt trở về từ hồ nước, Gà Trống liền mở một cuộc họp. Đó là cuộc họp với nội dung: “Cuộc họp về vấn đề xử lý gà mái tồi tệ và vịt con”.
Đuổi Mầm Lá và vịt con đi ngay chính là mong muốn của Gà Trống. Nhưng Gà Trống không được làm theo ý mình. Anh ta đã nghe trộm được lời vợ chồng ông chủ nói qua nói lại: “Tại sao con gà kia lại vào đây được chứ? Nhìn béo phúng phình thích thật”, “Lại còn tay không kiếm được vịt con nữa thì chắc là số may. Cứ để c nó sống ở nhà k thôi.”
Gà Trống đang ở tình thế dù không muốn nhưng vẫn phải để Mầm Lá và con sống trong nhà k. Tức giận, Gà Trống không còn cách nào khác ngoài mở một cuộc hội ý. Trước khi buộc phải đồng ý đón nhận Mầm Lá và con vịt con, cái thể diện của kẻ đầu đàn là anh ta vẫn phải cố giữ chứ.
Gà Trống leo lên giá phơi và nhìn xuống các thành viên bên dưới, Gà Mái thì đang dẫn lũ gà con từ đống rơm đi xuống. Lũ vịt ngồi quây quần xung quanh Vịt Đầu Đàn, còn Mầm Lá ôm chặt lấy con và ngồi quay lưng lại phía cửa ra vào. Bác Chó già vì có nhiệm vụ gác cửa nên chỉ thò chân trước vào trong nhà k để nghe lời Gà Trống nói.
“Chắc mọi người đều biết vấn đề rất phức tạp. Gà mái lại ấp trứng vịt. Và cô ta tìm đến khu vườn định ở đây. Với tư cách là người đứng đầu nhà k này, ta có thể đưa ra quyết định, nhưng ta nghĩ trước đó ta muốn nghe ý kiến của các bác vịt. Vì đây là vấn đề có liên quan đến cả gà và vịt. Chúng ta phải làm thế nào với cô gà mái tồi tệ này đây? Cả đứa bé kia nữa, phải làm sao đây?”
Gà Trống nhìn Mầm Lá bằng ánh mắt coi thường.
“Gà Mái ở trong cái nhà k này thì chỉ cần mình tôi là đủ. Thêm sáu đứa con của tôi là nhà k đã đủ chật chọi lắm rồi. Việc nuôi dạy bọn trẻ cũng đáng lo lắm.Đương nhiên bọn trẻ sẽ luôn hỏi “Làm sao mà nó lại kêu quạc quạc rồi gọi gà mái là mẹ chứ? Làm sao nó lại khác với chúng ta chứ?” Không khéo lại có đứa bé nào đó không kêu chiếp chiếp mà bắt chước cái giọng quạc quạc của nó thì sao. Tôi không thể nuôi con trong tình trạng vô trật tự được. Vì thế tôi nghĩ tốt hơn cả là đuổi cái cô gà mái tồi tệ và con của cô ta ra ngoài.”
Gà Mái nói.
“Nói gì thì nói nhưng trật tự là quan trọng chứ! Dù có thế nào đi chăng nữa!”
Bác Chó già gật đầu tán thành.
Mầm Lá gồng mìnz ôm chặt đứa con đang ngọ nguậy dưới cánh cô định chui ra. Vì rất có thể nhìn thấy nó, mọi người trong sân vườn sẽ giận hơn. Vì cô phải cố gắng hết sức để thương thuyết và được sống ở khu vườn.
“Theo ý tôi thì...”
Vịt Đầu Đàn tiến tới nói dõng dạc.
“Vịt con hãy còn yếu lắm. vẫn còn chưa học được gì mà lại bị đuổi đi thì chắc sẽ chết ngay. Vì thế không nên đuổi đi. Vịt con là dòng tộc của chúng tôi nên tôi nghĩ ý kiến của tôi quan trọng hơn. Cách đây không lâu Vịt Trời và Vịt Trắng cũng vừa bị chết dưới tay mụ Chồn.Vì thế gia đình chúng tôi neo người lắm. Thêm nữa thì...Chắc mọi người cũng biết dạo này chúng tôi không ấp trứng mà.”
“Làm gì có chuyện đó. Neo người á? Thử đếm tất cả vịt trong nhà k này xem? Thêm nữa không khéo nó cũng chẳng biết nó là vịt con nữa ấy chứ “
Gà Trống cất giọng bác bỏ.
Vịt Đầu Đàn không chịu thua mà tiếp tục nói.
“Cái đấy chỉ cần chỉ bảo là được. Dù gà mái ấp ra thì vịt vẫn là vịt. Phải biết bơi và bắt cá chứ. Tôi sẽ dạy nó. Kzông thể đuổi đi được. Đây là kết luận của chúng tôi!”
“Phải đuổi đi! Nếu tiếp nhận kẻ lang thang thì sau này có khi đến cả mụ Chồn cũng được vào nhà k ấy chứ. Đây chính là khởi đầu của việc đó rồi đấy!”
Gà Mái vừa vỗ cánh vừa công kích. Ngay lập tức bác Chó già cũng tức giận càu nhàu:
“Vậy rốt cuộc cô coi tôi gì? Hóa ra cô đang coi thường con chó gác cổng nghiêm khắc này à?”
Lũ vịt đồng thanh kêu quạc quạc. Gà Mái cũng cục tác không ngừng nghỉ. Càng về khuya, cuộc cãi vã càng không thể nào chấm dứt, đến mức gây náo loạn làm vợ chồng ông czủ phải cầm đèn pin đi vào nhà k.
“Chắc là tranh giành chỗ đây. Đợi trời vừa sáng sẽ lập tức xử lý ngay.”
Ông chủ dùng đèn pin chiếu rọi từng ngóc ngách của nhà kho. Bát nước bị lật ngược và lông bay tơi tả. Các thành viên trong sân vườn vừa im lặng thì ánh đèn pin rọi vào Mầm Lá.
“Ôi thật là!”
“Cũng được đấy chứ nhỉ?”
Vợ chồng ông bà chủ rời khỏi nhà k. Mầm Lá vô cùng bận tâm đến câu nói ấy. Cô thắc mắc không biết khi trời vừa sáng ông bà chủ sẽ xử lý như thế nào nên dỏng tai nghe lời hai người nói.
“Mình lại c nó vào chuồng gà nhé? Hay là tối mai nấu canh ăn nhỉ.”
“Tùy em thôi. Quan trọng hơn là con vịt con ấy. Thảo nào nzìn nó như vịt ang. Mình nhốt nó vào hay là cắt đứt phần cuối cánh nó đi nhỉ?”
Mầm Lá giật mình sợ hãi.
“Không được! Cắt đứt phần cánh đi á?”
Rõ ràng chỉ có Mầm Lá nghe thấy câu chuyện của vợ chồng ông bà chủ. Vợ chồng Gà Trống và lũ vịt đã lại tiếp tục cuộc cãi vã và đến cả bác Chó già cũng xen vào. “Phải đuổi đi! Cục tác cục tác.”
“Hoàn toàn không thể được! Quạc quạc quạc.”
“Với tư cách là chó gác cửa, tôi chưa bao giờ sao nhãng công việc cả! Gâu gâu gâu.”
“Chuồng gà?Nấu mình lên ăn? Ôi trời ơi!”
Tim Mầm Lá đập loạn xạ và toàn thân run lẩy bẩy. Cô đã nghe thấy một câu nói đáng sợ như ánh mắt của mụ Chồn. Cô vô cùng hối hận vì đã quay trở lại khu vườn. Liệu có phải Vịt Trời đã phỏng đoán được tất cả những sự việc này không.
“Cậu đừng đi về vườn mà hãy đi về phía hồ nước nhé.”
Mầm Lá lén lau nước mắt. Cô muốn cùng đứa con đang run lên dưới cánh mình rời khỏi khu vườn thật nhanh. Trước khi bị nhốt vào chuồng gà, trước khi người ta cắt cánh của con yêu.
Đêm trôi qua chậm chạp. Với suy nghĩ phải dậy sớm hơn vợ chồng ông bà chủ, hơn cả Gà Trống và rời khỏi khu vườn nên Mầm Lá tuyệt nhiên không ngủ chút nào.
Không biết có phải mặt trời mọc rồi hay kzông mà cây cối trên ngọn núi ang bắt đầu lờ mờ hiện ra. Nếu như mọi lần, Gà Trống đã thức giấc và gáy một hồi dài, nhưng chắc tại hôm qua ngủ muộn nên bây giờ anh ta còn chẳng mở được mắt ra. Kẻ gác cửa cũng vậy.
Mầm Lá thì thầm với đứa con dưới cánh mình.
“Con à, chúng ta hãy rời khỏi đây tzôi. Thật lặng lẽ.”
“Vâng tzưa mẹ.”
Mầm Lá lặng lẽ đứng dậy, rón rén bước ra ngoài. Đứa con cũng nhẹ nhàng đi theo sau. Bóng tối của buổi ban mai xanh rì vẫn vương vất trong sân vườn. Nhưng mặt trời sắp mọc nên không có gì phải lo lắng cả. Mầm Lá băng qua vườn và đi ngang qua dưới gốc cây Mimosa. Mầm Lá ngoái lại nhìn khu vườn một lần cuối với tâm trạng buồn bã.
“Mình sẽ không quay lại nơi này nữa!”
Mầm Lá cứng rắn lấy lại quyết tâm và bước đi trong bóng tối. Cô dồn sức vào móng chân, ngậm chặt chiếc mỏ, mở trừng trừng mắt và chỉ nhìn về phía trước, rời khu vườn.