Nam Cung Tước từ phòng tắm bước ra đi về phía giường, liền nhìn thấy bộ
ngực phập phồng trong áo ngực đen của Lãnh Nặc Băng. Cơ thể cô lộ cảnh
xuân, Nam Cung Tước nhìn không xót cái gì.
Nhìn đến một bộ quốc sắc sinh hương như vậy, Nam Cung Tước có thể rõ ràng cảm giác bụng dưới mình căng thẳng.
Nam Cung Tước đi đến trước Lãnh Nặc Băng, nhìn Lãnh Nặc Băng tùy ý nằm ở trên giường, đem cơ thể co rúm lại. Lúc này Nam Cung Tước mới chú ý
tới, khuôn mặt Lãnh Nặc Băng, bởi vì ngủ càng có đáng yêu. Như một đứa
trẻ con vô hại.
Đột nhiên, Lãnh Nặc Băng chau mày, lông mi khẽ run, miệng không ngừng khóc rống hô:
”Cha ~, mẹ ~, con thật sự rất nhớ hai người! Hai người vì sao không mang theo con cùng đi, cùng đi. Cha ~, mẹ. . . . . .“. Tiếng khóc như bị
kiềm chế và run rẩy.
Những lời than thở dần nhỏ lại, Nam Cung Tước nghe không rõ ràng. Chỉ
nghe Lãnh Nặc Băng bi thống gọi cha mẹ, tâm Nam Cung Tước đột nhiên đau
xót.
Hắn có thể rõ ràng cảm giác được cô rất bi thương, đau khổ. Như một sự
sợ hãi, run run cùng bất lực. Rốt cuộc cô gái này đã trải thời thơ ấu
như thế nào, nhìn cô ngủ say như vậy thật sự không nỡ.
Lãnh Nặc Băng nhắm chặt đôi mắt đẹp ấy, lông mi xoăn khẽ rung động. Nơi
khóe mắt còn sưng đỏ và đọng lại vài giọt nước mắt. Hắn thật sự
rất muốn hiểu thật sự trong lòng cô gái này đang nghĩ gì.
Nhìn mắt Lãnh Nặc Băng vẫn còn sưng đỏ, còn có bộ dáng sợ hãi kia,
Nam Cung Tước không biết như thế nào sai lại càng sai. Cúi người,
tiến lên, hôn nhẹ vào khóe mắt còn đọng giọt lệ ấy, hắn chỉ
muốn cho cô một chút an ủi thôi.
Nam Cung Tước đang định đứng dậy, liền nhìn thấy đôi môi đỏ mọng
của Lãnh Nặc Băng kiều diễm ướt át lúc này khẽ nhếch, giống như màu đỏ au của cây anh đào, như muốn mời mọc người ta thưởng thức. Trong lòng nghĩ như vậy, Nam Cung Tước quả thực làm liền.
Cúi người xuống, đầu lại gần hơn, Nam Cung Tước đầu tiên giơ tay xoa
dịu nơi chân mày Lãnh Nặc Băng đang nhíu lại, hắn không biết mình vì sao lại không thích nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy trước mặt
mình.
Đôi môi mỏng khêu gợi đang lả lướt trên đôi mắt của Lãnh Nặc Băng.
Hắn lại hôn tiếp tục tới cánh môi mềm mại của cô sau đó lại
vươn lưỡi dài đảo qua hàm răng của cô. Bởi vì Lãnh Nặc Băng môi khẽ
nhếch, cho nên Nam Cung Tước không cần vất vả mà đánh thẳng vào
phá phủ Hoàng Long*. (đánh phá phủ Hoàng Long ở đây hiểu là
đánh vào điểm yếu của kẻ địch // Phủ Hoàng Long: đô thành nước
Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc)
Nam Cung Tước không ngừng dùng lưỡi đảo qua khoang miệng Lãnh Nặc
Băng. Vốn chỉ là muốn lướt qua nhưng càng hôn Nam Cung Tước lại càng
không khống chế được mình, càng muốn hôn sâu nữa. Từ hôn nhẹ nhàng
nơi cánh môi đến hôn thật sâu như hút hết sinh lực của người
đối diện.
Không ngừng dày vò đôi môi ấy. Nam Cung Tước nhắm mắt lại toàn tâm toàn ý hôn Lãnh Nặc Băng.
Nam Cung Tước tự nhận chính mình không phải Liễu Hạ Huệ, bên cạnh là
cực phẩm nữ nhân đang nằm làm sao có thể không chạm vào, không làm
vậy chứng minh hắn không phải nam nhân. Hơn nữa Nam Cung Tước từ trước
đến nay không bao giờ bạc đãi bản thân, hắn muốn làm cái gì thì sẽ
làm cho bằng được.
Lãnh Nặc Bằng vốn đang ngủ ngon, đột nhiên cảm giác mình hít thở khó khăn, thở hổn hển. Cái loại cảm giác này giống như là người đang bị chết đuối, không được hô hấp. Lông mày cong không tự giác nhíu lại,
đôi mắt dần mở ra.
Lãnh Nặc Băng cảm giác mình như bất tỉnh, hít thở không được mà chết
rồi. Nhìn thấy Nam Cung Tước đang nằm trên người mình, ánh mắt
trở nên lợi hại, liền hướng Nam Cung Tước đánh tới.
Đôi tay nhỏ bé đánh vào cơ bụng cường ngạnh của Nam Cung Tước
giống như là huơ tay múa chân. Lãnh Nặc Băng lại mở to mắt, mình tại
sao trở nên không có một chút khí lực như vậy. Giơ tay nhấc chân đều
vô lực. Lấy công lực của mình đánh hắn thì phải choáng váng mới
đúng.
Nam Cung Tước nhắm mắt lại cảm giác được người ở dưới đang náo
loạn, mở con ngươi đen ẩn chứa ý cười nhìn Lãnh Nặc Băng dưới thân.
Lãnh Nặc Băng không ngừng vừa đánh vừa đẩy Nam Cung Tước, khuôn mặt nhỏ
nhắn bởi vì không có được hô hấp mà trở nên hồng vô cùng.
Đôi mắt đẹp kia thất kinh nhìn Nam Cung Tước. Nam Cung Tước nhìn khuôn
mặt đỏ ửng của Lãnh Nặc Băng, biết đó là vì nụ hôn khi nãy tạo
thành. Cuối cùng dùng lưỡi quét sạch cánh môi mềm mại của Lãnh Nặc
Băng, Nam Cung Tước lưu luyến không muốn rời đôi môi đỏ mọng của
Lãnh Nặc Băng.
Một sợi chỉ bạc theo Nam Cung Tước rời đi cánh môi Lãnh Nặc Băng mà xuất hiện. Nam Cung Tước nhìn Lãnh Nặc Băng cười tà. Như là một đứa nhỏ
đáng yêu đang ăn vụng kẹo đường. Nam Cung Tước cười như kích thích
hai mắt của Lãnh Nặc Băng, không ngừng giãy giụa, la lối Nam Cung
Tước.
”Anh đứng lên.” Bởi vì cổ họng khàn khàn, những lời này bị Lãnh Nặc Băng nói như là đang làm nũng!
Lãnh Nặc Băng không ngừng đẩy người Nam Cung Tước ra, nhưng cho dù là
dùng hết toàn bộ sức lực, Lãnh Nặc Băng phát hiện mình vẫn không thể
động được Nam Cung Tước.
Lãnh Nặc Băng nổi cáu, như thế nào lại thời khắc mấu chốt bản thân không có khí lực.
Lãnh Nặc Băng mặc dù bị Nam Cung Tước hôn đến tỉnh, nhưng thần trí vẫn
chưa hoàn toàn tỉnh táo, lúc này vẫn còn nghe mùi rượu, ý chí mơ màng.
Nam Cung Tước không nói gì, mắt chứa ý cười tiếp tục nhìn Lãnh Nặc
Băng lúc này đang dùng sức di chuyển thân mình. Hạ thấp người, cúi đầu,
Nam Cung Tước ghé vào bên tai Lãnh Nặc Băng, giọng trầm thấp như một
loại mê người nói:
”Vừa rồi ở dưới lầu tôi cho cô rời đi nhưng lúc đó cô không chịu rời đi. Hiện tại muốn rời đi thì đã chậm rồi.”
Nói xong Nam Cung Tước nhịn không được lại đùa giỡn Lãnh Nặc Băng một
chút, nhẹ nhàng hôn vào tai Lãnh Nặc Băng. Lãnh Nặc Băng bởi vì cái hôn này của Nam Cung Tước mà rụt đầu.
Trong đầu không ngừng hồi tưởng lại vừa rồi Nam Cung Tước nói như thế, không để cho mình rời đi là có ý gì.
Ngẩng đầu, Lãnh Nặc Băng không hề sợ hãi ánh mắt sắc bén của Nam
Cung Tước. Hung hăng nhìn Nam Cung Tước, ý tứ muốn hắn thả mình ra.
Lãnh Nặc Băng lúc này tự cho ánh mắt của mình vô cùng tàn nhẫn,
nhưng trong mắt Nam Cung Tước lại xem như là đang mời gọi hắn.
Lãnh Nặc Băng càng không biết là, cô lúc này uống say làm ra loại ánh
mắt đó, căn bản là tàn nhẫn thì không thấy, nhưng thật ra lại chọc
người thương yêu nhiều hơn. Nam Cung Tước vẫn như cũ mắt chứa ý cười.
Rất nhanh Lãnh Nặc Băng định buông tha ánh mắt kia chuyển về phòng
thủ đôi môi anh đào của mình. Nhưng chưa kịp phản ứng, đã bị người
đàn ông chiếm đoạt. Lãnh Nặc Băng không ngừng giãy dụa, nhưng toàn thân đã không còn khí lực, Lãnh Nặc Băng chỉ có thể nhìn Nam Cung Tước ở
trên người của mình muốn làm gì thì làm. Cuối cùng không hề giãy dụa.
Lãnh Nặc Băng không biết mình là uống rượu mà sức lực yếu đi, thế
nhưng sâu thẳm trong tâm không muốn tiếp tục giãy dụa. Nam Cung Tước
nhìn Lãnh Nặc Băng không giãy dụa nữa, trong đôi mắt ý cười càng thêm
thâm tình. Nhìn kỹ còn có một sắc thái say mê ham muốn!
Nam Cung Tước cảm thấy hôn môi Lãnh Nặc Băng vẫn chưa đủ, hai tay
liền thăm dò vào bên trong áo Lãnh Nặc Băng. Môi vì thế cũng thực
hiện thao động tác đó, càng ngày càng đi xuống phía dưới, đảo qua
chiếc cằm mượt mà của Lãnh Nặc Băng, cần cổ trắng noãn, xương quai
xanh, đi tới chỗ ngọn núi cao ngất kia. . . . . . .
Một hồi sau, Nam Cung Tước liền đem quần áo Lãnh Nặc Băng cởi sạch sẽ. Chỉ thấy Lãnh Nặc Băng toàn thân trần trụi nằm dưới thân Nam Cung
Tước. Lúc này đôi mắt Nam Cung Tước sớm đã bị dục vọng che lấp tất
cả.
. . . . . . . . . . . .
Sự cố ngoài ý muốn, nơi dục vọng kia dính đầy máu, một tia kinh ngạc hiện lên.
”Xử nữ?”
Trách không được vừa rồi ngay cả hôn môi còn không thở nổi. Cau mày
nhìn người nằm ở dưới thân, bộ dáng Lãnh Nặc Băng rất thống khổ,
Nam Cung Tước không để ý đến, tiếp tục động tác của mình. Phóng lao
thì phải theo lao không thể kiềm chế được nữa, hơn nữa tư vị của cô còn cực kỳ hấp dẫn!
Bất quá Nam Cung Tước nghiệm chứng rằng ở thời khắc kia Lãnh Nặc
Băng là xử nữ, hắn đều không có chú ý tới mình là vui vẻ cỡ nào. Đêm
này nhất định là sẽ một đêm điên cuồng mê loạn.