Cô Gái Của Những Cơn Mưa

Chương 42: Chương 42: Bữa Ăn Tối.




Nó đứng trước gương chỉnh lại quần áo cũng như là tóc cho chỉnh tề để chuẩn bị đi gặp ba mẹ hắn. Nó nhìn đồng hồ cũng đã hơn 6h rồi, chắc bây giờ hắn cũng đã đến đó rồi, nó cầm chiếc túi của mình bước ra khỏi lầu chuẩn bị đi. Ba mẹ nó đã đi ra ngoài từ chiều để đi dạo cùng ba mẹ hắn còn Uyên lại đi hẹn hò cùng Đức rồi. Nó vừa bước ra khỏi cửa đã thấy một chiếc ô tô đen bóng đang dựng trước cổng. Nó khẽ cười rồi cũng nhanh chóng bước đến:

- Anh đến đây làm gì?

- Vì em làm việc lâu lắc quá khiến ba mẹ anh đợi lâu nên anh đến đón. – Hắn nói.

- Anh nói như vậy ai tin hả? Ba mẹ hẹn chúng ta 7h, bây giờ chỉ mới 6h hơn, họ không thể đi tìm em sớm như vậy được. Cái này là do anh đến đón em đúng không? – Nó giễu cợt hắn.

- Cái này do em tự suy diễn. Nhanh lên, đừng để ba mẹ đợi. – Hắn nói xong rồi nhanh chóng quay lưng bước vào xe.

Nó đứng ở ngoài nhìn hắn khẽ cười. Đón người ta thì nói là đón người ta đi, màu mè hoa lá hẹ làm gì thế không biết. Đúng là trẻ con quá rồi. Nó nhanh chóng mở cửa bước vào xe ngồi trên ghế phụ lái. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi nhà nó.

….

Chiếc xe dừng lại trước nhà hàng của mẹ hắn. Hắn và nó bước xuống xe, nó nhìn quanh nhà hàng. Vẫn như xưa nhưng lại có thêm phần lộng lẫy và sang trọng hơn so với ba năm trước. Nó định bước vào thì bước đến, đưa tay ra trước mặt nó nói:

- Choàng vào đi.

- Làm gì? – Nó hỏi.

- Chúng ta là người yêu của nhau thì phải thân mật chứ. – Hắn nói.

- Chúng ta chia tay rồi. – Nó lạnh lùng bước qua người hắn đi về phía trước.

Hắn có phần ngạc nhiên nhưng vẫn có thể hiểu là nó vẫn còn đang giận chuyện lúc sáng, khẽ cười rồi cũng nhanh chóng chạy theo nó. Hắn chạy đến kế bên nó, kéo tay nó choàng qua tay mình rồi bước vào trong:

- Trong mắt mọi người em và anh vẫn là người yêu của nhau.

Nó bật cười trước sự trẻ con của hắn nhưng vẫn không rút tay ra khỏi. Nó và hắn cứ thể xánh đôi cùng nhau bước vào trong nhà hàng. Cả hai đến một căn phòng VIP ở cuối cùng của dãy phòng. Hắn đẩy cửa bước vào trong. Vừa bước vào, hắn và nó đã thấy hai bên gia đình ngồi đó nói chuyện với nhau từ bao giờ. Hai bà mẹ đang nói chuyện phiếm rất vui vẻ còn hai ông bố đang bàn chuyện làm ăn với nhau. Mẹ nó hỏi:

- Hai đứa đến rồi à? Ngồi đi.

- Dạ. – Nó mỉm cười gật đầu chào hỏi ba mẹ hắn.

- Hai đứa qua đây ngồi kế bên mẹ. – Mẹ hắn đột nhiên lên tiếng.

- Dạ. – Nó buông tay hắn ra bước đến ngồi kế bên mẹ hắn.

- Chúng ta gọi thức ăn trước nha! – Mẹ hắn nói.

- Dạ.

Mẹ hắn gọi một vài món ăn được gọi là đặc sản của quán mình lên. Nhanh như cắt, chiếc bàn trống trơn đã đầy ắp thức ăn. Hai bên gia đình vừa ăn vừa nói chuyện với nhau vui vẻ. Mẹ hắn gắp cho nó một vài miếng thịt trên bàn, nó cũng lễ phép gắp lại. Bữa ăn diễn ra một cách suôn sẻ. Sau khi ăn xong, thức ăn đã được dọn dẹp sạch sẽ, mẹ hắn mới lên tiếng:

- Hôm nay, tôi hẹn hai bên gia đình gặp mặt không chỉ để cùng nhau dùng bữa tối mà còn để cùng nhau bàn chuyện của hai đứa đây.

- Dạ. – Cả hắn và nó đồng thanh.

- Cũng như chúng ta đã biết, hai đứa nó yêu nhau cũng đã được ba năm rồi nhưng tình cảm hai đứa chẳng được tốt lắm, cứ cãi nhau mãi. Vì thế, tôi nghĩ là hai đứa không hợp nhau, không nên để hai đứa tiếp tục quen nhau nữa. Tôi nghĩ là chúng nó nên chia tay nhau để cả hai có thể tìm được hạnh phúc riêng của nhau. – Mẹ hắn nói.

- Con không đồng ý, hai nói chúng con hay cãi nhau, chúng con yêu nhau vô cùng. – Hắn phản đối.

- Con và anh ấy chỉ đơn giản là cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh thôi. Chúng con vẫn yêu nhau, đó chỉ là cách để chúng con biểu lộ tình cảm thôi. – Nó nói.

- Mẹ lại không nghĩ vậy, hai đứa yêu nhau lâu như vậy rồi cơ mà, tại sao lại còn cãi nhau để bồi đắp tình cảm hay là từ đầu hai đứa đã không có tình cảm với nhau. Nếu đã vậy thì hãy chia tay đi để cả hai đều được hạnh phúc. – Mẹ hắn nói.

- Ai nói chúng con không yêu nhau? Chúng con yêu nhau vô cùng ấy chứ. – Hắn vừa dứt lời liền quay qua ôm nó và đặt lên môi nó một nụ hôn – Chúng con yêu nhau ấy chứ?

- Đúng vậy. Tụi con thực sự yêu nhau. – Nó thêm vào.

- Vậy sao đến bây giờ tụi con còn chưa chịu cưới nhau? Định dây dưa để gạt mấy ông bà già này à? – Mẹ nó nói.

- Không, tụi con định sẽ kết hôn sớm. Chắc sẽ khoảng cuối năm nay ấy ạ. Chỉ là chưa thông báo cho người lớn thôi ạ. – Nó nói.

- À, thế à? – Mẹ hắn hỏi.

- Dạ vâng. – Hắn trả lời.

Đột nhiên cả hai bà mẹ đều phá lên cười khiến nó và hắn ngạc nhiên, tại sao hai người lại cười chứ? Hai ông bố nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của hai đứa con cũng cảm thấy tiếc, liền lên tiếng giải thích:

- Hai bả đang gạt hai đứa đấy. – Ba hắn nói.

- Dạ? – Nó và hắn đồng thanh.

- Họ đang đau đầu không biết làm sao cho hai đứa cưới nhanh nhanh, đã vậy cả hai lại còn suốt ngày cãi nhau làm cho hai bả đau đầu nhức óc. Khó khăn lắm hôm nay mới nghĩ ra kế này để lừa hai đứa đấy. – Ba nó nói.

- Mẹ dám lừa con. – Cả nó và hắn đều đồng thanh.

- Tại sao mẹ lại không dám? – Cả hai bà mẹ lại cùng đồng thanh khiến cả căn phòng bật cười còn nó và hắn lại tức giận vô cùng.

Thế là nó và hắn bị hai bà mẹ bỏ mặt qua một bên vì cuối cùng hai đứa cũng đã chịu cưới nhau rồi nên bây giờ hai đứa chẳng quan trọng nữa. Hai bà mẹ nhanh chóng lấy lý do phải bàn bạc chuyện đám cưới của hai đứa mà hai đứa sáng lại phải đi làm sớm nên đuổi nó và hắn về. Nó và hắn đành ngậm ngùi ra về.

….

Hắn chở nó về nhà. Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà nó. Cả hai người trên đường về nhà đều không nói chuyện với nhau câu nào, cả hai đang suy nghĩ về chuyện đám cưới. Cả hai đều không biết là đối phương còn giận không? Sẽ chấp nhận cưới chứ? Hai người cứ thế chìm vào trầm mặc mà quên cả thời gian. Đến khi nó giật mình định mở dây an toàn bước xuống xe thì đột nhiên hắn nắm lấy tay nó kéo lại, do dây an toàn đã được mở nên nó mất thăng bằng mà ngã vào lòng hắn. Hắn nhanh chóng đặt lên môi nó một nụ hôn dài, cả hai cứ hôn cho đến khi đều sắp ngạt thở thì mới buông nhau ra:

- Em đồng ý cưới anh chứ? – Hắn nói.

- Bây giờ cũng đâu thay đổi được gì. – Nó nói.

- Em đừng giận anh nữa, anh xin lỗi, là anh ghen vô lý. Cũng chỉ tại anh yêu em quá thôi. – Hắn nói lí nhí.

- Em cũng xin lỗi anh, em sẽ làm theo lời anh. Lên làm trợ lý của anh, dù sao em cũng chẳng thích người ta suốt ngày ngắm nhìn em. – Nó nói.

Hắn lại đặt lên môi nó một nụ hôn dài và sâu nữa. Cả hai hôn nhau, hôn nhau đến quên cả thời gian. Hôn cho cả những thời gian giận hờn nhau trước kia…

....

* Chào các bạn! Mình là Mun, đây là trang blog của mình: munluong.blogspot.com (Mun Lương Blog). Trong trang blog của mình có đầy đủ các truyện ngắn, truyện dài và của những truyện mà mình sưu tầm được nữa. Mời các bạn ghé đọc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.