Đánh giá: 9.7/10 từ 3 lượt
Người ta thường nói, mất đi một người bạn thân còn đau hơn thất tình.
“Lục Kiều Vũ cậu biết không, cậu thà làm tổn thường chính mình cũng không muốn Lăng Hỷ phải chịu nhiều đau khổ, cậu nghĩ đến cảm xúc của Lăng Hỷ, nhưng sao không chịu nghĩ đến cảm xúc của tôi?”
“Lăng Hỷ, chính cậu là người đã đem lòng tin và tình cảm của mình chà đạp một cách không thương tiếc.”
Lục Kiều Vũ giữa tình bạn và tình yêu, nhất định sẽ chọn tình bạn.
“Lục Kiều Vũ tôi muốn cậu biết rằng, cho dù cậu có mất đi tất cả, cho dù cả thế giới quay lưng lại với cậu, chỉ cần quay lại phía sau, niềm đau tôi thay cậu gánh lấy.”
“Lục Kiều Vũ, cậu có biết tôi ghét cậu nhất ở gì không? Chính là cậu vốn dĩ không ưa tôi, nhưng lại tỏ ra chúng ta vô cùng thân thiết.”
Đó là câu nói cuối cùng kết thúc một tình bạn đẹp. Tình bạn đẹp cũng chẳng bằng một mối tình đơn phương.
Lăng Hỷ, ai rồi cũng sẽ lớn, ai rồi cũng sẽ đi qua quãng đường đẹp đẽ nhất mang tên thanh xuân, chỉ có cậu là sẽ sống mãi trong lòng tôi, sống mãi ở tuổi mười tám.
“Cậu và Lăng Hỷ, tôi sẽ chọn Lăng Hỷ, tôi không có quyền ngăn cấm tình cảm của cậu, cũng không có quyền xen vào việc cậu thích ai. Nhưng Sở Phi Dương, cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không đủ can đảm làm tổn thương cô ấy.”
Lăng Hỷ trong lòng Lục Kiều Vũ không chỉ đơn giản là bạn thân mà là người nhà, là chị em tốt, là tri kỉ thâm giao tình nghĩa sâu nặng.
Nhưng Lục Kiều Vũ trong lòng Lăng Hỷ, lại không bằng một Sở Phi Dương, một cô gái thuần khiết trong sáng, chỉ vì yêu mà trở nên thủ đoạn không từ.
Chính tại thời điểm năm 18 tuổi ấy, Lục Kiều Vũ đã tìm được người thương cô yêu cô hơn cả chính mình chỉ tiếc là cô vẫn còn nhiều lời chưa thể nói...
Tuổi thơ là năm ấy chúng ta còn nhỏ, có một người cõng chúng ta trên đường về nhà, có một người cùng nằm dài trên thảm cỏ xanh ngắm sao, có một người ngày ngày cũng nhau chơi trò đuổi bắt...đó là tuổi thơ
Thanh xuân là năm chúng ta 18 tuổi có một người thích thầm chúng ta, có một người gây ra những sai lầm của thời tuổi trẻ, có những tình cảm không phải là toan tính, có những điều kì diệu bé nhỏ nhưng khiến ta phải thổn thức, đơn giản là cùng nhau đi ăn, cùng đến thư viện, cùng nghe nhạc, hay đôi lúc ngắm nhìn người kia chơi bóng rổ mà lòng thấp thỏm lo âu...
Trưởng thành là khi buồn không bộc lộ cảm xúc tr ên mặt, khóc mà nước mắt không rơi, không buồn phiền vì những điều đã cũ và không hối hận trước tháng ngày đã qua...
.
Một Lục Kiều Vũ lạnh lùng trầm tính
Một Sở Phi Dương rất mực chung tình
Một Lăng Hỷ cứng đầu cố chấp
Một Cố Hạo Nhiên giữ mãi không buông.
Bình luận truyện