“ Thưa tiểu thư , trang phục hôm nay đã chuẩn bị xong . “
Nghe thấy tiếng của cô giúp việc , cô gái xinh đẹp bình thản đứng dậy khỏi sofa sáng bóng . Kiều Vũ chậm rãi bước đến tủ quần áo chứa hàng trăm chiếc của mình , vẻ mặt có chút suy tư , lướt qua từng gian áo .
“ Lấy cái này .” Giọng nói có chút lãnh đạm ,cũng có chút kiêu ngạo mang chất giọng trầm đặc trưng vốn có .
Là một chiếc sơ mi của Gucci có giá hơn 2000 USD .
Càng đi vào sâu bên trong , là nơi trưng bày những bộ đồ hàng hiệu với những con số mà người thường không tưởng tượng nổi . Bóng đèn pha lê màu trắng ngà , một màu trắng dễ chịu phản chiếu xuống những bộ đồ hàng hiệu đắt tiền làm người ta choáng ngợp vì sự xa xỉ , giàu có và cả quyền lực .
Lục Kiều Vũ bước sang một hành lang , nơi trưng bày phụ kiện trang sức giày dép .
“ Lấy cái này , cái này , và cả cái này nữa ....”
Nếu như bạn là người thừa kế của gia tộc có số tài sản trải rộng khắp năm châu , thì chắc hẳn bạn phải sống trong một ngôi biệt thự , à không nói đúng hơn là một dinh thực .Một dinh thự dành cho tỉ phú với hai căn phòng siêu hạng , mười phòng cỡ lớn cho khách vip, hai mốt nhà tắm và ba nhà bếp riêng biệt được trang bị đầy đủ với hơn năm quầy bar ...
Lục Kiều Vũ ngồi thẳng lưng , đôi mắt trong veo nhìn vào trong chiếc gương đối diện để giúp việc đeo cho những phụ kiện vừa chọn .Trên gương mặt hoàn mỹ không có mấy xúc cảm , đôi mắt xinh đẹp mà vô hồn . Đối với những người giúp việc ở đây , chỉ cần Lục Kiều Vũ như vậy thì tức là cô đang hài lòng .
Đồng hồ của Longines Record có giá hai mươi ngàn đô.
Túi xách của Louis Vuitton khoảng hơn mươi lăm ngàn đô.
Giày thể thao Gucci hơn năm ngàn đô.
Khoác lên người của Lục Kiều Vũ là khiến cho các lớp trang sức lần lượt được tỏa sáng , giống như bọn chúng được tạo ra để cho mình cô sở hữu , hài hòa đến không chút tì vết . Tưởng rằng cô chủ sẽ rời đi như mọi ngày, nhưng không ,hôm nay Lục Kiều Vũ cảm thấy có chuyện gì đó không được đúng lắm . Lục Kiều Vũ ngẫm nghĩ một chút , trong đầu hiện lên hình ảnh của một vài món đồ . Giúp việc nhìn nhau hơi bất ngờ vì Kiều Vũ quay lại gian phòng đựng đồng hồ vừa nãy .
Ánh mắt lãnh đạm không thể nhìn ra bất cứ suy nghĩ và cảm xúc nào , tình hình này không mấy khả quan cho lắm . Kiều Vũ đột ngột ngẩng đầu lên nhìn một lượt những người giúp việc phía sau . Ánh mắt của bọn họ vừa chạm vào ánh mắt của cô đều lần lượt hoảng sợ chậm rãi cụp mắt xuống .
'' Các người có hài lòng với mức lương của tôi đưa ra hay không ?''
Lục Kiều Vũ lướt từng ngón tay trên những chiếc đồng hồ hàng hiệu được bày trí tinh tế phía dưới lớp tủ kính , ánh mắt vẫn dán chặt trên những chiếc đồng hồ ấy một cách vô cùng lãnh đạm , mơ hồ không biết có chuyện gì .Thái độ hời hợt bất cần của Kiều Vũ càng khiến cho đám người giúp việc cảm thấy một dự cảm không lành , điềm báo sắp có chuyện xảy ra . Bình thường Lục Kiều Vũ sẽ không bao giờ nói với bọn họ bằng giọng điệu này .&'' Tất nhiên ... tất nhiên là hài lòng thưa tiểu thư . '' Là giọng nói của một người giúp việc khoảng độ tuổi trung niên . Bà ấy là một trong những người giúp việc làm việc lâu năm tại Lục gia , cẩn thận tỉ mỉ và tinh tế vô cùng . Trong giọng nói của người phụ nữ này có sợ hãi, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt chuyên nghiệp của mình .&Lục Kiều Vũ liếc mắt về phía bọn họ một chút , sau đó lại tiếp tục nhìn vào những chiếc đồng hồ tinh xảo bên dưới giống như đang chờ đợi một câu trả lời thành thật hơn, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vào tia buồn chán . Cuối cùng cũng không nghe được câu trả lời mình mong muốn , thở dài sau đó bình thản nói :'' Bỏ đi .''
'' Từ mai các người không cần đến nữa .''
Toàn bộ người giúp việc có mặt tại đó đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô . Trong ánh mắt còn có chứa sự kinh ngạc , sau đó chuyển thành thất vọng và sợ hãi .
'' Tiểu thư , tại sao lại như vậy , có phải đã làm gì khiến cô không hài lòng không , cô nói đi , chúng tôi nhất định sẽ sửa chữa . ''
Là giọng nói của người phụ nữ trung niên ấy , ánh mắt hiện lên vài tia bối rối và hốt hoảng . Vẻ mặt của những người phía sau cũng không khá hơn là bao nhiêu , bọn họ cũng không gan to lớn mật nhìn thẳng vào mắt cô . Mỗi lần nhìn vào ánh mắt lãnh đạm của Kiều Vũ , giống như tất cả mọi bí mật cất giấu trong lòng họ đều bị nhìn thấu , một cái nhíu mày không hài lòng của cô cũng có thể khiến cho bọn họ bị mất việc .
'' Tôi đã cho các người cơ hội rồi không phải sao .''
Lục Kiều Vũ thở dài một hơi , vừa hời hợt vừa lãnh đạm . Cô liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt nhàm chán , rồi quay lưng đi thẳng . Hành lang xa hoa vẫn còn vọng lại giọng nói vừa kiêu ngạo lại vừa lạnh lùng :'' Chúng tôi không giữ những con người không trung thực . ''
Một chiếc đồng hồ trong tủ bị mất , Lục Kiều Vũ có rất nhiều đồng hồ , số lượng đếm không xuể , nhiều đến nhớ không hết , chiếc đồng hồ bị mất là chiếc rẻ nhất , nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết . Có gan lấy thì cũng phải có gan nhận mọi hậu quả . Đây chính là quy tắc, một người làm thì tất cả đều phải gánh chịu. Đối với Kiều Vũ , ai là hung thủ đã không còn quan trọng nữa , coi như cho bọn họ một bài học đắt giá về tính nhân đạo đi . &Bước xuống cầu thang xa xỉ được trải thảm , ngồi vào bàn ăn được bày biện đủ mọi món ăn xa hoa do đầu bếp nổi tiếng chính tay làm . Mỗi món ăn đều được làm theo thực đơn dinh dưỡng của bác sĩ riêng, không thừa cũng không được thiếu .
“ Tiểu thư, hôm nay đầu bếp đã làm theo ý cô . “
Giúp việc vừa đặt thức ăn lên bàn đôi mắt thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn sắc mặt và thái độ của Kiều Vũ. Trong mỗi lời ăn tiếng nói của bọn họ đều phải là cẩn thận từng li từng tí . Dù là giúp việc , cũng phải trải qua bao cuộc tuyển chọn , là những người tốt nhất , cũng là mức lương cao nhất .
“ Bố mẹ tôi đâu ?”
Lục Kiều Vũ nhìn những món ăn được bày biện trên bàn , tùy tiện hỏi một câu cho có . Câu hỏi này , vốn dĩ không cần nhận được câu trả lời .
“ Sáng nay ông chủ và phu nhân đã đến công ty rồi ạ “.
Bàn ăn dành cho hoàng gia được sắp riêng trong phòng bếp vô cùng sang trọng . Những chiếc ghế được mạ bằng đồng tinh xảo , hoa văn phú quý càng làm tăng thêm sự giàu có và xa xỉ ở đây . Mỗi đôi đũa , cái đĩa đều là hàng ngoại nhập cao cấp .&Xung quanh bầu không khí yên lặng đến căng thẳng , ngột ngạt khó thở này giúp việc đều đứng nghiêm túc, thái độ dáng đứng cũng phải rất chỉnh chu , bọn họ đến cả thở cũng không dám thở mạnh . Quan trọng là rất tuân thủ quy tắc bàn ăn .
Kiều Vũ rời bàn ăn, cao lãnh bước ra phía cổng . Phía sau đài phun nước óng ánh là bóng dáng của một người con gái dịu dàng , tinh tế . Lăng Hỷ đứng chờ Lục Kiều Vũ đã lâu , vừa nhìn thấy Kiều Vũ liền không che giấu được sự vui mừng . Nụ cười tươi như trẻ con khiến cho người khác cảm thấy vô cùng thân thiện , gần gũi .
“ Đi thôi, đến trường ...”
Trường trung học Âu Hoa , ngôi trường với mức học phí khổng lồ . Số tiền mà mỗi học sinh phải đóng cho một năm học lên đến tám mươi ngàn bảng . Đây là ngôi trường yêu thích của hoàng gia và con em của những gia đình siêu giàu .
“Đại bản doanh” của Âu Hoa được xây dựng trên diện tích hai mươi tám ha, có khung cảnh tuyệt vời với những tòa biệt thự cổ, thảm cỏ, rừng cây,... Ngôi trường đặc biệt này được trang bị đầy đủ cơ sở vật chất và điều kiện cho tất cả các môn từ học thuật đến thể thao và các môn nghệ thuật.
Lái xe bước xuống , khom mình mở cửa cho Kiều Vũ . Bước xuống dưới ánh nhìn của tất cả những bạn học xung quanh , lãnh đạm , nhưng lại tỏa ra khí chất khiến cho người khác cảm thấy chói mắt , khó mà lại gần được .
Lục Kiều Vũ chính là một trong những nữ thần của trường , điều kiện kinh tế tốt nhất , nhan sắc cũng tốt nhất , học lực không phải nói cũng là tốt nhất . Nhưng cô có một khuyết điểm , đó chính là ngoại trừ phạm vi bài học , nhưng chuyện không cần thiết sẽ tự động bị đào thải ra khỏi não bộ . Lăng Hỷ bước xuống xe , cười , một nụ cười tỏa nắng sau mấy tháng hè không được đến trường , vô cùng hào hứng và phấn khởi .
“ Lăng Hỷ ? Cậu ta cẫn còn mặt mũi học ở đây ?”
Triệu Hồng Lam cũng cùng lúc bước xuống từ chiếc xe đối diện , ánh mắt cô nàng dừng lại một chút sau đó quét qua Lăng Hỷ từ trên xuống dưới , từ dưới lên trên bằng sự khinh bỉ và thô lỗ . Triều Hồng Lam đóng sầm cửa xe lại , khuôn mặt thể hiện rõ ràng sự chán ghét .
'' Không phải mẹ cô ta làm giúp việc sao , học chung trường với loại người này đúng là tự hạ thấp bản thân mình . '' - Một bạn học nữ khoác balo từ từ đi đến bên cạnh Triệu Hồng Lam , giọng nói hơi ngoa cao vút lên vô cùng khó nghe .
Lăng Hỷ đã cố gắng làm quen với những câu nói kiểu này nhưng không khỏi cảm thấy vô cùng chạnh lòng . Cô ấy cụp mắt xuống , nét mặt tươi cười cũng bị thay thế bằng bộ dạng ủ rũ và chán nản , thậm chói còn chẳng dám đối diện với Triệu Hồng Lam . Học lực cô dù ở trường ngoài dù thuộc loại giỏi , nhưng so với các học viên ở đây , cũng chỉ đứng hạng cuối. Tính tình có chút hướng nội lại yếu đuối, chính vì vậy cũng đã chịu không ít khổ sở .
Triệu Hồng Lam có vẻ như đã ngồi ở trong xe đợi Lục Kiều Vũ khá lâu . Bọn họ đúng là rất thích gây chuyện . Đặc biệt là chuyện của Kiều Vũ . Một Lục Kiều Vũ cao ngạo sẽ không bao chấp nhất những lời nói đến từ những con người này . Đối với Lục Kiều Vũ , bọn họ chỉ là bạn bè bình thường , trường học là nơi để học , không phải chốn thị phi , cũng chẳng phải nơi để yêu đương hò hẹn .
Lục Kiều Vũ coi như không nghe thấy gì lãnh đạm bước vào trong . Lục Kiều Vũ cảm thấy bọn họ không vừa mắt cô thì thôi, lại lôi cả Lăng Hỷ vào trong chuyện này . Khi đi qua Triệu Hồng Lam còn không quên để lại lời cảnh cáo , nghe thì cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng mà rõ ràng là rất sắc bén .
“ Cẩn thận cái miệng của cậu . “
Lục Kiều Vũ, nói mà như không nói, thần sắc khuôn mặt ngoài lãnh đạm ra, dừng như buồn vui sầu khổ đều không bộc lộ trên mặt . Kiều Vũ chậm rãi quay đầu sang nhìn Triệu Hồng Lam , khóe miệng nhếch lên một chút .
“Đây là lời cảnh cáo cuối cùng tôi dành cho cậu .”
“ Lục Kiều Vũ, cậu đừng có lo chuyện bao đồng... “
Triệu Hồng Lam nét mặt đã có biến đổi lớn , muốn tức giận cũng phải nuốt ngược vào trong vì sợ làm mất hình tượng ngọc nữ nhưng chính cô không muốn học cùng người không cùng địa vị, không cùng đẳng cấp . Chưa kể bọn họ giàu như vậy , vốn dĩ sinh ra không để tiếp quản sự nghiệp thì cũng là bước tiếp vào giới chính trị gia , không thể để con sâu như Lăng Hỷ làm rầu nồi canh được .
Lục Kiều Vũ nghe được câu nói của bạn học Triệu , lạnh lùng liếc cô ấy một cái , khiến cho bọn họ cảm thấy không rét mà run .
Bạn học bên cạnh chứng kiến chuyện từ đầu ,thấy thái độ của Kiều Vũ như vậy cũng không muốn tiếp tục gây , khuôn mặt có chút bối rối và lo lắng lay nhẹ tay của Triệu Hồng Lam :“ Đi thôi, đừng gây chuyện với cậu ta ...”
Triệu Hồng Lam tuy có tức giận , bực bội dậm tay dậm chân nhưng cũng quay mặt bỏ đi, cô không tin Lục Kiều Vũ có thể bảo vệ Lăng Hỷ hai mưới bốn trên hai mươi bốn , còn nhiều cơ hội để chỉnh cậu ta . Ánh mắt Triệu Hồng Lam ánh lên vài tia sắc lạnh mang theo muôn vàn cảm xúc , lúc trước nếu không phải Lục Kiều Vũ ở trước mặt giáo sư Hardwell nói năng xằng bậy thì người được trở thành trợ giảng cho thầy ấy là cô.
Chứ không phải Lục Kiều Vũ.
Lục Kiều Vũ , nếu không phải cô ta đi rồi , thì không đến lượt cậu ở đây hoành hành ngang dọc đâu .
“ Kiều Vũ, thực ra bọn họ nói cũng không sai ...“.
Lăng Hỷ bước chân đang đi trên hành lang lớp học cũng dường như chậm lại, sau đó dừng hẳn . Ánh mắt cô lộ rõ vẻ u buồn , chán nản nhìn Lục Kiều Vũ trước mặt nhỏ nhẹ lên tiếng . Lăng Hỷ hai mắt chỉ nhìn xuống dưới chân chăm chăm, cô cảm nhận được trước mặt có một tầng hơi nước dâng lên, chỉ trực trào ra .
“ Bọn họ có thể xem thường cậu, nhưng cậu không được xem thường bản thân, mình càng không xem thường cậu .”
Lục Kiều Vũ dừng lại, lãnh đạm nhìn Lăng Hỷ , sắc mặt cũng không biến đổi là bao , một câu an ủi phát ra từ miệng của Lục Kiều Vũ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng vô cùng thoải mái . Lãnh đạm nhưng lại vô cùng chân thật .Mái tóc dài của cô bay nay trong gió, Kiều Vũ đã trở thành tín ngưỡng trong lòng của Lăng Hỷ mất rồi .
Đôi khi điều đó làm cho cuộc sống mới mẻ và nhiều màu sắc , vậy mà mãi đến sau này Lăng Hỷ mới biết , những màu sắc đẹp đẽ ấy lại chỉ tồn tại ở thanh xuân .
Lăng Hỷ tâm trạng đang buồn bực , vừa hay một cậu học sinh nam từ phía sau đi lên trực tiếp lướt qua bọn họ . Sở Phi Dương không nhanh không chậm , cậu ta từng bước tiến vào trong học viện . Khuôn mặt lạnh lùng ấy khi nở nụ cười cũng không biết làm cho trái tim của biết bao thiếu nữ thổn thức .Trong số đó có Lăng Hỷ .
Sở Phi Dương cặp khoác một bên , hai tay thong dong xỏ túi quần , đôi khi lại nở nụ cười nửa miệng có chút lưu manh nhưng lại vô cùng ma mị chào hỏi mấy bạn nữ . Mỹ nam của Âu Hoa , tuấn lãng ngời ngời , xét về gia thế về học vấn về ngoại hình , không ai có thể thắng được . Đi đến đâu là lập tức thu hút ánh nhìn tới ấy , ở cậu ta phát ra một loại khí chất , khiến cho tất cả những thiếu nữ đều phải ngước mắt lên không dời một phút. Ở đâu có Sở Phi Dương , ở đó chính là sân khấu tỏa sáng của một mình cậu , mà khán giả lại chính là những cô bạn trung học kia .
''Đẹp trai quá ...''
Hướng theo ánh mắt của Lăng Hỷ , Lục Kiều Vũ nhìn về phía của Sở Phi Dương , cảm giác vô cùng quen thuộc , nhưng lại vô cùng xa lạ này tự dưng lại ập đến .
“ Ai vậy ?”
“ Cậu không thể nói như vậy chứ,chúng ta cũng học cùng lớp rất lâu mà ...”