Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 74: Chương 74: ’ Tại sao tôi phải khóc? Người chết đó cũng đâu phải là tôi.’’




Nữ cảnh sát cầm bảng kê khai trên tay, mở cửa phòng đi thẳng về phía đối diện với Quý Dương sau đó ngồi xuống. Quý Dương lúc này mặt cúi gằm, căn bản không nhìn thấy nữ cảnh sát kia, đến khi nhìn thấy người đối diện mình là một cảnh sát nữ, hắn ta liền toàn thân kích động, không khác gì một người bị tâm thần điên cuồng giãy giụa.

Nữ cảnh sát nhìn thấy bộ dạng điên loạn của cậu ta thì ngay lập tức đứng dậy, nhưng vừa đến gần thì Quý Dương đã kích động đến mức ngã từ trên ghế xuống, dùng đôi mắt sợ hãi nhìn chằm chằm nữ cảnh sát đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc này Nhiếp Quân cầm lấy bộ đàm, lạnh giọng ra lệnh:’’ Cảnh sát Viên, cô ra ngoài đi.’’

‘’ Lưu Tiêu, cậu vào xem tình hình như thế nào.’’

Nhiếp Quân thoáng ngạc nhiên trước biểu cảm của cậu nam sinh này, anh đối với loại người không bằng cầm thú này vốn dĩ không có một chút thương cảm nào cả, nhìn bộ dạng như thế của cậu ta mà vẫn có thể bình chân như vại, mặt không biến sắc.

‘’ Sếp, cậu nam sinh đó hình như tâm lí không ổn định thì phải, tôi hỏi rất nhiều nhưng cũng không hề hỏi được gì cả. ‘’

Một lúc sau Lưu Tiêu từ bên trong phòng đẩy cửa bước ra, đi tới bên cạnh Nhiếp Quân báo cáo.

Nhiếp Quân không nói gì, thông qua lớp kính nhìn vào trong phòng thẩm tra, thấy rõ ràng mồn một sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của Quý Dương. Quý Dương ngồi trên ghế thẩm tra, đối diện với cậu ta là một cảnh sát trẻ đang ghi chép lời khai.

Từ đôi mắt vô hồn đầy sợ hãi, làn môi trắng bệch không chút huyết sắc đang lẩm bẩm gì đó cùng với những dấu xanh xanh tím tím trên cổ và trên cánh tay thì có thể kết luận rằng cậu thanh niên chưa đủ mười tám này không chỉ phải trải qua một nỗi ám ảnh tâm lí cực kì lớn mà còn phải trải qua một nỗi đau thể xác không nhỏ.

Cánh cửa sắt mở ra,Linda từ bên ngoài bước vào, trên tay là báo cáo sức khỏe của Quý Dương.

‘’ Kiểm tra sơ bộ cho thấy thanh niên này bị chấn thương tâm lí, còn có…’’, nói đến đây Linda hơi ngập ngừng, nhưng rất nhanh dứt khoát nói:’’ …bị xâm hại tình dục.’’

Nhiếp Quân sớm đã đoán ra, từ vết son trên cổ áo của Quý Dương cậu ta chắc là mây mưa với mấy cô bạn gái trước khi bị Kiều Vũ bắt, nhưng lại không hề nghĩ tới lại là ‘’ xâm hại tình dục.’’

Nét mặc Nhiếp Quân cứng đờ, đôi mắt sắc lẹm như dao nhìn bản báo cáo một lượt, trong đầu nhớ đến biểu cảm của Quý Dương khi nhìn thấy Kiều Vũ. Chuyện này cũng đến tám chín phần là do cô ấy gây ra.

Hèn gì Lục Kiều Vũ chịu đưa Quý Dương ra ánh sáng, muốn anh thay cô ấy vạch mặt của cậu ta. Nhiếp Quân đã hứa với cô sẽ không nói với bất kì ai về vụ án của Lăng Hỷ, ngược lại cô sẽ đưa ra bằng chứng có ích cho anh trong việc của Tưởng Phóng.

Tưởng Phóng, Quý Dương, Ngô Cảnh Diệu, và... Trương Du Nghiên. Trương Du Nghiên trước đây từng treo đầu của Ngô Cảnh Diệu lên song sắt phía sau cổng trường, nhưng cuối cùng cậu ta cũng khôn tránh khỏi chuyện phải chết. Dựa theo lối gây án của hung thủ, ít nhiều cũng biết được người mà hắn nhắm vào đều có một điểm chung duy nhất.

Bọn họ đều là học sinh của Âu Hoa.

...

Kiều Vũ một mình tới nhà ăn của trường, từ lúc cô xuất hiện đã nghe được không ít lời bàn tán. Hầu hết tất cả những con người ở đây đều cảm thấy không công bằng, bọn họ cảm thấy hình phạt chuyển sang lớp F dành cho Kiều Vũ vẫn còn quá nhẹ.

Kiều Vũ lướt lướt điện thoại trên tay, bỗng nhiên trước mặt mình xuất hiện một tấm thiệp màu hồng phấn.

Triệu Anh Tử đang đứng trước mặt cô, trên môi là một nụ cười tươi tắn.

‘’ Kiều Vũ, dù gì chúng ta cũng học cùng nhau một thời gian, bây giờ tôi sắp phải đi nên có tổ chức một buổi tiệc chia tay, mong là cậu sẽ tới dự.’’

Kiều Vũ cầm lấy cho có lệ, mặc dù cô biết rằng Triệu Anh Tử là đang cố ý làm nhục mình. Triệu Anh Tử rõ ràng biết cô không còn học chung lớp với đám học sinh A đó nữa, vậy mà vẫn cố ý đưa thiệp mời tới.

Nếu cô không đi thì Triệu Anh Tử sẽ nói rằng cô xem thường cô ta, còn nếu cô mà đi thì sẽ bị đám bạn cùng lớp kia nói rằng cô không biết xấu hổ.

Triệu Anh Tử, nước đi này của cậu đúng thực là cao tay. Lựa chọn nào cũng khiến Kiều Vũ phải chịu thiệt thòi trước bạn bè trong lớp.

Một học sinh giỏi liên tiếp giành được nhiều giải vàng quốc tế, vậy mà lại đi gian lận trong thi cử.

Kiều Vũ không nói gì, cả lớp chỉ còn có một mình lãnh Tư Thuần chơi với cô. Nếu như sau một thời gian nữa Triệu Anh Tử mà đi, thì chắc chắn cái lớp A đó sẽ bị Trương Phương cầm đầu mất.

Kiều Vũ cắt miếng thịt bò đưa lên miệng, bên tai nghe loáng thoáng được mấy người xung quanh nhắc đến Sở Phi Dương.

‘’ Hôm qua nghe nói Sở thiếu với đám thanh niên Đông Phương suýt nữa thì đánh nhau đấy.’’

‘’ Thật sao? ‘’

‘’ Chiều nay có trận bóng rổ bán kết hai này, có muốn đi xem không?’’

Tiếng cười ồ lên của mấy cô nữ sinh trung học đi ngang qua bàn ăn, sau đó mỗi lúc một xa dần. Thấy Kiều Vũ hơi thất thần, Lãnh Tư Thuần lay người cô, ngạc nhiên hỏi:’’ Đang suy nghĩ gì vậy?’’

Kiều Vũ trà lời cho qua:’’ Không có gì.’’, sau đó tiếp tục cắm mặt xuống.

Cảm xúc trong cô lúc này rất lạ, không cách nào diễn tả nó thành lời, cũng không cách nào phát tiết ra bên ngoài để trong lòng bớt khó chịu đi một chút.

Hôm nay Lãnh Tư Thuần đột nhiên lại rủ cô đi xem phim.

Kiều Vũ ngây ra một lát, sau đó mới gật đầu đồng ý. Cô cũng chưa từng bước chân vào rạp phim, bình thường nếu có xem phim ảnh thì cũng có phòng chiếu phim 3D được thiết kế ngay trong nhà, lúc xem thử cũng không có hứng thú nên cũng không vào thêm lần nào.

Tan học, bọn họ cùng nhau đi đến trung tâm thương mại cách trường không xa. Kiều Vũ đứng bên ngoài xếp hàng chờ mua vé, cả người bắt đầu đổ đầy mồ hôi, cô nhướn người lên phía trước xem còn đông không, cũng khoảng hơn mười người nữa mới tới lượt bọn họ.

Nghe Lãnh Tư Thuần nói đây là bộ phim hot của năm, rất nhiều người đến xem nên phải chờ lâu một chút cũng là chuyện bình thường. Kiều Vũ định rút điện thoại ra kêu người đặt vé, nhưng khi nhìn thấy Lãnh Tư Thuần ở phía sau thì cô có hơi lưỡng lự, ngay sau đó bàn tay cầm điện thoại lại nhét sâu vào trong túi áo.

Tư Thuần khó hiểu nhìn Kiều Vũ:’’ Có chuyện gì sao?’’

‘’ Không, không có gì.’’

Tư Thuần và Kiều Vũ vừa mua xé xong, sau đó chuyển đến quầy bán thức ăn nhanh để mua bắp và nước. May mắn chọn được vị trí ngồi rất thuận lợi, không phải ngẩng đầu quá cao, vừa tầm mắt là có thể nhìn thấy màn hình lớn ngay trước mặt. Ngoại trừ ở đây quá đông người ra thì chuyện gì cũng đều ổn cả.

Một lon cocacola bỗng nhiên đưa đến trước mặt Kiều Vũ, cô liền đẩy lon coca đã bật sẵn nắp ra vô tư nói:’’ Không phải ban đầu mình đã nói không uống nước có ga rồi sao?’’

Nhưng vừa quay sang nhìn Lãnh Tư Thuần thì sắc mặt Kiều Vũ trắng bệch ra.

Sao Sở Phi Dương lại ở đây?

Lãnh Tư Thuần đâu rồi?

Kiều Vũ nhìn Phi Dương mặc bộ quần áo bóng rổ ba lỗ, vô tư uống nước ngọt thì thấp giọng nghiến răng:’’Sao cậu lại ở đây? Tư Thuần đi đâu rồi?’’

Sở Phi Dương mỉm cười giống như đã biết trước mọi chuyện xảy ra, điềm nhiên trả lời:’’ Tư Thuần cậu cấy có việc bận, không thể xem phim cùng cậu nên gọi tôi tới đây.’’

Kiều Vũ mải xem phim cũng không biết Tư Thuần đứng dậy từ khi nào, trong rạp chiếu phim có lờ mờ tối, cũng không nhìn quá rõ mọi thứ xung quanh nên cô cứ lầm tưởng người ngồi bên cạnh mình từ đầu là Lãnh Tư Thuần.

Hai người bọn họ tráo đổi với nhau từ khi nào mà thần không biết quỷ không hay vậy.

Kiều Vũ đang muốn đứng lên thì đột ngột bị Sở Phi Dương ghì mạnh xuống ghế. Trong không gian lờ mờ của rạp chiếu phim, ánh mắt Phi Dương nhìn cô đầy thâm tình mà quyến luyến, tạo cho kiều Vũ cảm giác da diết không rời. Cô rất ghét loại ánh mắt này của cậu ta, càng không thích Phi Dương cứ dùng loại ánh mắt tràn ngập nhu tình ấy nhìn thấu mình. Kiều Vũ có cảm giác lo sợ.

Cô sợ ánh mắt đầy tình ý, sợ thái độ dịu dàng mà nhu mì, sợ đối diện với thứ mà cậu ta nói là tình cảm chân thành chỉ dành riêng cho mình mà thôi. Kiều Vũ không phải là một người giỏi giang trong chuyện tình cảm, đối với cô mà nói, thứ tình yêu nam nữ tuổi mới lớn này chỉ là chuyện bồng bột nhất thời, chưa từng trải qua nên không biết phải xử lí như thế nào.

Phi Dương nắm chặt tay Kiều Vũ, ban đầu cô có cố sức vùng vẫy, nhưng vốn dĩ sức một đứa con gái làm sao có thể bì với một thằng con trai. Kiều Vũ không lì bằng Sở Phi Dương, cô đành mặc kệ cứ để cậu ta nắm lấy.

Lãnh Tư Thuần chọn bộ phim khoa học viễn tưởng đầy tính nhân văn, đến khúc nữ chính chết không biết xung quanh đã có bao nhiêu bạn nữ khóc, chỉ nghe thấy tiếng thút thít nhỏ lẻ, sau đó trong rạp chiếu phim người người thi nhau lau nước mắt.

Sở Phi Dương lúc này quay sang nhìn Lục Kiều Vũ, nét mặt cô ấy vẫn bình tĩnh như vậy, không có một chút gì gọi là đau buồn thương xót. Kiều Vũ nhìn thấy ở hàng ghế bên dưới có một cô gái đang gục mặt vào ngực bạn trai khóc nức nở, còn bạn trai thì an ủi vỗ về dịu dàng mà đầy ấm áp.

‘’ Lục Kiều Vũ, tại sao cậu không khóc?’’

Kiều Vũ tiếp tục xem phim, lạnh nhạt trả lời:’’ Tại sao tôi phải khóc? Người chết đó cũng đâu phải là tôi.’’

Phi Dương khi nhận được câu trả lời thì không biết nên vui hay nên buồn, cậu chỉ cảm thấy sao trên đời lại có người máu lạnh như vậy. Không có lấy một chút đồng cảm, cũng chẳng có một chút đau thương.

Ánh mắt Phi Dương trở nên xa xăm, phảng phất chút buồn bã. Chỉ có điều trời đang tối nên Kiều Vũ không nhìn thấy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.