Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 58: Chương 58: Bản tin trên loa phát thanh




Chương 58: Bản tin trên loa phát thanh.

Từ sau buổi tối tiệc từ thiện, thái độ của Kiều Vũ đối với Sở Phi Dương hoàn toàn lạnh nhạt hơn rất nhiều so với trước đây.

Nhưng dường như điều đó không khiến cho Sở Phi Dương thôi làm phiền cô, mà tần suất cậu ta xuất hiện trước mặt Kiều Vũ còn nhiều hơn bình thường.

Phi Dương đem một chai nước khoáng đặt lên bàn cho Kiều Vũ, hành động rất tự nhiên như thể chuyện thường tình sau đó đi về chỗ. Lục Kiều Vũ khẽ liếc nhìn chai nước khoáng trên bàn, nhưng lại vờ như không quan tâm đến, tiếp tục chăm chú vào bài tập trong sách.

Điều này khiến Tư Thuần rất chối mắt, trong lớp ai cũng có thể nhìn ra được Sở Phi Dương có tình ý với Kiều Vũ, nhưng thái độ của cô là sao đây. Tư Thuần lại cảm thấy bọn họ trẻ con giống như cặp đôi mới yêu đang giận dỗi nhau vậy. Hơn nữa cô càng tò mò trong mấy hôm cô nghỉ đã xảy ra chuyện gì.

Tư Thuần nhịn không được liền lên tiếng hỏi :‘’ Hai người giận nhau à?’’

Cây bút máy trên tay Kiều Vũ khựng lại, không cần suy nghĩ lạnh nhạt trả lời: ‘’ Không có.’’

Nhìn vẻ mặt hơi tức giận của Kiều Vũ khi cô nhắc đến Sở Phi Dương cũng đủ hiểu chắc chắn hai người bọn họ có vấn đề. Nếu là bình thường Kiều Vũ mặc dù tỏ ra thờ ơ với hành động quan tâm của Sở Phi Dương nhưng cũng sẽ không bỏ mặc cậu ta. Hôm nay Tư Thuần để ý cô ấy hoàn toàn không thèm liếc nhìn Phi Dương một cái, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng hơn thường ngày.

Sở Phi Dương vừa ngồi xuống vị trí của mình, cậu ta còn đang uống giở ngụm nước bù khoáng liền nghe thấy loa trường vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc .

‘’ Nếu như tôi cưa đổ Lục Kiều Vũ thì các cậu nhất định phải làm theo lời tôi nói .’’

‘’ Nếu như cậu không làm được thì sao?’’



Sở Phi Dương thoạt đầu là sững sờ, sau đó ngay lập tức quăng chai nước trên tay vào trong sọt rác dùng tốc độ nhanh nhất của mình lao ra phía bên ngoài cửa lớp chạy một mạch đến phòng phát thanh của trường.

‘’ Vậy thì tùy các cậu xử trí.’’

‘’ Thành giao. Trong vòng một tháng khiến Lục Kiều Vũ gục dưới chân cậu. ‘’&‘’ Đơn giản , nếu cô ấy không giống người bình thường, thì tôi sẽ dùng cách không bình thường… ‘’

‘’ Cậu có phải tự cao quá không, đừng để đến lúc đấy bị mất mặt thì buồn cười lắm…haha’’- Là giọng nói khàn khàn của Châu Từ.

‘’ Chỉ có cậu mới kém cỏi vậy thôi. Loại người như Lục Kiều Vũ tôi còn không hiểu cô ta nghĩ gì hay sao?’’

Sở Phi Dương tức đến toàn thân đỏ bừng, là kẻ nào, kẻ nào dám tung đoạn ghi âm đó.

Cậu ta chạy một mạch đến phòng phát thanh, xung quanh hai bên học sinh nhìn thấy đều phải tránh đường, thần sắc ai cũng đầy vẻ nghi hoặc.

Loa phát thanh của trường bây giờ đang phát đi phát lại cuộc trò chuyện của đám người Sở Phi Dương và Lục Cảnh Hiên, thậm chí còn nghe rõ ràng trong đó có cả tiếng cười của Châu Từ.

Toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi đều được học sinh trong trường nghe rõ từng chữ, không sai dù chỉ một câu. Sở Phi Dương mất hai phút để đến phòng phát thanh, khi cánh cửa phòng bị cậu ta đá phăng ra thì khung cảnh không có một ai còn khiến cơn giận trong lòng cậu ta tăng lên bội phần.

Phòng điều khiển không có một ai ngoại trừ chiếc máy ghi âm đang được cắm với dây nối loa phát thanh của trường. Sở Phi Dương nhanh chân rút chiếc máy ghi âm ra, sau đó quăng xuống đất dùng chân mình dẫm nát.

Loa trường phát ra một tràng dài tiếng rít lên chói tai rồi tắt hẳn. Phi Dương vì mệt mỏi mà khuỵu xuống đất, thở không ra hơi. Mặc dù đã rút được loa trường ra nhưng vẫn không thể ngăn được đoạn hội thoại đó được phát tán ra bên ngoài.

Phi Dương siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt hằn lên tia giận giữ giống như muốn giết người. Vẻ mặt phong hoa lãng tử hoàn toàn biết mất, chỉ thấy ánh mắt cậu ta lạnh lùng sắc nhọn như dao, toàn thân run bần bật dường như đang rất tức giận.

Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào bày ra loại trò trẻ con này để chống đối với bọn họ. Cho dù có là bất cứ một kẻ nào đi chăng nữa, tốt nhất đừng để hắn tìm ra. Nếu không, tên đó tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Trong lớp tự nhiên các bạn đều nhìn Kiều Vũ bằng đủ thể loại ánh mắt khác nhau. Nghi hoặc có cười nhạo có, mỉa mai cũng có. Ắt hẳn trong đầu tất cả các nữ sinh đều cho rằng, bình thường Kiều Vũ là một nhánh hoa lan cao quý thanh nhã mà không một chàng trai nào có thể chạm tới được, nhưng hiện tại cũng chỉ xem như là một trò đùa của Sở Phi Dương.&Đám nữ sinh thì cười mỉa đầy thích thú, nam sinh chỉ khẽ lắc đầu nhìn nhau. Thậm chí có vài tên con cười thầm, gần đây thấy Sở Phi Dương tích cực theo đuổi Kiều Vũ như vậy không ngờ nữ thần trong mắt bọn họ cũng chỉ trở thành trò đùa cá cược của cậu ta.&Nhưng tuyệt nhiên Kiều Vũ cũng không làm cho bản thân mất mặt, hơn nữa thái độ của cô đối với Sở Phi Dương bây giờ lạnh nhạt lãnh đạm, nếu như không muốn nói là chán ghét. Mà điều này là điều ai cũng có thể dễ dàng thấy được, Lục Kiều Vũ vẫn là không làm cho đám nam sinh từng theo đuổi mình mất mặt.&Kiều Vũ siết chặt cây bút bi trong tay, đến khi nó gãy làm đôi. Thậm chí những mảnh nhọn đâm vào lòng bàn tay cũng không khiến cô cảm thấy đau đớn, bởi vì bây giờ trong lòng cô còn chảy nhiều máu hơn.

Tư Thuần ngồi cạnh Kiều Vũ cũng bởi bộ dạng chuyên tâm cùng bình thản của cô ấy mà cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Không tức giận, không khóc lóc, càng không làm ầm lên.

Trạng thái của Kiều Vũ lúc này rất đơn giản, không ai thấy được biểu hiện của sự phẫn nộ trên gương mặt kiều mị xinh đẹp nhưng giây phút này cũng không một ai trong lớp dám dùng ánh mắt dò xét hay khinh bỉ dán lên người cô nữa. Đặc biệt là sau khi thấy cây bút bi gãy nát trên bàn.

Đám học sinh nữ nhanh chóng trở về vị trí, khuôn mặt cứng đờ lại không ai dám nói một câu nào, âm thầm giải tán. Bọn họ cũng không gan to đến mức ở trước mặt Lục Kiều Vũ mà khiêu khích trêu ngươi, hậu quả vô cùng khó lường.

Lục Cảnh Hiên ngồi im phăng phắc, thỉnh thoảng lại đưa mắt len lén nhìn Kiều Vũ. Thấy gương mặt bình thản như không có chuyện gì của cô ấy còn khiến cho tim cậu đập nhanh hơn bình thường. Lục Cảnh Hiên thừa biết Kiều Vũ có trăm phương ngàn kế để giày vò cậu ta, nghĩ đến tương lai tàn khốc trước mắt mà không khỏi ôm đầu than vãn.

Sao ban đầu lại nghĩ ra cái trò cá cược ngu ngốc đó làm gì không biết.

Trong suốt tiết học đó không khí lớp học trầm xuống hẳn, mà Sở Phi Dương cũng lặng thinh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Kiều Vũ từ phía sau.

Một bạn nữ bàn trên quay xuống bắt chuyện với Tư Thuần, bọn họ đang nói đến chủ đề học tập thì cô ấy đột nhiên nhắc tới Triệu Anh Tử.

‘’ Hôm nay Anh Tử không đi học sao, mình thấy hôm qua cậu ấy vẫn tốt lắm mà.’’- Bạn nữ bàn trên nhìn về phía cuối lớp, bâng quơ nói.&Tư Thuần sắp xếp lại sách vở trên bàn, điềm nhiên mở lời :’’ Có lẽ cậu ấy vẫn còn sốc vì bữa tiệc tối qua. ‘’

‘’ Tiệc? Tiệc gì vậy? Cậu ấy mở tiệc sao?’’

Lúc này Kiều Vũ cũng quay sang nhìn Tư Thuần bằng con mắt đầy nghi hoặc :’’ Sao cậu biết chuyện tối qua. ‘’

Lãnh Tư Thuần giống như bị bắt quả tang, vẻ mặt trở nên gượng gạo vô cùng, giọng nói bỗng chốc cứng đờ, cô cố gắng giải thích : ‘’ Mình … mình cũng chỉ nghe người khác nói vậy thôi.’’

‘’ Ai nói với cậu chuyện đó?’’- Câu trả lời của Lãnh Tư Thuần khiến cô vô cùng nghi ngờ, tiếp tục hỏi. Chuyện tối hôm qua chỉ những người đi đến bữa tiệc từ thiện đó thì mới biết, mà đa số những người trong lớp không ai biết đến chuyện này. Triệu Anh Tử ít khí tham gia những loại tiệc tùng đó, huống hồ tối hôm qua đông người như vậy Kiều Vũ cũng chỉ nghe đám tiểu thư nhắc đến loáng thoáng chứ không trực tiếp chứng kiến sự tình.

Trừ phi tối hôm qua Lãnh Tư Thuần cũng có mặt ở đó. Nếu không làm sao cô ấy biết được chuyện này ?

‘’ Mình nghe Tố Như kể.’’- Tư Thuần giống như nhớ ra gì đó, đột ngột thanh minh.

‘’ Cậu thân với cậu ta lắm sao?’’

‘’ Cũng… cũng chỉ nghe loáng thoáng qua thôi.’’

‘’Mình… còn phải xuống thư viện, mình đi trước đây.’’ – Tư Thuần vừa nói vừa nhanh tay cho sách vở vào trong cặp, lấp cớ đến thư viện để trốn tránh câu trả lời của Kiều Vũ. Bởi vì nếu như Lục Kiều Vũ cứ tiếp tục hỏi như vậy cô sợ sẽ không giấu được nữa.

Kiều Vũ vẫn dõi theo cho đến khi cô ấy đi ra bên ngoài, nhìn điệu bộ của Lãnh Tư Thuần hôm nay xem ra chắc chắn có chuyện gì đó giấu cô. Nếu không thì sao khi nhắc tới chuyện bữa tiệc lại hốt hoảng như vậy, nhưng nếu như cô ấy nói thật thì sao? Tố Như là người trực tiếp gây ra chuyện đó, cô ta đi kể với thiên hạ thì chắc cũng không phải chuyện gì quá khó tin.

Nhưng Kiều Vũ cảm thấy kiểu người kiêu ngạo như cô ta sẽ không đem chuyện mình bị ăn một bạt tai mang cho bàn dân thiên hạ biết để lấy lòng thương hại đâu.

Kiều Vũ khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn hướng ra bên ngoài cửa lớp thể hiện sự hiềm nghi một cách rõ ràng.

Lãnh Tư Thuần, rốt cuộc cậu đang giấu giếm điều gì?



Ngô Diệu Chân ngồi ngả lưng ra ghế, quay lưng về phía Lăng Hỷ. Anh ta nhàn nhã ngắm nhìn bầu trời trong xanh, trên tay là li trà nhài còn đang bốc khói.

Lăng Hỷ đứng trước bàn làm việc của Ngô Diệu Chân, im lặng không nói gì cả. Hắn ta cũng chẳng bảo cô ngồi, nói chuyện cũng không nói câu nào. Hai người bọn họ cứ như vậy mà trải qua hết một tiếng đồng hồ.

Cho đến khi li trà trên tay của Ngô Diệu Chân nguội lạnh, hắn mới xoay người lại, cao ngạo đặt li trà xuống bàn làm ra vẻ như rất thích thú.

‘’ Làm tốt lắm, không uổng công tôi tín nhiệm em như vậy. ‘’

Lăng Hỷ cười khẩy, dùng giọng điệu mỉa mai chế giễu hắn :’’ Thầy Ngô, tôi thực sự rất tò mò, vì điều gì khiến thầy tốn trăm công nghìn sức để phá hoại Phi Dương bọn họ.’’

Ngô Diệu Chân khẽ cười, hỏi ngược lại Lăng Hỷ:’’ Vậy còn em thì sao? Em cũng đâu có thích Sở Phi Dương, nhưng khi nghe tôi đề cập đến chuyện này lại không hề phản đối.’’

‘’ Lăng Hỷ, em nên hiểu chúng ta giờ đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Tôi giúp em trả thù, còn em thì chỉ cần làm theo lời tôi.’’

‘’ Tôi không đứng cùng một phe với kẻ giết người bệnh hoạn như anh.’’- Lăng Hỷ lạnh lùng nói, có thể nghe ra được trong giọng điệu của cô có vài phần tức giận không kiểm soát được.

‘’ Nếu như tôi là kẻ giết người bệnh hoạn, vậy em cũng đâu có máu lạnh thua kém tôi?’’ – Ngô Diệu Chân đột nhiên cười lớn, nhìn vẻ mặt trắng bệch cùng thần sắc nhợt nhạt bị nói trúng tim đen của Lăng Hỷ không khỏi khiến hắn dấy lên vài phần thích thú.

‘’ Anh có ý gì?’’ – Lăng Hỷ cảnh giác nhìn hắn, rốt cuộc hắn đang ám chỉ điều gì với cô đây.

Ngô Diệu Chân không tiếp tục đề tài này nữa, hắn từ trong ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một cuộn phim, đẩy về phía của Lăng Hỷ :’’ Dạo này bên phía cảnh sát vẫn không ngừng điều tra về cái chết của Ngô Cảnh Diệu, em tìm cách để Nhiếp Quân thấy được cuộn phim này, còn lại hắn sẽ giúp chúng ta giải quyết.’’

Lăng Hỷ cầm cuộn băng lên, là một chiếc đĩa CD trắng. Cô liếc nhìn chiếc CD , hơi hoài nghi nhìn về phía của Ngô Diệu Chân :’’Anh lại có âm mưu gì đây?’’

Ngô Diêu Chân cầm xấp tài liệu trên bàn lên, tiếp tục xem:’’ Nhiếp Quân không phải kẻ tầm thường, nếu như chuyện này không có một kết cục rõ ràng hắn nhất định sẽ không dừng lại. Tôi chỉ cung cấp cho hắn một tên tội phạm mà thôi.’’

Lăng Hỷ trợn mắt nhìn hắn, bàn tay cầm chiếc đĩa CD siết chặt:’’ Lần này anh muốn vu oan giá họa cho ai?’’

‘’ Em yên tâm, tội phạm mà tôi nói đến, chính là hung thủ thực sự.’’

Lăng Hỷ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó quay người đi về phía cửa chính. Cánh cửa phòng đã được mở ra, nhưng Lăng Hỷ không vội đi mà quay lại dùng lời nói cảnh cáo Ngô Diệu Chân :

‘’ Tôi không biết thầy có mục đích gì, nhưng nếu như dám động đến một cọng tóc của Lục Kiều Vũ, nhất định tôi sẽ khiến thầy phải hối hận.’’

Rầm một cái, cánh cửa phòng bị Lăng Hỷ sập mạnh vào liền phát ra tiếng kêu như sấm nổ. Ngô Diệu Chân ngồi trên bàn làm việc khẽ cười lạnh, hắn thật sự muốn xem rốt cuộc vì cái gì mà Lăng Hỷ lại quan tâm đến Lục Kiều Vũ như vậy. Thậm chí có thể vì cô ta mà chấm dứt mối thù của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.