Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 87: Chương 87: Cuộc chiến của những kẻ săn mồi




Nhiếp Quân đặt chân vào quán rượu, anh nhìn lướt qua một vòng bên trong sau đó trực tiếp đi thẳng đến chỗ Ngô Diệu Chân đang ngồi. Nhiếp Quân đến bên quầy bar, tự nhiên kéo ghế ngồi xuống.

‘’ Cho tôi một Teqila.’’

Ngô Diệu Chân nhìn thấy Nhiếp Quân cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ hơi không ngờ lại có thể gặp hắn ở đây.

Nhiếp Quân ấy vậy mà lại chủ động nói chuyện trước:’’ Ồ, đây không phải giáo sư Ngô sao? Anh cũng đến những nơi như thế này?’’

Ngô Diệu Chân nghe vậy thì cười khẽ, lắc nhẹ li rượu trong tay quay sang nhìn Nhiếp Quân hòa nhã nói:’’ Cũng thỉnh thoảng thôi, không ngờ người bận bịu như đội trưởng Nhiếp cũng có thời gian rảnh đến đây uống rượu. Tình cờ thật.’’

‘’ Không tình cờ, là tôi cố ý đến đây.’’- Nhiếp Quân nhận lấy rượu từ bàn, uống một ngụm sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ngô Diệu Chân, trong giọng nói còn mang theo vài phần khiêu khích.

Ngô Diệu Chân thản nhiên nhìn ly rượu trước mặt, nhếch môi nói:’’ Không biết cảnh sát Nhiếp tìm tôi có việc gì? Người như tôi thì có thể giúp anh được gì chứ?’’

Nhiếp Quân khóe môi khẽ cong lên, anh đặt li rượu trên tay xuống bàn bất ngờ nói:’’Nghe nói giáo sư Ngô có tham gia trong lĩnh vực bất động sản, có thể tư vấn cho tôi một chút được không. Hình như gần đây anh mới mua thêm mấy căn biệt thự thì phải.’’

‘’Đội trưởng Nhiếp quá lời rồi, tiền lương của tôi sao có thể đủ để mua mấy căn biệt thự.’’- Ngô Diệu Chân thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đáp lại lời của Nhiếp Quân bằng thái độ khiêm tốn. Việc hắn mua nhà hay biệt thự không có mấy ai biết, tên Nhiếp Quân này đúng thực là có chút khả năng.

Nhiếp Quân tựa lưng vào ghế, tay theo thói quen gõ nhẹ trên mặt bàn, khóe miệng nở một nụ cười đầy thâm ý:’’ Giáo sư Ngô đừng khiêm tốn như vậy. Tôi nghe nói anh cũng nắm giữ không nhỏ cổ phần của Âu Hoa, không phải sao?’’. đam mỹ hài

Ngô Diệu Chân khẽ lắc đầu:’’ Cảnh sát Nhiếp, không ngờ ngoài khả năng phá án anh còn có khả năng điều tra người khác.’’

‘’ Không dám. Giáo sư Ngô, hôm nay tình cờ gặp anh tôi chỉ muốn khuyên một câu, muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm.’’- Nhiếp Quân nói xong, một nụ cười mỉa mai từ khóe môi tràn lên đáy mắt, giọng nói mang theo giọng điệu lạnh như băng.

Ánh mắt Ngô Diệu Chân có chút tối sầm nhưng nhanh chóng bị nụ cười trên mặt che lấp, hắn lấy cớ bản thân có chút việc sau đó nhanh chóng rời đi. Ngô Diệu Chân căn bản không hề nghĩ tới Nhiếp Quân lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lần ra được đến chỗ mình. Rốt cuộc ở chỗ nào, ở chỗ nào đã lộ ra sơ hở khiến cho hắn nghi ngờ.

Vừa bước ra khỏi cửa hắn đã gọi điện ngay cho Cố Cẩn Mai, chỉ có thể nói năng suất làm việc của cô ta quá kém, ngay cả một tên cảnh sát nhỏ cũng không để xử được.



‘’ Âm thanh đã xong, Kiều Vũ em thử kiểm tra micro đi.’’- Giọng nói phát ra từ phía hậu đài, Lục Kiều Vũ đứng trên bục lớn kiểm tra một lần nữa chất lượng âm thanh.

Hôm nay Âu Hoa bọn họ tổ chức cho các em khối mười một buổi giao lưu văn nghệ, do Kiều Vũ và Cố Tân Vinh làm MC. Sở Phi Dương ngồi dưới khán đài rất không vui, ánh mắt sắc lẹm giống như là đi đánh ghen. Bọn họ càng không thể ngờ, buổi giao lưu lần này không chỉ có học sinh Âu Hoa, mà ngay cả các trường quốc tế khác cũng có học sinh tới tham gia.

Chỉ vì nghe nói người dẫn chương trình là Lục Kiều Vũ. Hội trường quá nhỏ không thể chứa được ngàn người, chính vì vậy Ngô Lệ đã cho di dời ra sân thể dục, dựng một khán đài hoa lệ ở đó.

Những buổi giao lưu thế này năm nào cũng có, nhưng năm nay Lục Kiều Vũ cũng tham gia nên rất nhiều học sinh cũng đến xem. Bọn họ đều muốn một lần được thử gặp trực tiếp siêu cấp nữ thần trong truyền thuyết.

Kiều Vũ rất ít khi dẫn chương tình, hoặc là chương trình cực lớn, hoặc là do thầy cô chỉ định nếu không bình thường cô cũng sẽ không tham gia. Trước đây cứ mỗi lần đến kì thi quốc gia, cả nước sẽ dậy lên một cơn sóng mang tên Lục Kiều Vũ. Bởi vì sẽ có một khoảng thời gian nhất định, trong vòng hơn một tháng đa phần các đài truyền hình sẽ phát những tin liên quan đến chỉ đề học tập, mà Lục Kiều Vũ chính là người đã được định sẵn là sẽ lên nhận giải. Bởi vì cứ năm nào có cô tham gia, thì sẽ không ai lấy được hạng nhất. Đừng nói con gái học giỏi đầu óc chỉ biết đến học hành, ngay cả các giải đấu thể thao toàn cuốc hay hội họa, đàn hát, hay thậm chí cả vũ đạo đều có mặt của Lục Kiều Vũ.

Còn hai tuần nữa là đến mùa giải tiếp theo, bọn họ thực muốn biết cô đã đạt kỉ lục năm năm nhận huy chương vàng, lần này liệu có tiếp tục tạo ra kì tích hay không.

Đường Huệ Dung ngồi ngay bên dưới Sở Phi Dương, thản nhiên dựa lưng vào ghế quay sang nói với Châu Từ:’’ Năm nay đông thật đấy, năm ngoái tôi làm MC còn chẳng có ai thèm đến tham gia.’’

‘’Thôi đi, không phải tôi vẫn đến xem cậu đấy sao.’’- Châu Từ xoa đầu Huệ Dung, an ủi cô ấy.

Đúng lúc này phía sau vang lên một trận bàn tán sôi nổi, học sinh đến đây chiếm hơn bảy mươi phần trăm là muốn gặp được Lục Kiều Vũ. Mà chủ đề nói chuyện của bọn họ cũng chỉ liên quan đến Lục Kiều Vũ.

‘’ Cậu biết Lục Kiều Vũ này không, thực ra mình không thích chị ta chút nào, bố mẹ mình mỗi lần ăn cơm đều mở ti vi lúc chị ta nhận giải, tức muốn chết.’’

‘’ Không sao, chúng ta đến xem thử có phải thật như vậy không. Nghe nói chị ta còn gian lận thi cử, nhưng dựa vào quan hệ nên không bị đuổi học.’’

‘’ Âu Hoa cái gì cũng tốt, chỉ có điều học sinh gian lận là một loại cấm kị, chỉ có thể nói người ta có gia thể khủng thôi. Chúng ta làm sao bì được chứ.’’

‘’ Đúng vậy. Vì không bì được nên mới ở đây ghen ghét đố kị.’’- Đúng lúc Sở Phi Dương vừa vặn đi ngang qua, lạnh lùng nói chen vào.

Đám nữ sinh kia giật mình nhìn thấy Sở Phi Dương chỉ biết im bặt, cậu ta nhìn thấy phù hiệu đeo trên cổ bọn họ là người của câu lạc bộ piano do Đường Huệ Dung dẫn dắt, liền nghiêm giọng lớn tiếng gọi với về phía cô:’’ Đường Huệ Dung, quản lí người nhà cậu cho tốt. Bảo bọn họ mồm miệng sạch sẽ một chút.’’

Phi Dương nói xong liền hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Đường Huệ Dung đang ngồi cũng phải đứng dậy, xuống giáo huấn đám nữ sinh kia một trận. Đám nữ sinh đó sợ Đường Huệ Dung còn hơn cả thầy cô giáo, vừa nghe vậy mặt mũi đã xanh lét kéo nhau đi khỏi hội trường.

Trong trường ai cũng biết Đường Huệ Dung, không phải cô giỏi giang gì chẳng qua là rất đanh đá. Đường Huệ Dung là loại người tay nhanh hơn não, cô không thích nói lí lẽ mà lại thích cho đối phương ăn bạt tai. Mà Châu Từ ngay hồi bé đã suốt ngày bị bắt nạt, lớn lên lại còn bị cô kìm giữ. Ai nhìn vào cũng chỉ có thể nói cậu ta có sức chịu đựng cao.

Buổi giao lưu hôm nay vừa có màn chia sẻ của các anh chị khối trên, vừa có ca nhạc nhảy múa góp vui, mọi người đều rất vui vẻ. Được nhiệt tình hưởng ứng nhất là tiết mục biểu diễn cuối cùng của lớp F.

Nhạc vừa cất lên, gia điệu sôi động hòa vào từng người khiến trong lòng họ dâng lên cảm xúc bồi hồi xao xuyến. Tất cả ánh mắt đều dõi về phía khán đài, điểm sáng thu hút của bọn họ là Lục Kiều Vũ. Cô hòa nhập với giai điệu, mỗi cử chỉ đưa tay hay nhấc chân đều rất khớp nhạc. Tiết mục làm cho bầu không khí nóng dần lên, thậm chí còn có cả những học sinh đứng dậy khỏi ghế tha hồ nhảy múa.

Kiều Vũ lộng lẫy trong bộ trang phục biểu diễn, khiến Cố Tân Vinh đứng trong một góc cũng phải ngây người. Sở Phi Dương nhìn thấy nét mặt đó của Cố Tân Vinh, trong lòng không hiểu sao lại càng thêm bực tức.

Buổi diễn thuyết rất thành công, phần kết Kiều Vũ cùng với đám người lớp F cũng lên nhảy. Là tiết mục được yêu thích nhất, hình như lớp F còn được cộng điểm tối đa. Chương trình vừa kết thúc đám học sinh phía dưới khán đài ùa lên trên sân khấu đông như kiến, tất cả bọn họ đều muốn có một tấm ảnh chụp chung với Lục Kiều Vũ.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy mặt mũi cô thì Cố Tân Vinh đã kéo cô khuất vào phía sau hậu đài, sau đó gọi vệ sĩ cản đám học sinh đó lại. Cố Tân Vinh kéo Kiều Vũ vào mấy phòng nghỉ ở tít đằng sau, hôm nay học sinh đến trường rất đông, e là bọn họ phải ở đây đợi thêm một thời gian.

Kiều Vũ đặt túi đồ trên tay xuống dưới đất, ngồi xuống bàn nghỉ ngơi một chút. Cố Tân Vinh rót cho cô một li nước lọc, sau đó cẩn thận đặt xuống trước mặt Kiều Vũ:’’ Không ngờ chị nhảy đẹp như vậy.’’

‘’ Cảm ơn.’’- Kiều Vũ nhận lấy cốc nước nhưng không uống, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào. Cô vừa biết được một tin, Cố Tân Vinh điều tra thông tin của cô từ đám bạn cùng lớp. Mặc dù không biết mục đích của cậu ta là gì, nhưng cô không nghĩ rằng bọn họ đủ thân để cậu ta có thể làm như vậy.

‘’ Sắp tới kì thi rồi, em còn một số vấn đề thắc mắc, có thể nhờ chị phụ đạo không? Dù sao trong những người đi thi em cũng chỉ quen một mình chị.’’- Cố Tân Vinh ngồi xuống trước mặt Kiều Vũ, ánh mắt sáng rực nhìn về cô đầy hi vọng.

‘’ Để tôi giúp cậu.’’- Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Sở Phi Dương vừa đến mà giống như đã nghe hết câu chuyện, dõng dạc nói.

Nhìn thấy vị khách không mời mà tới này, Cố Tân Vinh còn đang say xưa nói tâm trạng giống như dây đàn bị đứt, hụt hẫng trong lòng. Hồi lâu thấy cậu ta không đáp lại, Phi Dương khẽ cau mày:’’Thế nào? Cậu cho rằng rôi không đủ khả năng giúp sao?’’

Cố Tân Vinh cười trừ, cố làm ra vui vẻ nói:’’ Được chứ, cảm ơn anh.’’

Phi Dương lúc này mới chuyển ánh mắt qua Lục Kiều Vũ còn đang ngồi thẫn thờ trên bàn:’’ Kiều Vũ, giáo sư bảo tôi đến đón cậu.’’

Tân Vinh, ‘’Đúng rồi, chị có cần em đi cùng không?’’

Kiều Vũ ngẩng đầu lên, đột ngột nghe được Sở Phi Dương bình tĩnh nói:’’ Không cần, tôi đi cùng với cô ấy. Cậu lo tốt chuyện của mình là được.’’

Kiều Vũ đứng dậy, tạm biệt với Cố Tân Vinh sau đó chuẩn bị rời đi. Sở Phi Dương cầm lấy túi của cô trên bàn, nhìn Cố Tân Vinh lạnh nhạt nói:’’ Lần sau có việc cứ đến tìm tôi, Kiều Vũ không có nhiều thời gian.’’

Cố Tân Vinh ánh mắt xa xăm nhìn theo bóng lưng của đôi nam nữ trước mặt như xa dần, trong lòng là thất vọng cùng với tiếc nuối. Người con gái cậu ta thích bấy lâu nay, cố gắng để có thể vào cùng một ngôi trường với cô ấy, cuối cùng đến khi tiếp cận được rồi lại phát hiện người ta luôn có một đàn anh ưu tú đứng kế bên. Cố Tân Vinh tuy nhỏ tuổi hơn nhưng mỗi người có một điểm mạnh riêng, không thể đem so sánh với Sở Phi Dương được, cho dù trong lòng có một chút tự ti nhưng cũng rất nhanh bị ý chí của anh dập tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.