Câu lạc bộ thể thao này gồm nhiều môn khác nhau, muốn chơi đều có thể đến đây. Ngoài việc chi phí cắt cổ ra thì cái gì cũng là tốt nhất, nhiều người thậm chí còn gọi đây là môn thể thao quý tộc.
Sân tennis khá rộng, nền màu xanh cùng với những đường biên kẻ trắng nổi bật. Tấm lưới chắn đặt ở giữa sân được gọi là ‘’ tuyến giữa’’, cao khoảng nửa người trông khá bắt mắt.
Phi Dương nhìn về phía cửa, thấp thoáng thấy một nam một nữ đang từ từ tiến lại gần chỗ bọn họ. Dáng người đó, bộ đồ thể thao đó, thái độ đó ngoại trừ Lục Kiều Vũ thì còn có thể là ai.
Sở Phi Dương còn lạ gì Kiều Vũ, đến cả đồ thể thao cũng chỉ mặc của một hãng, ngoại trừ khác màu ra thì kiểu dang y hệt những bộ trước đó. Vốn dĩ để sẵn một bộ trong cốp xe đem tặng cô, không ngờ đến có Cố Cẩn Mai nên phải đem cho cô ta dùng.
‘’ Lục Kiều Vũ của lớp cậu đấy, đều là người quen thôi. Cố Tân Vinh trước đây vẫn chơi với chúng ta thì mọi người đã quen mặt rồi, hôm nay cậu ấy bị thương nên dẫn Lục Kiều Vũ theo.’’- Nói đến đây Tô Phi khẽ xuýt xoa:’’ Nhưng bọn họ chơi thân với nhau từ khi nào nhỉ?’’
Lục Cảnh Hiên nhìn nét mặt lạnh như băng của Sở Phi Dương, khẽ đá đá Tô Phi nháy mắt ra hiệu kêu cậu ta im miệng lại.
‘’ Được rồi chúng ta đánh trước, để bọn họ chơi sau đi.’’- Sở Phi Dương cầm theo vợt ra sân trước, trong giọng nói không biết là tức giận hay lạnh lùng.
Cố Cẩn Mai và Sở Phi Dương một đội, Tô Phi và người khác cùng một đội.
Kiều Vũ mặc bộ thể thao màu trắng, đi lại chỗ ngồi của đám Lục Cảnh Hiên. Lúc đầu thấy xe của Sở Phi Dương đậu bên ngoài cô đã nghi nghi, không ngờ là gặp bọn họ thật, còn là đối thủ nữa chứ.
Kiều Vũ môn thể thao nào cũng có thể cân, vài trận tennis vốn không thành vấn đề. Cố Tân Vinh bị thương không đi đánh được nên lại xin cô đi đến đây cùng cậu ta. Lục Kiều Vũ trước giờ không muốn mắc nợ ai đương nhiên không cách nào từ chối.
Lúc bước vào nhìn thấy Cố Cẩn Mai trong lòng Kiều Vũ giống như có hạt sạn, tâm tình đang thoải mái liền bị làm cho mất hứng.
‘’ Kiều Vũ, chị cũng đến sao?’’- Lục Cảnh Hiên vươn người, hơi ngạc nhiên.
‘’ Cậu ta bị thương ở tay, tôi đến chơi thay.’’- Kiều Vũ nhìn sang Cố Tân Vinh, sau đó hơi quay người trả lời Cảnh Hiên.
‘’ Hiểu rồi.’’- Lục Cảnh Hiên nói một câu đầy ẩn ý, ánh mắt tràn đầy thú vị nhìn về phía Sở Phi Dương đang đánh bóng. Cậu ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay Sở thiếu lại đột nhiên cọc cằn với tất cả mọi người, hóa ra là ghen tức đầy một bụng không làm gì được nên tìm cách trút giận đây.
Kiều Vũ dõi mắt về phía sân đấu, thấy Sở Phi Dương một tay cầm bóng một tay cầm vợt, thân hình uyển chuyển mà hiên ngang tung những cú bóng khiến cho người khác phải trợn mắt kinh ngạc.
Lực tay cũng quá mạnh rồi đi!
Bên Tô Phi chậm một nhịp, không kịp đỡ. Trái bóng lăn lóc trên đất, đánh thêm vài quả nữa, kết cục cũng giống y như vậy.
‘’ Này, Sở Phi Dương hôm nay cậu ăn phải cái gì sao? Đánh hùng hục như trâu vậy.’’- Tô Phi nhặt bóng, lần đầu tiên anh thấy bộ dạng này của Sở Phi Dương, không giống như đang đánh bóng mà là đang trút giận.
‘’ Đổi người đi.’’- Lôi Diện trầm mặc nãy giờ cuối cùng cũng không chịu được, đề nghị thay người với Sở Phi Dương. Còn để cậu ta đánh tiếp chắc gãy vợt mất.
Sở Phi Dương đánh liên tiếp một hồi, đừng nói là dạo đầu, vừa vào trận đã đánh cho bên đối diện đỡ không kịp thở. Cậu ta nghe Lôi Diện nói vậy liền thuận tay vứt vợt xuống sân, còn mình cứ thế đi vào lán nghỉ ngơi.
Cố Cẩn Mai ánh mắt khẽ xao động, nhưng cô không để ý tiếp tục trận đấu đang bỏ dở. Ngay chính cô còn nhìn ra Sở Phi Dương có vấn đề chứ đừng nói đội đối diện.
Phi Dương thay chỗ của Lôi Diện, ngồi đến bên cạnh Kiều Vũ. Lục Kiều Vũ thấy toàn thân cậu ta toát đầy mồ hôi, cả người thở dốc vì mệt. Cô mở nắp đưa cho Phi Dương chai nước trên bàn, một hành động vô tình nhưng ẩn chứa sự quan tâm nào đó.Sở Phi Dương cầm lấy, nói cảm ơn rồi ngửa đầu uống.
Cố Cẩn Mai lúc này nhìn qua, Kiều Vũ cảm thấy ánh mắt cô ta không bình thường, cô chần chừ một chút rồi tháo luôn khăn bông vắt trên vai xuống cứ vậy mà tự nhiên lau tóc cho cậu ta. Cố Cẩn Mai vào đúng lúc này hơi thất thần, lại vô tình khiến bóng chạm đất.
‘’ Chơi thể thao thôi mà, có cần liều mạng như vậy không?’’- Kiều Vũ ngồi xuống, đưa khăn cho Sở Phi Dương, trong giọng nói của cô không nghe ra ý tứ gì.
Mọi người sớm đã di chuyển sang lán đối diện, bởi vì để xem trận đấu thuận mắt hơn, ở đây chỉ còn có hai người Kiều Vũ. Cô không biết Sở Phi Dương bị làm sao, nhưng vừa rồi cảm xúc tiêu cực của cậu ta trên sân khấu cô đều nhìn thấy hết, bởi vậy nên mới nói Lôi Diện lên thay.
‘’ Giải tỏa căng thẳng chút thôi.’’
‘’ Tại sao cậu lại đến đây với Cố Tân Vinh.’’- Sở Phi Dương vì hành động quan tâm vừa rồi của Kiều Vũ mà tháo được cái gai trong bụng, quay sang hỏi cô.
‘’ Cậu ta bị thương, tôi đến đánh thay.’’- Kiều Vũ mắt vừa xem sân đấu, miệng thì nói chuyện với Sở Phi Dương.
‘’Ồ.’’- Một câu ồ này không biết đã mang theo bao nhiêu cảm xúc, nếu không nhầm còn có chút hưng phấn trong đó. Cố Tân Vinh được Kiều Vũ đưa nước sao, được cô ấy lau mồ hôi sao, cậu ta làm gì có phúc phận ấy. Nghĩ đến đây tâm tình phức tạp đã không còn nữa, thoải mái hơn nhiều so với lúc trong phòng đọc sách. Chỉ thấy Phi Dương khẽ cười, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng tính ra Sở Phi Dương cũng thật nhỏ nhen, Kiều Vũ mới chỉ băng bó cho người ta một chút mà ghen đến mất đi lí trí, nhìn ai cũng trông giống kẻ thù. Kiều Vũ ban nãy không để ý tới Cố Cẩn Mai, bây giờ mới phát hiện ra bộ đồ cô ta mặc và bộ đồ của Sở Phi Dương là cùng một đôi.
Lục Kiều Vũ tức giận rồi, cô thở dài khó chịu nhìn về một hướng khác. Mà lúc này không biết ai tự dưng đi đến bên cạnh Sở Phi Dương, còn vui vẻ hỏi cậu ta:’’ Phi Dương, cậu đem Cố Cẩn Mai đến là có ý gì vậy? Hai người đang hẹn hò sao?’’
Kiều Vũ đột nhiên quay đầu lại trừng mắt kinh ngạc nhìn Sở Phi Dương, vẻ mặt sớm đã không giữ được sự bình tĩnh. Bàn tay đang cầm khăn lau vì tức giận mà vứt vào người cậu ta, không thèm để ý dứt khoát đứng dậy đi về một hướng khác.
‘’ Mã Đào, sao cậu nhiều chuyện quá vậy?’’- Phi Dương bất lực trước câu hỏi của anh chàng vừa nãy, còn chưa kịp để Mã Đào hiểu ra vấn đề đã vội vàng đuổi theo Lục Kiều Vũ. Lần này tiểu tổ tông của Sở Phi Dương tức giận thật rồi.
Kiều Vũ đi thẳng về phía trước, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, vẻ mặt lạnh như băng không biết có phải đang tức giận hay không, nhưng đại khái là không để tâm đến kẻ đang lải nhải bên cạnh.
‘’ Cậu nghe tôi giải thích, thực ra tôi cũng không muốn cô ta đến.’’
Kiều Vũ vẫn im lặng.
‘’ Thực sự đều là ý của mẹ tôi, bà ấy cứ nhất mực muốn Cố Cẩn Mai đi cùng.’’
Kiều Vũ nghe vậy khoáng khựng lại, nhưng không có nghĩa cô không tức giận. Người EQ thấp đúng là người EQ thấp, đến cả giận dỗi cũng khác với người bình thường. Sở Phi Dương chỉ thấy mặt Kiều Vũ trước sau như một, không biết là cô ấy có tức giận hay không, hoặc là đã hết giận hay chưa.
Bỗng nhiên lúc này không biết từ đâu chui ra một đám người đi đứng không cẩn thận, còn suýt nữa thì va vào Kiều Vũ. Người trần mắt thịt đều có thể nhìn ra, bọn họ là đang cố tình đụng chạm cô. Cũng may Sở Phi Dương kịp vươn tay ra ôm cô vào lòng, còn không quên trừng mắt với kẻ đi đứng không cẩn thận vừa rồi, vẻ mặt đầy tức giận cùng bá đạo.
‘’ Đi đứng không nhìn đường sao?’’
Chỉ thấy tên kia nhún vai cười ngả ngớn, thái độ còn vô cùng huyên hoang khiến người khác nhìn vào chỉ muốn cho một đấm thật đau. Kiều Vũ thấy vậy liền kéo Sở Phi Dương đi, nếu không với tính tình nóng nảy của cậu ta kiểu gì cũng sẽ xảy ra tranh chấp.
Quay trở lại với nhóm Lục Cảnh Hiên Tô Phi, bọn họ vừa kết thúc trận đấu. Đây chỉ là đánh cho vui, cũng không tính thắng thua gì. Vậy mà vào lúc này lại kéo đến một đống phiền phức. Đám người vừa rồi kéo vào trong sân, thẳng hướng Châu Từ mà tới.
Người cầm đầu là một thanh niên mặc bộ thể thao trắng chạc tuổi đám Châu Từ, tóc cắt đầu đinh trên tai còn đeo khuyên.
‘’ Thì ra là các người, tôi còn tưởng ai chiếm mất sân bóng của chúng tôi.’’- Tên cầm đầu mở miệng nói.
Sắc mặt của Châu Từ âm trầm không thoải mái, lạnh lùng trừng mắt:’’ Vương Kiệt? Sao chỗ nào có náo nhiệt là lại xuất hiện các người vậy?’’
‘’ Tới nhắc nhở mấy người chuẩn bị cho tốt kì thi vào tháng sau thôi, đến lúc đấy có thua thì cũng đừng khóc.’’- Vương Kiệt mở miệng chế giễu. Hắn là một học sinh của Đông Phương, có thể hống hách ngạo mạn thế này là do nghe được thông tin Lục Kiều Vũ xuống lớp F. Chưa kể Triệu Anh Tử còn có khả năng thao túng cả lớp A.
Tô Phi cười nhạt, suýt chút nữa thì mắng người:’’ Năm ngoái cậu cũng chỉ có đạt huy chương đồng, Vương Kiệt, sức mạnh to lớn nào khiến cậu hùng hổ tự tin như thế?’’.
‘’ Âu Hoa của mấy người ai mà không biết bây giờ chỉ còn lại cái vỏ, bên trong thế nào còn cần tôi phải nói ra sao?’’- Đám người Vương Kiệt cười phá lên, bọn họ cũng không nhìn xem mình đang đắc tội với ai.
‘’ Thật ngại quá, vậy chúng ta chơi thử vài ván tennis đi, đâu cần phải chờ tới cuộc thi của tháng sau.’’- Sở Phi Dương dõng dạc bước lên phía trước hai bước, ngẩng cao đầu đưa ra lời thách đấu.
Lục Cảnh Hiên tiến lên nói nhỏ vào tai Sở Phi Dương:’’ Người chơi tốt nhất ở đây là Cố Tân Vinh, tay cậu ta bị thương rồi làm sao mà chơi. Tôi nói cậu nghe tên Vương Kiệt này từng nằm trong đội tuyển quốc gia, đừng có tùy tiện nói đùa.’’
‘’ Được, chơi thì chơi. Chúng tôi lại phải sợ các người sao.’’- Vương Kiệt vừa mở miệng đám anh em phía sau hắn ta đã hô ầm lên, bọn họ còn muốn thêm vào đây cả cá cược.
Nếu như đội Sở Phi Dương thua, chiếc xe thể thao bản giới hạn của cậu ta sẽ là của đám Vương Kiệt. Nhưng nếu bọn họ thắng, Vương Kiệt nhất định phải trả một khoản tiền lên đến chục tỷ.
Mà tên Vương Kiệt này sớm ở thành phố A đã không có đối thủ, người khác đối đầu với hắn chỉ có thể nói là thua đến thảm hại. Nhưng người hôm nay hắn đụng vào là Tô Phi, vận động viên điền kinh từng đoạt vô số giải vàng, còn có thêm một Cố Cẩn Mai với môn thể thao ruột này nữa, chỉ có thể nói là thực lực tương đương. Đáng tiếc Cố Tân Vinh tay bị thương, nếu không…
Hai đội không nói nhiều, lập tức đã tạo đội đánh đôi.
Tô Phi và Sở Phi Dương một đội, Vương Kiệt với một bạn nam khác cùng đội.
Đám bạn bè Vương Kiệt đều cười ha hả, chế giễu coi thường đội của Phi Dương. Bọn họ đã bàn với nhau, chiếc xe đó tuy rất quý giá, nhưng đến khi thắng cuộc nhất định sẽ dùng gậy đạp nát nó ngay trước mặt Sở Phi Dương. Đây mới chính là điều bọn họ đều mong muốn. Trong giới con nhà giàu, tiền chỉ là con số, danh dự mới là đáng quan tâm nhất.
Kiều Vũ ngồi một bên xem thi đấu, trong lòng tự dưng có cảm giác lo lắng bất an. Cảm giác này giống hệt với lúc ngồi xem Phi Dương đấu bóng rổ ở trường, vừa run vừa hồi hộp, đến nỗi hai tay xoắn cả vào nhau. đam mỹ hài
Ba hiệp trôi qua, vẫn ngang bằng tỉ số.
Đúng thật là ngang tài ngang sức.
Nhưng mà Sở Phi Dương và Tô Phi cả hai đều đã thấm mệt, bên Vương Kiệt cũng không khá hơn là bao. Kiều Vũ hơi lo lắng, dõi mắt nhìn về phía của Phi Dương. Cô chợt phát hiện ra, hình như … hình như vẻ mặt của cậu ta không đúng lắm.
Một quả bóng từ bên đối diện bay sang, Sở Phi Dương chậm một nhịp không kịp đỡ. Chưa hết, cả người cậu ta lúc này khuỵu xuống dưới sân, nét mặt cơ hồ đang chịu đựng thứ gì đó rất đau đớn. Lúc này đành phải tạm dừng trận đấu, bên Vương Kiệt đang dẫn thế thượng phong.
Lục Cảnh Hiên xem vết thương của Sở Phi Dương, căn bản không thể tiếp tục đánh. Cố Tân Vinh bị thương không thể đánh, bây giờ ngoài Lôi Diện chẳng còn ai, nhưng Lôi Diện vừa chơi xong đã biến đâu mất, gọi điện thoại cũng không nghe.
Lúc này Vương Kiệt vác vợt trên vai đi lên phía trước mở miệng nói:’’ Các người không chơi được nữa thì giao xe, nhanh lên đừng làm phí thời gian của tôi.’’
Cố Cẩn Mai từ đâu không biết lên tiếng, giọng nói còn vô cùng dứt khoát:’’ Để tôi lên thay đi.’’
Cẩn Mai vừa nói, nét mặt ai cũng tràn ngập vẻ khó tin. Nhưng Tô Phi lại lập tức gật đầu:’’ Được.’’
Lục Cảnh Hiên muốn mở miệng hỏi Kiều Vũ muốn lên sân không, Phi Dương đã chặn đứng suy nghĩ này của cậu ta. Tuy rằng cô chơi rất tốt nhưng Lục Kiều Vũ sắp tới còn một kì thi quan trọng, ngộ nhỡ tay bị thương thì sao. Hơn nữa anh cũng không muốn cô ấy đánh với Vương Kiệt. Nếu như chơi không tốt, lại bị bọn họ bàn tán so sánh với Triệu Anh Tử.
Đám người Vương Kiệt ở đối diện lập tức che miệng cười, ánh nhìn đầy vẻ chế giễu. Bọn họ đều nghĩ rằng Cố Cẩn Mai chỉ là muốn tạo nét, nhất định sẽ trở thành trò cười.
‘’ Các người không tìm được đàn ông nên để một đứa con gái lên thay sao? Không sợ mất mặt à?’’
‘’ Phải rồi, nếu con gái lên thì có thua cũng không sợ mất mặt.Haha.’’
‘’ Cô ta chỉ sợ ngay cả vợt cầm ra sao cũng không biết chứ đừng nói là chơi đôi.’’
Tô Phi không nhịn được nóng nảy lên tiếng:’’ Mồm miệng sạch sẽ chút đi, đừng có tùy tiện bàn tán về người khác.’’
Cố Cẩn Mai xua tay với Tô Phi, tỏ ý đừng nên kích động.
Cố Cẩn Mai không hề run sợ, nói nhỏ vào tai Tô Phi:’’ Lát nữa cứ để tôi trước, cậu theo tôi là được.’’
Tô Phi ngây người, cô gái này lấy đâu ra tự tin đến thế?
Ban đầu, Vương Kiệt cho rằng Cố Cẩn Mai là con gái nên nhường một chút, không ngờ cô lại có thể đón bóng một cách dễ dàng. Càng về sau Vương Kiệt càng dùng sức, thấy Cố Cẩn Mai đều đón bóng dễ dàng đến thế, trong lòng bắt đầu bất an. Cuối cùng anh tung đòn quyết định, duỗi thẳng tay vung vợt lên. Chiếc vợt trong tay Vương Kiệt vung cao, đập mạnh vào trái bóng.
Chỉ thấy Cố Cẩn Mai dáng người nhẹ nhàng mà uyển chuyển, nhảy lên không trung, cánh tay theo tầm mắt bám sát trái bóng phất lên rồi hạ xuống, đánh bóng về phía đối thủ. Trái bóng tennis mang theo gió mạnh, xẹt qua vợt của Vương Kiệt sau đó từ từ đáp đất. Vương Kiệt còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bóng bay qua, lần thất thủ này khiến hắn mất tập trung, các đợt đánh bóng tiếp theo đều vô cùng thảm hại.
Chỉ thấy tiếng hò reo của Châu Từ và Lục Cảnh Hiên chấn động một vùng, chỉ hận không thể cho khắp cả sân tennis này nghe thấy. Bọn họ vừa kích động, điên cuồng cổ vũ áp đảo đối phương, khiến cho Vương Kiệt cũng vì thế mà tâm lí bị ảnh hưởng.
Kết cục đội của Cố Cẩn Mai thắng, lần này Vương Kiệt chỉ có thể nói là lỗ to. Lục Cảnh Hiên chạy về phía Cố Cẩn Mai, đám người bọn họ còn hô hào tung cô lên không trung, điên cuồng hô lớn. Không khí náo nhiệt lan tỏa khắp cả một vùng, bây giờ nhìn sang bên đối thủ chỉ thấy bọn họ câm nín không nói nên lời. Lúc trước vào sân huênh hoang thế nào, bây giờ nhận một cái kết đắng y như thế. Còn về phía Vương Kiệt, hắn nên nghĩ xem Sở Phi Dương sẽ xử lí mình như thế nào thì hơn.
À có điều đám người Vương Kiệt không biết, Cố Cẩn Mai ngoại trừ học giỏi trước còn là một vận động viên tennis từng tham gia rất nhiều giải đấu lớn. Nếu không cô có mười cái gan cũng không dám lên.