Chương 63: Thêm một nạn nhân! ‘’ Sở Phi Dương, sao tự dưng hôm nay lại rảnh rỗi muốn tụ tập vậy ? Đường Huệ Dung còn đang làm ầm lên vì tôi không thèm đi chơi với cô ấy kìa.’’- Châu Từ tựa người vào bàn bóng bida mở miệng than vãn. Phi Dương ngồi trên sô pha màu đỏ rượu, chân gác lên một góc bàn một cách lười nhác, đôi mắt như đang đăm chiêu suy nghĩ một vấn đề khó khăn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. ‘’ Lục Cảnh Hiên, ban đầu không phải cậu giữ đoạn ghi âm đó sao, sao nó lại ở trên loa trường được?’’ – Châu Từ nhìn Lục Cảnh Hiên, hỏi cậu ta. Lục Cảnh Hiên thì hay rồi, từ sáng tới giờ sắc mặt không khá lên chút nào, cả ngày âu sầu ủ rũ . Nghe Châu Từ nói vậy thì đột ngột ngẩng đầu lên, nhưng rất nhanh rơi vào trạng thái chán nản:’’ Tôi làm sao mà biết được, không phải đã nói điện thoại mất cách đây hai hôm rồi sao. Đến giờ vẫn còn chưa tìm thấy.’’ ‘’ Xong rồi, xong rồi, giọng của tôi rõ ràng như vậy, Lục Kiều Vũ mà có tính toán thì tôi biết phải làm sao?’’-Lục Cảnh Hiên vò đầu bứt tai, lần đầu rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Đừng nói đến Lục Kiều Vũ, nếu để bố mẹ biết được chuyện này, thì đừng nói đến tiền tiêu vặt, cậu ta sẽ chính thức từ hoàng tử trở thành một kẻ ăn mày không xu dính túi. Lôi Diện lúc này mới từ bên ngoài bước vào, nhìn không khí ảm đạm trong phòng cũng không nói gì, đi đến ngồi đối diện với Sở Phi Dương. Cả căn phòng chỉ có ánh sáng màu vàng nhạt của bóng điện, hơi tinh nghịch táo bạo nhưng lại trang trí theo kiểu mới mẻ mà giới trẻ bây giờ đang yêu thích. Phi Dương nhìn thấy Lôi Diện liền nhấc chân xuống, ngồi thẳng người, gương mặt thể hiện sự nghiêm túc hiếm gặp:’’ Thế nào rồi? Tìm được chưa?’’ Lôi Diện mở laptop, đôi tay linh hoạt gõ trên bàn phím, miệng cũng không quên trả lời:’’ Sắp rồi, thành công được một nửa. ‘’ Châu Từ khẽ nhíu mày nhìn Phi Dương:’’ Cậu có cần rắc rối vậy không? Không phải trực tiếp đến lấy là được sao, việc gì phải tốn thời gian như thế?’’ Phi Dương quay sang nhìn đám Châu Từ :’’ Tôi không muốn bứt dây động rừng. ‘’ Lục Cảnh Hiên trợn mắt kinh ngạc:’’ Lẽ nào còn sợ nội gián?’’ ‘’ Lục Cảnh Hiên, cậu thông minh lên nhiều rồi đấy. Chúng ta có một thiên tài máy tính ở đây đương nhiên phải để cậu ta phát huy mới được. ‘’- Sở Phi Dương nhìn Lôi Diện đang thao tác tay mà bật cười thành tiếng. Sở Phi Dương đột ngột đứng dậy, đi về phía của Lục Cảnh Hiên, thái độ giống như muốn hỏi tội:’’ Giờ đến lượt cậu, nói đi, lần cuối điện thoại của cậu là để ở đâu?’’ Cảnh Hiên vò đầu bứt tai, sau một lúc suy nghĩ hình như trong đầu nảy ra ý gì đó , vội vội vàng vàng lên tiếng:’’ Nhớ ra rồi, hai hôm trước Tố Như có mượn máy điện thoại của tôi, sau đó… sau đó…’’ ‘’ Sau đó tôi cũng không rõ nữa…’’ Lục Cảnh Hiên cười gượng gạo nhìn Phi Dương, vẻ mặt bi ai mà tràn đầy oan ức. Hôm nay cậu ta vừa bị thầy giám thị nhắc nhở vì học lực xuống dốc không phanh, xong còn bị mắng cho một trận vì tội trêu ghẹo bạn học. Càng nghĩ Lục Cảnh Hiên càng tức giận, rõ ràng có giọng nói của hai người bọn họ, vậy mà thầy giáo lại chỉ phạt mỗi mình cậu ta. Nghe Lục Cảnh Hiên nhắc đến Tố Như, bàn tay đang linh hoạt trên dãy bàn phím của Lôi Diện chợt khựng lại, vẻ mặt tuy không bộc lộ rõ sự quan tâm nhưng thực chất cũng đang nghe từng chữ một. Đối với cô bạn học tên Tố Như này, ban đầu là tràn đầy cảnh giác cùng với phòng bị, nhưng đến khi tiếp xúc lại phát hiện ra một số điểm tốt mà không phải lúc nào cũng bộc lộ ra bên ngoài. Là một người rất hay hơn thua, thậm chí là vô cùng hiếu thắng. Rõ ràng là rất thích đi bắt nạt người khác, nhưng ngoài mặt lại vẫn luôn tỏ ra ngoan hiền, rõ ràng là không biết gì cả, nhưng lúc nào cũng cho rằng mình có thể hiểu hết mọi thứ. Châu Từ đứng dậy, đi vòng qua Lôi Diện, ngồi xuống quầy bar. Cậu ta với tay lấy một lon bia, quay người lại nhìn Lôi Diện đang ngồi trên ghế sô pha:’’ Lôi Diện, cậu với Tố Như thân nhau từ khi nào vậy?’’ Tiếng gõ bàn phím linh hoạt vang lên đều đều đột nhiên dừng lại. Câu hỏi này khiến Sở Phi Dương và Lục Cảnh Hiên không hẹn mà gặp cùng lúc quay lại nhìn Châu Từ đầy hứng thú. Lôi Diện dừng việc gõ bàn phím, ngẩng đầu nhìn Châu Từ :’’ Sao cậu lại hỏi vậy?’’ Châu Từ nhún nhún vai:’’Tôi thấy cậu ta tìm thông tin về cậu thôi. Nhưng mà cậu với chúng tôi đâu cùng lớp, vậy mà cô ta lại đi hỏi Trương Phương mấy cái này.’’ Châu Từ cười lớn, sau đó ngửa cổ uống một ngụm bia. ‘’ Sau đó thì sao?’’- Lôi Diện vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh lùng, tiếp tục hỏi. Châu Từ có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời :’’ Còn sao nữa, cậu còn không biết Trương Phương sao, Trương Phương tính tình hẹp hòi như vậy cậu nghĩ cô ta sẽ nói à?’’ Lục Cảnh Hiên cũng nói chen vào:’’ Tôi thấy Tố Như bình thường cũng đâu có ngu, vậy mà lại bị Trương Phương lừa, Lôi Diện thích trà sữa dâu? Tôi nghe còn thấy giống như đang bịa chuyện. Không phải cậu ta rất ghét mấy thứ đó sao.’’ Lục Cảnh Hiên và Châu Từ có thể vô tư bàn luận về chuyện này, nhưng lại không để ý sắc mặt Sở Phi Dương đã trầm xuống rất nhiều. Trà sữa dâu không phải Lôi Diện thích, mà là Tuyết Sương thích uống nhất. Ngày nào cậu ta cũng đều mua cho cô ấy một cốc, mỗi ngày đều trở thành một thói quen. Châu Từ đột nhiên cao giọng :’’ Lôi Diện, cậu nên tránh xa Tố Như ra một chút. Cô ta cũng không phải tốt đẹp gì, tôi không nghĩ rằng Tố Như vậy mà lại dám ra tay với Triệu Hồng Lam.’’ Lôi Diện khẽ nhíu mí, gấp máy tính đứng dậy đi đến quầy bar. ‘’ Các cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi với cô ta chẳng có quan hệ gì cả. Hứng thú thì trêu đùa chút thôi.’’- Lôi Diện với tay lấy một chiếc ly trong tủ kính, rót cốc nước lọc. ‘’ Châu Từ, trí tưởng tượng cậu cũng phong phú quá rồi đấy. Lôi Diện làm sao có thể vừa ý loại người như Tố Như, quá nham hiểm rồi. Nghĩ tới Bạch Tuyết Sương trước đây, Tố Như một góc cũng chẳng bằng.’’ Không khí trong phòng nhanh chóng lạnh như băng. Lục Cảnh Hiên phát hiện ra mình đã lỡ lời, chỉ hận không thể tự vả, trong lúc sơ ý cư nhiên lại nhắc đến Bạch Tuyết Sương. Nhưng lần này Lôi Diện lại chẳng hề tỏ ra tức giận, chỉ kiên nhẫn uống nước như bình thường. Châu Từ khẽ nuốt nước bọt, đây có được coi là hòa bình trước cơn bão không? Lục Cảnh Hiên chắc sống không qua đêm nay mất. … Nhiếp Quân ngồi ở bàn làm việc trầm tư suy nghĩ, sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm túc. Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh mới dời mắt khỏi màn hình máy tính nói vào đi. Cạnh cửa phòng làm việc vừa mở ra, là một nam cảnh sát đồng phục chỉnh tề đem đến cho Nhiếp Quân một sô tài liệu quan trọng. Bọn họ từ trong đống camera tìm được một video có liên quan đến thủ phạm, kẻ đã treo đầu Ngô Cảnh Diệu lên hàng rào sắt phía sau trường học. Nhiếp Quân cầm lấy tài liệu, xem qua một lượt cất giọng lạnh lùng:’’ Mồ côi?’’ ‘’ Đúng vậy, Trương Du Nghiên này là trẻ mồ côi, được cấp học bổng toàn phần của Âu Hoa. Theo phía điều tra ở đám học sinh thì cho thấy đây là một trong những nạn nhân từng bị Ngô Cảnh Diệu bắt nạt suốt một thời gian dài. ‘’ Nhân viên cảnh sát khẽ đưa mắt nhìn Nhiếp Quân, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, ngón tay thon dài gõ nhẹ xuống mặt bàn, vô cùng bình tĩnh. Đột nhiên Nhiếp Quân đứng dậy, với lấy áo khoác treo trên móc, miệng vẫn không quên dặn dò anh cảnh sát trẻ:’’ Tôi ra ngoài một lát, không có việc gì cần thì đừng gọi cho tôi. ‘’ Nhiếp Quân vừa lái xe, trong đầu vừa liên tưởng đến các tình tiết quan trọng trong vụ án. Đã hơn hai tuần từ khi vụ án đó xảy ra, kèm thêm vụ án của Quách Lệ Y, anh vẫn không tin rằng cô bé đó muốn tự sát. Trước đó Nhiếp Quân đã từng gặp Quách Lệ Y ở bệnh viện, cho dù có bị phá hủy dung nhan, nhưng ham muốn tìm ra chân tướng của Quách Lệ Y cũng vô cùng mãnh liệt. Điều mà Nhiếp Quân lo lắng là, cấp trên gần đây liên tục muốn anh nhanh chóng kết thúc vụ án này, cho dư luận một lời giải thích cụ thể. Camera bệnh viện không quay được cảnh có người vào trong phòng bệnh, cũng không quay được cảnh có người muốn tiếp cận cô bé, ngoại trừ liều thuốc an thần lớn trong người ra thì cảnh sát bọn họ cũng chẳng có bất kì một chứng cứ nào cả. Có thể Quách Lệ Y vì muốn giải thoát cho chính mình mà tự sát, hoặc có thể bị người khác cố ý hãm hại cũng chẳng ngờ. Nhưng một nạn nhân nhỏ bé có xá gì so với cả một tầng lớp quý tộc vốn không thích ồn ào cơ chứ. Cô bé đó chết ra sao chẳng ai quan tâm, mà cấp trên của bọn họ chỉ muốn làm hài lòng mấy ông lớn, đương nhiên sẽ muốn đẩy nhanh tốc độ phá án. Điểm then chốt ở đây không phải là sự thật, mà là một câu trả lời khiến người khác có thể chấp nhận, ví dụ như đau khổ mà tự vẫn chẳng hạn. Rất nhanh xe của Nhiếp Quân đã dừng trước một khu tập thể nghèo nàn, vì xe không thể vào trong nên anh đành đỗ bên ngoài, một mình đi tìm Trương Du Nghiên. Bây giờ cũng đã muộn, khu dân cư này trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có vài ánh đèn lác đác le lói sáng, thỉnh thoảng mới có vài bóng người lướt qua. Nhiếp Quân đi vào trong một con ngõ nhỏ, chỉ một màu đen sâu hun hút. Bà chủ chung cư dẫn Nhiếp Quân đi tới trước một phòng trọ đã cũ kĩ, sau đó rất nhanh chóng rời đi. Anh phải nói với bà ta chỉ là họ hàng đến thăm, hơn nữa người chủ chung cư cũng có vẻ không mấy thiện cảm với Nhiếp Quân, dù rằng trông anh là một người đẹp trai phong độ, lại có khí chất. Tìm hiểu mới biết Trương Du Nghiên này đã không đóng tiền trọ ba tháng rồi, còn liên tục hay về muộn, mà lúc nào cũng trong bộ dạng thư sinh yếu đuối, rất dễ bị bắt nạt. Nhiếp Quân nhìn một loạt xung quanh, ngoài trừ quần áo giăng kín trước cửa phòng thì chẳng có gì cả, gõ cửa mấy lần cũn không thấy ai lên tiếng. Mà bà chủ lúc này đứng từ đầu dãy hành lang bên kia nói vọng sang:’’ Đừng phí sức nữa, hôm nay có lẽ nó không về đâu. Mấy hôm trước cũng không thấy về nhà rồi.’’ Anh còn đang muốn phá cửa xông vào thì đúng lúc này chuông điện thoại reo lên, vừa mở máy đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của viên cảnh sát ban nãy:’’ Đội trưởng, tôi đang ở đường XXX, vừa gửi địa chỉ cho anh rồi, một vụ tai nạn vừa xảy ra, nạn nhân là Trương Du Nghiên…’’ ‘’ Bảo vệ hiện tường, tôi tới ngay!’’ Còn chưa để đầu dây bên kia nói xong điện thoại đã tắt phụt , Nhiếp Quân nhanh chóng rời khỏi khu trọ, lái xe phóng thẳng tới hiện trường.