Cô Gái Đồ Long

Chương 98: Chương 98: ÂN OÁN RÀNH RÀNH




Dương Tiêu giật mình kinh hãi vội quát bảo:

- Ðiên huynh chớ có lỗ mãng như thế.

Chu Ðiên không thèm đếm xỉa tới, đi thẳng tới trước mặt Thiếu Lâm Tam tăng vừa cười vừa nói:

- Ba hòa thượng có ăn thịt chó không?

Y vừa nói vừa thò tay vào túi, móc một cái đùi chó chìa ra, đưa đi đưa lại trước mặt Ðộ Ách.

Thì ra ngày hôm nay, chùa Thiếu Lâm chỉ làm cơm chay thết quần hùng thôi, Chu Ðiên là người thích uống rượu ăn thịt, mấy ngày nay toàn ăn rau dưa đậu phộng thì làm sao chịu nổi.

Tối hôm qua y đã lén đi ăn trộm một con chó, đem về giết thịt chén một bữa no và còn giữ lại một cái đùi chó.

Bây giờ y thấy tình thế cấp bách như vậy, liền đem đùi chó ra để làm loạn tâm hồn của ba hòa thượng Thiếu Lâm.

Dương Tiêu thấy vậy mừng rỡ vô cùng nghĩ thầm:

- Ngày thường Chu Ðiên hành sự điên điên rồ rồ, không ngờ lại có kế hay như vậy .

Nên biết, Thiếu Lâm tam tăng đấu nội lực với Vô Kỵ cần nhất tập trung tinh thần chuyên chú vào trận đánh.

Bây giờ Chu Ðiên đứng ra phá quấy, chỉ cần một hòa thượng nổi giận là tâm thần phân tán ngay và Vô Kỵ thắng liền.

Nhưng ba hòa thượng đó như không trông thấy, không thèm đếm xỉa tới.

Chu Ðiên liền để cái đùi chó vào mồm cắn ngấu nghiến và nói:

- Thơm lắm, ngon lắm. Ba hòa thượng cắn thử một miếng xem, ta không nói ngoa đâu.

Y thấy ba hòa thượng không thèm nhìn, liền chìa cái đùi chó vào cạnh mồm Ðộ Ách, rồi nhét ngay vào mồm đối phương.

Các hòa thượng Thiếu Lâm đứng cạnh đó xem đều lớn tiếng quát tháo:

- Tên điên khùng kia, mau mau rút lui đi.

Chu Ðiên đưa luôn cái đùi chó vào mồm Ðộ Ách thì đột nhiên thấy cánh tay tê tái, cái đùi chó rớt ngay xuống đất.

Thì ra nội kình của Ðộ Ách đã tỏa ra khắp người và đã tới mức ruồi muỗi cũng không thể đậu vào được, chân tay mình mẩy hễ có lực lượng đụng vào là tự nhiên có sức bắn bật trở lại ngay.

Chu Ðiên liền la lớn:

- Ối trời ơi, khiếp quá, khiếp qúa!!... Ngươi không ăn thì thôi, hà tất phải vất cái đùi chó của ta xuống đất cho dơ bẩn như vậy, bắt đền ngươi đấy! Ta bắt đền ngươi đấy.

Nói xong y chân nhảy, tay múa om sòm nhưng ba lão hòa thượng đã tu luyện tới mức cao thâm, nên không bị một tí ngoại ma nào quấy nhiễu hết.

Chu Ðiên liền lấy luôn một thanh đoản đao ra, mồm thì la lớn:

- Ngươi chê không thèm ăn đùi chó của ta, ngày hôm nay ta thế nào cũng phải thí mạng với ngươi mới được.

Nói xong y liền giơ dao rạch lên mặt một cái, máu tươi liền chảy ra ngay.

Quần hùng thấy vậy chưa hết kinh hãi, thì Chu Ðiên lại giơ dao lên rạch mặt một cái nữa, mặt của y máu me đầm đìa trông rất khó coi.

Tình hình này bất cứ ai thấy cũng phải kinh hồn động phách, nhưng ba lão hòa thượng đã thần du vật ngoại, ngũ quan đều mất hết, hầu như không còn cảm xúc với bên ngoài, nên họ không những không thấy cảnh tự tàn sát bộ mặt của Chu Ðiên mà ngay cả sự xuất hiện của Chu Ðiên như thế nào họ cũng không biết nốt.

Chu Ðiên thấy Ðộ Ách làm thinh như vậy liến lớn tiếng kêu la tiếp:

- hòa thượng giỏi thật, ngươi không mau đền lại cái đùi chó cho ta thì ta chết trước mặt ngươi liền.

Nói xong y liền giơ dao lên đâm ngay vào giữa ngực.

Nên biết Chu Ðiên tính vốn trung nghĩa, trông thấy giáo chủ sắp lâm nạn nên mới quyết tâm xả thân như thế để làm loạn tâm trí ba hòa thượng.

Nhưng y vừa cầm dao đâm vào ngực thì đột nhiên có một cái bóng vàng thấp thoáng phi thân tới giơ tay ra cướp luôn đoản đao của y.

Tiếp theo người ấy lại là là tiến lên giơ năm ngón tay ra cắm ngay vào đầu Chỉ Nhược. Thủ pháp của người ấy không khác gì thủ pháp của Tống Thanh Thư hạ sát trưởng lão Cái Bang.

Lúc ấy ngón tay của Chỉ Nhược chỉ cách đầu Tạ Tốn hơn hai thước thôi, nhưng thân pháp của kẻ địch đến đánh lén quá nhanh nên nàng đành giơ tay chống đỡ thế đánh của đối phương.

Nội kình của Vô Kỵ mạnh không kém gì sức của ba hòa thượng liền tay.

Nhưng về môn khổ truyền quên hết mọi vật bên ngoài thì chàng không sao bằng tam tăng, vì chàng chưa luyện tới mức trông mà không thấy, nghe mà không hay, nên Chỉ Nhược uy hiếp Tạ Tốn thế nào chàng nghe và thấy hết, nên tâm thần mới hỗn loạn như vậy.

Ðến khi Chu Ðiên xông lên phá bĩnh rồi rút dao tự sát chàng cũng biết hết, trong lòng càng lo âu thêm, đang lúc chàng sắp hộc máu ra chết thì bỗng ngửi thấy một mùi gì rất thơm.

Thì ra thiếu nữ áo vàng đã phi thân tới cướp đao của Chu Ðiên phá thế công của Chỉ Nhược và giải nguy cho Tạ Tốn.

Vô Kỵ thấy vậy mừng rỡ vô cùng nên nội kình lại nẩy nở ngay và liền hoá giải được tất cả kình lực của ba vị hòa thượng đẩy sang.

Chỉ thoáng cái chàng đã vớt lại thế cân bằng, cục diện không đến nỗi như trước nữa. Ðộ Ách các người tuy không nghe và không trông thấy ngoại vật nhưng nội lực đối phương mạnh yếu thế nào cả ba đều biết rõ lắm.

Ðột nhiên họ thấy nội kình của Vô Kỵ lại mạnh khôn tả, đang chuẩn bị biến thủ thành công.

Như vậy lúc này là lúc giải trừ nguy nan của hai bên rất tốt.

Ba hòa thượng tâm ý tương thông, liền từ từ thu lại nội kình của mình.

Vô Kỵ cũng thâu nội kình theo, thế là mỗi bên đều thâu lại một phần.

Thời gian không quá một khắc, kình lực của hai bên đã thâu hết về.

Bốn người thâu xong kình lực, đồng ha hả cười và cùng đứng dậy một lúc.

Vô Kỵ liền cúi rạp đầu xuống tận đất vái chào, Ðộ Ách, Ðộ Kiếp, Ðộ Nạn ba người đều chắp tay đáp lễ.

Bốn người đồng thanh nói:

- Kính phục, kính phục.

Vô Kỵ quay đầu lại thấu thiếu nữ áo vàng đang đấu nhau với Chỉ Nhược rất kịch liệt. Thiếu nữ chỉ có hai bàn tay không mà Chỉ Nhược một dao một roi mà vẫn bị lép vế như thường.

Chàng thấy võ công của nàng nọ giống hêt võ công của Chỉ Nhược, phiêu hốt linh động, biến ảo vô phương, nhưng những thế võ của nàng lại là chính chứ không phải tà, nếu bảo Chỉ Nhược tựa như mà quỉ thì nàng nọ lại tựa như thần tiên.

Vô Kỵ xem một hồi, biết thiếu nữ áo vàng chỉ có thắng chứ không có bại, như vậy nghĩa phụ mình đã thoát hiểm. Nhưng chàng thấy thiếu nữ áo vàng ra tay có vẻ dẫn dụ, hình như muốn biết rõ căn bản võ công của Chỉ Nhược ra sao vậy. Cho nên, nàng ta mới không hạ sát đối thủ ngay, bằng không nàng đã sớm đánh Chỉ Nhược ngã rồi.

Ðộ Ách liền nói:

- Thiện tai, thiện tai. Trương giáo chủ, tuy giáo chủ không thắng nổi ba anh em chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không thắng nổi giáo chủ. Tạ cư sĩ, mời cư sĩ cứ tự tiện rút lui đi.

Nói xong, y liền tiến lên giải hết các huyệt đạo cho Tạ Tốn vào nói tiếp:

- Tạ cư si, buông dao mổ heo xuống, là trở thành phật liền. Cửa phật lúc nào cũng mở rộng, trên thế gian này không có người nào là không dẫn độ được. Cư si cùng anh em lão tăng ở trên núi lâu như vậy kể ra cũng là có duyên kiếp với nhau đấy.

Tạ Tốn liền đứng dậy đáp:

- Ngã phật từ bi, cảm ơn ba vị đại sư đã chỉ dẫn con đường sáng cho Tạ Tốn tôi đi. Tạ Tốn tôi cám ơn vô cùng.

Lúc ấy mọi người nghe thấy thiếu nữ áo vàng thết lên một tiếng rất thanh thoát, lật ngửa tay trái ra một cái, đã cướp ngay được cây roi trong tay Chỉ Nhược va tiếp theo đó, nàng dùng khủyu tay thúc vào yếu huyệt trước ngực đối thủ, tay phải của nàng chìa năm ngón ra, giơ lên trên đầu của đối phương vào nói:

- Ngươi có muốn thử mùi Cửu Âm Bạch Cốt Chảo này không?

Chỉ Nhược không sao cử động được, đành nhắm mắt chờ chết.

Hai mắt của Tạ Tốn tuy đã mù loà không còn trông thấy gì, nhưng sư vương biết rõ những tình cảnh ở chung quanh mình và tai cũng còn nghe hết mọi chuyện, nên vội tiến lên vái chào và nói:

- Cô nương đã ra tay cứu hai cha con tôi thoát chết, ơn đức này cao thâm vô cùng, còn Chu cô nương này nếu không hối cải, cứ làm những điều bất nghĩa thì thế nào cũng gặp quả báo, nhưng hôm nay xin cô nương tạm tha cho y thị.

Thiếu nữ áo vàng đáp:

- Kim Mao sư vương hối cải nhanh chóng quá.

Nói xong, chỉ thoáng cái nàng đã lùi ra liền.

Vô Kỵ dắt tay Tạ Tốn sát cánh đi ra.

Tạ Tốn liền nói:

- Hãy khoan đã.

Nói xong, Sư vương chỉ vào mặt lão tăng ở trong đám hòa thượng phái Thiếu Lâm và lên tiếng kêu gọi:

- Hỗn Nguyên Phích Lích Thủ Thành Khôn làm ơn đứng ra đây, đem hết tiền nhân hậu quả nói rõ cho các vị anh hùng nghe.

Quần hùng nghe nói, giật mình kinh hãi, đều quay lại nhìn người sư vương đang chỉ, liền thấy một lão tăng lưng khòm, mặt rất xấu xí, quần áo cũ kỹ và rách rưới, tướng mạo khác hẳn Thành Khôn.

Vô Kỵ đang định nói:

- Y không phải là Thành Khôn đâu .

Nhưng Tạ Tốn đã lên tiếng nói tiếp:

- Thành Khôn, dù ngươi thay đổi hình dạng, đổi cả tiếng nói đi nữa, nhưng chỉ một tiếng ho của ngươi ta cũng đã nhận ra rồi.

Lão tăng đó cười khỉnh và đáp:

- Ai thèm nghe tên nói bậy bạ như vậy.

Nhưng y vừa lên tiếng thì Vô Kỵ đã nhận ra ngay. Vì khi ở trên Quang Minh đỉnh chàng bị nhốt trong túi vải, đã nghe Thành Khôn nói một thôi một hồi, nên bây giờ vừa nghe y nói thành tiếng, đã nhận ra ngay. Tuy bây giờ Thành Khôn cố ý gằn giọng nói, hình dáng mặt mũi cũng được hoá trang rất khéo. Nhưng dù sao tiếng nói cũng không thể biến đổi được hết, chàng liền tung mình đến chận lối lui của Thành Khôn và nói:

- Viên Chân đại sư, Thành Khôn tiền bối, đại trượng phu thì phải quang minh lỗi lạc, tại sao không dám đưa bộ mặt thật ra cho mọi người nhìn?

Thành Khôn giả dạng lão hòa thượng, ẩn núp trong đám đông, trước sau không lộ một chút tung tích nào hết, ngờ đâu trong lúc thiếu nữ áo vàng chế ngự Chu Chỉ Nhược, y chỉ sơ y ho một tiếng, mà đã bị khám phá.

Số là sau khi hai mắt đã mù, tai của Tạ Tốn lại trở nên thính vô cùng, nên tiếng ho của kẻ thù đối với Tạ Tốn không khác gì tiếng sét đánh bên tai, nên sư vương mới nhận ra được Thành Khôn đang đứng ở nơi đó.

Thành Khôn ẩn núp trong chùa, thu thập được rất nhiều đồng đảng.

Ngày hôm nay, y định khiêu khích cho quần hùng tự tàn sát lẫn nhau, để cuối cùng áp bức các người phải cho y hay thanh đao Ðồ Long ở đâu, rồi y sẽ giết chết Tạ Tốn và Không Văn, Không Trí, và tự lên tiếp nhận phương trượng của chùa Thiếu Lâm.

Ngờ đâu, tuy mưu kế của y khéo thật, nhưng việc gì cũng vậy, đến phút cuối thường có biến cố xảy ra, không sao toại nguyện được.

Y thấy Vô Kỵ cản lối của mình biết là việc đã bại lộ rồi, liền đứng thẳng người lên la lớn:

- Thiếu Lâm tăng chúng, hãy nghe ta nói đây: "Ma giáo quấy rối đất Phật, khinh thị bổn phái, tăng chúng ta cùng ra tay, cứ việc chém giết chúng không cần nương tay gì cả".

Ðồng đảng của y đồng thanh vâng lời, rút khí giới ra, đang đinh xông lên tấn công. Không Trí nhịn nhục đã lâu, và vì lo âu cho sự an nguy của sư huynh mình, nên mới chịu cho bọn phản đồ của Thiếu Lâm kiềm chế như thế.

Lúc này, y thấy Thành Khôn hiệu triệu tăng chúng đối đầu với Minh giáo, biết trận hỗn chiến này tăng chúng của bổn chùa se bị tổn thương không sao tưởng tượng được.

Cân nhắc nặng nhẹ Không Trí thấy việc an nguy của một mình Không Văn là việc nhỏ, tất cả bang chúng trong chùa mới là việc lớn, nên Không Trí vội vàng đứng lên quát lớn:

- Các đệ tử của Thiếu Lâm không được lỗ mãng, Không Văn phương trượng đã lọt vào tay của tên phản loạn này, các đệ tử phải bắt cho được tên phản đồ này rồi cứu phương trượng sau.

Lúc ấy trên ngọn núi hỗn loạn khôn tả.

Trong lúc hỗn loạn ấy, Vô Kỵ thấy Chỉ Nhược uể oải ngồi dưới đất, mặt tỏ vẻ thất vọng vô cùng, chàng không đành tâm, liền tiến lên giải huyệt cho nàng.

Ngờ đâu, Chỉ Nhược lại hất tay chàng ra và đứng dậy đi về chổ đệ tử phái Nga Mi.

Tạ Tốn liền lớn tiếng nói:

- Câu chuyện ngày hôm nay hoàn toàn do một mình Thành Khôn và tôi gây nên hết, mọi sự ân oán phải để cho hai chúng tôi kết liễu lấy.

Nói tới đó, sư vương quay mặt về phía Thành Khôn nói tiếp:

- Sư phụ, bản lãnh của Tạ Tốn là do sư phụ truyền thụ cho. Thành Khôn, cả nhà ta cũng đều do ngươi giết chết, đại ân đại thù của ngươi, ngày hôm nay chúng ta phải thanh toán cho xong.

Thành Khôn thấy Không Trí không quản ngại gì hết, đã lên tiếng ra lệnh, dù sao tăng chúng chính phái vẫn nhiều hơn đồng đảng của y, như vậy chức vị của chùa Thiếu Lâm y không còn hy vọng gì cướp được nữa, huống hồ Minh Giáo với Ðộ Ách ba hòa thượng liên tay với nhau thì càng khó chống đỡ nữa.

Y vốn là người rất khôn ngoan, kế trước không thành, liền nghĩ ngay ra kế sau:

- Tạ Tốn gây nên rất nhiều tội ác, nếu ta chế phục y, đổ hết tội lỗi cho y được. Võ công của y do ta truyền thụ cho, huống hồ bây giờ y bị mù rồi, chẳng lẽ ta không đối phó nổi y hay sao?

Nghĩ đoạn y liền nói:

- Tạ Tốn, trên giang hồ này không biết bao nhiêu anh hùng đã bị mi giết chết, ngày hôm nay y lại còn dụ bọn ma đầu tới quấy phá cửa Phật của phái Thiếu Lâm và đối địch với anh hùng thiên hạ, ta rất hối hận vì năm xưa đã truyền thụ võ công cho ngươi. Lúc này ta phải quét sạch cửa ngõ để trị tội ngươi, một tên nghịch đồ đã khi sư phạm tổ.

Nói xong y lớn bước tiến tới trước mặt Tạ Tốn.

Tạ Tốn liền lớn tiếng nói với quần tăng:

- Bốn phương anh hùng hãy nghe Tạ Tốn ta nói đây. Võ công của Tạ Tốn đây vốn do Thành Khôn này truyền thụ cho. Nhưng chính y đã hãm hiếp vợ tôi không xong, liền giết chết cha mẹ và vợ con tôi. Sư tôn tuy thân thực, nhưng không bằng thân cha mẹ sinh ra mình, tôi kiếm y báo thù, chẳng hay có nên hay không nên hở quý vị?

Quần hùng đứng quanh đó liền lớn tiếng đáp:

- Nên báo thù... nên báo thù...

Thành Khôn không nói nửa lời, múa chưởng, nhắm đầu Tạ Tốn bổ xuống.

Tạ Tốn liền né đầu tránh khỏi nguy hiểm.

Chỉ nghe thấy kêu "hự" một tiếng, chứ không đánh trở lại và nói lớn:

- Thành Khôn năm xưa lúc truyền thụ thế Trượng Hồng Kinh Thiên người có nói: "Nếu thế này, đánh trúng vào người địch thì phải vận hỗn nguyên nhất khí công để đả thương địch, tại sao bây giờ người không vận công đi? Có phải người tuổi già không sao vận nổi khí công ấy nữa phải không?

Thì ra Thành Khôn biết người biết ta, y biết rõ võ công của Tạ Tốn rất lợi hại, nên thế thứ nhất y chỉ dùng thế hư, không ngờ đối phương lại không tránh né, vì thế mà Tạ Tốn không bị thương.

Thành Khôn dùng tay trái kéo một cái, tay phải đánh luôn một chưởng.

Tạ Tốn bị đánh chếch người sang bên một cái mà vẫn không chống cự.

Thành Khôn liên hoàn đá luôn hai cái, kêu "cộp, cộp" hai tiếng.

Tạ Tốn bị đối phương đá trúng hai bên hông, hai cái đá của Thành Khôn lợi hại vô cùng, dù thân mình Tạ Tốn rất cao lớn và sức vóc rất khoẻ cũng không sao chịu nổi hai cái đá ấy, liền khạc ra một đống máu tươi.

Vô Kỵ lại kêu la:

- Nghĩa phụ, trả đũa đi, sao cứ chịu đòn không đánh trả lại như thế?

Tạ Tốn lảo đảo mấy cái, gượng cười đáp:

- Y là sư phụ của ta, ta chịu y hai cái đá, một chưởng như vậy là đáng lắm.

Nói xong, sư vương rú lên một tiếng thật dài múa chưởng xông lại tấn công luôn.

Thành Khôn thấy vậy kinh hãi thầm và nghĩ:

- "Nguy tai, nguy tai! Ta tưởng y thù hằn ta hết sức, vừa ra tay sẽ đấu thí mạng liền ngờ đâu y lại chịu để cho ta đánh ba thế như vậy, nếu biết trước như thế ta dở hết sức ra giết luôn y có phải hơn không?

Y thấy chưởng của Tạ Tốn tấn công rất lợi hại, liền giơ tay trái lên định lôi đi một cái, làm giảm bớt chưởng lực của đối phương đi, rồi sẽ quay người đi nửa vòng thì sẽ tới sau lưng địch thủ liền, liền dơ chưởng lên, nhẹ nhàng đánh xuống không có một tiếng động gì cả.

Ngờ đâu Tạ Tốn tựa như sau lưng có mắt vậy, liền đá hậu một cái, Thành Khôn nhẹ nhàng nhảy sang tránh né, rồi tựa một con chim ưng đâm bổ xuống.

Y tuổi đã cao mà thân pháp không kém gì người còn trẻ.

Tạ Tốn giơ hai tay lên đẩy mạnh một cái, thế công của Thành Khôn liền bị cản trở ngay và còn bị bắn trở lên nữa.

Y ở trên không khẽ lượn một vòng, lại đâm bổ xuống tấn công tiếp. Thân pháp của y đẹp vô cùng, rất hiếm thấy trong võ lâm.

Hai người đã bắt đầu ra tay đánh với nhau, nên đều ra tay nhanh khôn tả, thoáng cái đã đấu được bảy tám mươi hiệp liền.

Tuy hai mắt đã mù, không còn trông thấy gì, nhưng Tạ Tốn lại chiếm được một phần lợi là võ công của y do Thành Khôn truyền thụ cho, nên các thế võ của Thành Khôn y đều hiểu hết. Tuy cách nhau mấy chục năm nội công của hai người đã tiến hơn trước rất nhiều nhưng võ công thì cũng là những miếng bổn môn.

Tạ Tốn không cần nhìn cũng đã biết chưởng của mình đánh sang đối phương sẽ đỡ thế nào và thế võ của đối phương sẽ dùng tấn công mình thế nào đều biết hết. Lại thêm y tuổi trẻ hơn Thành Khôn mười mấy năm khí huyết hùng tráng hơn, trong những năm ở Băng Hoa đảo, y đã luyện được nội lực rất mạnh, vì thế hơn trăm hiệp đầu, y không bị lép vế chút nào.

Tạ Tốn thù Thành Khôn khôn tả, khổ công đợi chờ mấy chục năm bây giờ mới ra tay đấu, Vô Kỵ cũng đoán chắc nghĩa phụ của mình thế nào cũng thí mạng tấn công, dù có cùng Thành Khôn bị chết cả một thể cũng bất chấp.

Ngờ đâu bây giờ chàng thấy thế thức võ công nào của Tạ Tốn cũng rất vững chắc và bảo thủ rất nghiêm mặt. Thoạt tiên chàng hơi ngạc nhiên , sau thấy Tạ Tốn đấu được mấy chục hiệp mới hiểu liền.

Võ công của Thành Khôn quá cao siêu, quả thực không thua gì Ðộ Kiếp, Ðộ Nạn mấy lão hòa thượng.

Nếu vừa vào đấu, Tạ Tốn cậy mình khoẻ hơn cứ ra tay lia lịa chỉ có thể cầm cự đến năm trăm hiệp là cùng.

Hai thầy trò đấu với nhau, võ công của đối phương cao siêu đến mức nào đều hiểu rõ hết.

Tạ Tốn càng thù hận bao nhiêu ra tay càng thận trọng bấy nhiêu, chỉ sợ mình bị Thành Khôn tiêu hủy trước thì không sao trả được mối huyết cừu của cha mẹ và vợ con nữa.

Vừa đấu được hơn hai trăm hiệp thì Tạ Tốn đã quát lớn một tiếng tấn công luôn một quyền.

Thường Kính Chi của phái Không Ðộng đang đứng đấy xem thấy vậy vội gọi:

- Thất Thương quyền đây.

Y vừa nói xong, đã thấy Tạ Tốn tả hữu song quyền đang liên tục tấn công oai mãnh vô cùng.

Các lão bối của Không Ðộng đều kinh sợ và ngơ ngác nhìn nhau, vì Thất Thương quyền này là Tạ Tốn lấy trộm cuốn pho quyền của phái Không Ðộng mà học thành. Nhưng oai lực song quyền của Sư Vương lại còn mạnh hơn cả Ðường Văn Lượng, Thường Kính Chi, mấy lão hiệp được đích truyền của phái Không Ðộng.

Thành Khôn giơ tả chưởng lên lôi tay Tạ Tốn sang bên, rồi chờ quyền thứ hai của Tạ Tốn đánh tới, vội giơ hữu chưởng lên đẩy luôn.

Chỉ nghe thấy kêu một tiếng, quyền và chưởng va chạm nhau, Tạ Tốn râu tóc đều dựng lên, oai phong lẫm liệt, đứng yên một chỗ không cử động gì cả, còn Thành Khôn thì bị lui về phía sau ba bước.

Quần hùng đứng xem quanh đó đã có nhiều người vỗ tay khen ngợi. Thì ra mối thù hằn giữa Tạ Tốn và Thành Khôn ra sao, người trên giang hồ đã đồn đại khắp nơi rồi. Tuy ai nấy đều tức hận Sư Vương ra tay quá ác độc, giết bừa bãi những kẻ vô tội, nhưng cũng cảm thấy hoàn cảnh của y quá bi đát, vì vậy có nhiều người thông cảm nên đa số mong y thắng trận hết.

Tạ Tốn lại tiến lên ba bước, tiếp theo lại tấn công thêm hai quyền, có tiếng gió kêu vù vù, thật lợi hại khôn tả.

Thành Khôn đánh trả lại hai chưởng, lại lui về phía sau ba bước.

Vô Kỵ thấy vậy lo âu thầm và nghĩ:

- Nguy tai, Thành Khôn đã xử dụng Cửu Dương công của phái Thiếu Lâm, có lẽ là y vái Không Kiến thần tăng làm sư phụ rồi nên mới học được võ công này. Sở dĩ đối phương làm như chịu không nổi là muốn xử dụng Cửu Dương công của phái Thiếu Lâm để đối phó. Mỗi một quyền của Tạ Tốn đánh ra là Thành Khôn chịu bảy thành quyền lực của y, rồi lấy Cửu Dương công của Thiếu Lâm ra hoá giải, còn ba thành lực thì đẩy trở lại. Tạ Tốn tấn công luôn mười hai quyền, Thành Khôn lùi mấy chục bước. Bề ngoài ai cũng tưởng Tạ Tốn thắng thế, nhưng sự thật y càng đánh bao nhiêu quyền nội thương càng tăng thêm bấy nhiêu. Ðây là cơ hội phục thù mà nghĩa phụ ta đã chờ đợi cả đời, nay mới được gặp gỡ. Dù sao ta không thể nhúng tay vào tương trợ được. Nếu đấu thêm mấy chục quyền như thế nữa thế nào nghĩa phụ cũng hộc máu tươi ra mà chết tốt .

Không Trí đột nhiên lạnh lùng nói:

- Viên Chân, năm xưa sư huynh ta truyền thụ Thiếu Lâm Cửu Dương công là để cho ngươi giết người hay sao?

Thành Khôn cười một tiếng rồi đáp:

- Ân sư ta bị Thất thương quyền của tên phản đồ này đánh chết, ngày hôm nay, ta phải trả thù cho ân sư.

Triệu Minh đột nhiên xen lời, lớn tiếng nói:

- Cửu Dương công của Không Kiến thần tăng tất nhiên là phải giỏi hơn ngươi, tại sao không chống đỡ nổi Thất Thương quyền? Như vậy đủ thấy Không Kiến đại sư bị người giết hại. Chính ngươi đã đánh lừa thần tăng, đứng ra hòa giải mối oan nghiệp, lừa cho thần tăng chịu đòn mà không trả đũa, hì hì, ngươi thử xem, người đứng sau lưng ngươi là ai, mặt dính đầy máu, hai mắt căm hờn đang chỉ vào sau lưng mi đấy. Ông ta chả là Không Kiến thần tăng là gì?

Thành Khôn biết đó chỉ là chuyện giả chứ không phải thực nhưng y đã hành động trái với lương tâm, thì dù sao trong lòng vẫn nơm nớp hoảng sợ. Nên y nghe thấy Triệu Minh nói xong, rùng mình một cái, thì vừa lúc ấy Tạ Tốn lại tấn công một quyền tới. Lần nay y đánh trả lại một chưởng, người lảo đảo mấy cái, nhưng không lui về phía sau. Vì y phân tâm một chút mà chân khí đã sai lối, nên bị quyền của Tạ Tốn đánh cho ngực y khí huyết rạo rực, mắt hoa tai ù. Y vội dở khinh công ra chạy quanh Tạ Tốn mấy vòng để nhân dịp đó mà điều vận lại hơi sức.

Triệu Minh lại nói tiếp:

- Không Kiến thần tăng cứ theo sát y đi, phải rồi, như thế phải lắm, thổi hơi lạnh vào gáy y đi. Thần tăng chết bởi tay của đồ đệ thì y cũng phải bị đồ đệ y giết chết như vậy mới gọi là nhất báo hoàn nhất báo, ông trời có mắt, báo ứng không sai chút nào!

Thành Khôn càng kinh hoàng, cứ tưởng như linh hồn của Không Kiến thần tăng hình như đang cảm thấy có gió lạnh thổi tới thực. Sự thật trên đĩnh núi cao chót vót như vậy lúc nào mà chả có gió lạnh thổi, vả lại hai người đấu với nhau cứ nhảy nhót và chạy quanh tất nhiên đằng sau phải có gió.

Triệu Minh thấy Thành Khôn có thái độ chần chừ và hơi nghi ngờ nàng lại nói tiếp:

- Ối chà, Thành Khôn, ngươi thử quay đầu lại phía sau lưng đi. Ngươi không dám quay đầu lại nhìn phải không? Ngươi thử nhìn xem bóng đen ở dưới đất sẽ thấy liền, tại sao hai người đánh nhau mà lại có tới ba cái bóng như thế!

Thành Khôn nghe thấy Triệu Minh nói như vậy liền cúi đầu xuống nhìn, y thấy giữa hai cái bóng của y và Tạ Tốn còn có thêm một cái bóng nữa y liền rùng mình một cái thì quyền của Tạ Tốn vừa đánh tới. Y không kịp dùng thần công ra hóa giải, đành phải giơ quyền ra chống đỡ. Chỉ nghe thấy tiếng kêu "bùng" một tiếng.

Lần này cả hai dùng lực lượng thực sự đối chọi với nhau, cả hai người đều lảo đảo một cái và cùng lùi về phía sau một bước.

Lúc này Thành Khôn mới nhìn rõ cái bóng đen y trông thấy hồi nãy chỉ là thân cây thông bị Trương Vô Kỵ đánh đổ chỉ còn trơ khúc dưới nên mới có bóng cao như thân người vậy.

Thành Khôn đấu mãi thấy không thắng nổi Tạ Tốn, trong lòng càng lo âu, sốt ruột thêm, và nghĩ thầm:

- Y là đồ đệ của ta, hai mắt đã mù mà ta vẫn không hạ nổi y, thủ hạ tâm phúc của ta thế nào cũng không phục, hiện giờ tình hình hiểm ác như thế, chỉ có cách là bắt sống được tên nghịch đồ này trước, như vậy một là có thể kiềm chế được Minh giáo, hai là có thể kích động được những kẻ thù của y. Hơn nữa nếu ta tra hỏi y nói ra con dao Ðồ Long hiện ở đâu, như vậy còn hay biết chừng nào .

Ðột nhiên y trông thấy cái bóng đen của cây thông đổ kia liền nghĩ ra một kế, y liền rón rén đi bước đổi hình, lẳng lặng lùi tới chỗ thân cây gãy hai bước.

Tạ Tốn tấn công luôn một quyền, tiến lên hai bước thì Thành Khôn lui về phía sau hai bước.

Y muốn dụ Tạ Tốn vướng ngã vào thân cây thông gãy.

Tạ Tốn đang định đuổi theo truy kích thì Vô Kỵ đã lên tiếng:

- Nghĩa phụ cẩn thận dưới chân.

Tạ Tốn rùng mình một cái nhảy luôn sang bên và chỉ hơi chần chừ một chút, Thành Khôn đã tìm ra chỗ sơ hở mà giơ chưởng lẳng lặng đánh tới.

Chưởng này của y không gây tiếng gió gì cả, di tay vào ngực Tạ Tốn một cái, chưởng lực của y mới dồn ra.

Tạ Tốn liền ngã ngửa người về phía sau. Y dơ chân lên dẫm mạnh một cái, định đập vỡ sọ đối thủ.

Ngờ đâu Tạ Tốn lăn đi một vòng, tránh được thế dẫm đó, lại đứng dậy được nhưng miệng đã có máu tươi rỉ ra.

Thành Khôn đứng yên, không cử động gì hết lại từ từ giơ chưởng ra. Y biết Tạ Tốn đấu với y là nhờ ở quen thuộc thế võ và đồng thời phải nghe rõ tiếng mới phân biệt được thế võ của y tấn công về phía nào.

Lúc này y đã nghĩ ra cách đối phó với Tạ Tốn. Thế võ của y càng đánh ra càng chậm, không có tiếng động và tiếng gió, để cho Tạ Tốn không sao đề phòng được.

Chưởng của y từ từ đưa tới trước mặt Tạ Tốn ừa dè dặt vừa lật ngửa, một chưởng lại đánh ngay vào đầu vai đối phương.

Tạ Tốn lại lảo đảo một cái, gượng sức chống đỡ để khỏi ngã.

Trong đám quần hùng đã có rất nhiều người bất mãn thế đánh hèn mạt của Thành Khôn, nên đều lần lượt la lớn:

- Người sáng đánh với người mù mà còn xử dụng thủ đoạn đê hèn ấy.

Thành Khôn không thèm đếm xỉa tới, vẫn cứ từ từ giơ chưởng ra đánh.

Tạ Tốn cố hết sức lắng tai nghe.

Quả nhiên sư vương đã giơ tay lên chống đỡ và gạt được mấy chưởng của địch sang bên.

Vô Kỵ thấy tóc vàng của nghĩa phụ bay tung, hai bên miệng đều có máu tươi rỉ ra, nên trong lòng vừa tức giận vừa lo âu, mà cứ đấu với kẻ thù như thế này mãi thì thế nào nghĩa phụ cũng chết trong tay Thành Khôn mất.

Nhưng chàng biết tính của Tạ Tốn, một đời anh hùng, khi nào chịu để cho mình ra tay trợ giúp.

Dù có giết được Thành Khôn đi chăng nữa, nghĩa phụ có sống cũng như chết vậy, tên tuổi sẽ trôi theo dòng nước liền.

Vô Kỵ liền nắm tay Triệu Minh khẽ nói:

- Minh muội nghĩ kế hộ tôi đi.

Triệu Minh khẽ đáp:

- Ðại ca ngấm ngầm ném ám khí, bắn mù hai mắt lão tặc trước.

Vô Kỵ lắc đầu đáp:

- Không được, nghĩa phụ thà chết cũng không chịu để cho chúng ta làm thế đâu.

Lúc ấy trên trời bỗng u ám, hình như có đám mây đen che phủ mặt trời, đột nhiên có người la lớn:

- Thiên cẩu nuốt mặt trời.

Vô Kỵ ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên trời đang có nhật thực.

Triệu Minh liền la lớn:

- Lão tặc Thành Khôn kia, ngươi làm nhiều điều ác quá, trời cũng không dung thứ cho ngươi, trời chẳng đang hiện ra trừng phạt ngươi là gì?

Thành Khôn vốn dĩ là người có tật giật mình, nay thấy bốn bề đột nhiên tối om, đồng thời lại nghe nói như thế nên càng hoảng sợ thêm, song chưởng tấn công tới tấp mấy thế, định đào tẩu xuống núi.

Nhưng Tạ Tốn nhất tâm báo thù không đếm xỉa đến sự xảy ra ở xung quanh, cứ quây chặt lấy kẻ thù, khiến Thành Khôn không sao thoát thân được.

Bỗng nghe thấy dưới chân núi có tiếng gà gáy.

Chỉ trong chốc lát, mặt trời đã bị mây che hẳn, đằng xa có tiếng thú gầm chó sủa vọng lên.

Quần hùng tuy táo gan thật, nhưng đang ở bãi đất trống, lại đột nhiên thấy mặt trời thay đổi như vậy, ai nấy cũng đều nơm nớp sợ. Nhật thực lần này rất kỳ lạ, mặt trời bị che lấp hẳn, không lộ ra tí ánh sáng nào hết.

Người nào người nấy chỉ thấy xung quanh tối đen như mực, giơ tay lên không trông rõ năm ngón.

Vô Kỵ nắm chặt tay Ttriệu Minh, tuy chàng đã cố nhìn mà vẫn không sao thấy được Tạ Tốn đấu với Thành Khôn như thế nào.

Lúc ấy Thành Khôn có mắt cũng như mù, thoạt đầu y còn hơi trông thấy hình bóng của Tạ Tốn càng tấn công càng nhanh, trong bóng tối chỉ thấy Thành Khôn rú lên những tiếng rất thảm khốc. Thì ra ngực của y bị Thất thương quyền của Tạ Tốn đánh trúng. Dù sao y cũng là kẻ đa mưu trí, biết mình bị thương khá nặng, nếu không nhảy lùi về phía sau thế nào cũng bị đánh trúng một quyền nữa.

Trong bóng tối, y vội thay đổi thế võ, dùng tiểu cầm nã để đối phó với địch. Môn tiểu cầm nã này chuyên để đánh giáp lá cà với kẻ địch trong bóng tối, phải ứng biến thật nhanh, không cần dùng mắt nhìn, chỉ xử dụng ngón tay, bàn tay, cánh tay và khủyu tay, bất cứ đụng vào nơi nào của kẻ địch là liền nắm, bắt, cào, đánh, xé, đập, móc, thúc ngay.

Tạ Tốn quát lớn một tiếng và cũng dùng tiểu cầm thủ đối phó lại. Thế võ của hai người không hơn kém gì nhau mấy. Quần hùng nghe trong bóng tối có tiếng hò hét liên tiếp và xen lẫn những tiếng tát, đấm, thúc của đôi bên nghe tựa như tiếng bắp rang nổ. Mọi người đoán chắc hai người đang tấn công nhanh khôn tả.

Vô Kỵ rất lo âu và nghĩ thầm:

- Nếu lúc này nghĩa phụ ta gặp hung hiểm, dù ta có muốn cũng không ra tay cứu được.

Chàng cố mở to hai mắt nhưng không phân biệt được thân hình của hai người.

Tạ Tốn không trông thấy cảnh tượng trên trời biến đổi kỳ lạ, nhưng trong lúc đối địch, sư vương đã nhận thấy nhiều thế đấm đá của địch đều vào chỗ trống hết.

Sư vương lại nghe thấy nhiều người ngoài la lớn: "Thiên cẩu nuốt mặt trời, thiên cẩu ăn mặt trời".

Lão hiệp hiểu ngay nguyên nhân gì rồi.

Hai mắt đã mù trên hai mươi năm trời, lão hiệp nghe tiếng có thể phân biệt rõ hình ảnh, lấy tai thay mắt quen rồi, còn Thành Khôn đột nhiên biến thành người mù, đấm đá loạn xạ, ai hơn ai kém, liền rõ rệt ngay và tình thế cũng đảo ngược hẳn.

Tạ Tốn một mặt ra sức tấn công nhanh hơn trước, một mặt nghĩ thầm:

- Tình hình nhật thực này chỉ trông chốc lát thôi, mặt trời sẽ ló ra ngay. Sự may mắn tạm thời của ta chỉ thoáng cái đã mất ngay.

Thành Khôn càng đấu càng giật lùi, còn Tạ Tốn càng đấu càng tiến lên.

Dù ngày thường Thành Khôn giảo hoạt đến đâu, nhưng lúc này tâm trí cũng phải thất thường, nên y chỉ nghĩ bảo thủ cho thật kín, chờ nhật thực qua rồi, sẽ phản công lại ngay. Cho nên y cứ lui về phía sau lia lịa, hai tay tấn công nhanh như gió và toàn giở những thế độc ác nhất trong Tiểu cầm nã thủ.

Ðột nhiên, Tạ Tốn rẽ song chưởng sang hai bên, rồi vận tấn công vào dưới hông của Thành Khôn.

Thấy vậy Thành Khôn cả mừng liền kêu lên một tiếng:

- Trúng.

Y liền dùng hai ngón tay ở bàn tay phải để tấn công hai mắt của Tạ Tốn, thế này là Song Long Sang Châu.

Thế võ này nguyên rất tầm thường, nhưng xen vào Tiểu cầm nã thủ thì oai lực rất lớn, nếu đối phương cúi đầu né tránh, thì tay trái của y chém ngang luôn một chưởng, thế nào cũng trúng yếu huyệt thái dương ngay.

Ngờ đâu, Tạ Tốn không tránh không né, cũng quát lớn một tiếng "trúng" và Sư vương cũng xử dụng thế Song Long Sang Châu giơ ngón tay đâm thẳng vào mắt của Thành Khôn.

Hai ngón tay của Thành Khôn vừa đâm trúng vào mắt của Tạ Tốn, y đã sực nhớ ra một việc, liền kêu thầm "Nguy tai".

Tiếp theo đó hai mắt của y đã đau nhức khôn tả vì đã bị hai ngón tay của Tạ Tốn đâm trúng rồi.

Lúc ấy mặt trời đã ló dần, quần hùng đã trông rõ trận đấu, ai nấy đều trông thấy hai mắt của Tạ Tốn và Thành Khôn chảy máu, cả hai cùng đứng yên, hai người bị thương như nhau, nhưng Tạ Tốn đui mù đã lâu, dù có bị Thành Khôn đâm trúng hai ngón tay thì cũng bị thương da thịt thôi, chứ không mất mát gì hết.

Trái lại Thành Khôn biến thành người mù.

Tạ Tốn cười nhạt một tiếng và hỏi:

- Ngươi nhìn thử đui mù xem có thích thú không?

Nói xong, Sư vương liền tấn công luôn một quyền.

Thành Khôn đôi mắt đã mù không trông thấy gì cả nên không sao tránh né được.

Thế Thất thương quyền của Tạ Tốn đánh trúng ngay ngực y, tiếp theo Tạ Tốn lại giơ tay trái lên tấn công luôn một quyền nữa.

Thành Khôn bị đánh lui về sau mấy bước, té luôn lên trên cây thông gãy, mồm phun máu tươi ra.

Y bỗng nghe Ðộ Ách nói:

- Nhân quả báo ứng, thiện tai thiện tai.

Tạ Tốn nghe lão hòa thượng nói câu đó liền ngẩn người ra, không tấn công luôn quyền thứ ba và lên tiếng nói tiếp:

- Ðáng lẽ ta đánh luôn ngươi mười ba quyền của pho Thất Thương quyền nhưng ta thấy võ công của ngươi đã mất hết, hai mắt đã mù từ nay ngươi trở thành phế nhân, không thể nào tái xuất giang hồ để tác oai tác quái làm hại người đời nữa, nên còn dư mười một quyền, ta khỏi cần đánh tiếp.

Quần hùng thấy Sư Vương toàn thắng đều hoan hô vang dậy.

Tạ Tốn đột nhiên ngồi phịch xuống đất, xương cốt trong người y kêu lách cách hoài. Thấy vậy cả kinh, chàng biết nghĩa phụ tự vận sức lực làm mất võ công của mình đi. Hành động này rất phi thường nên chàng vội kêu gọi:

- Nghĩa phụ, không nên làm như thế.

Vừa nói chàng vừa nhảy xổ lại định giơ tay ra ấn vào sau lưng Tạ Tốn, dùng Cửu Dương Thần Công kiềm chế, nhưng Tạ Tốn đã nhảy phắt lên, giơ tay ra đấm vào ngực một quyền hộc máu tươi ra như suối.

Chàng vội giơ tay ra đỡ, thấy cánh tay của nghĩa phụ yếu ớt không có sức, biết công lực của Sư Vương đã mất hết không sao cứu vãn được nữa.

Tạ Tốn đưa tay chỉ về phía Thành Khôn và nói tiếp:

- Thành Khôn, ngươi giết cả nhà ta, ngày hôm nay ta tự hủy hai mắt của ngươi, nên ta cũng tự hủy bỏ võ công để trả lại cho ngươi. Sư phụ, võ công của tôi do sư phụ truyền dạy, ngày hôm nay tôi hoàn toàn hủy hết và trả lại cho sư phụ rồi. Từ này trở đi, tôi với su phụ không ân không oán. Sư phụ không bao giờ được trông thấy mặt tôi và tôi cũng không bao giờ còn trông thấy sư phụ nữa.

Thành Khôn đưa hai tay lên ấn vào hai mắt thấy đau nhức vô cùng, y chỉ kêu hừ một tiếng chứ không trả lời.

Quần hùng nghe Sư Vương nói đều ngẩn người ra nhìn nhau, không ai ngờ trận đấu của hai thầy trò lại kết thúc như vậy.

Tạ Tốn lại lớn tiếng nói tiếp:

- Tôi Tạ Tốn đã gây nên rất nhiều tội ác, sự thực tôi không muốn sống tới ngày nay đâu, trong quý vị anh hùng có mặt tại đây có vị nào đã có anh, sư phụ, bạn bè bị Tạ Tốn giết hại năm xưa xin cứ tự nhiên ra đây kết thúc tính mạng của Tạ Tốn đi. Vô Kỵ con không được ngăn cản ai hết và cũng không được kiếm người đó để trả thù để tăng thêm nghiệp chướng của sư phụ.

Vô Kỵ nghẹn ngào vâng lời. Trong quần hùng có nhiều người thù hằn Tạ Tốn hết sức nhưng thấy báo thù cho mối huyết cừu của toàn gia cũng chỉ đến phế võ công của y đi thôi, hơn nữa lúc này võ công của y cũng đã bị hủy rồi, nếu bây giờ tiến lên đâm y một nhát kiếm, đánh y một quyền như vậy không phải là hành vi của một người anh hùng.

Trong đám đông bỗng có một người bước ra nói:

- Tạ Tốn cha ta là Nhất Chỉ Trần Tấn Nam Khất lão anh hùng bị chết dưới quyền của ngươi, bây giờ ta ra đây để trả thù cho cha ta.

Tạ Tốn đáp:

- Phải, chính tại hạ giết hại lệnh tôn, xin mời Khấn huynh ra tay đi!

Người họ Khấn đó rút đao ra tiến lên hai bước.

Vô Kỵ thấy vậy rối trí vô cùng, nếu không ra tay thì nghĩa phụ của mình sẽ bị chết dưới đao của đại hán kia, còn nếu ra tay đánh đuổi đại hán đó thì lại sợ làm cho nghĩa phụ bực mình. Huống hồ hai con mắt của ông đã mù, võ công hoàn toàn mất hết, sống ở trên đời cũng đâu còn thú vị gì nữa. Chàng nghĩ như vậy quả thật tình thế khó xử, người chàng run lẩy bẩy, chân tự nhiên tiến lên hai bước.

Tạ Tốn liền quát lớn:

- Vô Kỵ, nếu con ngăn trở người ta báo thù là bất hiếu với cha! Sau khi ta chết con xuống dưới hầm nhận xét kỹ sẽ thấy rõ hết!

Người họ Khấn giơ đao lên trước ngực, mắt ứa lệ, đột nhiên nhổ một bãi nước bọt vào mặt Tạ Tốn rồi nức nở khóc:

- Tiên phụ một đời anh hùng, nếu ông ta ở trên trời khôn thiêng trông thấy tay tôi giết một người mất hết võ công như vậy thế nào cũng mắng tôi là đứa con mất nết...

Nói xong y vứt đao xuống đất, ôm mặt chạy luôn vào trong đám đông.

Tiếp theo đó lại có một người đàn bà trung niên bước ra nói:

- Tạ Tốn, ta đến đây để báo thù cho anh ta là Âm Dương Phán Quan Tần Bàng Phi!

Nói xong thị đi tới gần nhổ một đống nước bọt vào mặt Tạ Tốn rồi cũng khóc mà đi luôn.

Vô Kỵ thấy nghĩa phụ liên tiếp bị nhục như vậy mà vẫn đứng yên như thường mà long đau như cắt.

Các anh hùng hào kiệt xưa kia coi sự sống chết rất nhẹ nhưng không bao giờ chịu nhục nên mới có câu: "Sĩ khả sát bất khả nhục" là thế!

Hai người đó mỗi người nhổ một đống nước bọt vào mặt Tạ Tốn như vậy là một cử chỉ nhục mạ rất nặng mà Tạ Tốn vẫn thản nhiên chịu nhịn, đủ thấy y đã hối hận việc làm xưa kia tới cực điểm.

Trong đám đông lại có người bước ra, hết người này đến người khác, có người đánh y hai cái tát, có người đá y một cái, lại có người mắng chửi một hồi nhưng trước sau y vẫn chịu nhịn, không lui tránh cũng không cãi vã hay mắng chửi lại.

Tất cả có hơn ba mươi người liên tiếp đến làm nhục y như vậy, sau cùng có một đạo sĩ râu dài bước ra chắp tay chào và nói:

- Bần đạo Thái Hư Tử, hai vị sư huynh của bần đạo đều bị chết dưới tay của Tạ Ðại Hiệp, ngày này bần đạo được thấy thân tâm anh phong của Tạ Ðại Hiệp như vậy, tự thấy hổ thẹn vô cùng. Trước kia kiếm này của bần đạo cũng đã giết chết vô số anh hùng của Hắc, Bạch hai đạo, nếu bần đạo kiếm đại hiệp để báo thù thì người khác cũng có thể kiếm bần đạo để trả thù.

Nói xong y rút trường kiếm ra, giơ tay trái lên khẽ búng "coong" một cái, trường kiếm đó gẫy làm đôi. Y vứt kiếm gãy xuống đất, chụp tay vái chào một cái rồi đi ngay.

Quần hùng thì thầm bàn tán, nhận thấy Thái Hư Tử tuy không có tên tuổi trên giang hồ mấy nhưng võ công rất lợi hại. Y lại còn làm được một điều rất khó là tha thứ với lòng quảng đại và biết tự trách mình như thế. Ai nấy cũng đoán chắc không có người nào ra làm khó dễ Tạ Tốn nữa.

Ngờ đâu, mọi người đang bàn tán xong thì từ phái Nga Mi đã có một nữ ni, tuổi trạc trung niên đi tới trước mặt Tạ Tốn nói:

- Thù giết chồng, ta cũng nhổ một đống nước bọt để kết liễu cho xong!

Nói xong nữ ni đó liền nhổ nước bọt vào trán của Tạ Tốn, ngờ đâu nước bọt của người này vừa nhanh vừa mạnh, bên trong lại có xen một mũi đinh bằng gang hình hạt táo.

Tạ Tốn nghe thấy tiếng gió khác lạ liền gượng cười không né tránh, trong lòng nghĩ thầm:

- Ðến bây giờ ta mới chết nhưng đã muộn rồi !

Ðột nhiên, có một cái bóng vàng thấp thoáng, một thiếu nữ áo vàng nhảy tới giơ tay áo phất một cái, mũi đinh đã bị cuộn luôn vào trong tay áo.

Nàng quát hỏi:

- Vị sư thái kia, pháp danh xưng hô ra sao?

Nữ ni đó thấy đột kích không trúng, mặt tỏ vẻ kinh hoảng đáp:

- Bần ni là Tĩnh Chiếu.

Thiếu nữ áo vàng lại hỏi tiếp:

- Tĩnh Chiếu, Tĩnh Chiếu.. . hừ trước kia xuất gia đi tu chồng của sư thái tên họ là gì? Tại sao sư thái lại đột nhiên ra đây giết hại Tạ Ðại Hiệp như thế?

Tĩnh Chiếu nổi giận đáp:

- Việc này có liên quan gì đến ngươi, ai khiến ngươi can dự vào làm chi?

- Tạ đại hiệp sám hối hết tội lỗi, nếu có người trả thù lớn cho cha, anh, sư phụ hay bạn hữu dù có chém giết ra muôn mảnh đại hiệp cũng cam tâm chịu nhịn hết và người khác cũng không có quyền can thiệp. Nhưng nếu có người lập ác tâm độc ác định trà trộn để giết người diệt khẩu thì việc này ai cũng có thể can thiệp được.

- Ta với Tạ Tốn không thù không oán hà tất phải giết người diệt.. .

Nữ ni chưa nói hết chữ khẩu, biết mình nói lắm vội ngậm miệng lại, sắc mặt nhợt nhạt liếc nhìn Chỉ Nhược một cái.

Thiếu nữ áo vàng lại hỏi:

- Phải chăng cô nương với Tạ đại hiệp không thù không oán gì cả nhưng tại sao định giết người để diệt khẩu như thế? Hừ, vai vế chữ Tĩnh của phái Nga Mi có tất cả mười hai nữ ni, trong đó có Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư, Tĩnh Không, Tĩnh Tuệ, Tĩnh Chiếu đều xuất gia từ lúc hãy còn khuê nữ, như vậy thì làm gì có chồng chứ?

Tĩnh Chiếu không nói năng gì cả quay đầu đi luôn.

Thiếu nữ áo vàng quát lớn:

- Làm gì có chuyện bỏ đi dễ dàng như thế!

Nói xong nàng tiến lên hai bước, đưa tay ra chộp vai của nữ ni kia.

Tĩnh Chiếu vội né tránh thế chộp của nàng. Thiếu nữ áo vàng liền dùng ngón trỏ của tay phải để đâm luôn vào ngang lưng của nữ ni tiếp theo đó lại đá luôn một cái trúng ngay vào yếu huyệt ở đùi đối phưong.

Tĩnh Chiếu kêu "hự" một tiếng liền ngã lăn ra đất.

Thiếu nữ áo vàng vừa cười vừa nói:

- Chu cô nương, kế giết người diệt khẩu của cô nương ác độc thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.