Sáng sớm, mặt trời vừa mới mọc, ánh nắng ấm áp nhẹ nhàng phát ra.
Mang giá vẽ ra ban công tầng hai, tầm nhìn thật tốt. Tay Tiểu Mễ nâng bút vẽ, vẻ mặt phức tạp dễ thương, có một con mắt híp lại, con mắt còn lại thì ngắm nhìn tỉ lệ phong cảnh xa xa trước mắt. Đương nhiên đó cũng chỉ là một phần của khu nhà này, có thể thấy nơi này thật rộng lớn biết bao.
Thân hình cao lớn nghiêng người dựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, cảm thấy thú vị khi ngắm sự nghiêm túc của Tiểu Mễ, hắn không muốn quấy rầy cô, chỉ là yên lặng ngắm nhìn cô.
Mấy năm qua, tâm của hắn đã đặt ở trên người cô, sớm yêu tất cả nơi cô, dù cho là trước hay là hiện tại, sự hồn nhiên, vui tươi của cô, hành vi cử chỉ của cô. Mặc kệ là tốt hay xấu, làm cho hắn động tâm chỉ có một mình cô.
“Ha, ha, ha, thật đẹp, thật đẹp a, cho dù là tỷ lệ hay hình dáng đều rất chuẩn a.” Tiểu Mễ đột nhiên cất tiếng cười lớn, lầm bầm lầm bầu nói khiến người nghe không thể nghe rõ lời nói của cô, cười xong, cô hưng phân đặt bút vẽ tranh.
Thích Lẫm Lạc đứng một bên chứng kiến tất cả, mắt trợn tròn, tiếp theo liền phì cười ha hả: “Ha ha … ha ha ha ..” Hắn ôm bụng không ngừng cười, nước mắt chút nữa phóng ra. (Ốc: “*nhìn* anh cười cái gì vậy, vô duyên quá đi :P”)
Nghe tiếng cười, Tiểu Mễ nhanh chóng quay đầu lại, là hắn, sao lại cười lớn vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ ửng.
“Anh… Làm sao lại ở đây?” Khẽ lên tiếng, mặt cô đỏ như quả táo chín.
Xem vẻ mặt ngượng ngùng của cô, gương mặt nhỏ nhắm nhuộm hồng đến mê người, Lẫm Lạc chậm rãi thu lại tiếng cười, tà mị nói: ” Xin chào, có vẻ em rất thích nói chuyện với chính mình.”
“…” Trên đầu Tiểu Mễ đen xì, buồn bực nói: “Sao nào, anh cũng không thể giả vờ không nghe thấy được sao? Không cần vạch trần người khác thì không được sao?” Thật là tức giận.
“A, được, anh không có thấy a.” Hắn cố ý cùng cô phối hợp.
“Anh…” Rõ ràng đùa cợt cô, còn ra ẻ ta đây, quên đây, không tranh luận với hắn, “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Xin hỏi cô hỏi ai lại ở đây a?”
“Thích Lẫm Lạc tiên sinh, làm sao vậy?” Tiểu Mễ nói xong liền suy nghĩ, lại mãnh liệt ý thức được đáp án của vấn đề, “Anh là Thích Lẫm Lạc, là ca ca trong lời nói của mẹ.”
“Tiểu nah đầu cũng không có ngốc a.” Hắn cười cười nói.
“Không __ sẽ __ không, sao có thể trùng hợp như vậy a?” Cằm Tiểu Mễ rớt xuống, miệng há thật lớn, khó mà tin được.
Cô cho rằng cô và hắn chỉ có duyên số ngẫu nhiên gặp nhau vài lần, sẽ không gặp lại nữa. Không ngờ tới ngoài ý muốn cô lại trở thành em gái hắn, thật vất vả mới có cảm giác cùng người thân, nháy mắt giống như bị cuốn vào lốc xoáy đen xì giữa không trung. Tuy rằng cô cũng không có ghét hắn, thậm chí đối với hắn còn có cảm xúc phức tạp, nhưng cũng không đến mức sẽ cùng hắn ở dưới một mái nhà đi.
“Mục tiêu đã định, em trốn không thoát đâu.” Giọng nối trêu đùa, hắn không thể không tin tưởng duyên phận này. Năm đó cứu cô gái nhỏ, tám năm sau, vè nước gặp nhau, trong bữa tiệc… Sự tình này khiến cho người ta thật không thể tưởng tượng.
“Vậy tôi sẽ sang bên chỗ mẹ ở.” Cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người.
“Không __ được.” Một cánh tay dài duỗi thẳng chặn đường của cô.
“Một mình anh ở đây đã thành thói quen, bây giờ có thêm một người ở nhất định sẽ rất phiền.” Tiểu Mễ quan tâm suy nghĩ thay hắn, cố gắng thoát khỏi cánh tay của hắn, thật là một công đôi việc.
“Em thật hiểu biết tôi, thật quan tâm tôi, bản thân tôi rất thích việc phá hỏng thói quen này.” Gương mặt tuấn tú anh tuấn mê người nói. Tuy hắn không thích có người ở cùng, nhưng với cô thì khác.
“…” Đỉnh đầu cô đen xì, hiên tại không khí không đủ để cô hô hấp, đành phải như hắn nói thôi. Ai, ăn nhờ ở đậu cái gì cũng khó nói a, “Có thể a, chúng ta lập ra ba điều kiện.” Tiểu mễ suy nghĩ một chút.
“Ác? Nói nghe xem.” Trong mắ hắn hiện lên một tia thích thú, xem tiểu nha đầu này có chủ ý quái quỷ gì.
“Thứ nhất, không cho phép tùy tiện vào phòng tôi. Thứ hai, không cho phép những hành động vượt quá tình cảm anh em trong nhà. Thứ ba, không cho phép… Cái thứ ba, còn chưa có nghĩ ra, chờ nghĩ rồi nói sau, thế nào?” Cô không thể không áp dụng biện pháp này, bằng không đến lúc đó có hại thì phải trách ai a.
“Anh không muốn đồng ý có được không?” Hắn cố ý trêu chọc ghé sát vào cô, tiếng nói trầm thấp vang đến bên tai cô.
“Anh… Vạy anh muốn như thế nào đây?” Thật sự là thua hắn, đây là nhà hắn, với hắn cô căn bản là không có cách nào khác.
“Gọi ca ca, anh xem xét.” Hắn vẫn hi vong cô trước sau như một xưng hô với hắn.
“Cái gi?” Gọi hắn ca ca, giết cô đi còn hơn. Ngẫm lại, cũng chỉ là kêu một tiếng, hắn sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, hẳn là không thiệt thòi đi.
“…Thích Lẫm Lạc….Ca ca.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại đỏ ửng, thanh âm thấp làm người khác không nghe rõ.
“Không nghe thấy.”
Cô thở sâu, trong lòng vững vàng, tự nói với mình cần nhẫn nại.
“Thích Lẫm Lạc ca ca.” Cô tiếp tục gọi lần nữa.
“Vẫn không nghe thấy.” Lẫm Lạc cố ý.
“Ca ca ____” đến gần tai hắn, nói mấy trăm lần tiếng ca ca.
“Thật là ngoan quá!” Nói xong lại xoa xoa đầu cô, sau đó xoay người rời đi.
“Này, anh còn chưa đáp ứng chuyện của tôi, này…” Tiểu Mễ tức giận muốn nổ tung, trong long bất bình nói lớn: ác ma, nguyền rủa anh, nguyền rủa chết anh, làm người không cần biết nhân hậu sao? Cô chưa từ bỏ ý định bước theo hắn.
Chợt, Lẫm Lạc quay người một cái, Tiểu Mễ không có chút đề phòng đập lên lồng ngực của hắn. ” Ai u ~~ đau quá.” Theo quá tính đập vào người hắn khá mạnh, cô rên rỉ.
“Đi không nhìn đường sao?” Lời nói cứng nhưng trong lòng lại mềm, đẩy hai vai của cô ra, nhìn xem trán cô có bị sưng không.
“Rõ ràng là anh đột nhiên xoay người, đau quá, anh là tảng đá à?” Tiểu Mễ không thích đẩy tay hắn ra, chính mình giơ tay sờ sờ đầu.
“Ai kêu em quá hung hắng.”
“Anh… Hừ hừ…” Cô thở mạnh, hai gò má ửng hồ phồng to, còn dám nói cô, nợ cũ chưa tình lại có thêm nợ mới, cô không thể thua, nhất định phải tìm cho mình một đạo lí.
“Được được, là ta không đúng.” Thấy vẻ mặt đáng yêu của cô, hắn chấp nhận thua trận. (Ốc: *Khinh bỉ* “Đúng là anh hùng không qua ải mĩ nhân.” *Đứng dậy, phủi mông, ngúng nguẩy đi*) (Lẫm Lạc: *ánh mắt giết người…*)
Câu này chấp nhận được, việc này coi như xong, tiếp tục nói chuyện kia, “Vừa nãy, anh còn chưa đáp ứng tôi.”
“Được, đều đáp ứng em, nhưng mà…. Chỉ cần em không gọi anh là ca ca, mấy điều kia tự động hủy.” Đáp ứng, sẽ đáp ứng nhưng cũng không quên chiếm chút tiện nghi.
“Sao có thể như vậy a.” Không gọi liền hủy bỏ? Thật sự là gian xảo.
“Không muốn? Vậy thì thôi.” Nói xong, hắn quay người chuẩn bị đi.
“Được, được, ca ca.” Tiểu Mễ nhanh chóng tóm lấy góc áo hắn, sợ mất đi cơ hội lần này sẽ chẳng còn lần nào nữa.
“Được, ngoan lắm.” Hắn rất hài lòng, sủng nịnh xoa xoa đầu cô. Kỳ thật hắn không muồn tuân thủ mấy cái điều kia, hắn chỉ muốn sớm có được cô.
“Chúng ta móc tay, em sợ anh sẽ đổi ý.” Nói xong, cô giơ ngon út ra, vẻ mặt nghiên túc.
Vẻ mặt Lẫm Lạc có chút lo lắng, nhìn nhìn ngón tay của cô, lại nhìn gương mặt nhỏ nhắn khờ dại, trong lòng có chút buồn bực, còn làm cái hành động của trẻ con này, còn chưa lớn sao? Nhưng hắn vẫn mìm cười giơ tay móc tay với cô, xem ra hắn phải nghêm túc dạy dỗ cô mới được.