Cô Gái Hoa Nhài Của Anh

Chương 12: Chương 12




Hứa Mạt cùng cô ấy vẫy vẫy tay chào.

Quý Minh Châu tiện đà liếc mắt nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi mà lại nhìn về phía Thẩm Thận: “Không nghĩ tới a không nghĩ tới a.”

Thẩm Thận mặc kệ Quý Minh Châu, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ mà liếc mắt một cái.

“Anh cư nhiên bắt lấy em gái trường chúng ta! Cầm thú a! Cũng chưa thành niên đâu!”

Nói xong, mắt cô gái lấp lánh nhìn tới: “Trước kia ở trường học như thế nào chưa thấy qua cậu nha, cậu lớn lên thật là đẹp mắt.”

Hứa Mạt hơi ngượng ngùng nói: “Không có, chị đang học đại học, hôm nay phải mặc đồng phục quay phim nên còn chưa kịp thay thôi.”

“Nga nga như vậy a, thật tội cho chị, cư nhiên muốn cùng một đại móng heo yêu đương như vậy, người lạnh lùng ít nói, đặc biệt lại khiến người ghét, chị là một tiểu tiên nữ xinh đẹp sao lại phải rơi vào tai ác ma này.”

Mặt Thẩm Thận tối sầm: “Quý Minh Châu, em thử nói thêm vài câu nữa đi, hôm nay một xu cũng đừng nghĩ anh đưa cho em.”

Quý Minh Châu là kẻ biết thời thế, rốt cuộc vẫn là vì tiền mà thu liễm lại: “Không phải sao, anh nhìn anh xem, một chút ôn nhu cũng không có, em gái nhà người ta đều phải kêu là tâm can bảo bối, anh suốt ngày gọi hết cả tên lẫn họ ra làm lòng em tan nát.”

Nói xong, Quý Minh Châu còn kết hợp chu môi phồng má tỏ vẻ đáng thương.

Thật ra phải kể đến, Thẩm gia bên nhà nội hiện tại chỉ có ba cháu trai, ngoài Thẩm Thận còn có Thẩm Ôm cùng Thẩm Khoảnh. Nhà Mẹ đẻ của Thẩm Thận là Quý gia có một ít cháu trai, ngoài ra cũng chỉ có được một đứa cháu gái tâm can bảo bối như vậy.

Theo lý thuyết, cô hẳn là có thể hô mưa gọi gió mới đúng, nhưng mà thực tế không phải vậy.

Thẩm Khoảnh lạnh lùng, người khác chưa bao giờ bắt được một câu dư thừa từ hắn. Thẩm Thận nhìn dễ nói chuyện, kỳ thật là giả bộ, mặt ngoài như có như không thuận theo ý người, nhưng bên trong lại luôn ngáng chân làm thú vui, đây mới chân chính là lão hồ ly nguy hiểm.

Hôm nay Quý Minh Châu mời bạn học đến nơi này ăn cơm, chỗ này là địa bàn của Thậm Thận. Sau đó được như ý nguyện bắt gặp hắn đòi hắn thanh toán, không cho hắn đi.

Quý Minh Châu nguyện vọng rất đơn giản, là muốn anh họ Thẩm Thận ra tay hào sảng giúp cô thanh toán bữa ăn. Ý chính là muốn tiết kiệm hầu bao, dùng tiền đó để chi cho ban nhạc của mình.

Thẩm Thận đứng thẳng eo, lười nhác hoạt động gân cốt một chút: “Chưa đủ lông đủ cánh, còn học người khác lập ban nhạc? Em nghĩ rằng tiền của anh là có thể xài phung phí sao?”

Quý Minh Châu trừng mắt lên, thở phì phì mà nhìn hắn: “Một bữa cơm của anh bằng mười lần em dùng cho ban nhạc.”

“Còn có! Ai nói em còn nhỏ chứ, em đã đủ tuổi trưởng thành, ai nói em chưa đủ lông đủ cánh em liền liều mạng với người đó!”

Hứa Mạt ở một bên nhìn bộ dáng của Quý Minh Châu, liền thiếu chút nữa vén tay áo tiến lên cùng Thẩm Thận làm một trận.

Thẩm Thận móc ví da từ trong túi ra, rút ra một sấp tiền mệnh giá lớn đưa cho cố bé: “Đừng để ba của em phát hiện.”

“Oa! Mặc kệ mặc kệ, giờ phút này anh chính là ba của em rồi! Moah moah!” Quý Minh Châu lấy được tiền vui đến quên trời quên đất.

“Ca ca, anh thật sự quá tốt, em thật không phát hiện anh có thể hào phóng như vậy, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, đặc biệt có hương vị, liền giống như Ultraman Tiga mà em sùng bái từ nhỏ, có lực hấp dẫn vô cùng!”

Thẩm Thận đi lên trước, dắt tay Hứa Mạt, nhưng lại đối với Quý Minh Châu nói: “Một tiếng ca ca anh đây không dám nhận, không cần cướp đi xưng hô của người khác.”

Quý Minh Châu ngây ngốc ngay tại chỗ, nhìn nhìn Hứa Mạt một lát, sau đó lại nhìn qua Thẩm Thận, khuôn mặt biểu lộ như mắc đại dịch.

“Hai người thật không đàng hoàng, không cần dạy hư em nhỏ!!” Nói xong em nhỏ nhanh như chớp mà chạy đi mất.

Hứa Mạt cũng không phát hiện rằng ngay từ đầu cô đứng bên cạnh trên mặt luôn mang ý cười.

Thẩm Thận cúi xuống hôn cô một cái, vươn tay nâng lên khuôn mặt trắng nõn mềm mịn, còn có ý xấu kéo kéo khuôn mặt của cô.

Cô gái trẻ tuổi khuôn mặt vô cùng mịn màng bị lôi kéo ra như vậy mà còn co giãn thật tốt.

“Em cười cái gì?”

Vừa rối Hứa Mạt tinh thần giống như tàu lượn siêu tốc, lên xuống phập phồng, mơ hồ vô cùng.

Hiện tại tâm tình đã bình ổn lại, cô quay mặt lại đây, nhìn thẳng hắn: “Nhìn em họ anh quá đáng yêu, em đột nhiên nhớ tới tiểu Trạm.”

Khi còn nhỏ, Hứa Trạm cũng ôm đùi cô làm nũng, lúc trước giống như một cái bánh bao trắng mập mạp mềm mềm nhưng khi trưởng thành tính cách lại phá lệ ngượng ngùng.

“Hôm nay quay chụp sao?” Thẩm Thận nhéo tay nhỏ cô một phen.

“Không có, mọi người quay xong rồi ở chỗ này ăn mừng một chút.” Hứa Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, mũi chân nhẹ nhàng hướng đất mà chọc: “Em đã nhắn tin nói với anh, anh lại không trả lời.”

Thẩm Thận nghe vậy nhướng mày: “Lần sau trực tiếp gọi điện thoại cho anh là được.”

“Vâng ạ.”

“Bạn học em ở đằng kia sao? Khi nào kết thúc trực tiếp tính vào phần của anh.”

“A...... Kia thật ra không cần...... Đạo diễn đã mời khách rồi.”

“Đợi chút nữa em đem quần áo đổi đi.” Thẩm Thận liếc mắt xem cô lộ ra hai chân trống trơ, tinh tế lại thẳng tắp, nhưng bây giờ là đầu mùa đông.

Tuy rằng thời tiết vừa chuyển lạnh, nhưng là trong tình huống bình thường, con gái muốn mặc váy ngắn kỳ thật sẽ mặc thêm quần vớ, mà huống chi hiện tại khí lạnh cũng đã rất nhiều rồi.

Thẩm Thận là một người đàn ông thực thụ, phỏng chừng là không hiểu được, bất quá Hứa Mạt không tính cùng hắn giải thích.

“Anh đi nhanh đi, uống rượu ít một chút, em cũng muốn quay về phòng ăn.” Hứa Mạt muốn rút tay ra khỏi tay hắn, ngoài ý muốn lại bị kiềm lại.

Thẩm Thận kéo cô lại, trực tiếp đem cô ấn trên tường.

Trên vách tường phủ kín gạch men sứ, đột nhiên lạnh lẽo như băng ập vào lưng cô. Hứa Mạt hơi lạnh rùng mình một cái.

Thẩm Thận một tay ôm lấy eo cô, một tay khác sờ tới sờ lui cái cằm của cô.

“Anh còn chưa có làm cái gì đâu, em run cái gì?” Thẩm Thận buồn cười nhìn cô, đôi mắt đào hoa bị ánh đèn treo ở đỉnh đầu chiếu xuống dưới, ánh mắt sâu thẩm khiến người ta mê man không thôi.

“Nơi này người quá nhiều......” Trên hành lang đều là người tới tới lui lui, hai người bọn họ trốn trong góc, càng khiến người khác chú ý.

“Em muốn anh buông tha em?” Hai tròng mắt Thẩm Thận hơi tà mị.

“...... Vậy anh nhanh lên......” Hứa Mạt nâng đôi tay lên, cầm bàn tay hắn đang bóp chặt cằm nàng.

Không nghĩ tới, nhất cử nhất động này, càng khiến Thẩm Thận bốc hỏa trong lòng.

“Vậy thì phải làm nhanh thôi.” Nói xong, hắn dùng hành động thực tế trực tiếp đến chứng minh. Nụ hôn mang theo sự công kích mãnh liệt cùng với dục vọng chiếm hữu mười phần.

Cô lại ngửi được trên cổ hắn một loại hương vị tươi mát của biển cả, rất ư mạnh mẽ, bỏ đi không được.

Hôn một cái xong, Hứa Mạt hai chân đều mềm nhũn, cả người đều ngã vào lòng ngực Thẩm Thận.

*****

Hứa Mạt chột dạ lấy di động ra dùng camera trước nhìn xem môi của mình, xác nhận không có gì trở ngại, mới đẩy ra cửa phòng ăn đi vào.

Tất cả mọi người đều trêu ghẹo cô, đi nơi nào mà lâu như vậy mới trở về.

“Nữ chính vắng mặt lâu như vậy không biết xấu hổ sao?”

“Ai ai phạt rượu a phạt rượu a.”

“Cậu làm như vậy chẳng phải khiến người nào đó phải đau lòng sao.”

Vừa rồi Hứa Mạt trải qua một phiên hôn kịch liệt, cả người trạng thái giống như thiếu oxy, giờ phút này cô rút ở một góc phòng, nghe đến thanh âm ríu rít không ngừng truyền đến, cô có điểm khó chịu.

“Thật ngại quá, em không uống rượu.”

Lương Giang Hành ngồi ở bên cạnh cô, cười cười: “Mọi người nói giỡn thôi, không bắt em phải uống đâu.”

Hứa Mạt nhẹ nhàng gật gật đầu.

Cô nhớ tới lúc nãy Thẩm Thận nói muốn đưa cô trở về, nhưng cô vừa mới đáp ứng với Ứng Thư Nguyệt đêm nay phải về ký túc xá nên nói cô về cùng tổ kịch.

Thẩm Thận suy nghĩ một lát, sau đó liền thả tay.

*****

Bên này Lương Kính Tùng mời rượu từng ly lớn, nhiều người trong phòng cũng đều muốn say, mang theo bạn gái ngồi cạnh chăm sóc cho.

Trái lại Thẩm Thận ngồi ở chỗ kia một mình, vừa rồi từ bên ngoài trở về liền cười đến cao thâm khó đoán.

Lương Kính Tùng nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đáng chú ý của hắn, cảm thán một tiếng: “Thật đáng tiếc cho vẻ đẹp của cậu, lão tử nếu có được, xác định sẽ trực tiếp mang theo vài người bạn gái.”

Thẩm Thận nhíu nhíu mày: “Cậu cho tớ là cậu, ai đến cũng không cự tuyệt sao?”

Lương Kính Tùng cười đến nhộn nhạo: “Biết Tiểu Mạt Mạt là tâm can tiểu bảo bối của cậu rồi, lão tử chỉ nói thế thôi cậu lại khó chịu như vậy làm gì?”

Tất cả cuộc vui từ xưa giờ mọi người đều dấn thân bung xõa, chỉ có riêng cây cổ thụ đằng kia một chút cũng không dính tới.

Thẩm Thận từ đầu đến cuối, chưa từng tham dự vào, vẫn là vì có một chút tình cảm yêu đương cùng Tiểu Mạt.

Cái này làm cho Lương Kính Tùng thập phần khó chịu.

Thẩm Thận liếc mắt quét qua Lương Kính Tùng một cái: “Câm miệng.”

Hắn cũng biết bề ngoài chính mình rất tốt, đã nhiều lần, bạn gái nhỏ đều sẽ nhìn hắn chằm chằm rồi phát ngốc.

Cô cho rằng chính mình không bị phát hiện, nhưng tâm tư của cô lại không khó đoán được.

Muốn nói là tâm can bảo bối, nhưng thật ra đều là Hứa Mạt càng ỷ lại hắn nhiều hơn.

Lương Kính Tùng vừa muốn nói chuyện, một cô gái thẳng chân bước tới, trong tay cầm một thứ.

“Thẩm thiếu...... Này...... Là ví tiền của anh phải không?”

Thẩm Thận chậm rãi giương mắt, hướng về phía trước nhìn lên, nhìn lướt qua, trong mắt không hề gợn sóng.

“Đều đã tới hỏi, không phải của tôi thì là ai?” Thẩm Thận lười nhác, phỏng chừng vừa mới không cẩn thận làm rơi bên ngoài.

Cô ta nhìn Thẩm Thận tùy ý ngả nghiêng cũng không che dấu đi được chí khí, khiến mặt đối phương có chút nóng lên.

“Kia...... Em trả lại anh.” Cô ta trông tinh tế mềm mại, có vài phần thanh thuần, thanh âm trong trẻo mà đưa lại đây.

Thẩm Thận không tiếp nhận, đột nhiên hỏi một câu: “Cô tên là gì?”

Trong lòng cô gái sửng sốt, dường như cảm thấy trong ngực có một sự vui sướng tột độ, bao nhiêu ảo tưởng đều hiện ra hết trong đầu.

“Em......” Cô ta hơn phân nửa là có điểm ngượng ngùng, nói đến một nửa lại lấy hết can đảm nghĩ cùng Thẩm Thận đối diện.

Nhưng mà nhìn lên lại không phải là sự ôn nhu trong tưởng tượng, chỉ có hàn ý lạnh thấu xương, không mang theo bất luận độ ấm nào cả.

Cô ta giật mình ngay tại chỗ, da đầu căng chặt chuẩn bị nói tiếp, nhưng mà vừa muốn muốn mở miệng lại lần nữa, trực tiếp bị đánh gãy.

“Lương Kính Tùng, về sau không cho phép cô ta xuất hiện ở chỗ này, xoá tên đi.” Nói xong, Thẩm Thận trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Lương Kính Tùng nhìn Thẩm Thận đi rồi, cũng bạo tính tình ngang ngược: “Ai mang cô đến nơi này? Có hiểu hay không quy củ hả?”

Cô ta không biết làm sao, hốc mắt ửng đỏ.

Thẩm Thận chán ghét nữ nhân đối với hắn có ý đồ, bọn họ nếu là mang bạn gái lại đây, từng người chơi từng người là được.

Nữ nhân này vừa tới liền chạm đến quy củ.

Lương Kính Tùng đoạt lấy ví tiền từ trên tay cô ta, đuổi theo Thẩm Thận.

Đắc tội ai không đắc tội lại một vừa hai phải đắc tội vị tổ tông này.

Tần quản gia đang chờ ở cửa, Thẩm Thận ngồi ở ghế sau, nhìn cũng chưa nhìn đến Lương Kính Tùng thở hổn hển: “Tần quản gia, hôm nay liền đem bóp da này quăng đi đổi cái khác.”

Tần quản gia tiếp nhận cái ví từ tay Lương Kính Tùng, nhìn về phía sau xe: “Vâng thưa thiếu gia.”

Bentley chậm rãi chạy đi, Lương Kính Tùng chỉ nhìn theo đuôi xe, tóc bay hỗn độn trong gió. Hắn mới vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hứa Mạt.

“Hứa Mạt!” Hắn vô cùng kích động.

Hứa Mạt hơi kinh hoảng một lúc mới thấy rõ ràng là hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.