Cầm lễ vật chính mình chuẩn bị, Hứa Mạt vẫn có chút lo sợ bất an, thấp thỏm.
Thẩm Thận là người hay bắt bẻ như vậy, không biết hắn có thể vừa lòng hay không.
Biệt thự gồm có hai tầng, rộng lớn thế này nhưng chỉ có cô cùng Thẩm Thận ở.
Thời điểm vừa mới trở về, Lương Kính Tùng cùng lại đây, Thẩm Thận bảo cô lên lầu trước.
Đợi một hồi lâu, hắn còn không có trở về, Hứa Mạt dứt khoát mở cửa phòng, tiến về phía cầu thang xoắn ốc đi xuống.
Thảm lông mềm mại hoa lệ, phủ kín cả hết thảy, chân dẫm lên nửa điểm thanh âm cũng không nghe thấy.
Cô vừa muốn nhấc chân bước xuống, liền nghe được thanh âm Lương Kính Tùng, không phải ngữ điệu khoa trương cùng ngả ngớn trước kia, mà Thẩm Thận lại ngồi đưa lưng về phía cô.
“Cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào, Thẩm lão gia tử đều quấy rầy đến tớ rồi, cậu không thể quan tâm tới người huynh đệ là tớ một chút sao?”
Thẩm Thận ngồi ở trên sô pha, lười biếng mà nhếch chân bắt chéo: “Không thể.”
“Ai...... Không phải tớ nói, cậu đi thân cận một chút thì có làm sao? Liên hôn lại không có tổn thất gì, Tiểu Mạt vẫn có thể luôn đặt ở bên người a.”
Mặt Thẩm Thận không có biểu tình, không biết suy nghĩ cái gì, muốn hắn liên hôn, tuyệt đối không có khả năng.
Chuyện đó chính hắn trong lòng hiểu rõ, nhưng không cần thiết cùng Lương Kính Tùng nói nhiều như vậy, hắn nhấc lên nửa mí mắt: “Cần cậu quan tâm cái rắm.”
Hứa Mạt đợi trong chốc lát, phần sau căn bản chẳng nghe vào được, hai người tiếp tục nói chuyện với nhau về cái gì, cô cũng không muốn nghe lén, chỉ là quay đầu, lặng yên không một tiếng động mà trở lại trong phòng.
Thật lâu sau, cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó Thẩm Thận mở cửa phòng ra.
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Mạt ngây ngốc tại chỗ: “Sao lại ngồi như thế?”
Hứa Mạt ngồi ở trên giường, đầu không ngẩng lên không biết là đang suy nghĩ cái gì. Hắn gọi cô, cũng chỉ làm cho ánh mắt cô như tan ra không phản ứng lại.
Thẩm Thận khẽ cau mày, đi đến trước mặt cô: “Làm sao vậy, không thoải mái?”
Hứa Mạt ngửa đầu cẩn thận mà nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, cuối cùng lại lắc lắc đầu.
Thẩm Thận nhướng mày, một tay đem cô đẩy ngã ở trên giường, đầu gối nửa quỳ xuống giường cúi người đè ép cô.
Hứa Mạt chỉ cảm thấy như hắn đang che trời lấp đất phía trên, hơi thở mát lạnh phả vào mặt, cùng với trước kia không có gì khác biệt, vẫn là mang theo mùi hương biển cả vô cùng tươi mát.
Thẩm Thận nửa khom lưng, từ trên cao nhìn cô một hồi lâu, duỗi tay xem xét cái trán của cô: “Không có phát sốt.”
Đôi tay Hứa Mạt chống lại hắn: “Anh mới phát sốt đó......”
Thẩm Thận cầm lấy bàn tay mềm mại tinh tế của cô, đặt ở sườn mặt của chính mình, áp sát vào che lại, nhẹ nhàng mà cười rộ lên: “Anh chỉ phát sốt với em thôi, vừa lòng không?”
Nhìn xem hắn lý giải sai lệch lời nói của mình làm cô mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Thận thoáng qua chút hài lòng, cắn một ngụm vào quai hàm trắng nõn của cô: “Lễ vật đâu?”
Bỗng dưng hắn nhắc đến đây, làm Hứa Mạt đột nhiên nhớ tới chuyện chính mình muốn xuống lầu là vì cái này.
Cô từ bên cạnh lấy ra một hộp quà to, hai tay cầm lấy đưa cho hắn.
Hộp quà màu đen thuần, mặt trên cài một đóa hoa nhài nở rộ, trắng đen đan xen nhau, sắc thái mãnh liệt đối lập lại cao nhã hào phóng.
Hộp quà không biết bọc cái gì mà to vô cùng.Giây phút này đây, nó chắn ngang giữa cơ thể hai người không một kẻ hở.
Thẩm Thận ngồi dậy, hoài nghi mà cười cô: “Em định tặng anh thuốc nổ hay sao mà lại bọc kín như vậy?
Kỳ thật đóa hoa nhài phía trên là tự tay Hứa Mạt làm, giấy lụa mềm mỏng vô cùng lả lơi.
Hộp quà bên ngoài cũng được tỉ mỉ lựa chọn, cô đã tốn không ít thời gian để xem xét.
Thẩm Thận thao tác đơn giản mở ra từng lớp từng lớp nhanh chóng đã tới được bên trong, thanh âm va chạm thanh thúy vang lên rất nhỏ.
Hắn âm thầm suy đoán trong lòng, cũng không biết bên trong rốt cuộc là cái gì.
Tay thon dài hướng vào bên trong nhẹ nhàng mà tìm kiếm, lấy ra hai con thỏ tinh xảo đáng yêu, là một đôi tín vật.
Mỗi con thỏ trừ bỏ quần áo mềm, đôi mắt cùng bộ phận khác đều dùng thủy tinh làm ra.
Thẩm Thận cầm lấy đặt ở lòng bàn tay xem xét: “Em tự làm?”
Hứa Mạt gật gật đầu, hơi có chút chờ mong mà nhìn hắn: “Xem có được hay không a?”
Cô vì làm hai con thỏ này, cơ hồ mất thời gian một tháng. Chất liệu đều chọn lựa tốt nhất, thù lao quay phim ngắn lần trước đã dùng hơn phân nửa.
Thẩm Thận không chút để ý gật gật đầu, sờ sờ ở trên hoa văn có một điểm nhỏ nhô lên, hắn cầm chúng lật lại mặt sau.
Chỉ thấy mặt trên thêu một nét chữ thanh tú —— “Thận“. Dùng chính sợi tơ màu bạc, nếu nhìn thoáng qua sẽ không phát hiện ra, nhưng nếu nhìn kỹ lại cảm thấy thập phần dụng tâm.
Thẩm Thận nhìn nhìn con còn lại, cũng là đồng dạng bút tích, chẳng qua đây là chữ “Mạt“.
Hắn nhìn thoáng qua Hứa Mạt: “Hai cái đều cho anh sao?”
Hứa Mạt gật gật đầu: “Hai cái đều cho anh hết.” Cuối cùng hẳn cảm thấy rất có đạo lý nói: “Em nói anh có nên lấy luôn phần quà hôm trước em đã nợ anh......”
Thẩm Thận cười rộ lên, áo sơ mi kéo xuống phân nửa, lộ ra khuôn ngực cùng xương quai xanh tinh xảo của hắn: “Có nghe ca ca đây nói gì không?”
Hắn tiến lên cắn vào gáy cô một ngụm: “Anh đây tất cả đều muốn.”
Đưa tín vật có ý nghĩa là gì?
Ý nghĩa chính là bạn gái nhỏ muốn dùng cái này buộc hắn lại.
Thẩm Thận làm gì lại không vui, mà ngược lại hắn chỉ cảm thấy Hứa Mạt đây là thích hắn rồi.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Hứa Mạt nở nụ cười, vô luận hai người sau này có bao nhiêu ràng buộc, cô vẫn luôn mong rằng hắn thật tốt.
Bởi vì hắn đối với cô, từ trước nay đều chỉ có tốt chứ không xấu.
Cho dù hai người không có tâm linh tương thông.
Thẩm Thận nhìn khuôn mặt mà cười, mỗi một tấc hắn nhìn đều thấy thích.
Cô cười rộ lên, giống như là ngàn hoa lá tươi xanh nơi thảo nguyên, ánh mắt ngây ngô như con nai nhỏ thanh thuần an tĩnh.
Hắn thích nhất, chính là đôi mắt này của cô.
“Nếu đều nói sinh nhật vui vẻ, vậy em hôm nay chuẩn bị làm cho anh vui vẻ như thế nào, như thế nào...... Lấy lòng anh sao?” Thẩm Thận ngẩng đầu lên hỏi cô, âm cuối ái muội cố tình kéo thật dài.
Hứa Mạt nhìn về phía hắn, hai người sớm chiều ở chung, sóng vai cùng nhau đã một thời gian cũng lâu.
Cô thậm chí đã bắt đầu quen thuộc cái ôm ấm áp của anh như thế nào. Có đôi khi, cô cũng rất tham lam muốn giữ mãi.
Nhưng Hứa Mạt biết, đây không phải điều mà lòng mình muốn có được. Tuy rằng bị cuộc sống sinh tồn đả kích nhưng cô luôn tin có một thứ ánh sáng dẫn đường.
Trong lòng cô có một ngọn lửa muốn chứng minh rồi sẽ có một ngày bầu trời âm u kia sẽ dần được thay thế bởi thứ ánh sáng mãnh liệt không ngừng bốc cháy.
Hứa Mạt nâng tay lên ôm lấy hắn, chủ động mà đón nhận.
Vì thế một đêm này, Thẩm Thận cảm nhận được Hứa Mạt nhiệt tình khác thường.
Hắn trước đây chưa bao giờ cảm thụ qua cô thế này, ở phương diện này hắn luôn là người chủ động.
Hứa Mạt thật giống như nhụy hoa nở rộ hoàn toàn, vô cùng cuống hút kiều diễm hấp dẫn mê người, là một đóa hoa mà ai cũng muốn hái xuống.
Chặt chẽ dây dưa bên trong, Thẩm Thận có thể cảm nhận được Hứa Mạt cùng trước đây có chút khác lạ, nhưng hắn rốt cuộc đè nén một ý nghĩ không thích hợp kia xuống đáy lòng, chỉ muốn tận hưởng lạc thú trước mắt.
Ở lại Úc Châu hơn mười ngày, Hứa Mạt trở về nước muốn chạy nhanh về Dương Thành, nơi đó là nhà của cô.
Thẩm Thận bên này thì lại bắt đầu ăn không ngồi rồi, rất nhiều thời điểm, trừ bỏ một ít việc cần tới hắn giải quyết, còn lại giao cho trợ lý tới làm là được.
Tuy đã gần đến cửa ải cuối năm, nhưng công ty Thẩm Thận hơn phân nửa là đầu tư quốc tế, hiện tại cũng không phải là ngày lễ tết của người nước ngoài, nên các nghiệp vụ của công ty đều được tiến hành bình thường.
Hứa Mạt trước khi đi, muốn nói lại thôi, hỏi hắn, có gì muốn nói hay không, Thẩm Thận đem vấn đề vứt sang bên, chỉ nói cô mỗi ngày đều phải nhớ hắn.
Cuối cùng cô nhìn hắn thật lâu.
Thẩm Thận không phải không nghĩ tới tương lai của hai người, rốt cuộc thời gian hiệp ước lúc trước định ra đã qua một thời gian rồi.
Hai người đều ăn ý mà im miệng không nói, không nhắc tới cái đề tài này.
Dựa theo trạng thái hiện tại, Thẩm Thận cảm thấy khá tốt.
Hắn thậm chí là thích cùng cô ở chung, cảm giác thật nhẹ nhàng thoải mái.
Tuy nói rằng năm đó là hắn chủ động định ra thời gian, nhưng hắn tin tưởng mị lực của chính mình. Hằng ngày nhìn qua nhìn lại, có thể thấy Hứa Mạt xác thực ỷ lại hắn.
*****
Kỳ thật lúc Hứa Mạt mới vừa trở về nước, liền nhận được điện thoại của cậu Hứa, nói Hứa Trạm lại vào viện, không biết cô làm chị như thế nào mà em trai mình một chút cũng không quan tâm.
Cô lập tức tâm loạn như ma, còn may mắn, tuy ngoài miệng cậu Hứa bất mãn, oán giận một hồi, rốt cuộc vẫn là đem Hứa Trạm an bài vào bệnh viện thành phố Z.
Tổng thể phương diện chữa trị thì ở nơi này so với thị trấn nhỏ vẫn là tốt hơn, bệnh Hứa Trạm lại không thể xem nhẹ, mỗi một lần phát bệnh đều phải thật nghiêm túc chăm sóc.
Trằn trọc lo âu suốt đường về, cô trực tiếp đến bệnh viện, liền nhìn đến em trai ở nơi đó chờ cô.
Hứa Mạt ngữ khí mềm yếu: “Cậu, tiểu trạm không có gì trở ngại chứ?”
Cậu Hứa gật đầu, nhíu chặt mày: “Con cũng vừa trở về, vào xem đi.”
“Bà ở nhà có khỏe không? Lần này có phải hay không bị dọa tới rồi?” Đẩy cửa đi vào trong, Hứa Mạt không yên tâm mà dò hỏi.
Trên đường đi tới, cô liền nghe nói, mấy ngày hôm trước Hứa Trạm ngã xuống trước mắt bà, ngẫm lại một chút, cũng biết được hẳn là lão nhân gia vô cùng sợ hãi.
“Bà không có việc gì, con đi vào trước nhìn xem, những chuyện khác bàn lại sau.” Cậu nhẹ nhàng mà vỗ vỗ bả vai cô.
Hứa Mạt thở nhẹ ra một hơi mà đi vào.
Hứa Trạm nửa ngồi ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú so với dĩ vãng tái nhợt hơn vài phần.
Hứa Mạt nhìn, hốc mắt đỏ lên, tiến lên ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà ôm lấy em trai: “Tiểu Trạm...... Em hù chết chị......”
Thanh âm của cô mang theo chút run run, còn có một tia giống như may mắn sống sót sau tai nạn, vui buồn lẫn lộn.
“Chị, ôm chặt quá đi......” Hứa Trạm bất đắc dĩ mà cười.
Hứa Mạt sờ sờ đầu em trai: “Tại sao lúc đó không lập tức báo cho chị biết?”
Hứa Trạm nhìn về phía cô: “Thật vất vả mới xuất ngoại một chuyến, em muốn chị được nghỉ ngơi một chút, em cũng lại không có chuyện gì.”
Hứa Trạm không đề cập tới còn tốt, nhắc tới đây Hứa Mạt liền nhớ tới mình nhàn nhã nghỉ dưỡng trong khi Hứa Trạm lại đang nằm trong bệnh viện.
Nỗi thương cảm ở trong lòng tràn ngập, Hứa Mạt cảm thấy mình quá ngây thơ rồi.
“Là chị không tốt, thật xin lỗi.” Nếu cô có thể ở bên người thân nhiều một chút thì tốt rồi.
“Chị, không cần cùng em nói xin lỗi. Chị đi chơi vui không?”
Hứa Mạt gật gật đầu có lệ, chỉ là hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào, kế tiếp phải làm như thế nào?”
Hứa Trạm trầm mặc trong chốc lát: “Vẫn là bệnh cũ, chị thật sự không cần khẩn trương như vậy, năm đó làm giải phẫu đã sớm tốt lên rồi, chẳng qua có chút bệnh nhỏ bị động kinh một chút thôi, không chết được.”
Hứa Mạt khó được trừng mắt nhìn Hứa Trạm liếc mắt một cái: “Không được nói từ chết? Không may mắn.”
Hứa Trạm cười rộ lên: “Mê tín quá.”
Trấn an Hứa Trạm xong, Hứa Mạt đi ra, cậu Hứa ngồi ở ghế dài bên ngoài phòng bệnh mà hút thuốc.
Sương khói lượn lờ xung quanh cau mày.
Hứa Mạt không thích mùi khói, giờ này khắc này phải chịu đựng.
“Tiểu Mạt, phí phòng bệnh con cũng biết, cậu đã trả mấy ngày nay, kế tiếp, trong tay cậu thật không còn tiền, con cũng biết tính mợ con rồi đó.” Cậu Hứa nói, lại hít sâu một hơi.
Hứa Mạt gật gật đầu: “Con đều hiểu, kế tiếp để con an bài, vẫn là cảm ơn cậu.”
Cậu Hứa cúi đầu, thanh âm phiền muộn: “Đứa nhỏ này cũng thật là khổ, mẹ con đi rồi, chúng ta cũng không nhiều lời muốn chiếu cố con một chút, bình thường mợ con nói chuyện khó nghe một chút, con cũng đừng để trong lòng.”
Nói xong, cậu Hứa nhìn về phía đứa cháu này, thanh xuân yểu điệu, niên thiếu chính chắn.
Cậu Hứa bỗng chốc nhớ tới, năm đó vị kia ra tay rộng rãi.
Thật lâu sau, hắn cũng chỉ là thở dài.
Hứa Mạt trầm mặc trong chốc lát: “Cậu, tấm lòng của cậu con cũng biết, mấy ngày nay vẫn là phiền toái cậu rồi, con có thù lao quay một vài quảng cáo cũng đủ chi.”
Dù cho có cực khổ hơn, cô cũng không sợ.
Sau khi nghe hiểu một ít tình huống bệnh tình, Hứa Trạm kỳ thật chỉ cần ở viện quan sát một tuần liền có thể xuất viện, này xem như tin tức tốt.
Cậu Hứa dập tắt tàn thuốc: “Có cần gì khác thì nhớ rõ nói với cậu.”
Hứa Mạt gật gật đầu.
Tiễn cậu Hứa về, Hứa Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía ánh trăng đêm nay thăm thẳm.
Bệnh viện quạnh quẽ, mơ hồ thoang thoảng hương vị thuốc sát trùng quen thuộc nhưng lại xa lạ.
Cô cảm giác, hết thảy đều quay lại như lúc ban đầu.
Rốt cuộc, cô hạ quyết tâm.
Lấy di động, mở ra một dãy số quen thuộc, gọi đi.
Tiếng chuông vang lên, đối phương lập tức nhận điện: “Alo, là Tần quản gia sao?”
“Vâng, con là Hứa Mạt, con muốn cùng ông nói một việc ạ.”
*****
Bạn Đồng có lời muốn nói: Hứa Mạt định nói gì với Tần quản gia? có ai đoán ra được hơm? ^^
Để lại comment để dự đoán nhé mọi người.
Chương sau gây cấn, nên bạn Đồng thay đổi cách thức đăng chương nè. Chỉ cần chương 15 này đạt 100 lượt đọc thì tớ đăng ngay là luôn bất kể thời gian nhé.
Và hơn nữa mọi người ơi mọi người ơi, nhà Đồng rất thích đọc comment, ai đi ngang qua để lại cho bạn Đồng một comment để lấy động lực làm tiếp nào. <3<3<3