Hứa Mạt trải qua cuối tuần ở nhà Thẩm Thận, hai người ở chung với nhau rất ăn ý, phần lớn thời gian hai bên đều là tự làm việc riêng của mình.
Nhà Thẩm Thận cái gì cũng có, cô có không gian riêng, hắn cũng không có dính cô.
Lâu lâu hắn đi tới chỗ cô với vẻ hứng thú trêu đùa cô.
Chạng vạng ngày chủ nhật, Hứa Mạt theo thường lệ phải về trường học, Thẩm Thận lần này rốt cuộc không có bận tỏ ý muốn đưa cô đến trường.
Ở gara ngầm, Thẩm Thận tùy ý mà chọn một chiếc việt dã, sàn xe cao, loại này đối với người thân cao chân dài như hắn rất phù hợp không có gì khó khăn, nhưng mà với cô, liền có điểm quá sức.
Cuối cùng, Hứa Mạt lấy tư thế không ưu nhã mà bò lên trên chỗ ghế phụ.
Thẳng đến khi Thẩm Thận khởi động xe, Hứa Mạt cũng chưa nhìn qua hắn lần nào.
Thẩm Thận cảm thấy đùa cô thật vui, nhàn tản mà cười: “Giận anh sao?”
Hứa Mạt chẹp chẹp trong miệng, cô chỗ nào dám nói thẳng: “Em không có.”
“Lần sau để em đến chọn xe.” Thẩm Thận một tay chống ở cửa sổ xe, mu bàn tay gắt gao chống má, một tay khác cầm lái, ánh mắt nhìn phía trước.
“Không cần đâu...... em không muốn chọn.” Nghỉ hè năm hai đại học, Hứa Mạt đi thi bằng lái, Thẩm Thận khen thưởng cô, cho cô chọn xe để lái, kết quả không phải sờ soạn thì là cọ qua cọ lại. Sau rất nhiều lần cùng cô trải nghiệm hắn luôn nhắc nhở cô, cô không thích hợp lái xe.
Thẩm Thận ý vị không rõ mà nhìn cô một cái, khẽ cười ngữ điệu thong thả, “Tiểu Mạt nhà ta, có đôi khi lái xe rất lợi hại a.”
Sự thật chứng minh, con trai và con gái không cùng trình độ tư duy
Thẩm Thận vô cớ nhớ tới hình ảnh hai người ân ái trên xe.
Mà Hứa Mạt lại suy nghĩ khác. Cô nghĩ câu kia của hắn ý là nói cô liên lụy hắn.
Thông thường chỉ khi tâm tình Thẩm Thận cực tốt mới dưới tình huống này mà gọi cô như vậy.
Tiếng nói của hắn réo rắt, chứa giọng điệu tuổi trẻ độc quyền chiếm hữu dâng trào, khàn khàn đè nén rất gợi cảm.
Đầu thu hơi lạnh, sắc trời hơi ảm đạm, khắp nơi đều mang theo vẻ hiu quạnh.
Thẩm Thận lại chỉ mặc chiếc áo sơmi mỏng, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, làn gió lạnh lẽo thổi vào trong xe.
Chỉ là như vậy lại làm lộ ra nửa sườn mặt, đủ để cho rất nhiều cô gái đối với hắn say mê. Càng miễn bàn khí chất tự nhiên của hắn, dáng vẻ lười nhác, mang theo chút bất cần.
Rất nhiều thời điểm, trong mắt Hứa Mạt hắn giống như đứa trẻ to xác con nhà giàu. Nhưng là lúc này thì không giống, cô lại không làm chủ được sự cảm thán trong lòng. Nghĩ đến mê man, cô bị gió lạnh thổi đến rùng mình. Thẩm Thận nhìn lướt qua, lặng yên không một tiếng động mà đem cửa sổ xe kéo lên.
Thật mau Thẩm Thận đã lái xe đến nơi, xe lướt qua cổng lớn trường học, đi tới phòng của Hứa Mạt.
Trong lúc này, di động của Thẩm Thận vẫn luôn kêu. Nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết đó là bạn bè của hắn gọi điện thoại tới thúc giục.
Thời điểm bận rộn Thẩm Thận có thể bận tối mày tối mặt, thời điểm chơi bời, cũng thật phải đi ra ngoài chơi cho thỏa.
Chiếc việt dã ổn định vững chắc mà ngừng ở ngay ký túc xá của Hứa Mạt,
Thẩm Thận mở màn hình di động, đối với đầu kia nói: “Gấp cái gì, đợi chút đến liền.”
Nghe xong điện thoại, hắn nhìn đến Hứa Mạt còn ngơ ngác mà nhìn chằm chằm hắn, nhướng mày nói: “Ngày mai em phải đi học nên không mang em theo.”
Kỳ thật Hứa Mạt nhìn hắn không phải có ý đi theo, cô chỉ muốn hỏi hắn kế tiếp có an bài gì không. Bởi vì mấy ngày nữa Hứa Trạm muốn tới thăm cô, cô nghĩ sẽ giành cuối tuần quý giá cho em trai, mang em trai đi chơi mấy ngày. Dựa theo thói quen thường lui tới, Thẩm Thận không nói gì nghĩa là sắp tới hắn không cần cô tiếp.
Hứa Mạt rối rắm
Cô muốn nói lại thôi trốn tránh ánh mắt sáng long lanh cường đại của hắn, Thẩm Thận đã hiểu lầm ý tứ của cô.
“Muốn điều tra anh sao?” Thẩm Thận chuyển mặt qua tới nhìn cô. Hứa Mạt thành thật mà lắc đầu, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe. Giây tiếp theo, bên trong xe truyền đến tiếng chốt cửa. Hứa Mạt quay đầu nhìn, lẳng lặng chờ đợi hắn nói chuyện.
“Muốn tra cũng không phải không thể.” Thẩm Thận nhìn chằm chằm môi anh đào của cô, nơi đó đầy đặn ướt át có mùi hương thoang thoảng.
Hứa Mạt hiểu ý tứ của hắn cởi bỏ đai an toàn, ngồi dậy hôn xuống mặt hắn.
Thực nhẹ, cũng thực mềm.
“Em có thể đi rồi chứ.” Hứa Mạt nhìn hắn, mắt trong suốt bình tình.
Thẩm Thận gật đầu, lúc này mới mở khóa.
Hứa Mạt xuống xe, đứng ở ngoài dặn dò hắn một phen: “Trên đường cẩn thận một chút, còn có không được uống quá nhiều.”
Chớp mắt một cái bổ sung một câu: “Uống rượu không thể lái xe, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Thẩm Thận không có đem cái gọi là hậu quả để ở trong lòng, chỉ là tùy ý mà phụ họa hai câu: “Hiểu rồi đại tiểu thư.”
Hứa Mạt bị hắn làm nghẹn, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Thẩm Thận lúc này cười đến yêu nghiệt: “Yên tâm, đều là đàn ông cả.”
Sau đó hắn lái xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt cô, để lại Hứa Mạt - một bóng dáng ẩn trong đêm tối.
Hứa Mạt chậm rì rì mà đi lên ký túc xá, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, mở cửa phòng trong nháy mắt, cô mới đột nhiên nhớ tới, chính mình vẫn là chưa hỏi.
Bất quá hẳn là không có gì trở ngại. Hứa Mạt mơ hồ trong lòng chốc lát rốt cuộc vẫn là bình tĩnh đè nén xuống dưới.
Ứng Thư nguyệt đang xem video, nghe tiếng Hứa Mạt trở về, phản ứng đầu tiên chính là xem trong tay cô có hay không có đồ vật.
“Tớ thất vọng với cậu quá, lần này một cái túi cũng không có a.” Nghe ngữ khí này, còn rất là tiếc nuối.
Hứa Mạt hiểu ý tứ Ứng Thư nguyệt, cô ấy đại khái cho rằng cô lần này lại có thể mang một ít đồ ăn ngon trở về. “Lần này thật không có, chờ......lần sau đi?” Hứa Mạt nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không phải là không thể.
Rốt cuộc hưởng phúc từ Thẩm Thận, Hứa Mạt đã thưởng thức qua không ít mỹ thực. Các loại phong vị, các loại khẩu vị quốc tế, đều lĩnh hội qua không ít. Bởi vì cô muốn đi học, ngày thường thời gian đa phần toàn ở trong trường học, cách vài bữa Thẩm Thận luôn là người tìm cô.
Ứng Thư nguyệt cũng không tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, chỉ là lơ đãng hỏi cô: “Cậu có tính toán gì không? Tớ muốn làm người mẫu thực tập, so với công việc ba mẹ giới thiệu cho tớ thú vị hơn nhiều.”
Đề tài tuy là lời lẽ tầm thường, nhưng lại cũng là hiện thực.
“Tớ...... Còn chưa nghĩ xong.” Hứa Mạt ngồi xuống, tay lơ đãng mà chạm vào một quyển album đặt ở góc bàn.
Bên ngoài album có vẻ cũ nát. Hứa Mạt mở ra xem, bên trong là ảnh của cô cùng Hứa Trạm.
“Tớ nói này em gái, cậu phải lên kế hoạch thật tốt, tuy rằng tớ biết cậu có bạn trai rất giàu, nhưng là cậu xem lớp chúng ta ai mà không nắm chặt hết thảy cơ hội hướng về phía trước mà đi, giới giải trí tuy rằng lớn nhưng cũng không dễ dàng a.”
Tuy nói là chảo nhuộm, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tới trộn lẫn một chân. Nổi danh và không nổi danh chỉ kém một chữ, có thể là một chữ thay đổi một việc gì đó, cũng có khả năng là thay đổi cả đời.
Lời vừa ra khỏi miệng, Ứng Thư nguyệt cảm thấy mình nói có hơi quá: “Ách...... ý tứ của tớ là...... cậu điều kiện tốt như vậy, phải tranh thủ lộ diện, đừng cả ngày cắm đầu liều mạng nghiên cứu văn hóa, đến lúc đó kiếm một công ty quản lý tốt để có nhiều cơ hội, cậu nói có đúng không, khởi đầu cũng không thể bị thụt lùi, lớp chúng ta có vài người thật quá đáng, mới vừa có chút danh tiếng liền lên mặt lên mũi.”
Ứng Thư Nguyệt nói họ đều đã tham gia một ít chương trình tuyển diễn viên, hoặc là tham gia phim, tuy nói chỉ là phông nền cho các minh tinh, nhưng tốt xấu gì cũng tích góp một ít nhân khí, vì sự nghiệp phát triển ngày sau mà chuẩn bị.
“Tớ hiểu ý tứ của cậu, chỉ là chọn cái gì trước mắt tớ còn chưa có suy xét tốt.”
“Có phải bạn trai cậu quản nghiêm quá không a, không cho cậu đi ra ngoài xuất đầu lộ diện?” Đối với vị bạn trai trong truyền thuyết kia của Hứa Mạt, Ứng Thư Nguyệt chỉ là có nghe qua cũng chưa nhìn thấy tận mắt.
Có vài lần liếc qua được xe của hắn, mỗi lần đều là một loại xe khác nhau, Ứng Thư Nguyệt đại khái cũng có thể phỏng đoán ra gia cảnh bạn trai của Hứa Mạt.
“Đại khái là vậy. À đã quên nói cho cậu biết một việc, tớ đã sớm ký hợp đồng quản lý rồi.”
Ứng Thư Nguyệt ăn dưa, xem phim truyền hình cũng cảm thấy vô vị, “Quả nhiên nữ chính xinh đẹp và chúng ta là không giống nhau a.”
Hứa Mạt cười cười, “Cậu cũng là đại mỹ nữ mà.”
Lời này là chân thành, diện mạo của Ứng Thư Nguyệt là kiểu yêu kiều diễm lệ, hai người là hoàn toàn không giống nhau.
“Cậu hẳn là sẽ không bị lừa chứ? Tớ có điểm lo lắng.” Ứng Thư Nguyệt hồ nghi mà nhìn cô một cái.
Tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, dễ dàng bị những con sói xám tùy thời xuất động lừa đi.
“Yên tâm đi, có...... bạn trai tớ trấn cửa ải.”
Xác thật không cần lo lắng. Năm đó, cô trực tiếp ký hợp đồng với giải trí Nhất Ngàn. Đó là một phần trong sản nghiệp Thẩm gia. Tuy rằng Thẩm Thận hiện tại không có chức vụ gì, nhưng lời nói nhất định có uy quyền.
Nói đến, cùng Thẩm Thận ở bên nhau trong khoảng thời gian này làm nàng có chút bị lạc ở trong đó.
Hứa Mạt xoa xoa album ôm vào trong lòng cảm giác yên ổn hẳn.
Thẩm Thận tối hôm qua uống đến say mèm.
Hắn mặt ngoài nhìn lãnh đạm không để ý tới ai, nhưng trên thực tế, nếu muốn luận độ điên thì không ai bằng.
Say rượu quả thật không dễ chịu. Nhưng không ai có thể như hắn, sau khi say rượu xong, ngày hôm sau tỉnh dạy áo mũ chỉnh tề, hơn nữa đi làm đúng giờ.
Mới vừa đi vào văn phòng, Thẩm Thận liền lại bị Thẩm lão gia tử oanh tạc, cúp điện thoại, hắn dứt khoát ngồi xuống, không kiên nhẫn mà xoa hai bên thái dương.
Ở phương diện công việc Thẩm Thận vẫn là rất nghiêm túc mà làm.
Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thận cũng không tiến vào Thẩm thị làm, mà chính mình bên ngoài gây dựng sự nghiệp, thành lập một công ty độc lập.
Khách sạn Hoa An Đình Thành, có cô của hắn Thẩm Thanh Mi quản lý. Giải trí Nhất Ngàn, hiện tại do Thẩm Thanh Thiệu phụ trách.
Anh cả Thẩm Khoảnh làm chính trị, chỉ còn gánh nặng từ thương nghiệp hoàn toàn áp tới trên đầu Thẩm Thận.
Nhưng mà bất luận Thẩm lão gia tử nói bóng nói gió như thế nào, hận không thể rèn sắt thành thép, Thẩm Thận đều không thèm quan tâm, cũng không có để ở trong lòng.
Dựa vào chính mình, hắn được sống tiêu sái bừa bãi.
“Đốc đốc đốc“. Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên, Thẩm Thận thu hồi đoạn suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng: “Vào đi.”
Tống Đình cất bước tiến vào, đem một xấp tư liệu đặt ở trên bàn Thẩm Thận.
“Thẩm tổng, đây là báo cáo nghiệp vụ quý trước.”
“Uhm, nhà cậu bên kia thế nào?”
Tống Đình cười đến vô lương, đỡ đỡ mắt kính gọng mạ vàng: “Mặc kệ bọn họ, tôi hiện tại vẫn là trợ lý của Thẩm tổng.”
Thẩm Thận mặt vô biểu tình liếc liếc mắt một cái, ý bảo người kia ra ngoài.
Tống Đình tiếp tục nói: “Không lâu sau chính là buổi tiệc lão gia giúp cậu cùng Hứa tiểu thư đính ước, có cần báo trước cho cô ấy biết không?”
Thẩm Thận đem bút ném ở một bên, cả người ngả ra sau ghế: “Không cần, đến lúc đó cô ấy sẽ tự đến.”
“Thật sự không cần báo?” Tống Đình đi lên trước, đôi tay chống ở trên bàn làm việc gỗ đen.
Thẩm Thận không để ý tới hắn: “Không cần.”