Cô Gái Hư Hỏng (H)

Chương 5: Chương 5: Hai lần gặp qua 3




Edit by Triệu Viu

Một lúc sau, anh ta nói: “Cô có thể cho tôi biết nguồn gốc của nó không?”

Thập Nguyệt xoa xoa chân: “Ừ, nhưng anh có thể giúp tôi một việc được không?”

Anh quay đầu lại, lộ vẻ khó hiểu.

“Cho tôi mượn đôi giày của anh, chân tôi đau. Anh có thể tìm băng cá nhân cho tôi được không?”

Ánh mắt Phong Dự di chuyển xuống mắt cá chân sưng tấy của cô.

Anh lặng lẽ bước đi, nhanh chóng lấy lại hai miếng băng cá nhân đưa cho cô.

Cô lấy nó và dán lên.

“Cảm ơn.” Cô nói.

Đổi lại, cô phải nói cho anh biết nguồn gốc của chiếc trâm, nhưng chiếc trâm này là của cô, năm năm sau, anh mới quên mất cô.

“Tôi đã nhận được chiếc trâm này từ một người bạn cùng lớp, nhưng ...”

Cô ấy dừng lại, rồi tiếp tục: “Cô ấy đã biến mất sau khi đưa nó cho tôi.”

“Đi đâu?” Anh hỏi.

Thập Nguyệt không thể nghe thấy cảm xúc của mình.

“Đến một nơi bí ẩn.” Cô chớp mắt giả vờ thần bí: “Ngày mai anh có rảnh không? Chiêu đãi tôi một bữa, tôi sẽ nói cho anh biết.”

Phong Dự hơi sửng sốt, hai tay nắm chặt thành quyền trong quần vest, một số hình ảnh không thể chịu nổi hiện lên trong đầu anh.

Mái tóc hồng đó, khuôn mặt non nớt đó...

Anh ấy không quan tâm đến cô chút nào, anh ấy không muốn nghe những câu chuyện của cô.

“Cô muốn ăn gì?” Anh hỏi.

“Cái gì cũng được, tôi không kén chọn.”

Thập Nguyệt nở một nụ cười hài lòng: “Để lại số điện thoại đi, chúng ta có thể thuận tiện liên lạc với nhau.”

Cô lấy điện thoại di động ra đưa cho anh.

“Vậy thì xin lỗi.”

Nói xong anh bước đi, lúc quay lại thì mặt lạnh tanh.

-

Sau bữa tối buồn tẻ và nhàm chán, Thập Nguyệt đã sớm rời đi, ngồi trong chiếc xe do nhà họ Phong sắp xếp, trên tay cầm một món quà sinh nhật đặt làm riêng của Continental.

Sau khi uống vài ly sâm panh, Thập Nguyệt cảm thấy mệt mỏi và nặng nề.

Đáng tiếc hôm nay không thấy Cố Tấn, nhưng là nhìn thấy Phong Dự, đây là. . .

Bỏ trâm cài áo vào trong túi, khóe miệng cô nhếch lên nụ cười nhạt.

Phong Dự, không hẹn gặp lại nha…

****

Còn chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Giang Trí Uyên vọng ra từ bên trong.

“Còn hơn một năm nữa Thập Nguyệt mới tốt nghiệp, đến lúc đó để nó chuyển đi cũng không muộn, bây giờ gấp làm gì.”

Vừa dứt lời, bên trong cũng vọng ra tiếng của một phụ nữ trung niên.

“Nói thì nói vậy, nhưng anh cũng xem camera rồi đấy, con bé nó hay táy máy tay chân. Chiếc vòng tay mà San San mới mua giá hai mươi vạn tệ cũng bị nó ăn cắp rồi còn gì.”

Giang Trí Uyên rít một hơi thuốc, chỉ biết im lặng. Dáng người ông cao, vẻ mặt nghiêm túc, cả đời hiếu thắng, đến tuổi này lưng đã cong, tóc mai cũng đã bạc trắng.

“Tạm thời đừng để con bé về nhà, để nó ở lại trường một thời gian.”

Nói xong, ông đi về phía cầu thang.

Khi ông vừa đặt chân lên cầu thang, Thập Nguyệt đẩy cửa, sải bước vào, cô vẫn mặc chiếc váy cúp ngực dạ tiệc, trên tay cô là đôi giày cao gót không vừa chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.