Cô Gái Lái Đò

Chương 41: Chương 41: Hành trình của hân




3h sáng Hân trở về nhà Phong, hắn cố gắng lê lết cái thân xác bị thương ra mộ Phách cốt là để xác nhận việc bùa ngải của mình đã bị tiêu diệt. Mở cửa vào nhà Hân thấy Phong cũng đang thức, nhìn thấy hắn Phong vội chạy lại hỏi han:

- - Sao đêm hôm mà mày đi đâu thế, mày bị làm sao à..?

Đột nhiên Phong buông hai tay ra lùi lại mấy bước vì khuôn mặt của Hân lúc này quá ghê rợn. Mặt hắn gầy nhô cả xương gò mà, hai mắt trũng sâu, thâm quầng đen xì, có vẻ như chỉ cách nhau vài tiếng đồng hồ mà gương mặt của Hân đã già đi trông thấy. Nhìn Hân giờ đây cứ như một người khác. Da tái nhợt, trắng bạch, mặt mũi hốc hác….Suýt chút nữa Hân đã dọa Phong đứng tim. Hân thều thào:

- - Dìu tao vào phòng, tao sẽ kể cho mày nghe chuyện này.

Phong tuy sợ, nhưng biết Hân là một kẻ nguy hiểm, giết người không ghê tay, dẫu sao đến giờ Hân vẫn là người giúp Phong rất nhiều chuyện. Phong đỡ lấy Hân rồi dìu vào phòng của mình. Đặt Hân ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt tiều tụy của Hân Phong hỏi tiếp:

- - Mày làm tao sợ quá đấy, sao nhìn mày bây giờ cứ như xác chết vậy….Nếu ban nãy mày không nói chắc tao bỏ chạy quá. Lúc tối còn thấy khỏe mạnh lắm cơ mà..?

Hân dựa vào ghế rồi khẽ đáp:

- - Mày có tin vào bùa ngải không..?

Phong lạnh sống lưng khi tự nhiên Hân hỏi như vậy, Phong trả lời:

- - Tao...tao...tin….Bản thân tao...còn...nhìn thấy hồn ma cái Mai mấy lần đến sợ...suýt chết. Mà chẳng phải mày kể mày là đệ tử ông thầy Mo nào trên dân tộc còn gì..?

Hân nhìn Phong rồi thổ huyết ra nền nhà sau đó chậm rãi nói:

- - Đúng vậy….Nhưng….giờ...tao...đang...bị….phá bởi chính...bùa Ngải của….mình…

Phong nhìn Hân lo sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, Phong hỏi:

- - Mày làm sao vậy, mà mày nói thế nghĩa là sao..?

Lấy cho Hân cốc nước đặt bên cạnh bàn, Phong lặng im nghe Hân kể tiếp:

- - Giờ tao cũng không giấu mày nữa, cái thằng nghe lỏm chuyện của tao với mày, tao giết nó bằng bùa ngải dân tộc. Nó bị tao yểm bùa, về thực chất chính là nó tự đi xuống sông tự tử nhưng trước đó ở trong ngôi nhà cũ của mày tao đã bắt nó nuốt một loại bùa do tao luyện.

Phong cũng đã biết chuyện Hân không trực tiếp giết Phách, nhưng giờ nghe đến Phách bị bùa ngải hại chết thì lại càng kinh ngạc. Bởi Phong không ngờ Hân ra ngoài một năm lại có thể luyện được ngải. Thứ bùa yểm dân tộc Phong mới chỉ được nghe kể qua những câu chuyện phiếm. Lắp bắp Phong nói:

- - Mày….mày….luyện được….bùa ngải hả Hân..?

Hân thở hổn hển, có vẻ như càng lúc hắn càng tỏ ra mệt mỏi, yếu ớt. Nhìn Phong hắn đáp:

- - Một năm trước sau khi trốn tránh khỏi làng vì đã nhúng tay vào vụ phi tang cái xác tại nhà mày. Thời gian đầu tao cũng gặp những cơn ác mộng vào ban đêm….Đúng như mày nói hồn ma đứa con gái mặc áo trắng cũng ám ảnh tao tầm một tháng. Có những hôm tao không dám ngủ, cứ nhắm mắt vào là lại thấy hình ảnh nó chết trôi mặt mũi nát bét nằm ngay bên cạnh. Đúng đợt đó mẹ mày cần người lên thượng nguồn để chuyển số gỗ lậu về. Tao đứng ra nhận đi vì nghĩ đi càng xa sẽ không phải nhìn thấy nó nữa.

Phong nuốt nước bọt hỏi:

- - Rồi….rồi….sao….tao nói mà….hồn ma con Mai nó về đòi mạng là có thật đấy.

Lâm tiếp tục:

- - Chốn rừng thiêng nước độc quả thật giúp tao không còn thấy oan hồn của nó nữa. Tao cảm giác ở đó mình an toàn hơn, mấy người đi cũng tao phải chui tận vào sâu trong rừng để lẩn trốn kiểm lâm cũng như xem xét tình hình. Có một hôm tao mò ra suối rửa mặt. Đột nhiên có cảm giác ai đó đang vỗ tay vào lưng mình, nhưng quay lại thì không thấy ai cả. Cứ như thế đúng ba lần, tao sợ quá cắm cổ chạy. Chẳng hiểu chạy thế nào mà tao lại đến đúng một ngôi nhà gỗ nằm giữa rừng. Lúc đó tao cũng không biết mình đang ở đâu. Cứ như có người vạch lối cho tao chạy đến đó vậy.

Câu chuyện của Hân càng lúc càng ly kỳ, Phong chăm chú lắng nghe không bỏ sót một chữ, Hân tiếp:

- - Ngôi nhà đó rất kỳ lạ, nó nằm ở nơi không ai lui tới. Xung quanh ngôi nhà là những khoảng vườn được rào riêng biệt trồng những loại cây khác nhau. Cả ngôi nhà gỗ im phăng phắc nhưng trong nhà có khói bốc lên từ mái. Tao tiến lại gần cửa mà lạnh sống lưng, cứ như có một thứ gì đó vô hình đang theo dõi tao từng chút một vậy. Vừa chạm tay vào cửa thì có một giọng nói phát ra từ phía vườn trước.

“ Mày là ai….Đến đây tìm cái gì..? “

Phong hỏi:

- - Ai...ai...vậy….?

Hân trả lời:

- - Lúc đó tao cũng không biết là ai, vì giọng nói phát ra ngay từ đằng sau. Tuy nhiên tao quay lại thì không có ai cả. Bất ngờ cửa nhà mở ra, một cơn gió lạnh ùa vào mặt tao lạnh vô cùng. Lùi lại ba bước tao run sợ nhìn vào trong thì thấy một bà già, già lắm….Tóc dài chấm cả đất, khi bà ấy ngồi khoanh tròn trước cái bếp lửa tóc của bà ta còn xếp thành cuộn không có lấy một sợi bạc. Tao định quay lưng chạy vì nghĩ là ma quỷ nhưng chân tao lúc đó không thể cử động nổi. Ngay lập tức có người đẩy mạnh tao vào bên trong nhà, cánh cửa đóng sập lại. Tao vội quỳ dưới đất van xin, bà ta tiếp tục hỏi. Mặc dù giọng nói như phát ra xung quanh nhà chứ không phải từ phía bà ấy ngồi.

“ Tao hỏi mày là ai….Đến đây tìm cái gì…”

Ngay sau câu hỏi là những tiếng động lộc cộc, lộc cộc phát ra từ bốn phía như có người đang đứng trong nhà cầm gậy gõ xuống nền gỗ. Hân cuống quýt run rẩy đáp:

- - Lạy bà, bà tha cho tôi….Tôi chỉ vô tình chạy đến đây thôi chứ không tìm thứ gì cả.

Bà già hỏi:

- - Mày từng giết người phải không..? Vong hồn của nó theo mày đến tận đây đấy.

Lúc này Hân quỳ mọp đầu sát đất đáp:

- - Dạ, không phải tôi giết, tôi chỉ là người có liên quan đến cái chết của nó thôi.

Nghe xong bà già cười phá lên những âm thanh gai người, nhìn Hân bà ta nói:

- - Mày may mắn đấy, không phải ai cũng tìm được đến đây đâu….Nếu mày muốn tao sẽ giúp mày đuổi hồn mà đó đi. Dù sao thì mày cũng là người có duyên, bị ma rừng hỏi thăm mà vẫn chạy được đến nhà của tao.

Hân vội vàng đáp:

- - Lạy bà, nếu bà giúp được tôi thì bà muốn gì tôi cũng sẽ làm.

Bà ta cười man dại:

- - He he he….Tao sẽ giúp mày, bởi sống ở nơi này mấy chục năm qua đây là lần đầu tiên có người tìm được đến đây. Tao với mày có duyên, nhưng mày sẽ phải làm giúp cho tao một chuyện. Việc đuổi hồn ma kia với tao chỉ là chuyện đơn giản.

Phong nhìn Hân hỏi nhỏ:

- - Thế...mày...phải...làm gì….cho...bà ấy..?

Hân đưa mắt nhìn Phong rồi trả lời gọn lỏn:

- - Giết người.

Phong giật mình:

- - Giết….người...mà...mày….giết...ai…?

Hân đáp:

- - Ba người đi cùng tao. Bà ấy cần máu người để luyện một thứ gì đó...rất đáng sợ. Tao chỉ biết hình như thứ ấy giúp bà ấy trẻ ra sau khi dùng. Ba người mà tao giết tất cả đều biến mất đến mảnh xương cũng không còn.

Phong trố mắt, gương mặt không giấu nổi sự kinh hãi, Phong nói:

- - Nhưng, nhưng….chẳng phải lần đó tao nghe kể mày giết một người do xích mích...Còn lại không sao cơ mà...Hơn nữa nếu mày giết cả lấy ai làm việc. Mẹ tao nói những chuyến mày đi đều suôn sẻ cả, không có vấn đề gì...Chính mẹ tao còn khen mày chỉ một năm qua mà đã kiếm về không biết bao nhiêu tiền. Sao mày có thể làm một mình được.

Hân nhếch mép cười:

- - Mày quên mất bà ấy là ai rồi à..? Sau khi giết cho bà ta ba người, tao được nhận làm đệ tử. Tuy chỉ có một mình nhưng bà ấy chỉ cho tao những chỗ có những cây gỗ quý. Không chỉ vậy còn là gỗ lộ thiên. Lộ thiên là những cây gỗ quý đã bị đổ từ trước không tốn công chặt phá. Chỉ sau một đêm số lượng gỗ tao cần chẳng biết ai làm giúp nhưng tất cả đã sẵn sàng vận chuyển. Dù cho thuê dân bản hay thả trôi sông từ thượng nguồn xuống tất cả đều thuận lợi. Không bị phát hiện, người bên dưới chỉ việc tập kết rồi chuyển về cho gia đình mày. Có một điều tao chắc chắn, nếu ngày hôm trước tao cần gỗ thì đêm hôm đó trong rừng sẽ vang lên những tiếng chặt, những tiếng cưa mặc dù xung quanh đó không ai dám bén mảng vào. Bà ấy cũng dặn tao dù có nghe thấy gì cũng không được tò mò đến xem. Chỉ biết sáng hôm sau những khúc gỗ đã được tập kết một cách sẵn sàng.

Phong hoảng sợ:

- - Sao, sao có thể thế được….

Hân khẽ đáp:

- - Mày đã nghe chuyện thầy phù thủy có thể sai khiến m Binh chưa….Bà ấy là một người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.