“Hóa ra đấy là lí do bác
buồn”-Hoshi
Theo lời kể của ông Kumo thì ông có một đứa con trai tên Haku học lớp 8 đang bị
ung thư phổi giai đoạn cuối. Sắp tới sẽ có ca phẫu thuật nhưng tỉ lệ thành công
chỉ có 50%, Haku biết vậy nên từ bỏ ý định phẫu thuật, Kumo đã rất cố gắng
thuyết phục, khuyên nhủ nhưng Haku vẫn không chịu phẫu thuật. Cô làm động tác
chống tay lên cầm khoảng 5’, cô búng tay và nói với Kumo
”Bác hãy để cháu gặp em ấy, cháu nhất định sẽ thuyết phục em ấy đi phẫu thuật
bằng được”-Hoshi
”Cũng được, nhưng thằng bé nó nóng tính lắm”-Kumo
“Không sao ạ, tạm thời bác
cho cháu nghỉ một thời gian, thời gian nghỉ cháu sẽ đến thăm em ấy được không
bác”-Hoshi
“Được, bác đồng ý, ngày mai
khoảng 5h30 cháu đến đây, hai bác cháu đến thăm thằng bé”-Kumo
“Vâng, thôi muộn rồi cháu về
đây, cháu chào bác”-Hoshi
Cô nói xong liền chạy ra tiệm bánh và chạy nhanh về kí túc xá
Sáng hôm sau
Buổi học vẫn diễn ra thường như ngày nào. Nhưng hôm nay có điều khác là Haruko
nghỉ nên cô rất buồn. Trưa đã dến mà cô chả muốn ăn tí nào nhưng vẫn phải ăn
thôi nếu không đau dạ dày thì ai đưa vào bệnh viện. Ăn xong, cô chọt nhớ ra
chiều nay phải nộp bài tập toán mà cô vẫn chưa làm. Cô chạy vội chạy vàng đến
thư viện để vào học thì trước cửa thư viện đề cái bảng to
”THƯ VIỆN TẠM THỜI ĐÓNG TRONG 1 TUẦN ĐỂ TU SỬA”
”Troll nhau hả”-Hoshi
Cô đến bó tay với cái thư viện luôn, chon ngày nào không chọn chọn đúng ngày
này. Giáo viên toán là một bà cô rất là “hiền” thế nên học sinh nào không làm
bài tập sẽ có một buổi quét sân trường free. Mà sân trường lại “không phải dạng
vừa” nên không ai muốn quét sân một tí nào. Cô đi tìm mọi chỗ để ngồi học nhưng
chả có chỗ nào cả. Mấy chỗ bàn ghế đá lại có người ngồi rôi nên cô đi khắp nơi
để tìm chỗ. Chợt nhớ ra phòng nhạc không có người nên cô đi đến đấy. Cô không
để nhớ rằng Haruko đã dặn không nên đến chỗ phòng học nhạc vì ở đấy có Sakamaki
Shuu
“Tốt phòng này không có ai,
vậy là mình có thể ngồi học rồi”-Hoshi
Cô đến một chỗ ngồi đặt sách vở lên và bắt đầu ngồi làm bài. Cô nhìn vào đề bài
và bắt đầu đặt bút suy nghĩ
30’ sau
“Trời ơi sao mà khó vậy”-Hoshi
“Ồn ào quá đấy”-Shuu
Cô đang than trời đất thì
bỗng dưng nghe thấy tiếng nói
”Quái, ở đây không có người sao lại có tiếng nói, không lẽ cái quyển những hiện
tượng kì lạ ở ST vớ vẩn đấy lại đúng”-Hoshi
Shuu bây giờ mới để ý cái con
người ngồi trước mặt mình, nhận ra là cô gái lần trước mình gặp và là người đầu
tiên mình nói chuyện trong trường
“Tiếng nói đấy là của cái
người mà cô cho là bị câm và điếc ngồi ngay sau cô này”-Shuu
Cô bắt đầu từ từ quay lại và
nhìn Shuu, chống ta lên cằm và nhìn chính xác 5’12” cô phán một câu
”Anh là ai vậy”-Hoshi
Shuu nghe xong thì chỉ muốn đâm đầu vào tường, vừa mới gặp xong mà đã quên rồi
”Là cái người hôm thứ 2 cô hỏi đường ý”-Shuu
“Xin lỗi tôi không nhớ được”-Hoshi
”Mà tại sao cô vào đây”-Shuu
“Thư viện đóng nên vào đây
học”-Hoshi
”Cô không biết đây là nơi nào sao”-Shuu
”Sao tôi phải biết chứ nó đâu có ảnh hưởng tới tôi”-Hoshi
”Thôi tôi không nói với cô nữa”-Shuu
”Ờ có vẻ như tôi đang làm phiền anh nên chào đi đây”-Hoshi
Cô nói xong liền đi ngay ra khỏi phòng học nhạc còn Shuu thì nhìn ra ngoài cửa
nghĩ “cô gái này khá là khác so với những đứa con gái khác”
Cô chạy ra sân sau của trường và nằm xuống bãi cỏ nhìn lên bầu trời
”Bao giờ mới tìm được hắn ta đây, mà sắp đến ngày giỗ của mẹ rồi nhỉ”-Hoshi
"Chắc có khi ngày đấy phải nghỉ học thôi"-Hoshi