Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 33: Chương 33




Cuối cùng thì tiếng chuông báo hiệu hết giờ cũng vang lên, mọi người "hạnh phúc" chạy ùa ra ngoài duy chỉ còn 5 người vẫn uể oải, trong đó 3 người lại có vẻ nán lại hơn.

-"Này, tình yêu. Hôm nay cậu rãnh không đi mua ít đồ với mình nhé? Mới sang đây nên mình chẳng biết đường gì cả." Daniel nói với giọng thành khẩn rồi nhìn nó với ánh mắt cầu xin vô tội vạ.

-"Hân còn phải về nghỉ ngơi nữa, cậu đừng làm Hân mệt mỏi hơn nữa." Nhật Nam gắt lời rồi kéo nó đi.

Nó còn chưa kịp phản ứng gì thì 1 bàn tay khác gạt tay Nhật Nam ra:

-"Buông ra đi, tôi thấy chướng mắt lắm." Vẫn cái giọng đầy kiêu ngạo đó.

-"Thì sao? nếu không muốn nhìn thì quay sang chỗ khác." Ánh mắt Nhật Nam đổi sắc nhìn Hoàng Tuấn.

Hỏa khí của nó đã bốc lên ngùn ngụt, chưa bao giờ trong đời nó lại rơi vào tình huống sống dở chết dở như vậy. Nó nắm tay chặt lại rồi nghiến răng trèo trẹo:

-"Ba người không bình thường sao? Vậy thì rủ nhau vào trại hết đi, tránh xa tôi ra, càng ngày càng bực mình, điên mất."

Thấy tình hình đã không ổn chút nào, Hạ Vy mới lấy hết can đảm mở miệng:

-"Thôi muộn rồi, chúng ta về đi."

Nó vớ cái căp như bàn rồi rảo bước nhanh ra ngoài, Hạ Vy cũng nhanh chân chuồn khỏi nơi u ám đó. Chỉ còn 3 cô hồn kia vẫn đứng như phỗng ở đó.

-"Nói chuyện chút đi, như những thằng đàn ông thực thụ." Daniel nói có vẻ rất nghiêm túc.

-"Ý cậu là gì?" Hoàng Tuấn đưa tay kéo lại chiếc cổ áo rồi liếc sang Daniel

-"Tôi thích Khả Hân, nên tôi hi vọng 2 người đừng làm khó tôi. Tôi biết dù sao 2 người cũng không có ý gì với Hân cả chỉ có điều vì ghét tôi nên mới làm vậy thôi."

-"Cậu nghĩ tôi ấu trĩ vậy sao? nếu tôi nói tôi cũng thích Hân thì sao nào?" Hoàng Tuấn nhếch mép.

-"Tôi đang nói chuyện rất nghiêm túc..." Daniel hét ầm lên.

-"1 người trẻ con như cậu mà hợp với Hân ư? thật nực cười. Cậu xem lại bản thân mình đi, coi có chỗ nào phù hợp với cô ấy không?" Giọng Hoàng Tuấn mang vẻ châm chọc.

-"Cậu...tôi nghe nói cậu có vị hôn thê rất xinh đẹp rồi cơ mà. Giờ lại muốn xen vào chúng tôi sao?"

-"Hôn thê? Cậu nói cái quái gì vậy?"

-"Tôi nghe nói tiểu thư nhà họ Ngô là thanh mai trúc mã với cậu từ nhỏ, hay là cậu định nói là không quen cô ta? Tốt nhất cậu tránh xa Hân ra, cô ấy là của tôi, cậu nên an phận với cô vợ tương lai của mình thì tốt hơn đấy, không nên có vợ rồi mà vẫn chăng hoa bên ngoài." Daniel không khách khí nói, nét mặt còn ra vẻ thách thức.

-"Câm miệng lại cho tôi. Tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi thích Khả Hân và chỉ mình cô ấy, còn Hải Yến và tôi chỉ là bạn. Tốt nhất nếu chưa muốn chết thì cậu hãy im miệng lại đi, đừng chọc giận tôi." Mắt Hoàng Tuấn nổi lên những tia đỏ ghê rợn, đủ để biết cậu đang giận đến mức nào.

Daniel phá lên cười, nụ cười man rợ khiến người ta không thể nghĩ đó là 1 Daniel hiền lành hồi nãy:

-"Định đánh tôi sao? hừ, cậu dám không? Nếu cậu dám xen vào chuyện của tôi với Hân nữa thì tôi nghĩ cô vợ của cậu sẽ không để cậu yên đâu." (Không hiểu hôm nay Daniel bị sao mà cứ thốt ra những lời nói ghê rợn đến vậy.)

ùm...tiếng đấm đá vang lên sau đó là tiếng rên của 1 người khác. Đúng vậy Hoàng Tuấn đã mất hết kiên nhẫn, Daniel vừa dứt lời thì hắn đã đấm mạnh vào mặt Daniel khiến cậu ngã xuống đất, khóe miệng còn rỉ máu.

-"Tao đã nói mày câm cơ mà, Ngô Hải Yến không phải vợ tao." Hoàng Tuấn nắm chặt tay áo Daniel gầm lên.

Daniel hếch môi quệt dòng máu đang chảy rồi vùng lên đấm Hoàng Tuấn:

-'Mày nghĩ mày là ai? ra lệnh cho tao? mày không có cửa."

Nhật Nam đứng trơ mắt nhìn 2 người họ cứ đánh qua đánh lại nhưng lại không thể vào can ngăn bởi lẽ cậu không được phép dính dáng tới mấy chuyện này.

Vút...phập...

2 ám khí lao với tốc độ chóng mặt cắm phật vào tay 2 người kia, khiến máu rỉ dần ra...

-"Hân..Hân..mình..." Daniel lắp bắp.

Hoàng Tuấn ngước lại nhìn người đang đứng trước cửa. Gương mặt nó lạnh toát, những ngón tay nắm chặt vào nhau kếu rốp rốp, ánh mắt đầy sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống 2 người trước mặt.

-"Đừng kéo tôi vào mấy chuyện nhàm chán của 2 người. Lần sau nếu muốn đánh nhau thì biến ra chỗ khác, đừng làm bẩn bàn tôi. Hôm nay là ám khí nhưng tôi không dám đảm bảo lần sau là gì đâu." Giọng nó lạnh như băng ngàn năm, nói rồi nó bước lại cầm tai nghe bỏ quên trên bàn mình rồi đi ra khỏi lớp.

Cả 3 người kia đều cứng người khi thấy nó như vậy.

-'So với những lần làm nhiệm vụ thì lần này tôi thật sự sợ Hân." Nhật Nam nói với giọng chua chát

-"Ý cậu là sao?" Hoàng Tuấn 1 tay bịt vết thương 1 tay gượng dậy.

-"Không có gì." Dứt lời Nhật Nam đỡ 2 con người ấu trĩ kia dậy rồi đưa họ đến bệnh viện...

Daniel im lặng không nói thêm 1 lời gì, còn Hoàng Tuấn lại nở nụ cười ma mị, y như bị điên vậy:

-"Lâm Khả Hân tôi sẽ làm lung lay được trái tim sắt đá của cậu!"

..............................................................................


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.