Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 48: Chương 48




Cả căn phòng yên lặng trong mấy giây, mắt nó hơi chớp chớp thều thào nói:

-”Tên hâm này, cậu nói vớ vẩn gì vậy?”

Hắn nhếch mép nhìn nó 1 lượt rồi cười đểu:

-”Cậu không nhớ gì sao?”

Nó lắc đầu rồi cúi xuống nhìn mình. OMG bây giờ nó mới để ý bộ quần áo trên người. Rõ ràng đây là quần áo thể thao của hắn, nó trừng mắt nhìn hắn đầy thắc mắc. Hắn ghé sát lại tai nó, thì thầm gì không rõ. Chỉ biết mấy giây sau mặt nó đã hơi ửng đỏ, nó khép nép nhìn hết người này đến người kia, ánh mắt lộ rõ sự căm phẫn.

Lão bà bà Dương Ái Linh ái ngại nhìn Hải Yến rồi lại chau mày lườm nó:

-”Tiểu tử, đừng nói nhảm, cháu diễn sâu quá rồi đây, có phải Hải Yến làm gì khiến cháu giân nên cháu mới tìm con nhỏ này về trêu tức nó không? Nhưng hình như nó không phối hợp với cháu thì phải, thật đáng tiếc.”

Mặt hắn tái lại, hỏa khí ở đâu bay tới, tay nắm chặt tay nó hơn:

-”Cháu không phải là trẻ con, hơn nữa nếu bác không tin thì cứ hỏi cậu ta đi. Bác làm vậy cháu càng thêm ghét Hải Yến thôi.”

Những lời nói “vàng ngọc” lần lượt thốt ra, hắn nhếch mép nhìn Hải Yến cười khẩy, ai bảo cô ta dám làm Khả Hân buồn, đây chỉ là bài học nhỏ cho cô ta thôi, kịch hay vẫn còn nhiều.

Hải Yến chết lặng, khóe mắt cay cay, ánh mắt đau khổ nhìn hắn rồi nhanh chóng nhuộm màu thù hận liếc nó, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nức nở.

Dương Ái Linh thở dài nhìn theo Hải Yến, nó giương mắt nhìn hắn, quả thật lúc này nhìn hắn rất đểu. Hắn đang nhìn vu vơ ở đâu đấy, khóe miệng uốn lên nụ cười ma mị, huýt sáo rồi kéo nó đi.

***********************

Ấn nó ngồi xuống xe, hắn khởi động xe rồi nhấn ga chạy. Nó khoanh tay trước ngực lườm hắn:

-”Này, chuyện hồi nãy tôi thừa biết là cậu cố tình, nhưng cậu diễn có phần nhập tâm lắm đấy. Tôi tự nhiên thành bao tải trút giận của Ngô gia mấy người, thật bực mình.”

Hắn cười ha hả nhưng nhanh chóng thay đổi thái độ gằn giọng với nó:

-”Tôi họ Dương tên Hoàng Tuấn, không phải người của Ngô gia, chỉ là ở ké thôi. Ok?”

Nó hừ nhẹ, ở ké cái con khỉ, cũng vậy cả có khác gì nhau đâu. Nhìn qua cái kính xinh xinh trong xe hắn cất giọng trầm nói:

-”Cậu vẫn nghĩ chuyện hồi nãy là bịa đặt à?

-”Dĩ nhiên.”

-”Hừ, tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ, chuyện tôi nói hồi nãy với cậu là thật, cậu đừng làm loạn nữa nếu không...”

Hắn quét mắt nhìn nó chằm chằm, con người dù lạnh lẽo đến đâu cũng sẽ bị ánh mắt đó thiêu cho đỏ mặt, nó rít răng lại, đoạn hội thoại hồi nãy lại chui vào đầu:

-”Quần áo cậu đang mặc là tôi thay cho cậu nên giờ tôi sẽ có trách nhiệm với cậu. Chính thức trở thành vị hôn thê của cậu. ok?”

-”Cậu xem nhiều phim tình cảm nên ảnh hưởng à? Đại thiếu gia à, làm ơn sống thực với thực tế đi, tôi không thích mấy thể loại ngôn tình.”

-”Vậy sao? Nếu tôi nói tôi có bằng chứng, chứng minh những lời tôi nói đều là sự thật thì sao nào?”

-”Bằng chứng gì?”

-”Suỵt, nói nhỏ thôi chứ, 2 người họ vẫn nhìn chúng ta đấy. Lát nữa tôi sẽ cho cậu xem, còn bây giờ phối hợp chút đi.”

*******************************

Thấy nó nhăn nhăn trán, hắn phì cười:

-”Công nhận cậu rất quyến rũ đấy Hân à.”

Nó trừng mắt:

-”Shut up. Mi giỡn đủ chưa? Tự biên tự diễn, ta khinh.”

-”Chậc, có người vợ nào nói chuyện với chồng mình vậy không? OK, nếu không tin thì tôi sẽ cho cậu xem.”

-”Xem quái gì?”

-”Ảnh nude, rất quyến rũ, sexy và quan trọng nhân vật chính là cậu.”

Mặt nó đỏ bừng, hét toáng lên:

-”Đồ biến thái, mau đưa đây, đừng làm ta bực mình nếu không mi sẽ chết rất khó coi.”

Hắn cười sặc sụa nhìn nó:

-”Nếu tôi chết, tôi đảm bảo chưa đến 1 phút sau, toàn bộ hình của cậu sẽ lên trang đầu của các tạp chí. Bây giờ hoặc là cậu giết tôi, hoặc là im lặng. Tự chọn đi.”

Nó nghiến răng trèo trẹo, thật không tin được có ngày nó lại bị người khác uy hiếp. Được rồi nếu mi muốn chơi thì bổn tiểu thư sẽ chơi với ngươi đến cùng. Nghĩ vậy sắc mặt nó có vẻ tốt hơn, kèm theo nụ cười ghê rợn đầy khí lạnh.

**************************88

Chiếc xe dừng ở cổng Lâm gia, nó bước xuống xe đã gặp ngay Nhật Nam không biết đi đâu về. Thật xấu hổ!

Nhật Nam mỉm cười nhìn nó:

-”Cậu đi đâu vậy? Có biết tôi lo cho cậu đến mức nào không?”

Nó chưa kịp mở miệng đã nghe giọng hắn truyền đến:

-”Vị hôn thê của tôi không phiền cậu lo.”

Nhật Nam nhíu mày nhìn nó, ôi trời bộ đồ này rõ ràng là của hắn mà. 2 người họ chả lẽ có chuyện gì rồi sao? Chắc chắn là không. Nhật Nam tự nhủ rồi hỏi:

-”Hai người là sao vậy? Hân, có phải tên khốn kiếp này đe dọa cậu không?”

Ánh mắt hắn và Nhật Nam đùng đùng sát khí, nó trừng mắt lườm 2 người họ rồi đi thẳng vào trong.

Nhật Nam ngước theo nó, không quên bỏ lại cho hắn cậu nói đầy thách thức:

-”Dù 2 người có chuyện gì thì tôi cũng không buông tay đâu. Giở thủ đoạn để đạt được mục đích thật không đáng mặt quân tử.”

Hắn nhún vai bát chéo chân nhìn Nhật Nam:

-”Nếu có gan thì cứ thử. Nhưng tôi nói trước nếu cậu dám đụng đến cô ấy thì không xong với tôi đâu.”

Dứt lời hắn xoay người bước vào trong xe, từ khóe miệng 1 nụ cười rạng rỡ nở ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.