Chiếc xe mui trần màu xám tro dừng lại trước cổng của BEAST, Daniel gỡ
cặp kính đen huyền thoại xuống gài vào trong túi áo rồi giơ tay lên vuốt mái tóc màu nâu sẫm, khóe miệng cười đầy ẩn ý.
Lưỡng lự một chút, Daniel bẻ lại cổ áo , chiếc khuy áo hay mở trên cùng cũng được gài kín
đáo, trong cậu lúc này y như con nhím đang cố thủ vậy.
Cạch... cạch...
Người mở cửa của BEAST là một thiếu niên với gương mặt lạnh hơn tiền, đáy mắt đầy vẻ chán chường.
-”Tìm ai? Hay là đến trả nợ? Hôm nay BEAST có việc nên ông chủ cho phép mấy người dời lịch hoàn tiền vào ngày mai.”
Thấy Daniel vẫn còn đứng ngơ ngác như nai tơ, tên đó phát cáu lên