Tại căn biệt thự biệt lập của Lâm gia.
Khắp căn biệt thự bị bao vây bởi hàng trăm người, trên tòa nhà cao nhất, khoảng hơn mười chiếc trực thăng riêng đang đáp xuống.
Một toán người nhanh chóng hạ gục ám vệ của Lâm gia tiến vào trong, dẫn đầu đoàn người đó là Daniel, theo sau còn có Ngọc Anh
Lục tung khắp biệt thự vẫn không tìm thấy bóng dáng của ai kia, Daniel nhíu mày túm cổ áo của một ám vệ đã bị đánh đến máu me đầy mặt.
-”Nói, Lâm Hải Nam ở đâu?”
Ám vệ ho ra một ngụm máu, đáy mắt hoảng sợ.
-”Tôi không biết, ông chủ dời đi từ sáng sớm, khi đi cũng chỉ mang theo phân nửa chúng tôi, khoảng một trăm người.”
-”Một trăm người? Mày nghĩ tao sẽ tin, nói, hắn đang ở đâu?”
-”Tôi không dám, tôi thề, nhiều nhất chỉ trăm người, ông chủ đang bị lùng
sục, giới mafia ở bên ngoài không dám điều động người sang yểm trợ, hơn
nửa số người trước kia đã quay về Evil...”
Đồng tử Daniel thoáng hiện đầy tia máu, bàn tay nổi gân xanh đáng sợ bóp chặt cổ ám vệ, Ngọc Anh vội gạt tay cậu ra nhỏ giọng.
-”Hắn không biết thật đâu, trước nay Lâm Hải Nam đều hành sự vô cùng kín đáo, tuyệt đối sẽ không để người khác biết được tung tích. Hơn nữa về số
lượng người, quả đúng như tôi biết.”
Daniel buông tay hừ một tiếng, ánh mắt đầy tia khó đoán dõi về phía trước.
-”Khốn kiếp, bây giờ ngay cả tung tích còn không biết, huống gì nhắc đến chuyện cứu người.”
Tít... tít...
Điện thoại Daniel đổ chuông, đôi mày dài nhíu lại, ánh mắt ngước lên nhìn trực thăng trên đầu.
Bên kia chỉ nhả ra mấy chữ, sau đó Daniel liền khó hiểu đưa điện thoại cho Ngọc Anh.
-“...”
Ngọc Anh à một tiếng, ngay sau đó đồng tử như đen kịt lại, vẻ mặt lập tức khẩn trương.
-”Đúng rồi, hôm nay là ngày giỗ của mẹ Minh Anh.”
-“...”
Ngọc Anh vội cúp máy, đưa cho Daniel, sau đó kéo cậu chạy như ma đuổi.
-”Nhanh lên, tôi biết con bé bị đưa đi đâu rồi.”
..............................................................................................
Tiếng động cơ vang lên, sau đó là lệnh rút của Daniel, ám vệ lập tức rời khỏi căn biệt thự, nhanh chóng quay về vị trí của mình.
Ngồi yên vị trong trực thăng, ánh mắt đầy hỗn loạn nhìn vu vơ ra bên ngoài.
Mấy phút sau, đoàn trực thăng chỉ còn là chấm đen trên bầu trời cao xanh.
..........................................................................
Keng...
Hai thanh kiếm rơi xuống đất đầy chói tai, bàn tay của Minh Anh đã nổi lên
vết cứa sắc nhọn đang rỉ máu. Ở phía đối diện, Lâm Hải Nam đang quệt vệt máu trên cổ cho vào miệng, vị máu tanh lan tỏa khắp khoang miệng ông
ta, nhưng dường như điều đó càng khiến ông ta cảm thấy hưng phấn.
-”Xem ra quả thật hổ phụ sinh hổ tử, ta đúng thật đã già rồi.”
Minh Anh nhếch mép cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ lạnh lẽo mang theo chút cảm xúc khó hiểu nhìn về phía trước.
-”Ông còn trò gì muốn thử nữa? Hôm nay giải quyết hết một lượt đi.”
Lâm Hải Nam xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út, bao giờ toan tính điều gì, ông ta đều chạm vào chiếc nhẫn ấy.
-”Nóng lòng muốn gặp mẹ con thế sao? À, ta còn trò này vui hơn đấu kiếm nữa.”
Rồi không đợi Minh Anh trả lời, ông ta đã nhanh chóng rút khẩu súng ngắn trong người nhằm vào tấm bia của cha nó.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên, sau đó là tiếng đổ vỡ. Tấm bia mộ làm bằng đá đã vỡ tan
tành, trên tấm di ảnh của bố nó hằn lên vết đạn sượt qua.
Minh Anh chuyển từ thảng thốt sang căm phẫn, lúc này gương mặt nó một chút sắc cảm cũng không hề có.
-”Lâm Hải Nam, mày là ác quỷ...”
Vừa nói nó vừa vung con dao nhỏ trong tay, con dao đó là nó trộm được của
ám vệ khi còn bị nhốt trong phòng, con dao bay với tốc độ chóng mặt,
dường như không quan sát được quỹ đạo nó như thế nào.
Lâm Hải Nam nở nụ cười quỷ dị bắn liên tiếp về chỗ nó.
Phập... đoàng...
Trong khoảng tích tắc, mùi máu tanh bay ra lan tỏa không gian.
Bàn tay Lâm Hải Nam bị mũi dao đâm sâu vào, động mạch chủ bị cắt đáng sợ,
máu tràn theo đường dao chảy ra ngoài đỏ rực, khẩu súng rơi xuống đất va đập vào hòn đá phía dưới rồi bật ra rơi xuống vách núi sâu.
Còn bên kia, Minh Anh cũng không khấm khá gì hơn, viên đạn vừa bắn ra như
trốn sâu trong hàng chục lớp biểu bì vùng bụng đầy đau đớn. Vết thương
cũ hình như bị chạm phải nên có cảm giác như đường chỉ khâu trước đó
cũng đã bung ra. Chẳng mấy chốc máu đã chảy ra lênh láng, nhuốm đỏ cả
vùng bụng nó.
Cách đó không xa, khoảnh khắc Nhật Nam dùng cạnh đá sắc cởi được dây trói liền không chút do dự lao lại phía Lâm Hải Nam,
đôi chân dài nhằm thẳng ông ta mà đánh tới.
An Nhiên vẫn nằm vậy khẽ nhúc nhích, đôi chân của cô đã thành phế vật vì bị kẹp chặt bởi ghim sắt suốt thời gian qua.
Bị đánh bất ngờ, cộng thêm việc đang lo bịt chặt miệng vết thương nơi cổ
tay, Lâm Hải Nam liền ngã khụy xuống. Khoảng cách giữa ông ta và vực
phía dưới chỉ tính bằng cen- ti- mét.
-”Khốn kiếp, mày lên chết từ lâu rồi.”
Nhật Nam vừa nói vừa bóp chặt cổ ông ta nghiêng người muốn đẩy xuống.
Lâm Hải Nam dù đau đớn, nhưng đồng tử ông ta không hề nảy lên một tia sợ
hãi, bàn tay còn lại của ông ta nắm chặt cạnh đá, bàn tay đầy máu kia
vung về phía Nhật Nam, máu bắn tung tóe lên mặt cậu đầy ghê tởm.
Dù hiện giờ Lâm Hải Nam bị thương nhưng sức lực của ông ta so với việc
người bị nhốt hành hạ suốt hơn tháng qua như cậu lại có phần nhỉn hơn.
Dường như tử thần luôn đứng về phía quỷ dữ, không thể ngờ đến ngay sau đó ông ta đã tung người xoay một vòng, đôi chân dài còn đạp vào lưng Nhật Nam
khiến cậu mất đà ngã nhoài về phía trước, nửa người trên đã chênh vênh
nhìn xuống vực.
Máu chảy ngày càng nhiều, nhưng dường như mùi máu tanh đó càng kích thích con thú vật trong ông ta, như người say rượu
lảo đảo trong đêm, ông ta bước từng bước lại chỗ Nhật Nam như con thú
đang rình mồi.
Cạch...
Tiếng động vang lên, sau đó là viên đá to bằng hai bàn tay rơi xuống.
Minh Anh ném viên đá vào đầu Lâm Hải Nam liền cau mày ngã xuống, bàn tay ôm
lấy vết thương đau nhức kia, còn Lâm Hải Nam, trên đầu ông ta đã xuất
hiện vệt máu dài đang lăn xuống.
Ánh mắt sắc bén khẽ liếc sang
phía nó, nhếch mép cười nhạt, ông ta khẽ cựa đầu rồi hung hăng tiến lại
chỗ Nhật Nam đã vươn người vào mặt đất đá mạnh vào người cậu.
Hai tay ôm chặt chân ông ta, mặc sức con quái thú ấy liên tiếp đá vào mặt,
vào người, Nhật Nam vẫn trừng mắt nhìn về phía ông ta, bên dưới vực sâu
như truyền lên tiếng ma mị của quỷ dữ, tiếng nước chảy xiết, tiếng quẫy
nước đáng sợ, tiếng chim chóc bay lượn.
Bỗng...
Cả vùng
núi như chìm trong lớp sương trắng dày đặc, nếu tinh ý thì có thể ngửi
ra, đây là mùi của bom mù ( tác giả tự chế tên cũng như viễn cảnh cho
công dụng)- loại bom khi thả xuống không hề gây tiếng động, sau khi tiếp giáp với mặt đất lập tức sẽ nổ tung tạo ra lớp màn trắng đục, dày đặc,
đặc biệt mùi của nó có thể khiến người ngửi phải lâm vào tình trạng nhức đầu, sau đó có thể bị ngất đi. Nhưng điều cấm kị của loại bom này lại
chính là chất lỏng, chỉ cần bôi chất lỏng lên mũi, thì chỉ bị hạn chế
tầm nhìn, có điều loại bom này chỉ có thể kéo dài trong khoảng 1,5 phút. ( có thể hình dung... nó giống kiểu bom khói vậy ^^ ).
Không hổ
đã dày dặn suốt bao năm trên thế giới ngầm, Lâm Hải Nam, Nhật Nam, Minh
Anh đều không hẹn mà dùng máu quệt ngang mũi mình, lợi dụng lúc Lâm Hải
Nam lơ là, Nhật Nam liền lấy hết sức đẩy người vào bên trong khiến Lâm
Hải Nam cũng mất đà suýt ngã theo.
Trực thăng đã buông dây thả
xuống, từng tốp đeo mặt nạ chống khói, cũng như có thể nhìn rõ tình hình trong lớp sương kia nhảy xuống đất. Ở chiếc trực thăng gần họ nhất,
bóng ba người đang chạy nhanh về phía vách núi.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên, một viên đạn lao với tốc độ chóng mặt cắm sâu vào tấm lưng của Lâm Hải Nam.
Khói súng từ tay Ngọc Anh vẫn còn vương vấn, khóe miệng cô cười nhạt vang lên.
-”Lâm Hải Nam, hôm nay tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục.”
Tiếng người chạy về phía Minh Anh cùng Nhật Nam dồn dập, Daniel bỗng hét lên.
-”Khốn kiếp, bỏ cô ấy ra.”
Dù bị khói che mắt nhưng Lâm Hải Nam xứng đáng với quỷ đội lốt người của
mình, mùi máu tanh cũng như trí nhớ đã giúp hắn tiến lại gần phía Minh
Anh, bóp chặt cổ nó kéo đứng dậy che trước mặt hắn.
Làn khói đục kia chẳng mấy chốc đã tản đi hết, khung cảnh còn vương lại chút màu trắng ảo nhạt.
Cả người Lâm Hải Nam lúc này mới giống với quỷ dữ. Cả người ông ta trước
sau đều nhuốm đầy máu. Còn Minh Anh đã lả đi vì vết thương xuyên trúng
vết thương cũ, bàn tay vô lực bấm víu lấy cánh tay nhớp nhuốc đầy máu
kia.
-”Tuấn, cậu chưa chết?”
Hoàng Tuấn cởi mặt nạ ra lộ ra vết sẹo dài bên má phải, hai tay hắn nắm chặt lại nhìn về phía nó.
-”Mày vẫn còn sống? Tốt, quá tốt, haha, xem ra ông trời vẫn đi trước tao một bước.”
Vừa nói ông ta vừa kéo nó lùi lại từng chút từng chút. Có chúa mới biết
đâu, dựa vào đâu mà sức mạnh của ông ta vẫn như cũ, chỉ bị nao núng đi
một phần ba dù trên người đã không còn bộ dạng con người đúng nghĩa.
Đoàng...
Tiếng súng lại vang lên nhưng lần này không đâm trúng Lâm Hải Nam nữa mà
ngược lại xuyên sâu vào cánh tay Minh Anh. Lập tức máu bắn ra xối xả, nó khẽ rên lên đầy đau đớn.
-”Cô điên rồi sao Ngọc Anh?”- Hoàng Tuấn hét lên điên dại, đáy mắt nổi đầy tia đỏ.
-”Thế nào? Bắn tiếp đi, có giỏi chúng mày bắn tiếp đi?”
Vừa nói ông ta vừa vươn cánh tay đẫm máu của mình kéo Minh Anh đứng thẳng dậy trước mặt.
-”Bình tĩnh đi Lâm Hải Nam, được rồi, ông muốn gì chúng tôi sẽ đáp ứng, tôi thề, chỉ cần ông không làm hại cô ấy.”
-”Haha, Minh Anh nhìn thằng ngày đêm mày nhung nhớ kìa? Hắn nghĩ tao ngu ngốc
vậy sao? Nói cho chúng mày biết, tao có chết cũng phải kéo tất cả chúng
mày chết chung.”
Dứt lời ông ta liền lôi ra một thiết bị điện tử- điều khiển nổ bom.
Cả đám người đứng ngây ngốc, chĩa súng vào Lâm Hải Nam, đáp lại cũng chỉ là cái nhếch mép nhạt.
-”Sẽ ra sao nếu bây giờ tao bấm cái nút này nhỉ.”
-”Mày điên rồi Lâm Hải Nam...”
Trong gió chỉ có tiếng An Nhiên hét lên đầy hoảng loạn.
Cổ bị ghìm chặt trong cánh tay của ông ta, đầu óc Minh Anh đã dần trở lên
vô thức, nhưng nó vẫn mơ hồ cảm nhận được người trước mặt vẫn chưa chết, phải, cậu chưa chết và sẽ không bao giờ chết.
Bốp...
Chỉ
thấy bàn tay tưởng chừng đã vô dụng của Minh Anh hất lên, máy điều khiển nhanh chóng nằm gọn trong tay nó, khóe môi nở ra nụ cười mơ hồ sau đó
cả nó lẫn ông ta đều rơi xuống vách núi.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Nhật Nam như đồ chơi hết dây cót, khoảnh khắc nó rơi xuống vách núi cũng là
lúc cậu hoàn toàn ngã xuống, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đã nhợt
nhạt, vô hồn.
Hoàng Tuấn như con thú lạc bầy chạy về phía vách núi, hai chân khụy xuống, ánh mắt nhìn xuống dưới.
Minh Anh rơi tự do, bàn tay vẫn nắm chặt máy điều khiển, chỉ có khóe miệng vẫn nở nụ cười với hắn.
-”Khônggggg, Minh Anh.”
Nếu không có Daniel cùng Ngọc Anh ra sức giữ lại, cộng với phiến đá to kia
ngáng chân có lẽ giờ phút này Hoàng Tuấn cũng đã rơi theo xuống đó.
Không còn tiếng hét đáng sợ, không còn tiếng súng đầy mùi máu, chỉ còn lại là nụ cười của Minh Anh, là vẻ mặt rạng rỡ, thanh thản khi nó rơi xuống
vực, trong tay vẫn cầm chắc sinh mạng của tất cả mọi người, phải chăng
đó đã là kết thúc? Một kết thúc chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tiếng đồng hồ,
một con người ngay trước mặt lại biến mất chỉ trong vài tích tắc.
.........................................................................................
Xác của hai người đã được phát hiện ra ngay một tiếng sau đó bơi đoàn thám
hiểm. Người đàn ông thân thể đang bị sinh vật lạ lẫm gặm nhấm đến tận
ngực, khuôn mặt méo mó biến dạng đáng sợ. Sau khi xét nghiệm ADN, được
xác định đó là Lâm Hải Nam.
Cách đó không xa là vết máu dẫn vào
một hang đá- nơi trú ngự của bầy hổ rừng. Trên giàn dây leo trước hang
đá là chiếc máy điều khiển. Người của BEAST theo lệnh của Daniel đã vào
tận sâu trong hang giết chết bầy hổ kia, nhưng thứ tìm được chỉ sót lại
chiếc vòng cổ của Minh Anh, cùng một vài mẩu quần áo nhuốm máu, bên cạnh còn có cả đầu lâu đầu máu me đáng sợ.
Chết, không phải là kết
thúc, mà đó là cánh cửa mở ra một thế giới khác. Biết đâu trong thế giới đó, chính phần linh hồn của chúng ta đang mỉm cười hạnh phúc vô lo vô
nghĩ, không có hận thù, chết chóc.
................................................................................
Hai năm sau...
Hoàng Tuấn cúi người đặt bó hoa trắng trước di ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp đang mỉm cười rạng rỡ.
-”Anh xin lỗi, lại không tìm được loại hoa em thích rồi. Mùa này, thật sự hơi khó tìm, đừng giận anh nhé, anh hứa lần sau nhất định sẽ tìm được.”
Vừa nói Hoàng Tuấn vừa chạm vào gương mặt kia cười nhẹ.
Điện thoại bỗng vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng này.
-”Khốn kiếp, Dương Hoàng Tuấn, cậu biết mấy giờ rồi không? Dù là lễ đính hôn
thì cậu cũng phải biết vai trò của mình chứ? Tương lai cậu là phù rể cho tôi, vậy mà bây giờ lễ đính hôn của tôi còn chưa thấy mặt mũi cậu là
sao? Nói đi, cậu rốt cuộc trốn đi đâu rồi? Nhật Nam còn đến sớm hơn cả
cậu...”
Bên kia còn đang định cằn nhằn tiếp thì Hoàng Tuấn đã nhàn nhã.
-”Tôi đang trên núi... mười phút nữa sẽ có mặt.”
Daniel thoáng im bặt, mấy giây sau mới ừ nhẹ rồi cúp máy.
Hoàng Tuấn cúi người nhìn khuôn mặt kia, lồng ngực lại dâng lên đau thắt.
-”Anh phải đi rồi, mai lại đến thăm em nhé, trời lạnh rồi, ở bên đó nhớ mặc đồ nhiều vào, đừng cậy khỏe mà chủ quan.”
Rồi quay sang hai ngôi mộ bên cạnh.
-”Bố, mẹ... hai người phải trông chừng cô ấy hộ con nhé, cô gái này thật sự làm người ta không an tâm được.”
...........................................................................................................
Cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Tuấn, Đại Vũ và Daniel đẩy người bước vào.
-”Nhiên, cô mệt rồi, tôi đưa cô về phòng nhé.”
An Nhiên thoáng lưỡng lự rồi gật đầu.
Đại Vũ tiến lại bế cô khỏi xe lăn rồi hướng ra cửa. Nhật Nam mím môi, đáy
mắt thoáng xao xuyến rồi đặt tay lên vai Hoàng Tuấn như muốn nhắn nhủ gì đó sau đó cũng bước theo hướng cửa.
Bước lại phía cửa sổ, Hoàng Tuấn khẽ đưa tay kéo rèm, những tia nắng ấm lùa vào phòng lan tỏa khắp nơi.
Trên chiếc giường màu tím lãng mạn, một cô gái tựa như đang say giấc thở đều đều.
Hoàng Tuấn bước lại hôn nhẹ vào trán cô rồi cầm bàn tay thon dài kia lên ghì chặt vào má mình.
-”Em ngủ cũng lâu rồi đấy, mau tỉnh dậy đi. Vừa nãy anh có đi thăm Cẩm Tú,
anh đoán, con bé cũng rất nhớ em. À còn nữa, hôm nay là lễ đính hôn của
Daniel, cậu ấy đính hôn với vị tiểu thư ngang ngạnh hôm trước anh kể với em rồi đấy. Còn nữa...”
Khóe mắt cô gái kia nhỏ ra giọt lệ trong suốt. Hai năm qua đây không phải lần duy nhất nên Hoàng Tuấn cũng chỉ
lặng lẽ lau đi giọt lệ đó, bàn tay vô thức lướt trên từng góc cạnh khuôn mặt kia.
Nhưng...
Hai mắt cô gái dần dần mở ra, đôi mắt
đó không còn vẻ lạnh lùng, lãnh khốc, không còn thù hận, chết chóc bên
trong mà thay vào đó là vẻ lạ lẫm, ngây thơ, trong sáng nhìn thẳng vào
Hoàng Tuấn khẽ chớp.
-”Anh là ai?”
Hoàng Tuấn ngây ngốc nhìn gương mặt đang chau mày kia, sau đó liền cúi xuống, sống mũi chạm vào sống mũi cô thì thầm.
-”Minh Anh, cuối cùng em đã tỉnh.”
Đưa tay đẩy gương mặt đang đỏ ửng vì hạnh phúc kia ra, cô nhíu mày.
-”Tôi hỏi lại, anh rốt cuộc là ai?”
Vẫn giọng nói đó, vẫn lời nói mang hơi hướng lãnh đạm, nghi vấn đó, Hoàng Tuấn bật cười, ngón tay chạm vào môi cô cười nhẹ.
-”Em có tin vào nhân duyên truyền kiếp không? Anh là người đã cùng em chôn
chung một nấm mồ ở kiếp trước, kiếp này em không tìm anh, anh buộc phải
mặt dày đi tìm em, cuối cùng cũng chờ được ngày em “hồi sinh”, đồ ngốc
ạ.”
.>>> Truyện sẽ hoàn sau phần ngoại truyện, mọi thắc
mắc của các bạn vui lòng cmt bên dưới, tôi hứa sẽ giải đáp tất cả trong
chương sau. Cảm ơn mọi người đã theo dõi đến ngày hôm nay, hehe.^^