Đại học là vũ đài rèn
luyện trong cuộc đời của mỗi người, tại đây, rất nhiều người đều cố gắng tìm kiếm vị trí của chính mình, tranh nhau thực hiện ước mơ trong cuộc
đời. Mà hội học sinh không thể nghi ngờ sẽ thành tổng đạo diễn của vũ
đài này.
Khi hội học sinh chiêu nạp thành viên mới tuyệt đối
không bằng bầu không khí sôi nổi như hiện tại, nguyên nhân là hôm nay
hội học sinh muốn tuyển cán bộ cấp trung, nói cách khác chính là muốn
chiêu nạp một vị chủ nhiệm phòng ban. Không nên xem thường chủ nhiệm bộ
phận này, đó là chiếc ghế dự bị cho chức chủ tịch hội sinh viên.
Ninh Hạo nhìn bảng gợi ý chiêu mộ, có chút nóng lòng muốn thử xem. Cậu luôn
luôn là học sinh ưu tú, giỏi về quản lý mình và người khác, có tài năng
lãnh đạo, hơn nữa đạo đức và lực học đều giỏi, nếu như tiến vào hội sinh viên, thì càng có thể rèn luyện mình, phát huy sâu sắc tài hoa quản lý
của mình.
Thầy giáo bên Đoàn ủy và mấy cán bộ thuộc hội sinh viên đánh giá Ninh Hạo, đều hài lòng gật đầu mỉm cười. Tới ứng tuyển có rất
nhiều người, người này là thích hợp nhất, ôn hòa cơ trí, nho nhã lễ độ,
sau này tuyệt đối là nhân vật lựa chọn có một không hai của chức chủ
tịch hội sinh viên.
Nếu như không có Trình Tử Chấp xuất hiện, có thể sau này Ninh Hạo thật sự có thể trở thành chủ tịch hội sinh viên.
Nhưng Trình Tử Chấp đã xuất hiện, cậu cười chào hỏi với Ninh Hạo, “Nơi này
thật là náo nhiệt, không nghĩ tới cậu cũng tới đây!” Sau đó ngẩng đầu
nhìn những người khác, “Các vị, thật ngại quá, tôi đã tới chậm!” Tất cả
mọi người đưa ánh mắt tập trung ở trên người Trình Tử Chấp, dường như
cậu sinh ra đã là một vật thể tự phát sáng, dễ dàng hấp dẫn tầm mắt
người khác.
Thầy giáo bên Đoàn ủy âm thầm đánh giá Trình Tử Chấp
cùng Ninh Hạo, một người trời sinh khí phách, có phong phạm vương giả,
nhìn có vẻ bá đạo quyết đoán, một người khác thì ôn tồn lễ độ, như nước
chảy mây trôi, thoạt nhìn thông minh mà không khoe khoang.
Chọn ai đây? Mọi người thấy khó xử vô cùng!
“Các em cứ về trước đợi tin tức!” Thầy giáo bên Đoàn ủy ý bảo mọi người về nghiên cứu tiếp.
Đám người từ từ tản đi, chỉ còn lại có Trình Tử Chấp và Ninh Hạo. Trình Tử
Chấp vẫn là vẻ mặt cười lạnh nhạt, cậu đối mặt Ninh Hạo, nói: “Tôi sẽ
không thua!” Ninh Hạo cũng cười, nhưng không thấy vẻ ôn hòa lộ ra vừa
nãy, “Tôi cũng sẽ không!”
Hứa Tự Tại khó được có thời gian chơi game, lại bị Huỳnh Hà làm ầm ĩ lên đòi đi đến Thanh Hoa chơi.
“Bạn không phải là đã đi qua đó nhiều lần với bạn học rồi sao?” Hứa Tự Tại
chơi trò siêu cấp Mary quá tệ, không để ý chút là bị game over, cô vươn
tấm lưng mỏi như, “Cái trò chơi này sao chơi hoài không được vậy?”
Huỳnh Hà hờn dỗi nói: “Có đâu chứ, lần trước đi đến cổng nhìn chút xíu đã
phải đi về, bên trong Thanh Hoa tớ còn chưa được vào đó nữa kìa!”
“Ái!” Hứa Tự Tại mặc áo khoác vào, “Đi thôi, Đại tiểu thư, nếu không, tớ sẽ thay đổi ý định đó?”
“Biết bạn là tốt nhất mà!” Huỳnh Hà nhanh chóng đứng dậy đi theo Hứa Tự Tại bước ra ngoài.
Buổi chiều thứ năm, khuôn viên trường Thanh Hoa tương đối an tĩnh, bởi vì
nhiều người còn đang phải nghe giảng ở giảng đường, có rất ít người nhàn nhã giống bọn họ vậy.
Thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn
hai cô sinh viên xinh đẹp này, một giống minh tinh trên TV, một người
khác dáng người cũng xinh đẹp, nhưng càng lộ vẻ ưu nhã nhàn hạ, còn mang theo vài phần lười nhác, lại lộ ra loại khí chất mạnh mẽ không chịu
khuất phục, trên người nữ sinh này có một loại mỹ lệ không sao miêu tả,
so sánh với minh tinh còn hấp dẫn hơn.
“Có người nhìn chúng ta kìa!” Huỳnh Hà sửa sang lại mái tóc, khẽ mỉm cười hướng về người quay đầu nhìn cô.
Hứa Tự Tại kéo chặt khăn quàng cổ, che nửa bên mặt, nói với Huỳnh Hà: “Hôm nay lạnh quá, cậu tốt nhất đội mũ lên đi!”
Huỳnh Hà cầm lấy máy chụp hình chụp liên tục khắp nơi, lại luôn cảm thấy
thiếu một chút gì đó. Sau lại rốt cuộc không nhịn được nói: “Hứa Tự Tại, gọi anh chàng lần trước giúp bạn lắp đặt máy tính Trình Tử Chấp ra đây
đi!”
Hứa Tự Tại nhíu chặt chân mày, “Không mang di động a!”
“Lấy của tớ gọi đi.” Huỳnh Hà tự mình dâng lên chiếc điện thoại mới tinh.
Hứa Tự Tại lắc đầu, “Tớ không có nhớ số của cậu ấy!”
Huỳnh Hà hận không thể lập tức lắp đặt trong não của Hứa Tự Tại một ổ cứng, “Mấy số cũng không nhớ được? Phục bạn ghê!”
Đang lúc Huỳnh Hà tức giận, đột nhiên cảm thấy hai mắt tỏa sáng, “Trình Tử Chấp!” Huỳnh Hà chạy đuổi theo.
Trình Tử Chấp đi vô cùng vội vã, không nghe thấy phía sau có người gọi cậu.
Hứa Tự Tại bị Huỳnh Hà lôi kéo theo, vẫn đi theo Trình Tử Chấp về hướng văn phòng đoàn ủy. Bị lôi kéo không thoải mái, Hứa Tự Tại nói: “Bạn tự đi
trước đi, tớ sẽ tới đó sau!”
Huỳnh Hà mừng rỡ thoải mái, “OK, vậy bạn nhanh đến đó nhé!”
Hứa Tự Tại lắc đầu, đứng nguyên tại chỗ thở dốc, “Cô bạn Huỳnh Hà này, xem ra thật sự đã bị Trình Tử Chấp mê hoặc!”
Lúc cô đang lầm bẩm lầu bầu, thì Ninh Hạo cũng đã tới.
“Tự Tại! Sao cậu lại ở chỗ này?” Ninh Hạo gặp Hứa Tự Tại ở đây có cảm giác thật bất ngờ.
“Nói ra rất dài dòng.” Hứa Tự Tại điều chỉnh tốt tiết tấu hô hấp, “Theo bạn
cùng phòng tới chơi…” Cô chỉ về phía tòa lầu chỗ văn phòng Đoàn ủy, “Cô
ấy đi vào tìm Trình Tử Chấp rồi!”
Ninh Hạo nghe mà không hiểu ra sao, cộng thêm cậu cũng đang kẹt thời gian, nói thẳng: “Cậu đi với tớ trước đã !”
Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại đi thẳng về hướng văn phòng của hội sinh viên.
Trình Tử Chấp tới văn phòng trước, ngừng một chút, thấy Huỳnh Hà vội vã đuổi
theo tới đây, “Trình Tử Chấp, chờ một chút!” Cô ở phía sau la lên.
Trình Tử Chấp nhớ ra, cô là bạn cùng kí túc xá với Hứa Tự Tại, “Gọi tôi?” Cậu hỏi.
Huỳnh Hà chạy thở hồng hộc, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Thầy giáo bên Đoàn ủy đúng lúc gọi Trình Tử Chấp vào, “Cậu đợi tôi trước, tôi hiện tại có việc!” Trình Tử Chấp nói với Huỳnh Hà.
“Ninh Hạo sao còn chưa tới? Có thông báo chưa?” Thầy giáo hỏi.
“Dạ báo rồi!” Có người trả lời.”Thôi được, không đợi nữa!”
“Nếu Ninh Hạo không tới, vậy người chọn sẽ là Trình Tử Chấp rồi, mọi người có ý kiến gì không?” thầy giáo hỏi tiếp.
“Không có!” Một tiếng hợp thanh vang lên.
Khi Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại cùng nhau bước vào phòng, vừa đúng lúc mọi người tan họp đang đi ra.
“Tới hội học sinh phỏng vấn cũng dẫn theo bạn gái, không trách được đã đến trễ!” Một vị đàn anh khối trên trêu ghẹo Ninh Hạo.
Ninh Hạo mỉm cười, ôn hòa, bình tĩnh, không thấy một tia gợn sóng.”Xin lỗi!” Cậu nói.
“Không cần nói với anh, em đi nói với thầy giáo đi!” Vị đàn anh này đánh giá Hứa Tự Tại, “Dường như đã gặp ở đâu đó?”
Hứa Tự Tại nhẹ nhàng rút ra bàn tay bị Ninh Hạo nắm, bị đánh giá cô cảm
thấy không được tự nhiên, Ninh Hạo thế mà lại cố chấp kéo tay cô qua,
nắm chặt. Tựa giống khi còn bé, rất tự nhiên, “Đừng để ý đến anh ấy, bọn tớ là học chung khoa, anh ấy luôn nói giỡn với tớ.” Nói xong, giúp Hứa
Tự Tại sửa sang lại khăn quàng cổ một chút.
“Hứa Tự Tại!” Huỳnh Hà thấy Ninh Hạo nắm tay Hứa Tự Tại đi vào, cũng cảm thấy kinh ngạc.