Cô biết là đã chạy không thoát, chỉ có thể nghe cậu nói.
“Hứa Tự Tại, nghe này! Tớ…người mà tớ yêu…vẫn luôn là cậu!” Cậu nói rất chân thành.
Hứa Tự Tại đã không thể nghe được thêm bất kỳ thanh âm nào khác, cô vùi đầu vào lồng ngực Trình Tử Chấp, “Tớ…Tớ biết rồi!” Những giọt nước mắt hạnh phúc của cô chỉ chực trào ra.
“Tớ cũng yêu cậu!” Cô ghé vào tai cậu thì thầm.
Cậu ôm chặt cô, như thể muốn đem cô hoà tan vào thân thể mình. Cô ấy vừa nói gì? Cậu có nghe lầm không?
“Lặp lại lần nữa!” Cậu nhắm mắt lại, vì sợ mở mắt ra giấc mộng sẽ tan biến.
“Yêu anh!” Cô hôn lên cằm cậu.
Cô cảm giác khóe mắt cậu long lanh nước, “Tử Chấp!” Cô gọi cậu.
“Anh vui quá! Đây là âm thanh mà cả đời này anh cảm thấy tuyệt diệu nhất!
Hứa Tự Tại, liệu em có cười một gã đàn ông mà lại khóc không?” Trình Tử
Chấp ôm cô, đối với cậu mà nói, ôm cô chính là ôm cả thế giới!
Hứa Tự Tại vẫn vùi mặt trước ngực cậu, lắng nghe nhịp đập trái tim cậu!
Từ quen biết đến yêu nhau, bọn họ đã đi qua khoảng thời gian 20 năm dài
đằng đẵng. Trong hai mươi năm đó, cô ngây ngô bài xích, cậu kiên trì chờ đợi! Bọn họ đã phải đi qua rất nhiều con đường quanh co mới nhận ra
nhau. Suốt trên đoạn đường này, đã rèn luyện nghị lực và dũng khí của
cậu, thử thách sự chân thành cùng sự chấp nhất của cậu đối với mối tình
này, đã có đủ kiên trì để bước đến đây thì bất luận kết quả ra sao thì
cậu vẫn là người thắng.
Đi qua suốt hai mươi năm của tuổi thanh
xuân, Trình Tử Chấp cuối cùng cũng đã nhìn thấy được hạnh phúc của mình: Vẫn luôn là em, cô gái mang tên Tự Tại!
Đã là tháng mười, Hương
Sơn phủ đầy lá đỏ nhuộm rực cả một cánh rừng! Trong ngôi biệt thự ở
Hương Sơn có thể ngắm nhìn toàn cảnh khu rừng chói chang sắc đỏ, Hứa Tự
Tại hôm nay không có tiết, buổi chiều cùng Trình Tử chấp bày trò giết
thời gian, cô đánh đàn, cậu ca hát, cậu cười : “Như vậy có phải giống
phu xướng phụ tuỳ lắm không?”
“Nói lung tung!” Hứa Tự Tại vẫn
chăm chú đánh đàn, " Ngày thu " khúc nhạc mà cô yêu thích, vừa hay rất
hợp với phong cảnh và tâm tình lúc này.
Cậu ôm lấy cô từ phía sau, khung cảnh ấm áp lãng mạn này là điều mà trước kia cậu chưa từng dám mơ tới.
“Cho em đứng dậy!” Cậu làm cho cô ngứa ngáy.
“Không!” Cậu hôn môi của cô, nhiệt tình dây dưa không dứt.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn về phía xa, nói: “Trình Tử Chấp, anh có tin tình yêu có thể vĩnh hằng không?”
Cậu bưng cho cô ly trà nóng, lắc đầu : “Mặc xác cái sự vĩnh hằng đó đi! Anh chỉ tin tưởng vào sự chân thành và nghị lực trong tình cảm! Tình yêu
nếu không biết kinh doanh cho tốt thì cho dù hoàn mỹ thế nào đi chăng
nữa cũng chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, sẽ trôi đi theo năm
tháng rồi biến mất không chút dấu vết để lại!”
Cậu ôm cô, vuốt ve gương mặt nhẵn mịn, “Anh sẽ cố hết sức kinh doanh tình yêu của chúng ta cho tốt! Hãy tin anh!” Cậu kiên định, dường như sự kiên định đó lây
sang cả cô, cô gật đầu.
Cô chưa từng nghĩ qua sẽ gặp lại Ninh Hạo như thế này.
Giáo sư đưa cô đi tham gia buổi hội thảo nghiên cứu của Liên hiệp quốc được
tổ chức ở Trung Quốc, giáo sư là người phụ trách chủ yếu của hạng mục
này, cô lại là trợ lý đắc lực của giáo sư. Trước khi đi giáo sư có nói : “Lần hội thảo này sẽ có các chuyên gia của Anh đến tham dự.” Hứa Tự Tại bỗng ngây người, cô lại nghĩ đến nước Anh xa xôi kia. Cô nghĩ đến Ninh
Hạo, cậu học vật lý, hẳn là không có liên quan đến kinh tế và văn hóa.
Toà nhà Trung khoa viện trước giờ chỉ đứng nhìn từ xa, tuy không nguy nga nhưng cũng đủ khiến người ta choáng ngợp.
Hứa Tự Tại theo giáo sư đi vào, cả đoàn chuyên gia đều đến ghi danh tại
quầy đón tiếp. Họ dừng lại chào hỏi những người quen biết.
“Tự Tại!” , Cô nghe trong đám đông có tiếng người gọi tên cô.
“Tự Tại!” , Âm thanh càng lớn hơn, những người xung quanh bất giác đều im lặng.
Cô nghe thấy giọng nói tựa như quen thuộc lại như xa lạ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Hạo lẫn trong đám đông người.
Nhìn nhau, cô không biết nên trả lời thế nào, đôi chân như thể mọc rễ không nhúc nhích được.
Cậu vẫn sạch sẽ, sáng sủa.
Cậu xông lại đứng trước mặt cô, có thể là vì kích động, thân thể khẽ run.
Cậu nắm lấy tay cô, âm thanh nghẹn ngào, “Tự Tại!” Cậu vươn cánh tay ôm cô vào lòng.
Cho dù thân thể đã gần nhau đến vậy, nhưng trong lòng đã là khoảng cách của nhiều năm. Cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Thật không ngờ sẽ gặp cậu ở đây!”
Thật lâu sau cô mới lấy lại được giọng nói của mình.
Ninh Hạo cảm nhận được sự cự tuyệt vô hình của cô: “Trước khi về tớ có gửi email cho cậu, cũng không biết là cậu có nhận được không? Tớ vốn định hôm nay họp xong sẽ đến gặp cậu!” Giọng nói của cậu vẫn trong trẻo dễ nghe như ngày nào.
“À” cô nhẹ giọng đáp lời, nhưng tâm thì đã bay đi rất xa.
Ninh Hạo luống cuống đứng ở trước mặt cô, cảm giác khoảng cách xa như thể
ngăn sông cách núi, phải làm thế nào mới có thể vãn hồi được những điều
tốt đẹp đã từng có? Bây giờ cậu đã có năng lực, nhưng lại không tài nào
biết được vận mệnh đã an bài cơ duyên nào cho cậu?
Kiến trúc cũ
của Tây Đơn phần lớn đã được trùng tu lại, thứ bị dỡ bỏ không chỉ là
gạch ngói, mà còn có cả hồi ức. Họ sánh vai trên đường, cậu tìm nắm lấy
bàn tay cô, giống như ngày bé thường nắm tay cô đi trên đồng cỏ.
Bàn tay cậu vẫn ấm áp, nhưng đối với sự ấm áp này cô đã không còn chút tham luyến nào, bởi vì không thể biết được lúc nào thì sự ấm áp này lại nhạt mất và rời bỏ cô, cuối cùng đến chút dấu vết cũng không thể tìm thấy.
Cậu đưa cô trở về trường học, vẫn là sân trường quen thuộc, nhưng tâm tình
bây giờ đã khác. Khi ấy, khái niệm đối với hạnh phúc và vui vẻ là rất
đơn thuần, cho nên cậu được hưởng thụ tình yêu.
Cậu hôn cô như trước kia, đôi môi ngọt ngào thơm mát của ngày trước bây giờ chỉ còn sự lãnh lẽo đắng chát.
“Tự Tại, chúng ta còn có thể trở về như trước kia không?” Cậu sợ hãi hỏi.
Cô lắc đầu, cô muốn cho cậu một nụ cười tiêu sái, nhưng lại phát hiện dù
cố gắng thế nào cũng không cười nổi, cô nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại muốn trở về?”
Cô đưa lưng về phía cậu, nhẹ nhàng nói: “Tình yêu không chịu nổi sự đợi chờ, cũng không chịu nổi thử thách, nếu đã bỏ lỡ thì
chính là bỏ lỡ cả đời.”
Nghe được lời tuyệt tình của cô, cậu cảm thấy thê lương, nội tâm sợ hãi giằng xé nỗi đau thương, trái tim cũng đau đớn theo .
“Nhưng tớ không muốn bỏ lỡ!” Ninh Hạo thống khổ nhìn cô.
“Nếu quả thật nhớ tớ thì đã không chờ đến tận ngày hôm nay!” Hứa Tự Tại
giọng nhàn nhạt như đang kể lại, dường như những nỗi đau trong quá khứ
chưa từng tồn tại, hoặc là cô đã sớm lãng quên.
“Tớ có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!” Ninh Hạo nhíu chặt đôi mày.
“Tớ hiểu, nên tớ buông tay!”
“Tự Tại!”
“Tạm biệt, Ninh Hạo!” Cô xoay người bước lên lầu, để lại cho cậu một bóng lưng thê mỹ.
Mà cậu thì đứng chôn chân tại chỗ, dường như quên cả thời gian và không gian!
Hội thảo diễn ra một tuần, mỗi ngày đều nhìn thấy Ninh Hạo, mấy ngày này
cậu gần như tiều tuỵ hẳn, ngay cả giáo sư cũng nói, “Cái cậu trong đoàn
chuyên gia của Anh lúc mới đến đâu có gầy như vậy?”
Cô chỉ cười nhẹ: “Có thể là không hợp thuỷ thổ.”
Trình Tử Chấp đến đón cô, thấy cô vẻ mặt trầm ngâm, hỏi: “Gặp phải khó khăn gì sao?”
Cô trầm mặc.
“Nói đi!” Cậu nóng nảy.
“Nói gì?” Cô tựa vào ghế xe, vẻ mặt vẫn trầm ngâm, ánh mắt xa xăm.
“Không muốn nói thì thôi vậy!” Cậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lo lái xe.
Hứa Tự Tại đang nhìn tấm lưng Trình Tử Chấp, có đôi khi cảm thấy thấy chẳng có chút thiên lý, một người sao có thể ngay cả bóng lưng cũng toát lên
được nét cao quý đến vậy? Ông trời có lẽ đã quá thiên vị, đem tất cả may mắn đều cho cậu.
Yêu cậu rất dễ dàng, đồng thời quên đi Ninh Hạo lại quá khó khăn, tương lai còn đoạn đường rất dài phải đi, ai biết
được rồi sẽ gặp lại nhau ở nơi nào.
Sau đợt hội thảo, Ninh Hạo phải theo đoàn trở về Anh.
Trước khi về nước, cậu vốn ôm theo mấy phần may mắn và kỳ vọng, cậu cho rằng
Hứa Tự Tại vẫn ở đó chờ cậu. Nhưng lần này trở về, cậu đã hoàn toàn mất
hết hy vọng. Mặc dù cô vẫn ở đấy, nhưng sẽ không bao giờ chờ cậu nữa.
Mất mát, nản lòng, cậu rốt cuộc đã hiểu ra, vì tương lai mà cậu đã mất đi quá khứ và hiện tại.
Cậu trơ như khúc gỗ giữa dòng người đang chờ đợi ở cửa khẩu.
Trình Tử Chấp xuất hiện khiến Ninh Hạo ngạc nhiên, “Thật trùng hợp!” Cậu nói.
“Tớ vốn ở đây chờ cậu!” Trình Tử Chấp thản nhiên nói.
“Cái năm cậu bỏ đi, tớ đã đưa cô ấy đến đây chờ cậu!”
“Thật ra thì cho dù không có cậu, tớ cũng sẽ mất đi cô ấy.” Cậu sớm đã biết
sẽ có kết quả này, nhưng vẫn cố dối lòng bấy lâu, không muốn tin là kết
thúc lại tàn nhẫn như vậy.
“Cho dù cậu không bỏ đi, thì người
thua cũng chưa chắc sẽ là tớ!” Trình Tử Chấp nhìn về phía đường bay,
“Bởi vì tình yêu tớ dành cho cô ấy chưa bao giờ ít hơn cậu!”
“Chăm sóc tốt cho cô ấy!” Ninh Hạo nói lời cuối cùng rồi xoay người rời đi, có lẽ cậu sẽ không bao giờ trở về nữa.
Sáng sớm, ngọn gió ấm áp lùa qua cửa sổ chui vào phòng, Hứa Tự Tại nghe được tiếng chim hót.
Mở cửa ra đã thấy Trình Tử Chấp đang xách cái lồng chim đứng đó : “Vận
Chấp mới vừa gọi điện thoại, bảo anh phải đem hai con chim hoàng yến này tặng cho em!”
“Tại sao phải cho em?”
“Con bé nói chỉ tín nhiệm em làm chị dâu thôi!”
“Vô vị!” Cô lườm cậu một cái.
Có một hôm, cậu phải dọn nhà, cô giúp cậu thu dọn đồ đạc, khi mở ngăn kéo
cuối cùng của bàn học, cô bị doạ đến nỗi bổ nhào vào lòng cậu, “Có ma!”
Cô kêu to.
Cậu lấy ra một cái mặt nạ da thú trông rất đáng sợ, “Chỉ là cái mặt nạ!” Cậu đeo lên, “Xem xem, rất đẹp trai đó? “
Cô giấu mắt trong lòng cậu, len lén liếc mắt nhìn, liếc thêm cái nữa thì
cảm thấy có chút quen quen? Thì ra là cậu vẫn giữ món quà cô tặng cậu.
Tiếp tục dọn dẹp ngăn kéo cô lại lôi ra được một bức tranh phác hoạ cậu vẽ.
“Anh vẽ em khi nào thế?” Cô hỏi.
“Quên mất! Hình như từ rất lâu rồi.” Thật ra thì khi vẽ bức phác hoạ này cậu
đã yêu cô, “Đừng làm hỏng, đó là mối tình đầu của anh, sau này còn phải
để cho con cháu xem !”
“Xấu quá, vẽ lại tấm khác đẹp hơn đi!” Cô nũng nịu.
“Ừ!” Bây giờ cô nói gì cậu đều đồng ý, chiụ thôi, ai bảo cậu muốn chuẩn bị cầu hôn người ta chứ!
Có một hôm, cậu đạp xe chở cô đi vòng quanh sân trường, cô ở sau xe dựa
vào lưng cậu nói : “Không ngờ anh cũng biết chạy xe đấy!” Cô chọc lét
cậu, “Lúc trước khi em tập chạy xe hình như có ai đó cười nhạo em !”
Cậu nói: “Chẳng phải vì em ngốc sao?”
“Đừng đùa, cẩn thận té!” Cậu la.
Xe dừng lại, cô tiếp tục chọc lét cậu.
“Được rồi, được rồi! Là anh sai!” Cậu quay đầu lại, mỉm cười rồi hôn trộm lên đôi môi cô : “Lúc đó cười em, chẳng phải là muốn em năn nỉ anh chỉ em
tập xe sao?”
“Van xin anh á?” Cô dùng sức đấm vào lưng cậu : “Đừng có mơ!”
Có một hôm, quyết tâm dâng cao, cô ầm ĩ gọi đầu bếp dạy cô làm bánh kem!
Bận rộn hơn nửa ngày, biến nhà bếp thành một mớ hỗn độn, cả người lại dính
đầy bột mì, lúc đi ra, Trình Tử Chấp ôm bụng cười nghiêng ngả, nói: “Hứa Tự Tại, em thật giỏi, sao có thể đem mình làm thành bánh kem đi nướng
thế kia?”
“Haizz!” Cô thở dài.
Cuối cùng đi đến bên Trình
Tử Chấp nhón chân khẽ hôn lên trán cậu, “Đứa trẻ đáng thương, sinh nhật
không có bánh kem ăn, anh còn cười được sao?”
Lại có một hôm, gió chiều nhè nhẹ mơn trớn mặt đất, cô ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, đung đưa đung đưa!
Những khóm hoa hồng nở thật đúng lúc, toả ra hương thơm ngào ngạt, ngất ngây
lòng người, cô nhắm mắt lại cảm giác được cơn buồn ngủ đang tới, phía
sau cô có người nhẹ nhàng gảy dây đàn, giai điệu cùng lời hát quen thuộc của bài " Đồng niên " cất lên.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô thì thầm : “Tử Chấp, chúng ta kết hôn đi!”
Một hôn lễ rình rang long trọng, cậu chờ đã suốt hai mươi năm
Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô đến hiện tại, tình yêu của cậu đã viên mãn!
Vẫn là Tự Tại!
Còn đòi hỏi gì hơn?
THE———-oOo———-END