Nghỉ hè, Hứa Tự Tại đi Thâm Quyến thăm ông bà ngoại. Thuận tiện đi gặp Ninh Hạo luôn, trong
điện thoại đã hứa hẹn trước rồi, nếu cô đến Thâm Quyến cậu sẽ dẫn cô đi
chơi khắp nơi.
Khi Hứa Tự Tại đến Thâm Quyến thì vừa đúng lúc
trời mưa, Ninh Hạo đã cầm cây dù đứng ở sân ga đợi hơn nửa tiếng. Hứa Tự Tại đang kéo lê lết cái va li nặng nề từ trên tàu hỏa bước xuống, ánh
mắt đầu tiên đã nhìn thấy Ninh Hạo.”Trời mưa cậu ngồi ở phòng chờ là
được rồi, xem cậu kìa cả người ướt hết rồi!” Cô trách cứ cậu, Ninh Hạo
cười đón lấy hành lý của cô, nói: “Chuyện nhỏ, sợ cậu không mang dù,
xuống xe bị mắc mưa lại bị cảm mất thôi.” Cậu kéo cô lại đứng dưới cây
dù.
Người ông ngoại phái người tới đón cô cháu gái yêu quý đã
đứng ở cửa phòng chờ, nhìn thấy Hứa Tự Tại cùng Ninh Hạo, vội vàng chạy
tới giúp đỡ cầm đồ, anh tài xế nói chuyện bằng tiếng Mẫn Nam ( tiếng Đài Loan) cực chuẩn, Hứa Tự Tại một chữ cũng nghe không hiểu, hỏi Ninh Hạo
anh ấy đang nói gì? Ninh Hạo ngắt cái mũi của cô, nói: “Anh ấy kêu cậu
mau lên lên xe đi, ông bà ngoại cậu mong ngóng chờ hết nổi rồi!”
Hứa Tự Tại và Ninh Hạo cùng ngồi trên chiếc xe hơi màu đen của ông ngoại,
chỗ ngồi êm ái và điều hòa mát mẻ rốt cục đã khiến cô cảm thấy mỏi mệt,
ngồi một đêm trên xe lửa, cô không chợp mắt nổi dù là một phút.
Ninh Hạo nhìn ra sự mỏi mệt nơi cô, nói: “Cậu nhắm mắt lại nghỉ một lát đi, đợi chút nữa đến tớ sẽ đánh thức cậu!”
Hứa Tự Tại dựa vào vai Ninh Hạo, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, có lẽ là do
dọc đường đi quá mệt mỏi, cô ngủ cũng không yên ổn, luôn mơ thấy ác
mộng. Cô mơ tới Ninh Hạo, Trình Tử Chấp, Quan Mỹ Vân, cây hòe già và cái xích đu trong đại viện, “Đừng đoạt đi chiếc xích đu của tôi mà.” Cô la
hét với Tử Chấp và Quan Mỹ Vân, nghe thấy tiếng la của cô, Trình Tử Chấp lại làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đứng phía sau Quan Mỹ Vân đẩy
xích đu cho cô ấy. Hứa Tự Tại nóng nảy, đẩy mạnh Quan Mỹ Vân ra, rồi
tranh ngồi lên xích đu, kêu Ninh Hạo đẩy cho mình, khi hai người bọn họ
đang chơi đùa vui vẻ, Hứa Tự Tại phát hiện ra người đang đẩy xích đu cho mình bất tri bất giác đã đổi thành Trình Tử Chấp mất rồi, cậu ta nở nụ
cười rất du côn, Ninh Hạo đi đâu rồi? Cô gọi tên Ninh Hạo, lại không có
ai đáp lại, Trình Tử Chấp nói: “Cậu ta đã đi rồi, cậu gọi cũng vô dụng
mà thôi, cậu ta sẽ không trở về nữa đâu!”
Hứa Tự Tại không để ý tới Trình Tử Chấp, tiếp tục gọi, cổ họng cũng khàn đặc, vẫn không nhìn thấy Ninh Hạo đâu.
Nhìn Hứa Tự Tại ngủ thiếp đi, Ninh Hạo nghĩ cô bạn nhất định là quá mệt mỏi, vì để cho cô bạn ngủ thoải mái một chút, cậu muốn đặt cô nằm gối đầu
xuống đùi mình, nhưng vừa chạm vào người Hứa Tự Tại một cái thì cô đã
tỉnh lại, xoa ánh mắt mông lung, cô nói “Ninh Hạo, cậu không bỏ đi đúng
không? Tớ biết mà cậu sẽ không bỏ đi đâu!” Cô ôm cánh tay Ninh Hạo.
“Đi đâu chứ?” Ninh Hạo nhìn vẻ mặt sợ hãi của Hứa Tự Tại, bèn sờ lên trán cô, “Không có phát sốt a! Tại sao?” Cậu dịu dàng hỏi.
Hứa Tự Tại bỗng thanh tỉnh lại, biết mới vừa rồi mình nằm mơ, cô ngại ngần nhìn Ninh Hạo nói, “Tớ chọc cậu chơi thôi!”
Ninh Hạo dùng ngón tay gõ vào cái đầu nhỏ ương bướng của cô nói: “Vẫn có cái tính hay chọc người ta không thay đổi a!”
Hứa Tự Tại đành ôm lấy đầu mình, nói: “Tớ vừa rồi nói mò thôi, đừng gõ đầu
tớ, tớ bị gõ thành ngốc thì làm sao bây giờ?” Ninh Hạo dừng lại, buồn
cười nhìn cô, “Ha ha, dù sao cậu cũng không phải là rất thông minh a!”
Hai người đùa nhau ầm ĩ, rất nhanh đã đến chỗ ở của ông bà ngoại Hứa Tự
Tại. Hứa Tự Tại muốn giữ Ninh Hạo ở nhà ông bà ngoại cô chơi thêm một
lát, nhưng cậu nói mình còn có chuyện, ngày mai lại đến chơi với cô.
Nhìn Ninh Hạo đi xa dần, Hứa Tự Tại đột nhiên nhớ tới mình có đem theo quà
cho cậu, vội vã gọi cậu quay lại. Nhưng Ninh Hạo đã đi mất, Hứa Tự Tại
không khỏi nghĩ đến vừa rồi ở trong mộng Trình Tử Chấp đã nói câu nói
kia “Cậu ta đã đi rồi, cậu gọi cũng vô dụng mà thôi, cậu ta sẽ không trở về nữa đâu!” Cô đột nhiên cảm thấy run rẩy, một luồng khí lạnh như băng truyền khắp toàn thân.
Ở Thâm Quyến một thời gian ngắn, Hứa Tự
Tại trôi qua coi như vui vẻ, có Ninh Hạo đi chơi cùng khắp nơi, có ông
ngoại bà ngoại thường xuyên quan tâm, Hứa Tự Tại thật hi vọng kì nghỉ hè cứ như vậy vĩnh viễn không hết, không có bài tập, không phải đi học,
đây quả là một cuộc sống trong mơ.
Nhưng, ngày tựu trường sắp tới.
Ninh Hạo thấy Hứa Tự Tại dường như có tâm sự, hỏi cô đang phiền não chuyện gì?
Hứa Tự Tại uống từng ngụm Coca, nói: “Tại sao lại phải tựu trường chứ?” Cô
thuận miệng nói một câu lại chọc Ninh Hạo cười không ngớt, cậu gõ đầu cô nói: “Không biết cái này đầu nhỏ này của cậu suốt ngày nghĩ cái gì
không biết nữa?”
“Cái gì cũng nghĩ, chỉ không nghĩ đi học!” Hứa Tự Tại nhe răng, ngửa đầu nhìn Ninh Hạo, mơ hồ nói.
“Bó tay với cậu!” Ninh Hạo xoa cô mại tóc mượt mà của cô, sủng nịch nói: “Mau làm bài tập đi!”
Hứa Tự Tại nhìn thấy đống bài tập toán lý hóa bên cạnh thì không sao vực
dậy nổi tinh thần, cặp mắt to tròn long lanh của cô lóe lên tia sáng,
đột nhiên nói: “Tựu trường sẽ phải phân khối, cậu sẽ học khoa Văn hay Tự nhiên?”
Ninh Hạo không chút nghĩ ngợi nói: “Dĩ nhiên là Tự nhiên rồi, chỉ có người bài vở không tốt mới học khoa Văn.”
Hứa Tự Tại ai thán một tiếng, nhỏ giọng nói thầm : “Tớ có thể chính là người bài vở không tốt đó.”
Ninh Hạo không nghe rõ cô nói gì nên hỏi: “Nói cái gì đó? Sao luôn lẩm bẩm
một mình thế?” Hứa Tự Tại lắc đầu, vẻ mặt mơ màng, “Đâu có!”
“Vậy mau làm bài tập thôi, làm xong chúng ta đi ra ngoại ô chèo thuyền.” Ninh Hạo nói.
Vừa nghe đến chèo thuyền một cái, tinh thần Hứa Tự Tại đang nản vội vực dậy ngay, cô nói: “Đi chèo thuyền trước nha, đi xong về mới làm bài tập
được không ?” Cô làm ra bộ mặt đáng thương nhìn Ninh Hạo.
Ninh Hạo thật sự bó tay với cô, đành phải thỏa hiệp, “Được rồi, vậy chúng ta đi sớm về sớm!”
Thế là hai người dắt tay nhau đi chèo thuyền.
Khai giảng trước một ngày, Hứa Tự Tại mới quay về Bắc Kinh.
Mùa hè này Trình Tử Chấp trải qua không hề vui vẻ! Cả nhà cậu đi đến núi
Trường Bạch chơi, suốt đường đi Vận Chấp đều luôn phát sốt, người làm
anh trai như cậu đây đương nhiên phải nghĩa bất dung từ chăm nom rồi,
hơn nữa con bé em gái quỷ quái Vận Chấp còn thỉnh thoảng hữu ý vô ý nhắc tới tên Hứa Tự Tại nữa, gợi cho Trình Tử Chấp suy nghĩ vẩn vơ: cô đang
làm gì vậy? Nghe nói đi Thâm Quyến, có phải đang đi chơi cùng Ninh Hạo
vui đến quên cả trời đất rồi? Trình Tử Chấp càng nghĩ càng buồn bực,
thật muốn lập tức trở về Bắc Kinh ngay.
May mắn vào đúng lúc ngày nghỉ kết thúc Vận Chấp đã khỏi bệnh, trước khi trở về Bắc Kinh một
ngày, Trình Tử Chấp và mọi người trong nhà đi Thiên Trì.
Mây mù
lượn lờ xung quanh núi Thiên Trì tản ra một bầu không thiêng liêng thần
thánh, trước kia đã nghe mấy người già kể lại rằng, bên trong Thiên Trì
có một con thủy quái, có thể hô phong hoán vũ, Vận Chấp cực kỳ tin phục
kiểu truyện thần thánh này, đến bên cạnh Thiên Trì vội vàng chắp tay
trước ngực, còn lẩm bẩm, “Thủy thần phù hộ cho con thi đậu, môn nào cũng thông qua, phù hộ cho ba mẹ con sức khỏe dồi dào, phù hộ anh trai con
đừng luôn xếp thứ nhất, đừng bắt nạt con…” Trình Tử Chấp nghe bé em gái
nhắc tới mình, cảm thấy rất buồn cười, “Thủy quái không phù hộ nổi em
đâu!” Cậu nói mát.
“Nghe nói rất linh đó! Anh mà không cầu nguyện sẽ hối hận cho coi.” Vận Chấp còn rất mê tín, liếc ông anh một cái,
nói: “Anh không cầu nguyện thì đứng dẹp sang một bên, đừng có mà quấy
rầy em!”
Trình Tử Chấp khoát tay nói: “Thà tin là có còn hơn là
không, anh cũng muốn cầu nguyện!” Nói xong cậu cũng học theo Vận Chấp
cầu nguyện.
Hai vợ chồng nhà họ Trình nhìn thấy hai đứa trẻ đáng
yêu của mình đang cầu nguyện, cứ để mặc cho bọn chung chơi đùa, cũng
không can thiệp vào.
Trên đường trở về, Vận Chấp nhớ tới điều ước nguyện ban nãy, bèn hỏi Trình Tử Chấp vừa nãy đã cầu nguyện điều gì?
Bị đứa em hỏi, Trình Tử Chấp đỏ mặt, nói: “Trẻ con biết gì mà hỏi, dù sao cũng không liên quan đến mày!”
“Không nói thì thôi!” Vận Chấp ngoảnh mặt, “Tưởng em không biết hả.”
“Mày thì biết cái gì?” Trình Tử Chấp hỏi.
“Còn không phải liên quan đến Mỹ Vân?” Vận Chấp bĩu môi, “Em mới không thèm nghe à!”
Trình Tử Chấp lộ ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn Vận Chấp, nói: “Sau này đừng nói lung tung, anh và Mỹ Vân chỉ là bạn học!”
“Mặc kệ hai người!” Vận Chấp cũng không giải thích nổi tại sao mình lại không thích Mỹ Vân.
Nghỉ hè xong khai giảng học được vài bữa, trường học tiến hành phân khoa,
Hứa Tự Tại do dự không biết học Văn hay Toán Lý Hóa. Ninh Hạo lựa chọn
Toán Lý Hóa, cô muốn lựa chọn cùng phương hướng với Ninh Hạo, để sau này có thể học cùng một trường, cùng một khoa với cậu. Thật ra thì thành
tích các môn khoa học tự nhiên của cô cũng không tệ, nếu học cũng ứng
phó được, nhưng cô thích khoa Văn hơn. Hứa Tự Tại cầm một tiền xu tung
lên trên không trung, nó rơi xuống, dù là mặt chính hay ngược, lặp lại
không dưới mười lần, nhưng mỗi lần đều không đúng như cô mong muốn.
Phiền chết mất!
Nghiêm Băng nhìn bộ dạng cô do dự, hỏi: “Cậu rốt cuộc là học khối nào?”
“Văn?” Hứa Tự Tại trưng cầu ý kiến của Nghiêm Băng.
“Không tệ, tớ cũng vậy, cũng muốn chọn khoa Văn, học dễ dàng hơn.” Nghiêm Băng đang điền nguyện vọng trên giấy đăng kí.
Cha mẹ Trình Tử Chấp vẫn hi vọng cậu học khoa tự nhiên, chính cậu cũng rất
thích, cậu liền ghi nguyện vọng trên giấy đăng kí, sau đó suy nghĩ gì
đó, lại đem giấy đăng kí vò nhàu ném đi, lựa chọn khoa Văn.
Trường học công bố danh sách phân khoa, Quan Mỹ Vân cứ ngỡ mình nghe lầm,
Trình Tử Chấp rõ ràng lựa chọn khoa tự nhiên a! Trình Tử Chấp lại cười
nói: “Quên mất nói cho cậu biết, sau đó tớ có thay đổi chủ ý, thấy học
khoa Văn sẽ dễ dàng hơn.” Quan Mỹ Vân thẫn thờ nhìn cậu, không biết nên
nói gì.
Kết quả Trình Tử Chấp và Hứa Tự Tại được phân vào cùng một lớp.
Sự lựa chọn của Trình Tử Chấp khiến cho N bạn học thấy khó hiểu, bởi vì
đối với bọn họ mà nói, Trình Tử Chấp loại học sinh thông minh thành tích giỏi phần lớn sẽ chọn học khoa Tự nhiên. Ba mẹ cậu khi nghe tin cũng
phải ca một bài dài với sự chọn lựa của cậu quý tử nhà họ.”Ôi chao, con
biết, nhưng học khoa Văn cũng có chỗ tốt a! Hơn nữa, con hiện tại đã
không còn nhỏ nữa, rất nhiều chuyện đều có suy nghĩ của riêng mình, ba
mẹ cũng không cần bận tâm quá nhiều về con đâu ạ.” Trình Tử Chấp nói với cha mẹ.
Mẹ Trình nhìn ba Trình một cái, nói: “Nhìn đi, con nó còn chê chúng ta quản nhiều kìa?”
“Thôi đi, việc học tập của con trai từ trước đến giờ đều không cần chúng ta
phải quan tâm, chúng ta cũng bớt quản đi!” Ba Trình kéo bà xã đi ra khỏi phòng con trai.
Ba của Quan Mỹ Vân vì chuyển đổi công tác nên cả nhà cô để chuyển đến vùng phục cận Bệnh viện Nhân Dân, vì thế cũng đã
không thể đi học tan học cùng với hai anh em Trình Tử Chấp nữa, Trình Tử Chấp sau khi lựa chọn học khoa Văn, cơ hội hai người bọn họ gặp được
nhau trong trường cũng ít đi. Nghe nói Trình Tử Chấp hiện tại cũng có
một mỹ nữ ngồi cùng bàn, mặc dù không xinh đẹp bằng mình, nhưng cũng
không thể khinh thường.
Hiện tại, Quan Mỹ Vân và Trình Tử Chấp
không học chung lớp, trong lòng cô không tránh khỏi nghĩ ngợi. Trình Tử
Chấp có thể sẽ không thích mình nữa hay không?
Quan đại mỹ nữ
nhìn xung quanh phòng học lớp 2, hy vọng có thể thấy bóng dáng Trình Tử
Chấp, nhưng không may hôm nay Trình Tử Chấp đi luyện đá bóng. Hứa Tự Tại mới từ phòng giáo vụ trở lại, thấy Quan Mỹ Vân đứng ở cửa, hỏi: “Đến
tìm Trình Tử Chấp à? Có muốn tôi giúp cậu kêu một tiếng không ?”
Quan Mỹ Vân nhìn Hứa Tự Tại một chút, “Cậu ấy dường như không có ở trong
phòng học. Cậu có thể giúp tôi chuyển cái này cho cậu ấy được không?”
Quan Mỹ Vân lấy một cái hộp nhỏ từ trong cặp sách ra, từ chỗ nắp hộp
trong suốt nhìn vào, hẳn là một thanh dao găm Thụy Sĩ. Hứa Tự Tại nói:
“Tôi giúp cậu để vào trong ngăn kéo của cậu ấy.”
Hứa Tự Tại xoay người bước vào trong phòng học, Quan Mỹ Vân liền đuổi theo nói: “Hứa Tự Tại, cám ơn cậu!”
Trình Tử Chấp đi đá bóng về, người đầy mồ hôi, ngay cả trên tóc cũng nhiễu
nước, bạn nữ sinh ngồi cùng bàn vội vàng đưa tới một chiếc khăn lông,
“Cậu lau mồ hôi đi!” Nữ sinh ngượng ngùng nói. Trình Tử Chấp nói cảm ơn
cầm lấy lau tóc.
Mồ hôi còn chưa kịp lau khô, Trình Tử Chấp đột
nhiên dừng lại, cậu thấy trong ngăn kéo có một con dao găm Thụy Sĩ, nhìn khá đẹp.”Ai để trong ngăn bàn tớ?” Cậu đem chiếc hộp cầm trên tay nhìn
cô bạn ngồi cùng bàn.
“Tớ nhìn thấy Hứa Tự Tại để vào ! “
“Hứa Tự Tại? Cô ấy làm sao biết mình đáng sưu tầm dao găm? Sao đột nhiên lại tặng dao găm cho mình? Chẳng lẽ cô ấy cuối cùng… Ha ha, ông trời thật
đúng là chiếu cố mình a!” Trình Tử Chấp nghĩ thầm.
Theo thói quen cậu đưa ánh mắt dõi về hướng Hứa Tự Tại, cô đang ngẩn người nhìn tấm
bảng đen, thật lâu cũng không động đậy, “Cô ấy đang suy nghĩ gì vậy? Có
phải đang suy nghĩ chuyện liên quan đến mình hay không?” Trình Tử Chấp
cười khúc khích.
Trình Tử Chấp viết tờ giấy nhờ bạn cùng bàn
truyền cho Hứa Tự Tại, đơn giản mấy chữ “Cảm ơn cậu đã tặng dao găm! Tôi rất thích!” Hứa Tự Tại nhận được tờ giấy, đọc lướt qua, quay đầu lại
nhìn Trình Tử Chấp, cái tên kia đang nhìn mình cười khúc khích, xem ra
là hiểu lầm rồi, Hứa Tự Tại viết lên trên tờ giấy Trình Tử Chấp đưa:
“Không phải là tôi, là Mỹ Vân tặng !” rồi chuyền lại cho Trình Tử Chấp.
Vẻ mặt rình Tử Chấp lộ rõ sự thất vọng, thấp giọng nói: “Hại người ta mừng hụt một trận.”
Khi tan học, vì muốn cảm ơn Mỹ Vân, Trình Tử Chấp mời cô đi ăn KFC. Hai
người đi tới cổng trường vừa lúc gặp phải Nghiêm Băng và Hứa Tự Tại, bởi vì hôm nay ở trên sân banh Trình Tử Chấp được Nghiêm Băng giúp đỡ mới
miễn được một màn bị chấn thương, cho nên Trình Tử Chấp rất nhiệt tình
kêu Nghiêm Băng và Hứa Tự Tại đi cùng cho vui. Hôm nay Quan Mỹ Vân cũng
vô cùng nhiệt tình, kéo tay Hứa Tự Tại nói: “Cùng đi nhé, có mỗi hai bọn tớ, rất không thú vị a!”
Thịnh tình không thể chối từ, Nghiêm Băng và Hứa Tự Tại đành cùng hai người họ đi đến quán KFC.
Gọi bốn phần combo và hai phần cánh gà, Trình Tử Chấp luôn cảm thấy còn
thiếu chút gì đó, nhìn Hứa Tự Tại mới nhớ tới, cô ấy thích ăn nhất là
kem, cho nên mới gọi thêm kem cho cô.
Trình Tử Chấp cầm ly kem đưa cho Hứa Tự Tại, nói: “Cái này mua cho cậu, đặc biệt phục vụ vì cậu đó!”
Hứa Tự Tại nhìn Trình Tử Chấp, trong mắt lóe ra tia nghi ngờ có, vui mừng
cùng cảm kích cũng có, thì ra là cái tên ác ma Trình Tử Chấp này cũng là người tinh tế! Tia sáng trong mắt Hứa Tự Tại chợt lóe lên rồi biến mất
ngay, mọi người cũng không chú ý tới.
Bốn người vừa ăn vừa nói
chuyện, không khí cũng hòa hợp. Hứa Tự Tại nghĩ, từ khi nào thì bắt đầu, cô đã tháo bỏ sự đề phòng của mình với Trính Tử Chấp rồi nhỉ!