Ninh Hạo trầm mặc là
có nguyên nhân, lần trước khi về Thâm Quyến có một người chú họ nói muốn giúp cậu đi Anh du học. Nhiều năm trước chú họ được sự giúp đỡ của cha
cậu, cả nhà đã di dân Anh quốc, nên không hay biết việc cha Ninh Hạo đã
qua đời, cho đến khi trở về Thâm Quyến lúc mới hay tin, thì ra anh họ đã qua đời, mà trước mắt cuộc sống của Ninh Hạo và mẹ cậu đang gặp nhiều
khó khăn .
“Theo chú đến Anh du học đi, chú có thể chăm sóc hai người!”. Chú họ rất chân thành.
Mẹ Ninh Hạo vui vẻ đồng ý, nhưng Ninh Hạo do dự.
Sau đó chú họ lại hỏi lại mấy lần, mẹ Ninh Hạo thúc giục Ninh Hạo sớm chuẩn bị: “Đi Anh quốc so với trong nước tốt hơn rất nhiều, hơn nữa lại có
chú họ giúp đỡ, sau này con nhất định có thể nở mặt nở mày.”
“Nhưng mà…con… chúng ta bây giờ không phải là đang rất tốt sao?” Ninh Hạo hỏi lại mẹ.
“Tốt ư? Chúng ta bây giờ đang ở tầng lớp thấp nhất của xã hội. Con nhìn mẹ
bây giờ xem, mỗi ngày đều làm việc vất vả như thế mà lại không có bất kỳ bảo đảm gì, ngày tháng sau này chúng ta phải làm sao đây?”
“Sau khi tốt nghiệp con có thể đi làm, đến lúc đó mẹ cũng không cần vất vả như vậy nữa.”
“Con tốt nghiệp? Không có một chỗ dựa vững chắc, ngay cả kiếm một việc làm
tốt cũng đã rất khó khăn!” Mẹ Ninh đã nhìn thấu cái xã hội này.
“Nhưng mà, nhưng mà…” Ninh Hạo vẫn là không muốn đi.
“Nhưng mà cái gì? Không nỡ buông Hứa Tự Tại có phải không?”. Mẹ Ninh cũng biết được ít nhiều về mối quan hệ của con trai bà và Hứa Tự Tại, “Chuyện yêu đương của tuổi trẻ mấy khi có kết quả?”
“Chúng con không giống như vậy!” Ninh Hạo cố gắng bảo vệ tình yêu của mình.
“Hạo, con hãy nghe ta nói”, mẹ Ninh ngồi xuống, “Nếu sau này con không thể
nên người, thì con và Hứa Tự Tại vĩnh viễn sẽ không có kết quả, bởi vì
gia đình bọn họ như vậy sao có thể chấp nhận con, có hiểu không?” Mẹ
Ninh khẩu khí cũng là bất đắc dĩ.
“Mẹ, để con suy nghĩ được không?” Ninh Hạo tự giam mình ở trong phòng.
Ninh Hạo rất ít đứng ngồi không yên như vậy.
Hứa Tự Tại không có ý thức được sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn vô tư ăn kem, ” Vị hương thảo, cậu thử một miếng đi, ngon hơn của cậu đấy!”
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, rất nghiêm túc.” Ninh Hạo trịnh trọng ngồi thẳng người.
“Ừm” Cô ngừng lại.
“Tháng sau tớ và mẹ tớ sẽ đi Anh quốc.” Ninh Hạo là lấy hết dũng khí mới nói ra được.
“Cái gì?” Cô cứ ngỡ mình nghe lầm.
“Bên đó có một người chú họ, sẽ giúp đỡ tớ qua đó học đại học.” Ninh Hạo sợ
mình nếu mình dừng lại sẽ không đủ dũng khí để nói tiếp, thế nên cậu nói không ngừng: “Tớ vốn không muốn đi, nhưng vì tương lai của chúng ta, tớ phải đi! Tớ nhất định sẽ trở lại, chờ khi tốt nghiệp tớ sẽ trở lại tìm
cậu, hi vọng cậu có thể chờ tớ!”
Một ngụm kem từ từ tan trong
miệng, nhưng sao lại là vị mặn, Hứa Tự Tại không biết nên nuốt vào hay
nên phun ra? Cô cúi đầu không nhìn Ninh Hạo, bởi vì sợ nước mắt sẽ trào
ra trước mặt cậu ấy.
Trình Tử Chấp từ chỗ Huỳnh Hà biết được Hứa
Tự Tại không ăn không uống không ngủ đã hai ngày, ở trong túc xá người
nào nói chuyện với cô, cô cũng cười, nhưng vừa cười vừa khóc.
Trình Tử Chấp cơ hồ là bay tới, Huỳnh Hà vừa gác điện thoại chưa đến mười phút đã nghe tiếng gõ cửa của Trình Tử Chấp.
“Sao thế?” Nhìn bộ dạng tiều tuỵ của cô, cậu đau lòng hỏi.
Cô lắc đầu không nói lời nào.
“Cãi nhau với Ninh Hạo sao?” Cậu biết chỉ những chuyện liên quan đến Ninh
Hạo mới khiến cô để tâm, nếu không cho dù là ai đi chăng nữa cũng không
thể khiến cô trở nên như vậy.
“Đừng hỏi có được không?” Nhắc tới Ninh Hạo, nước mắt Hứa Tự Tại liền rơi.
“Ừ, ừ! Không hỏi.” Trình Tử Chấp chỉ có thể đau lòng lau nước mắt cho cô.
Qua hồi lâu, Hứa Tự Tại dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, nói: “Trình Tử Chấp, có phải tớ đã từng hứa khi mùa đông lạnh nhất sẽ mời cậu ăn kem?”
Trình Tử Chấp kinh ngạc nhìn cô.
Hứa Tự Tại mặc xong áo khoác, “Đi, hôm nay chính là ngày mùa đông lạnh nhất rồi!”
Kem là Trình Tử Chấp mời, bởi vì cô căn bản là đã quên mất mang ví tiền.
Ngồi ở xe taxi, cô liên tục kể cậu nghe chuyện khi còn bé, mở miệng ngậm
miệng đều là tên Ninh Hạo, Trình Tử Chấp chỉ lắng nghe, có lẽ đã nói
mệt, cậu vỗ nhẹ lưng dỗ cô ngủ. Xe taxi đã đi hơn phân nửa thành phố Bắc Kinh, Hứa Tự Tại mới tỉnh lại, “Bác tài, chính là trong chỗ này!” Trình Tử Chấp chỉ chỉ vào tấm bảng quảng cáo lớn bên đường
“Tại sao thích ăn kem?” Trình Tử Chấp nhìn Hứa Tự Tại như có điều suy nghĩ.
“Nó ngọt, lạnh, thơm, đơn thuần.” Hứa Tự Tại múc một muỗng đưa lên miệng,
nhưng không cảm nhận được mùi vị gì. “Khi thích một người, tâm trạng sẽ
giống ăn kem, vì anh ta mà ngọt, vì anh ta mà lạnh, vì anh ta mà đơn
thuần, nhưng cũng có đôi khi lại vô vị.”
“Cái vị ngọt lạnh sẽ cho người ta bị nghiện, sau khi ăn nhiều lần, tớ ngộ ra một điều.” Trình Tử Chấp nhàn nhạt nói.
“Nên tránh xa thức ăn dễ gây nghiện.” Hứa Tự Tại rốt cục cũng cảm nhận được kem có một chút vị đắng.
“Nếu cậu đã hiểu điều này, tại sao còn làm khổ bản thân?” Trình Tử Chấp cười với cô.
“Tớ chỉ là một kẻ tầm thường thôi!” Cô cũng cười nhạt.
Đã là tháng ba, mọi người nói mùa xuân mùa là tốt nhất, nhưng Hứa Tự Tại lại cảm thấy mùa xuân se lạnh.
Mở cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bên dưới bóng dáng Ninh Hạo bồi hồi . Gần đây
cậu một mực đợi cô, có lẽ còn có điều gì chưa nói hết? Nhưng nói ra thì
đã sao?
Xoay người trên mặt đã đầy nước mắt. Cô không thể nhìn thấy cậu ta đau lòng!
Sân bay, đã đến nơi này vô số lần, nơi này ghi lại vô số lần bước chân cậu hân hoan, vui sướng và cả bi thương.
Chưa đi Ninh Hạo đã hối hận.
Nhiều ngày qua, cậu đều chờ Hứa Tự Tại, cậu muốn gặp cô, muốn nói cho cô biết nỗi băn khoăn của cậu, cậu nhất định sẽ trở lại, cô phải chờ cậu, bây
giờ ra đi chình là vì tương lai đoàn tụ của hai người.
Trong đám người nhộn nhịp ấy thiếu một người, thiếu người mà cậu mong được gặp nhất.
Ninh Hạo không cam lòng cứ như vậy mà đi, cậu muốn gặp Hứa Tự Tại đến điên cuồng. Bởi vì cậu còn chưa nói hẹn gặp lại với cô!
Đã nửa tháng Hứa Tự Tại không mở điện thoại, muốn tìm cô cũng khó.
“Đi thôi! Con bé có lẽ sẽ không đến đâu!” Mẫu thân vỗ vỗ vai Ninh Hạo.
“Không! Đợi thêm một phút nữa.” Cậu biết cô sẽ đến, cậu biết.
“Đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi!” Mẹ thúc giục.
“Đợi thêm một phút nữa!” Ninh Hạo cố chấp hét lên, cậu chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ như vậy, mẹ cậu ngây ngẩn cả người.
Hứa Tự Tại xa xa nhìn thấy Ninh Hạo hất tay mẹ cậu ra, không chịu rời đi.
Cậu không ngừng nhìn về phía xa, chẳng lẽ là đang đợi cô sao? Cô thà tin rằng cậu đang đợi cô.
“Đi đi! Đi tiễn Ninh Hạo!” Trình Tử Chấp ở sau lưng cô, “Không nên để sau này phải tiếc nuối!”
“Không đi!” Hứa Tự Tại quật cường lắc đầu, “Một câu hẹn gặp lại không thể thay đổi được gì?”
“Cậu chẳng qua là giận cậu ta bỏ lại cậu một mình đi Anh mà thôi, cậu có cảm giác bị bỏ rơi có phải không? Nhưng cậu cũng hiểu cậu ta cũng có nhiều
điều bất đắc dĩ, mà cậu cũng đã tha thứ. Bởi vì ở sâu trong nội tâm cậu
thích cậu ta, yêu cậu ta, cậu rồi cũng sẽ một lòng chờ cậu ta trở lại.
Cậu bây giờ chẳng qua là tự làm khổ mình thôi, đáng sao?”
Hứa Tự
Tại nhìn Trình Tử Chấp từ đầu đến chân, đánh giá nhiều lần, chân mày
chau lại, nói: “Cho tới hôm nay mới phát hiện cậu thông minh đến đáng
sợ! May mà chúng ta là bằng hữu, nếu như là kẻ thù tớ sẽ khó sống lắm
đây!”
“Là khen hay là chê tớ đây?” Trình Tử Chấp lại nở nụ cười.
“Cảm ơn cậu! Tử Chấp!” Hứa Tự Tại nói thật lòng.
“Ừm, nhanh đi tiễn Ninh Hạo! Thời gian không còn nhiều nữa đâu!” Cậu giục cô.
Thấy Hứa Tự Tại, Ninh Hạo không cách nào bình tĩnh, cậu xông đến ôm chặt cô: “Cậu cuối cùng cũng đến!” Cậu hôn lấy trán cô, mắt, mũi, và cuối cùng
nụ hôn rơi trên môi cô.”Chờ tớ!” Cậu thì thầm nói.
Cô lắc đầu, “Không, đừng nên có bất kỳ ước hẹn nào!”
Ninh Hạo sửng người, cậu nhẹ nhàng nói: “Tớ sẽ trở về!”
“Chuyện sau này chưa biết được !” Cô đưa bàn tay đang nắm chặt đặt vào lòng bàn tay cậu, rồi nhẹ nhàng buông ra, một chiếc trâm hoa mai loé sáng trong
lòng bàn tay cậu.
“Hẹn gặp lại, Ninh Hạo!” Cô chỉ có thể hẹn gặp lại! Có lẽ là cô không mong đợi nhất, không có gặp lại!
Trên đường từ sân bay trở về, Trình Tử Chấp chuyên tâm lái xe,
Hứa Tự Tại đột nhiên nhớ tới hỏi: “Cậu cố ý gọi tớ đến có phải không?”
“Không phải, chỉ là muốn gọi cậu cùng đi hóng gió, hôm qua mới vừa mượn được
chiếc Mercedes của Đường Vũ.” Cậu cười : “Thế nào? Ngồi có thoải mái
không?”
“Hóng gió gì chứ? Biết rõ hôm nay tớ có tiết học!” Hứa Tự Tại nói thầm: “Nhất định là có âm mưu từ trước ? Nếu không đã không đi
mượn xe?”
“Con gái chính là thích đoán mò!” Cậu cười.
Ninh Hạo đi rồi, lúc ban cuộc sống Hứa Tự Tại trôi qua trống rỗng nhàm chán, chỉ có học với học.
Liên tục nhận được mail của Ninh Hạo, đều là nói cho cô biết cuộc sống của
cậu ở Anh và cậu nhớ cô như thế nào. Cô chưa bao giờ trả lời, không phải không muốn mà là bởi không biết phải nói gì.
Ninh Hạo sắp xếp xong cuộc sống hằng ngày, email cũng gửi có quy luật, một tuần hai lần, đơn giản là kể về một ít việc vặt.
Ninh Hạo không còn ở đây, bằng hữu bên cạnh chỉ còn lại Trình Tử Chấp. Hai
người thỉnh thoảng cùng nhau đi ăn, nói chuyện phiếm, xem phim, hiệp hội điện ảnh của Đại học Bắc Kinh thỉnh thoảng chiếu miễn phí một số phim
thời thượng, nếu gặp phải bộ nào yêu thích, Trình Tử Chấp liền rủ Hứa Tự Tại cùng đi xem.
Trình Tử Chấp thỉnh thoảng cũng hay nói đùa với Hứa Tự Tại, nhưng luôn rất có chừng mực, tránh để Hứa Tự Tại lại băn khoăn.
Cậu biết, trong lòng cô còn có hình bóng Ninh Hạo, cho nên những ý nghĩ của cậu không thể nào nói ra được.
Cô biết cậu đã có người mình thích, chỉ xem cô như bạn bè tri kỷ giống như Đường Vũ và Dương Tuấn, cho nên yên tâm ở bên cạnh cậu vô tư cười đùa,
giống như khi còn bé ở bên cạnh Ninh Hạo vô lo vô nghĩ.
Ninh Hạo ra đi đã một năm, ngày càng ít liên lạc với Hứa Tự Tại hơn, lý do chính đáng là: Vì bọn họ đều bận rộn.
Khoảng cách vừa phải sẽ khiến cho tình cảm tốt đẹp hơn, nhưng khoảng cách quá xa dễ dàng làm cho người ta quên lãng.
Lễ Giáng Sinh lại đến. Cha mẹ tài trợ Hứa Tự Tại ra nước ngoài du lịch,
nhưng cô lại đem số tiền đó quyên góp cho quỹ Công Trình Hy Vọng, một
mình trốn trong ký túc xá chơi game như trước, Huỳnh Hà không đồng tình: “Super Mario đã chơi nhiều năm như vậy không chán sao?”
“Con người tớ yêu cái cũ !” Hứa Tự Tại vẫn chơi rất hăng hái.
Đã thật lâu không có tin tức Ninh Hạo, thì ra sự nhớ nhung cắn xé tâm can
trải qua thời gian bào mòn cũng có thể trở nên bình thản, nhìn hình thôi cũng không tồi, hết thảy vẫn là dáng vẻ tốt đẹp lúc ban đầu. Hoặc là
ngày nào đó cũng nên đổi một tấm hình khác, có đôi khi không nhìn thấy
được càng có thể kích thích ta tưởng tượng ra những điều tốt đẹp hơn.
Điện thoại reo, Huỳnh Hà liền bắt máy, điện thoại đến túc xá thường là tìm cô nhiều hơn.
“Hứa Tự Tại đang chơi game! Gọi cậu ấy cũng không nhúc nhích.” Huỳnh Hà bộ dáng như đang xem trò vui.
“Điên thoại di động của cậu ấy chỉ dùng làm đồng hồ báo thức thôi, những lúc khác đều không mở.”
“Ừ! Tớ sẽ nói với cậu ấy. Ừ..tạm biệt!”
Huỳnh Hà nghe điện thoại xong, nói với Hứa Tự Tại: “Trình Tử Chấp nói tối nay bọn họ tổ chức tiệc giáng sinh ở biệt thự Hương Sơn của nhà cậu ấy, bảo chúng ta cùng đến tham gia, bảo cậu đừng chơi game nữa lát nữa cậu ấy
tới đón cậu đến đó trước để trang trí bữa tiệc.”
“Sao lại bắt tớ trang trí?” Hứa Tự Tại hỏi.
“Vì cậu nhàn rỗi mà!” Huỳnh Hà cười.
“Cậu chẳng phải cũng nhàn rỗi sao?”
“Lát nữa tớ có hẹn bạn trai đi mua sắm!”
Lúc Hứa Tự Tại xuống lầu, Trình Tử Chấp đã đợi một hồi lâu.
“Thật làm người ta thất vọng, bắt tớ đợi lâu như vậy, cứ tưởng cậu sẽ trang
điểm, thay một bộ đồ thật đẹp chứ!” Trình Tử Chấp đùa với cô.
“Dám hỏi công tử thích nữ tử trang điểm kiểu gì đây? Ta sẽ lập tức đi trang
điểm ngay.” Hứa Tự Tại cười với cậu, hiện lên má lúm đồng tiền đáng yêu.
“Thôi, tớ sợ cậu sẽ trang điểm đến sáng mai mất!” Trình Tử Chấp chỉ cần thấy
cô cười thôi đã cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái.
Khu biệt thự Hương Sơn vừa trang trí xong, trong đại viện gần như đã chia rõ mỗi nhà một căn hộ. Khu nhà của mình, Hứa Tự Tại còn chưa đến qua.
Đã có người tới trước, Đường Vũ dẫn theo một cô gái tên Trần Nhược đang cười
đùa trong vườn, Dương Tuấn ở bên cạnh xem náo nhiệt.
“Ha ha, các cậu đến cũng thật đúng giờ!” Trình Tử Chấp giới thiệu Hứa Tự Tại với Trần Nhược.
“Tớ là bạn gái của Đường Vũ!” Trần Nhược cười, “Cậu chính là Hứa Tự Tại, bạn gái của Trình Tử Chấp phải không?”
“Tớ là Hứa Tự Tại! Nhưng không phải là bạn gái của Trình Tử Chấp!” Cô cười nhã nhặn, tiện thể đính chính.
Trần Nhược nói: “Nhưng bọn họ đều nói…” cô chỉ chỉ chung quanh, mấy cậu con
trai đang cười bọn họ, “…cậu là bạn gái của anh ta!”
“Bọn họ đã quen đùa thế rồi!” Hứa Tự Tại hiểu rất rõ mấy trò đùa dai của bọn họ.
“Uhm!” Trần Nhược gật đầu, “Nhưng bọn họ đều nói cậu rất đẹp!”
“Cảm ơn! Lát nữa tớ sẽ đến cúi đầu cám ơn bọn họ.” Hứa Tự Tại không thể làm gì ngoài cười.
“Náo nhiệt thế!” Vận Chấp vừa tiến vào mọi người đều cảm thấy như trước mắt
bừng sáng lên, tiểu nha đầu ngày nào hay khóc nhè lẽo đẽo theo sau mọi
người bây giờ thật đã thay đổi nhiều lắm, mái tóc ngắn nhuộm một màu đỏ
thời thượng, gọn gàng thanh thoát, khuôn mặt trắng trẻo phảng phất ánh
hồng.
“Trời ạ, Vận Chấp cũng đã về rồi sao!” Dương Tuấn la lên.
“Đúng vậy a, về từ hôm qua, nhưng chưa kịp thích ứng giờ giấc nên bây giờ mới xuất hiện!” Vận Chấp giải thích.
“Hứa tỷ tỷ, em biết chị sẽ đến.” Vận Chấp dành cho Hứa Tự Tại một cái ôm thật chặt.
“Tại sao chúng ta không được? Tiểu nha đầu thật là thiên vị.” Đường Vũ vừa lên tiếng thì gặp ngay cái trừng mắt của Trần Nhược .
“Tốt lắm, moị người cùng đi trang trí bữa tiệc thôi nào!” Trình Tử Chấp ra hiệu.
Bữa tiệc Trang trí rất đơn giản, kéo mấy cái đeo ruy băng, chuẩn bị mấy bó
hoa tươi và quả cầu trang trí, một đại sảnh dạ tiệc liền xuất hiện. Buổi tối, có người sẽ chở đồ ăn và thức uống đến, thế là mọi thứ đều OK.
Trang trí xong mọi thứ, Vận Chấp trò chuyện với Hứa Tự Tại, đưa những tấm hình khi đang du học ở Anh quốc cho cô xem.
Trong album ảnh có tấm Vận Chấp chụp một mình, có tấm chụp cùng bạn học, còn
có những tấm chụp bạn học. Hứa Tự Tại chăm chú xem, đột nhiên dừng lại.
Đó là một tấm mọi người cùng chụp chung, trong tấm ảnh Ninh Hạo đang cười
xán lạn, cô gái bên cạnh cậu là Phương, đang khoác tay trên vai cậu, vẻ
mặt tươi cười hạnh phúc.
“Đây là tấm ảnh chụp lúc tổ chức buổi
họp mặt của du học sinh Trung Quốc, người ở giữa chính là em!” Vận Chấp
nhiệt tình chỉ cho cô xem, nhưng lại phát hiện ra ánh mắt Hứa Tự Tại
đang dừng lại.
“Hứa tỷ tỷ?” Vận Chấp gọi.
Vừa lúc đó Trình Tử Chấp đi vào gọi bọn họ xuống lầu ăn trái cây, “Xem cái gì mà chăm
chú thế?” Cậu cũng nhìn thấy tấm hình kia, Ninh Hạo cùng Phương cậu đều
biết.
Trình Tử Chấp đoạt lấy hình ném trả cho Vận Chấp, “Hình gì
thế này? Chụp cũng chẳng rõ gì cả! Nhanh lên, đi xuống ăn đồ thôi.” Cậu
kéo Hứa Tự Tại xuống lầu.
“Đừng lo lắng, tớ không sao!” Hứa Tự Tại ngạc nhiện vì mình lại có thể cười ra tiếng.
Đêm giáng sinh, mọi người uống sâm banh, khiêu vũ, ca hát, chơi trò chơi,
Hứa Tự Tại luôn cười. Trình Tử Chấp vẫn nhìn cô cười. Không còn cách nào khác, người cố chấp gặp phải người cố chấp hơn.
Chơi mệt mỏi,
Hứa Tự Tại vào trong vườn hóng gió, sân không lớn, nhưng được trang trí
rất đẹp, trong vườn trồng đầy những cây sồi xanh, được cắt tỉa gọn gàng
đẹp đẽ. Nhưng trong góc sân lại có hai cây hòe chẳng lấy làm gì cao quý, làm cho người ta cảm giác không hòa hợp tí nào.
“Duyên phận thật không cách nào cưỡng cầu!” Cô cười mình: “Ninh Hạo, có lẽ ta cũng sẽ thay lòng!”
“Lạnh lắm! Hay là về phòng đi?” Không biết từ lúc nào Trình Tử Chấp cũng theo ra ngoài.
“Không cần đâu, tớ phải về rồi!” Hứa Tự Tại ánh mắt áy náy nhìn Trình Tử Chấp, cậu đang lo lắng nhìn cô. Cô cười cười, “Tớ không sao, thật đấy, chỉ là mệt mỏi, tớ muốn về trường!”
“Tớ đưa cậu về!” Trình Tử Chấp không hỏi gì nữa, chỉ vào nhà lấy chìa khóa xe.