Từ sau sự kiện cắn
người phát sinh, Hứa Tự Tại càng hạ quyết tâm, từ nay về sau nhất định
không tới gần Trình Tử Chấp nửa bước, tốt nhất là đến chết không dính
dáng gì tới nhau. Nhưng sự thật là tàn khốc, quá tàn khốc đi! Cô và
Trình Tử Chấp học chung trường tiểu học, càng khéo hơn là hai người lại
còn học chung lớp.
Cô vốn hi vọng có thể được học chung lớp với
Ninh Hạo, như vậy còn có thể có được một chỗ dựa vững chắc. Thế nhưng
trời không chiều lòng người, Ninh Hạo bị phân tới lớp khác, số mệnh của
cô thật khổ mà, cả cái trường học to lớn như thế, cô chỉ có mỗi Ninh Hạo là bạn, mà kẻ thù thì lại không ít, tất cả trẻ con trong đại viện đều
học cùng một trường tiểu học, đa số bọn chúng đều nghe lời Trình Tử
Chấp, Trình Tử Chấp đã sớm căn dặn bọn chúng không được để yên cho cô và Ninh Hạo, cho nên tụi con nít trong đại viện cứ học xong là đi bắt nạt
bọn cô, đúng là tiếp tay cho giặc mà!
Mỗi lần đi học hay tan học, Hứa Tự Tại và Ninh Hạo đều đi đường vòng, chỉ sợ Trình Tử Chấp và bọn
đàn em của cậu ta chặn đường họ. Mỗi lần Trình Tử Chấp đều đe dọa cô với khí thế hung hãn, mặc dù cho tới giờ chưa chính thức đánh nhau, nhưng
Hứa Tự Tại vẫn cảm thấy sợ hãi!
Hôm nay xếp chỗ ngồi, cô giáo kêu các em học sinh xếp thành một hàng bên ngoài lớp, nam sinh một hàng, nữ sinh một hàng, cô giao lần lượt kêu một nam một nữ vào, ngồi cùng một
bàn, Hứa Tự Tại cắn móng tay, trong đầu tính toán cách để có thể ngồi xa Trình Tử Chấp, cô không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta.
Trình Tử
Chấp nhìn Hứa Tự Tại như con loi choi đứng trong hàng, rất muốn biết
trong đầu con nhóc đó đang có mưu mô gì, lúc này, Quan Mỹ Vân gọi cậu
“Tử Chấp, chúng ta ngồi cùng một bàn được không ?” Trình Tử Chấp ngẩn
người, dường như hiểu được, ban nãy Hứa Tự Tại đứng trong hàng đổi tới
đổi lui, nhất định là không muốn được xếp cùng bàn với cậu.
“Không được, tớ muốn ngồi chung bàn với Hứa Tự Tại!” Trình Tử Chấp cố tình
nói. Hứa Tự Tại nghe thấy, nghiến chặt hàm răng trắng sáng lườm cậu một
cái.
“Tổ tiếp theo, Hứa Tự Tại, Phàn Trác Vân” cô giáo gọi tên.
Phàn Trác Vân cũng ở trong đại viện, bình thường hay chơi với Trình Tử
Chấp, nhưng tên nhóc này rất nhát gan. Nghe thấy cô giáo gọi cậu và Hứa
Tự Tại thì “Oe oe” một tiếng gào khóc lên, cô giáo vội hỏi làm sao vậy,
“Hứa Tự Tại cậu ấy cắn người, em muốn ngồi với bạn Mỹ Vân cơ!” Cậu nhóc
cất giọng còn hôi mùi sữa lên nói.
“Ai muốn ngồi cùng bàn với Hứa Tự Tại?” Cô giáo hỏi, Trình Tử Chấp giơ tay lên thật cao, “Em, em
muốn!” Trình Tử Chấp nhìn vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Hứa Tự Tại,
trong lòng sung sướng vô cùng.
Hứa Tự Tại không hề để ý tới trình Tử Chấp, cô chống đầu suy nghĩ, sao mình lại xui xẻo vậy không biết
nữa, đang yên đang lành bị xếp chung với tên bá vương kia, haizzz, Tự
Tại đáng thương à, sau này mày phải thật cẩn thận ở khắp mọi nơi nha!
Chung bàn có nghĩa là xài chung một cái bàn học, hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, có một số việc khó lòng phòng bị được!
Sáng sớm, mí mắt Hứa Tự Tại nháy liên tục, bà nội nói không có việc gì mà mí mắt cứ nháy lên thì không phải là điềm tốt, Hứa Tự Tại cố nháy mắt vài
lần, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “Thượng đế, Bồ Tát, chư vị thần
tiên phù hộ!”
Nhưng mà niệm cả buổi cũng không nhận được sự che chở phù hộ.
Buổi sáng lúc cô giáo kiểm tra bài tập, Hứa Tự Tại phát hiện cuốn vở bài tập của mình đã không cánh mà bay, hồi sớm còn thấy, sao thoắt một cái là
đã không thấy tăm hơi đâu rồi?
Hứa Tự Tại đổ dồn ánh mắt về cậu
bạn cùng bàn là Trình Tử Chấp kia, không phải là cái tên nhàm chán này
đó chứ, lần trước cậu ta giấu đi cục tẩy của cô làm hại trên vở bài tập
của cô bị vẽ nhiều vết đen, bị cô giáo mắng cho một trận, cô giáo nói
“Hứa Tự Tại em là một cô bé xinh xắn, ngăn nắp mà sao viết chữ lại nhếch nhác quá vậy? Còn không biết dùng cục tẩy để tẩy đi những chữ biết sai
à?”Hứa Tự Tại dù muốn biện bạch cũng chẳng biết nói gì.
Trình Tử
Chấp thấy Hứa Tự Tại đang nhìn ngó cậu, vô lại hỏi: ” Nhìn tôi làm gì?”
Hứa Tự Tại rất ít khi nói chuyện với cái tên khiến cô chán ghét này, vả
lại cô cũng hơi sợ cậu ta, trừ khi không thể làm khác được, “Cậu giấu
cuốn vở bài tập của tôi ở chỗ nào hả?” Hứa Tự Tại hỏi.
“Vở bài
tập gì? Cuốn bọc bìa màu xanh da trời hồi sáng hả?” Trình Tử Chấp trưng
ra cái bản mặt bỗng dưng hiểu ra: “Hồi sáng tôi quá mót, đi vệ sinh lại
không có giấy, nên lấy cái đó xài tạm! Còn dư lại quên cầm về trả lại
cho cậu, đợi lát nữa hết giờ học tôi đi lấy về cho!” Hứa Tự Tại nắm chặt bàn tay, tập hợp sức lực, vung quyền về phía khuôn mặt tuấn tú của
Trình Tử Chấp, Trình Tử Chấp theo bản năng né tránh, tay Hứa Tự Tại đập
xuống cạnh bàn, liền rách một mảng da, máu chảy xuống dọc theo các ngón
tay. Phàn Trác Vân và Quan Mỹ Vân ngồi phía sau lập tức đi méc cô giáo:
“Thưa cô, Hứa Tự Tại đánh bạn, tự làm tay mình bị thương nữa cô!”. Không hổ là đám chân chó của Trình Tử Chấp, đến lúc này còn giậu đổ bìm leo
nữa. Hứa Tự tại cũng lười so đo với hai đứa nó.
Cô giáo đang kiểm tra bài tập được một nửa thì vội vàng dừng lại, đưa Hứa Tự Tại tới
phòng y tế băng bó vết thương, “Sao thế? Sao lại đánh bạn?” Cô giáo vừa
đi vừa hỏi, Hứa Tự Tại vẫn không chịu lên tiếng, chỉ nói do mình không
cẩn thận mà thôi. Cô không muốn để cô giáo biết cô với Trình Tử Chấp có
hiềm khích. Từ đó có thể thấy được tâm tư thâm trầm và sự chững chạc của Hứa Tự Tại đã được manh nha dưỡng thành từ lúc nhỏ.
Lúc về lớp
học, Hứa Tự Tại thấy cuốn vở bài tập của mình còn nguyên vẹn ở trên bàn, Quan Mỹ Vân nhỏ giọng nói: “Tớ cầm vở của cậu, quên trả lại.”. Hứa Tự
Tại cũng không để ý tới cô bạn, Trình Tử Chấp thấy tay Tự Tại được dùng
băng gạc băng lại thì hỏi “Đau lắm đúng không?”.
Nhìn cái bộ dạng vui sướng khi người gặp họa của cậu, Hứa Tự Tại chỉ liếc cậu một cái,
trong lòng thầm nói “Liên quan khỉ gì đến cậu, đừng có mà mèo khóc
chuột!”
Tan học, Trình Tử Chấp nói “Đáng đời chưa, đánh người
không được lại tự đánh vào tay mình, cuốn tôi cầm cặp sách hộ không? Bí
đao lùn.”. Hứa Tự Tại không để ý đến cậu, một tay xách cặp đứng ở cổng
trường đợi Ninh Hạo, Trình Tử Chấp nhìn thấy Ninh Hạo từ xa xa chạy tới, đỡ lấy cặp của Hứa Tự Tại vác lên vai mình, lại nâng tay cô lên lật qua lật lại nhìn mấy lần, rồi hai người họ mới cùng nhau đi về nhà.
Đám trẻ con trong đại viện đi phía sau Trình Tử Chấp, cả đám tụ tập lại đi đường khác về nhà.
Hứa Tự Tại đã mấy lần xin cô giáo đổi chỗ nhưng cô giáo không cho, “ Em với Trình Tử Chấp ngồi cùng bàn rất tốt mà, hai đứa cũng ở chung một đại
viện, quen thuộc lẫn nhau, Trình Tử Chấp học giỏi, lại là lớp trưởng, có thể giúp em tiến bọ trong học tập!”
Hứa Tự Tại thực hết cách!
Sau vài lần xếp lại chỗ ngồi, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của bạn học Trình
Tử Chấp, bọn họ cuối cùng vẫn phải là bạn cùng bàn kiêm “chiến hữu”.
Hứa Tự Tại thấy rằng, càng lớn, bản tính xấu xa của Trình Tử Chấp càng ngày càng biểu hiện rõ ràng, bản lĩnh tác quái và chỉnh người của cậu ta
cũng dần dần được nâng cao.
Hứa Tự Tại không phải là người nhát
gan, nhưng ai cũng có nhược điểm đúng không? Nhược điểm của Hứa Tự tại
chính là sợ con rết, nhìn thấy loại trùng quái gở đó với thân dài nhỏ,
đen thui, nhiều chân kia là Hứa Tự Tại cảm thấy khó chịu.
Giờ
nghỉ giữa tiết, Ninh Hạo đến đưa đồ ăn cho Hứa Tự Tại, Hứa Tự Tại mở cái hộp nhỏ ra, mùi vị thơm ngon, đúng là chocolate nhập khẩu cao cấp. Vào
thời đó, chocolate nhập khẩu của Ý không có bán, chỉ có đám trẻ con ở
trong đại viện mới có may mắn được ăn, một phần là do các lãnh đạo xuất
ngoại xách tay về, một phần là do người thân bạn bè ở nước ngoài gửi về, người thường dù có tiền cũng không mua được mấy thứ này.
Hứa Tự
Tại dùng tay bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nhất thời cảm thấy miệng đầy hương vị, ngọt ngào, trơn tuột, giống như có một dòng suối mát hạnh
phúc thấm vào tận trong lòng, “Mùi vị này quá tuyệt rồi!”. Hứa Tự Tại
đưa ngón tay lên miệng, liếm đi chocolate còn dính trên tay, rồi lại bẻ
một miểng nhỏ nữa đưa tới miệng Ninh Hạo, “Ăn thử xem!”, nói xong, lại
đưa ngón tay lên miệng liếm.
“Chậc chậc, không biết giữ gì vệ
sinh, trên tay dính nước miếng của người khác mà cũng đưa lên miệng liếm được.” Thấy Trình Tử Chấp đứng bên cạnh, còn nói những lời châm chọ
nữa, Hứa Tự Tại và Ninh Hạo đều tức tối nhìn cậu, Ninh Hạo nói: “Có vệ
sinh hay không cậu quản được hả!” Nói xong thì quay qua nói với Hứa Tự
Tại “Sắp vào học rồi, tớ quay về lớp nhé!” Hứa Tự Tại gật đầu.
Hứa Tự Tại luôn thèm để tâm tới Trình Tử Chấp nói gì, làm gì, thậm chí nhìn từ xa thấy cậu ta là cô đã vòng đường khác mà đi, cô không muốn chính
diện giao đấu với cậu ta.
Cô cất nửa hộp chocolate còn lại đặt vào ngăn kéo bàn học, bắt đầu chuẩn bị học.
Cô giáo lên lớp trễ, Hứa Tự Tại đã bắt đầu mở tập ra viết tên đề bài của tiết học tới.
Trình Tử Chấp vốn muốn tìm Hứa Tự Tại nói chuyện, định hỏi cô hồi ra chơi bị
nói là mất vệ sinh thì có giận không? Nhưng thấy Hứa Tự Tại hình như
không thèm để ý tới cậu, nên quay qua nói chuyện với Quan Mỹ Vân.
Hứa Tự Tại không biết bọn họ lải nhải rốt cuộc là nói cái gì? Thấy Trình Từ Chấp cho tay vào ngăn bàn lấy ra một cái lọ đưa cho Quan Mỹ Vân xem,
“Cậu gạt người ta, bên trong không có con rết!” Quan Mỹ Vân nhẹ giọng
nói.
“Thật đó, tớ thực sự đã bắt nguyên một con rết to bỏ vào
trong đó, hay là bị bò đi mất rồi. Lần sau tớ lại bắt một con cho cậu
xem nhé!” Trình Tử Chấp lấy lại cái lọ rồi tiếp tục nói chuyện ồn ào với Quan Mỹ Vân.
Hứa Tự Tại vừa làm bài vừa nhớ lại hương vị
chocolate ngọt ngào, tay không nhịn được thò vào ngăn bàn, cẩn thận mở
cái hộp ra, con rết to đùng đang bò qua bò lại trên thanh chocolate làm
cô sợ hết hồn, cô thét lên một tiếng sợ hãi, ném cả cái hộp chocolate
xuống đất. Hứa Tự Tại đột nhiên thét chói tai làm cho mấy đứa học trò
xung quanh cũng hoảng sợ theo.
“Làm sao vậy, quỷ kêu gì thế hả,
ầm ĩ muốn chết!” Trình Tử Chấp xoa xoa lỗ tai, cậu ngồi gần chỗ Hứa Tự
Tại nhất, nên bị ảnh hưởng mạnh nhất. Tim Hứa Tự Tại đập thình thịch,
mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy, “Khó ưa, ai bỏ rết vào
bàn tôi hả?” Cô lạnh lùng hỏi.
Trình Tử Chấp nở nụ cười, “Không phải chỉ là con rết thôi sao? Có cần phải thét lên thế không hả, tôi thả đó, thì sao?”
Hứa Tự Tại cắn chặt môi, hung hăng trừng mắt với Trình Tử Chấp.
Trình Tử Chấp lần đầu tiên phát hiện Hứa Tự tại có một đôi mắt thật sáng rực, nhất là lúc tức giận ánh mắt cô phát ra những tia sáng màu bạc, cũng
chỉ có lúc tức giận thì đôi mắt này mới nhìn không chớp mắt vào cậu.
Nhưng rất nhanh, ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt ấy nhanh chóng tối đi,
“Cậu là đồ ma quỷ ác độc, thượng đế sẽ trừng phạt cậu cho xem!” Hứa Tự
Tại nhẹ giọng nói, nói xong không thèm nhìn cậu nữa.
Trình Tử
Chấp thà rằng Hứa Tự Tại công kích cậu, cũng không muốn chiến tranh lạnh thế này, cậu không muốn bị cô coi thường. Cậu tóm lấy tóc Hứa Tự Tại,
để cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, “Tôi chính là ma quỷ đó, thì sao? Tôi
chính là muốn bám theo cậu đó, sao nào? Cậu làm gì được hả? Cậu làm gì
được tôi?”
Hứa Tự Tại thủy chung nhắm mắt bơ lác cậu, mặc cho cậu càn quấy! Bởi vì cô biết, nếu đánh giáp lá cà thì cô không thể chiếm
được thế thượng phong, nếu như phớt lờ cậu ta thì không lâu sau, cậu ta
sẽ ngừng công kích thôi.
Thật ra cô không phải không muốn phản kháng, mà là cô không có khả năng, cô phải đợi thời cơ, xoay chuyển tình thế.
Hứa Tự Tại luôn sống qua ngày dưới sự chèn ép của Trình Tử Chấp, cậu ta
nghĩ ra rất nhiều chiêu bát nạt cô, ví như bỏ đầy một hộp bụi phấn vào
hộp bút cô, đem con chim sẻ đã bị vặt trụi lông thả vào ngăn bàn của cô, lúc đứng lên chào cô giáo thì kéo cái ghế của cô ra chỗ khác, làm cô
ngồi hụt,…
Mỗi lần Hứa Tự Tại đều không đặc biệt để tâm, cô không nói lời nào, chỉ hờ hững nhìn cậu, điều này càng kích thích bản tính
thị huyết của cậu, cậu muốn Hứa Tự Tại có chút phản ứng, cậu muốn Hứa Tự Tại phải chú ý tới cậu, cho nên cậu càng bắt nạt cô thậm tệ hơn. Cậu
càng như vậy, Hứa Tự Tại càng trầm mặc, thậm chí có lúc không thèm nhìn
cậu dù chỉ một ánh mắt.
Cuộc chiến tranh lạnh giữa Hứa Tự Tại và Trình Tử Chấp im ắng không khói thuốc súng đã bắt đầu.
Vài năm trôi qua rồi, Hứa Tự Tại đã quen với hoàn cảnh sống trong đại viện, buổi tối mùa hè, cô rất thích ra ngoài dạo chơi, đặc biệt là ngồi một
lúc dưới tán cây hòe già, trên cây vẫn còn cái xích đu cũ kỹ, lúc có làn gió nhẹ thoáng thổi qua, dây xích đu phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hấp dẫn sự chú ý của Tự Tại, cô từ nhỏ đã thích ngồi trên chiếc xích đu, đu mình lên điểm cao nhất, cứ như vậy theo nhịp của xích đu một trước một
sau, có thể khiến cô bỏ lại tất cả những chuyện không vui ở phía sau.
Thế nhưng Trình Tử Chấp đã tướp đoạt lấy loại hạnh phúc này của cô.
Hứa Tự Tại dựa lên cây hòe già, suy nghĩ đến xuất thần, không chú ý tới một người đang đứng phía sau, “Có muốn chơi xích đu không? Tôi đẩy cho cậu
nhé.” Hứa Tự Tại quay lại thì thấy Trình Tử Chấp đang cười như không
cười nhìn cô, xoay người muốn đi, lại bị cậu giữ lại, “Sợ tôi dùng cái
bàn xích đu này mưu sát cậu à?”
Hứa Tự Tại lạnh lùng hừ một
tiếng, vốn không định để ý tới cậu, xa xa thấy Ninh Hạo đi tới, cô gọi
“Ninh Hạo, tớ ở đây này!”. Ninh Hạo nghe thấy liền đi qua, “Tìm cậu nãy
giờ, thì ra là ở đây à! Đi, đi xem phim đi, vừa rồi Vương bí thư tặng tớ hai vé xem “Lôi Vũ”, cậu không phải vẫn luôn muốn xem sao, một lát nữa
là bắt đầu rồi đấy.” Ninh Hạo kéo tay Hứa Tự Tại đi về hướng đến rạp
chiếu bóng.
Trình Tử Chấp đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng bọn
họ, từ nhỏ Ninh Hạo đã thích nắm tay Hứa Tự Tại, bây giờ vẫn vậy. Đột
nhiên Trình Tử Chấp cảm thấy trong lòng chua loét.
Ninh Hạo nhìn
vẻ mặt say mê của Hứa Tự Tại khi xem phim, nhịn không được muốn cười,
khi cô chuyên tâm vào việc gì đó, thìy như một con mèo con ngoan ngoãn,
cực kì đáng yêu. Nếu như có thể ở bên cô mãi mãi thì tốt biết bao! Nhưng mà,… nghĩ tới đây, Ninh Hạo cảm thấy có chútủ rũ, nghe ba mẹ nói, sang
năm ba mẹ sẽ quay về Thâm Quyến làm việc, đến lúc đó cậu sẽ phải rời
khỏi đại viện, đến Thâm Quyến học.
Lớp 6 là năm học đau khổ nhất
của Hứa Tự Tại, bởi vì người bạn duy nhất của cô trong đại viện là Ninh
Hạo đã chuyển đến Thâm Quyến rồi. Trước khi đi, Ninh Hạo đã đập ống heo
nhỏ bé của mình, lấy tiền bên trong mua một món quà tặng cho Hứa Tự Tại, một chiếc kim cài hoa mai rất đẹp, Hứa Tự Tại đeo lên trước ngực đi ra
ga tàu hỏa tiễn Ninh Hạo, sau khi trở về, Hứa Tự Tại gỡ ra cất vào trong ngăn tủ đầu giường, cô muốn cất kỹ tình bạn đẹp đẽ thời thơ ấu giữa cô
và Ninh Hạo, đoạn tình cảm thuần khiết và tốt đẹp nhất này.
Ninh
Hạo đi rồi, Hứa Tự Tại bắt đầu một mình đến trường, tan học, thỉnh
thoảng cũng có mấy bạn trong đại viện đi cùng cô, nhưng đa phần là ai đi đường nấy, lúc đi cùng cũng không trao đổi gì nhiều. Trình Tử Chấp cả
ngày cười cô mắc chứng tự kỉ, cô chỉ thỉnh thoảng nghiêm khắc nhìn cậu
một cái, dùng mắt cảnh cáo cậu im miệng!
Lúc chuyển cấp từ tiểu
học lên trung học, các bạn học đều đã lựa chọn các trường tốt, Trình Tử
Chấp được tuyển thẳng lên trường trung học thuộc đại học R, Hứa Tự Tại
cũng được tuyển thẳng trong phạm vi đó, nhưng cô đã từ chối, cô nói với
cô giáo là muốn tham gia thi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Hứa Tự Tại thở phào nhẹ nhõm.
Kì nghỉ hè đến, đại viện tổ chức cho bọn trẻ đi trại hè, nghĩ tới việc bọn Trình Tử Chấp cũng đi, Hứa Tự Tại cảm thấy thật vô vị, cô mới không
muốn chơi chung với Trình Tử Chấp đâu! Với lại bọn trẻ trong đại viện
thì đã đối địch với cô từ nhỏ, khẳng định là chơi không hợp cạ được.
Buổi tối về đến nhà, bà nội nói với cô, thời gian nghỉ hè bà và ông nội muốn đi điều dưỡng, sợ khoảng thời gian này không có ai chăm sóc cô, vì vậy
đã báo danh cho cô tham gia trại hè rồi, Hứa Tự Tại khóc không ra nước
mắt.
Tuyến xe của trại hè đang đậu ở trước cổng đại viện, đám trẻ con ai cũng vui vẻ bước lên xe, chỉ có Hứa Tự Tại còn đang lề mề ở
dưới, hi vọng huấn luyện viên trại hè đừng có điểm danh, vậy thì cô có
thể không cần phải đi rồi.
Nhưng mắt Trình Tử Chấp lại rất tinh,
nhìn một mắt là thấy Hứa Tự Tại vẫn còn đứng bên ngoài, thì hô to: “Hứa
Tự Tại, mau lên xe, xe chạy bây giờ đấy!”
Hứa Tự Tại trừng cậu
một cái, thầm nghĩ “Không có việc gì thì tự dưng gọi to thế làm gì? Đi
cái trại hè này còn không phải là bị mấy người ngược đãi sao?”
Trên chiếc xe có trên dưới 30 đứa trẻ, Hứa Tự Tại chọn một chỗ ngồi khuất
phía sau mà không ai để ý ngồi xuống, cái trại hè này đã đi rồi, mặc dù
là không muốn cũng phải đi, cho nên vực dậy tinh thần đi nào, nếu Trình
Tử Chấp lại đến kiếm chuyện với mình, hắc hắc, vậy thì cô sẽ không khách khí nữa, dù sao sau trại hè này sẽ mỗi người một ngả rồi, sau này sẽ
không học cùng trường, cũng không sợ nị cậu ta trả thù nữa. Hứa Tự Tại
giống như một kẻ ngốc khát khao một cuộc sống hạnh phúc không có Trình
Tử Chấp ở trường mới.