Ngày thứ tám mất tích
Tôi ướt nhẹp vì trò đụng thuyền, chúng tôi đã có một khoảng thời gian đáng giá hơn năm đô-la bỏ ra bởi hai cô bé xì-tin với làn da rám nắng chẳng thà ngồi xem lướt qua những tạp chí lá cải và hút thuốc lá còn hơn là lùa chúng tôi lên khỏi mặt nước. Vì vậy chúng tôi đã có ba mươi phút vui vẻ trên những con tàu chạy bằng động cơ máy cắt cỏ, đâm va vào nhau và quay vòng vòng điên cuồng, sau đó cũng thấy chán nên chúng tôi tự động lên bờ.
Greta, Jeff và tôi, một nhóm lẻ loi ở một nơi xa lạ. Chỉ trong vòng một ngày, Greta và Jeff đã trở thành những người bạn tốt, đó là cách mà người ta thường làm ở nơi này, một nơi chẳng có việc gì khác nữa để làm. Tôi cho rằng Greta đang nghĩ xem có nên biến Jeff thành một lựa chọn kết bạn thảm hại tiếp theo của mình hay không. Jeff hẳn sẽ thích. Anh ta thích cô ta hơn. Tại thời điểm này và ở đây, cô ta xinh đẹp hơn tôi nhiều. Một vẻ đẹp rẻ tiền. Cô ta mặc áo bơi hai mảnh và chiếc quần soóc jeans, một chiếc áo sơ-mi dự phòng được gài ở túi sau để khoác mỗi khi cô ta muốn vào một cửa hiệu (mua áo phông, đồ khắc gỗ, những viên đá trang trí) hoặc vào nhà hàng (ăn bánh kẹp, đồ nướng, kẹo bơ cứng). Cô ta muốn chúng tôi chụp ảnh trong trang phục của những người miền Tây thời xưa, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra vì rất nhiều lý do, ngoài một sự thật nữa là tôi không muốn lây những con rận của những-kẻ-nhà-quê-thô-thiển-sống-bên-hồ đó.
Rốt cuộc chúng tôi đồng ý sẽ cùng chơi vài lượt trên sân golf giải trí đã bị hư hỏng nặng. Mặt cỏ nhân tạo bị tróc ra từng mảng, đám cá sấu và những chiếc cối xay gió từng chuyển động bằng máy giờ đứng im. Jeff đã làm thay công việc của động cơ, giúp quay chiếc cối xay gió và đóng mở quai hàm của cá sấu. Một vài lỗ golf hoàn toàn không thể chơi được nữa - mặt cỏ cuộn lên như trải thảm, căn nhà nông trại với hang chuột dẫn bóng đã đổ sập xuống. Vì thế chúng tôi chơi lung tung trên các sân khác nhau mà không theo một trật tự nhất định nào cả. Thậm chí chẳng ai thèm ghi lại điểm số.
Điều này hẳn sẽ khiến Amy Ngày Xưa khó chịu vô cùng: một trò chơi hoàn toàn may rủi, lại còn vô nghĩa nữa. Nhưng tôi đang học cách phó mặc cho số phận, và tôi làm khá tốt. Tính vô mục đích mà tôi đạt được đã thành công ngoài mong đợi. Một người mang tính cách nhóm A, một kẻ phất phơ cá tính, thủ lĩnh của một đám trẻ thất tình, chạy nhảy điên cuồng khắp khu vui chơi giải trí vắng vẻ này. Mỗi kẻ trong chúng tôi đều đau khổ vì sự phản bội của người mình yêu thương. Tôi bắt gặp Jeff (người đã bị cắm sừng, đã ly hôn, và việc phân tranh sau ly hôn khá phức tạp) đã chau mày khi đi qua chiếc Máy đo tình cảm: Siết mạnh tay phanh bằng kim loại và quan sát nhiệt độ tăng từ mức "tình một đêm" đến "bạn tâm giao." Sự quy đổi kỳ quặc ấy - một cái siết tay thật mạnh thì tương đương với tình yêu đích thực - gợi tôi nhớ đến Greta tội nghiệp suốt-ngày-bị-đánh-te-tua, người luôn đặt ngón tay cái lên vết bầm trên ngực mình như thể đó là một cái nút mà cô ta có thể nhấn vào vậy.
"Đến lượt chị đấy." Greta nói với tôi. Cô ta đang lau trái bóng vào chiếc quần soóc của mình cho khô - hai lần liền cô ta đều đánh bóng rơi trúng hố nước bẩn.
Tôi vào vị trí, đung đưa người qua lại một hai lần rồi đánh nhẹ trái bóng màu đỏ tươi của mình vào thẳng lỗ tổ chim đang mở. Nó biến mất trong vòng một giây, sau đó lại xuất hiện trên đường trượt và chui vào lỗ. Biến mất, rồi xuất hiện trở lại. Tôi bỗng cảm thấy lo lắng - đến một lúc nào đó mọi thứ rồi sẽ xuất hiện trở lại, kể cả tôi. Tôi thấy lo vì tôi cho rằng các kế hoạch của mình đã thay đổi.
Cho đến giờ, tôi mới chỉ thay đổi kế hoạch có hai lần. Lần đầu tiên là chuyện khẩu súng. Tôi đã định mua một khẩu súng và sau đó, vào buổi sáng mà tôi biến mất ấy, tôi sẽ tự bắn mình. Không bắn vào khu vực nào nguy hiểm cả: chỉ bắn vào bắp chân hoặc cổ tay thôi. Tôi sẽ bỏ lại viên đạn có phần máu và thịt của tôi trên đó. Một cuộc giằng co đã xảy ra! Amy đã bị bắn. Nhưng rồi tôi nhận ra hành động đó có phần quá cường điệu, ngay cả đối với tôi. Vết thương sẽ đau hàng tuần liền, mà tôi thì không thích đau chút nào (cánh tay bị cắt của tôi giờ đã khá hơn, cảm ơn các bạn rất nhiều.) Nhưng tôi vẫn thích ý tưởng về khẩu súng. Nó tạo ra một chi tiết thú vị cho âm mưu của tôi. Không phải Amy bị bắn mà Amy hoảng sợ. Vì vậy mà tôi đã ăn mặc thật đẹp và đến khu trung tâm thương mại đó vào Ngày lễ tình yêu, để người ta sẽ phải ghi nhớ tôi. Tôi đã không kiếm được một khẩu súng, nhưng đó không phải là vấn đề lớn lắm xét trên mức độ tiến triển của những kế hoạch đã thay đổi.
Lần thay đổi còn lại thì quyết liệt hơn. Tôi đã quyết định là mình sẽ không chết.
Tôi có quyết tâm để giết mình, nhưng tôi không thể cam chịu sự bất công. Thật không công bằng khi tôi phải chết. Không phải chết thực sự. Tôi không muốn vậy. Tôi không làm sai bất cứ điều gì cả.
Tuy nhiên, vấn đề hiện giờ là tiền. Thật lố bịch, khi trong tất cả mọi vấn đề thì vấn đề thực sự đối với tôi lại là tiền bạc. Dẫu vậy, tôi chỉ có một khoản tiền hạn chế - tại thời điểm này là 9.132 đô-la. Tôi sẽ cần nhiều hơn thế. Sáng nay tôi đã qua nói chuyện với Dorothy, như mọi khi, tôi cầm theo một chiếc khăn tay để không lưu lại vân tay (tôi nói với bà ấy rằng chiếc khăn là của bà tôi - tôi cố để lại cho bà ấy ấn tượng mập mờ về một sự giàu có đã tiêu tan vì tiêu xài hoang phí, một kiểu rất Blanche DuBois). Tôi tỳ vào bàn làm việc của bà ấy khi nghe bà ấy nói, chi tiết tới mức rườm rà, về một loại thuốc chống đông máu mà bà ấy không thể mua nổi - người phụ nữ này là một bách khoa thư về những loại dược phẩm bị khước từ- và tôi nói, chỉ để kiểm chứng tình hình: "Cháu hiểu ý của bà. Cháu đang không biết mình sẽ kiếm đâu ra tiền để thuê nhà của bà sau một hoặc hai tuần nữa."
Bà ấy chớp mắt nhìn tôi, rồi chớp mắt quay lại màn hình tivi đang phát sóng một chương trình trò chơi truyền hình mà người ta gào thét và khóc lóc rất nhiều. Bà ấy quý tôi như một người bà quý cháu, chắc chắn bà ấy sẽ để tôi tiếp tục ở đây, vô thời hạn: Một nửa số căn nhà bỏ không, có mất gì đâu.
"Vậy thì cháu nên tìm một công việc đi." Dorothy nói mà không rời mắt khỏi chiếc tivi. Một thí sinh đã đưa ra một quyết định sai lầm, giải thưởng bị mất, và hiệu ứng âm thanh uoaaaaa nói thay nỗi đau khổ của cô ta.
"Một công việc như thế nào ạ? Có việc gì mà cháu có thể tìm được ở đây hả bà ?"
"Lau dọn, trông trẻ."
Về cơ bản, đáng lẽ tôi là một bà nội trợ được trả công cơ đấy. Đủ mỉa mai cho một triệu tấm áp-phích Cố lên chưa.
Quả thực, ngay cả ở bang Missouri tầm thường này, tôi chưa bao giờ phải dự trù chi tiêu cả. Tôi không thể ra ngoài và mua một chiếc xe mới chỉ vì tôi muốn vậy, nhưng ngược lại, tôi không phải bận tâm đến những vấn đề thường ngày, như cắt phiếu giảm giá, mua những sản phẩm gốc, hay phải nhớ nằm lòng giá sữa là bao nhiêu. Bố mẹ tôi không bao giờ để ý dạy tôi những điều đó, nên họ đã để mặc tôi chẳng hề được chuẩn bị gì khi bước vào thế giới thực này. Thí dụ như, khi Greta phàn nàn rằng cửa hàng tiện ích ở bến tàu bán gần bốn lít sữa với giá năm đô-la, tôi đã nhăn mặt lại vì đứa nhỏ ở đó luôn bán cho tôi với giá mười đô-la. Tôi đã nghĩ giá đó có vẻ quá đắt, nhưng tôi đã không nghĩ rằng đứa nhỏ mặt đầy mụn đó chỉ nói bừa một con số để xem tôi có mua hay không.
Chính vì vậy tôi phải dự trù chi tiêu, nhưng ngân quỹ của tôi - theo như thông tin trên mạng thì có thể đảm bảo cho tôi sống được trong vòng sáu đến chín tháng - rõ ràng đã hết sạch. Vậy là tôi rỗng túi.
Chơi golf xong - tôi thắng, đương nhiên rồi, tôi biết vì tôi đã nhớ điểm số trong đầu mình - chúng tôi lại một quầy bán bánh mì xúc xích để ăn trưa. Tôi lẻn ra sau góc quầy lần mò vào trong chiếc thắt lưng để tiền có khóa kéo, nằm dưới chiếc áo sơ-mi. Khi tôi nhìn lại phía sau thì thấy Greta đã đi theo tôi, cô ta bắt quả tang ngay trước khi tôi kịp giấu mọi thứ đi.
"Chưa bao giờ nghe nói đến một chiếc ví sao, phú bà?" Cô ta trêu chọc. Đây sẽ còn là một vấn đề dai dẳng - một người chạy trốn cần rất nhiều tiền mặt, nhưng một người chạy trốn theo đúng định nghĩa thì không có chỗ nào để giữ tiền mặt cả. Thật may là Greta đã không nhắc lại vấn đề này - cô ta hiểu cả hai chúng tôi ở đây đều là những nạn nhân. Chúng tôi ngồi dưới nắng, trên một chiếc ghế liền bàn làm bằng kim loại và ăn bánh kẹp xúc xích, loại bánh bao trắng bọc quanh thanh phô-mai hình trụ với nước sốt cay đặc sánh có màu xanh đến mức trông như có độc vậy, nhưng có lẽ đây là thứ tuyệt vời nhất mà tôi từng ăn, và bởi tôi là Amy Đã Chết nên tôi chẳng bận tâm.
"Đoán xem Jeff đã tìm được thứ gì cho tôi trong nhà của anh ấy?" Greta nói. "Một cuốn sách khác của tay tác giả cuốn Biên niên ký về người Sao Hỏa ấy."
"Ray Bradburrow." Jeff nói. Bradbury chứ, tôi nghĩ.
"Phải rồi. Cuốn Điều xấu xa theo cách này mà đến." Greta nói. "Hay lắm." Cô ta nhí nhảnh khi nói câu cuối cùng như thể đó là tất cả những gì cần nói về một cuốn sách vậy: Hay lắm hoặc dở lắm. Tôi thích nó hoặc tôi không thích nó. Chẳng có bình luận gì về cách viết, về chủ đề, về sắc thái, về cấu trúc. Chỉ là hay hoặc dở, cứ như thể đó là một chiếc bánh mì kẹp xúc xích vậy.
"Tôi đã đọc cuốn này khi mới chuyển vào ở đấy." Jeff nói. "Rất hay. Có phần rùng rợn nữa." Anh ta bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn mình và làm bộ với vẻ mặt yêu tinh, tất cả ánh mắt điên dại và chiếc lưỡi dâm dật đó. Anh ta không phải kiểu người tôi thích - râu trên mặt anh ta quá cứng và anh ta làm những việc đáng ngờ với lũ cá - nhưng anh ta khá ưa nhìn. Cuốn hút nữa. Anh ta có đôi mắt ấm áp, không giống như đôi mắt màu xanh lam lạnh giá như băng của Nick. Tôi tự hỏi nếu "tôi" ngủ với anh ta - một cuộc làm tình chậm rãi và dễ chịu, khi cơ thể của anh ta ép sát vào tôi và hơi thở phả bên tai tôi, râu của anh ta chà lên hai má tôi. Đó không phải cách làm tình cô độc của Nick, khi mà cơ thể của chúng tôi hiếm khi hòa hợp với nhau: đúng một góc vuông từ phía sau, và hình chữ L từ phía trước, rồi anh ta gần như ngay lập tức ra khỏi giường, chạy vào buồng tắm, bỏ mặc tôi vẫn co thắt trong đám nhầy nhụa của anh ta.
"Mèo tha mất lưỡi của cô rồi à?" Jeff hỏi. Anh ta không bao giờ gọi tôi bằng tên, như thể ngầm thừa nhận rằng cả hai chúng tôi đều đã nói dối vậy. Anh ta chỉ nói quý cô này hoặc người đẹp hoặc cô. Tôi không biết anh ta sẽ gọi tôi là gì khi ở trên giường. Em yêu, có lẽ thế.
"Chỉ đang nghĩ thôi."
"À, ồ." Anh ta nói và lại mỉm cười.
"Chị đang nghĩ về một anh chàng, tôi biết đấy." Greta nói.
"Có thể."
"Tôi nghĩ chúng ta sẽ tránh xa những gã khốn này một thời gian." Cô ta nói. "Và thẳng tiến về đàn gà của chúng ta." Tối qua sau khi xem Ellen Abbott, tôi đã quá phấn khích muốn quay về nhà, vì thế chúng tôi đã chia nhau sáu lon bia và hình dung về cuộc sống ẩn dật của mình như những cô gái bình thường trong cộng đồng những người đồng tính nữ của mẹ Greta, nuôi gà và phơi đồ trong nắng. Trở thành đối tượng cho sự tán tỉnh thuần khiết và dịu dàng của những phụ nữ lớn tuổi với những đốt ngón tay xương xẩu và những tiếng cười bao dung. Quần áo jeans và vải nhung, những đôi guốc kín mõm, chẳng bao giờ phải bận tâm đến trang điểm, đầu tóc hay làm móng, cỡ ngực hay vòng mông, hay phải giả vờ để là một người vợ biết cảm thông, một người bạn gái biết động viên và yêu thích mọi thứ mà người đàn ông của họ làm.
"Không phải tất cả đàn ông đều là những tên khốn đâu." Jeff nói. Greta liền phát ra một âm thanh vô thưởng vô phạt.
Chúng tôi trở về nhà chân tay rã rời. Tôi cảm thấy mình như thể một quả bóng nước bị bỏ lại ở ngoài nắng. Tất cả những gì tôi muốn làm là ngồi bên dưới chiếc điều hòa cửa sổ đang phù phù thổi ra và phả luồng khí mát dịu vào làn da trong khi tôi xem tivi. Tôi tìm được một kênh truyền hình phát lại, không chiếu gì ngoài những chương trình cũ rích từ những năm 70-80, như Quincy, Con thuyền Tình yêu, Tám là Đủ, nhưng trên hết là Ellen Abbott, chương trình yêu thích mới của tôi!
Không có tin gì mới, không có tin gì mới. Ellen còn chẳng bận tâm suy xét nữa kia, tin tôi đi, cô ấy đang chủ xị cả một đội ngũ những kẻ lạ mặt trong quá khứ của tôi, những kẻ thề rằng bọn họ là bạn tôi và ai cũng có cũng điều thú vị để nói về tôi, kể cả những người chưa bao giờ quý mến tôi nhiều đến thế. Một sự quý mến sau khi đã chết.
Có tiếng gõ cửa, và tôi biết đó sẽ là Greta và Jeff. Tôi tắt tivi. Bọn đang đứng trên thềm cửa nhà tôi, trông vô tư lự.
"Cô đang làm gì vậy?" Jeff hỏi.
"Đọc sách." Tôi nói dối.
Anh ta đặt một bịch sáu lon bia lên quầy bếp của tôi, Greta nhẹ nhàng bước theo sau. "Ồ, vậy mà tôi tưởng chúng tôi đã nghe thấy tiếng tivi cơ đấy."
Ba người quả thực là một đám đông trong căn nhà gỗ bé nhỏ này. Bọn họ đứng chắn trước cửa vào một lát khiến tôi thấy hốt hoảng - tại sao bọn họ lại chắn cửa vào? - và rồi bọn họ tiếp tục di chuyển và lại đứng chắn trước chiếc bàn kê góc bên cạnh giường của tôi. Bên trong chiếc bàn là chiếc thắt lưng tiền, nhét đầy tám nghìn đô-la tiền mặt. Những tờ một trăm, năm mươi và hai mươi đô-la. Chiếc thắt lưng đựng tiền xấu xí khủng khiếp, có màu da và phình lên. Tôi không thể nào mang theo tất cả số tiền của mình cùng một lúc được - tôi để một ít rải rác quanh căn nhà của mình - nhưng tôi cố gắng mang theo nhiều nhất có thể, và những khi đó, tôi luôn phải để ý đến nó như thể một cô gái mang băng vệ sinh loại dày ra bãi biển vậy. Một phần trái thói trong con người tôi lại thích thú khi được tiêu tiền, bởi mỗi lần tôi rút ra một xấp những tờ hai mươi đô-la, thì số tiền phải giấu sẽ bớt đi, mà cũng bớt phải lo lắng bị ăn cắp hay bị mất.
Jeff mở tivi và Ellen Abbott - và cả Amy - xuất hiện rõ nét trên màn hình. Anh ta gật đầu với mình và cười tủm tỉm.
"Muốn xem… Amy?" Greta hỏi.
Tôi không chắc cô ta có dùng dấu phẩy hay không nữa: Muốn xem, Amy? hay Muốn xem Amy?.
"Không. Jeff, sao anh không mang cây đàn ghi-ta của mình sang đây và chúng ta có thể ngồi ngoài hiên sau nhỉ?"
Jeff và Greta nhìn nhau.
"Ồ… nhưng chị đang xem chương trình này mà, phải không?" Greta nói. Cô ta chỉ vào màn hình, đó là tôi và Nick tại một sự kiện gây quỹ từ thiện, tôi trong bộ váy dạ hội, tóc bới phía sau thành búi, và trông tôi khi ấy rất giống với tôi hiện giờ với mái tóc ngắn.
"Nhàm chán lắm." Tôi nói.
"Ồ, tôi không nghĩ nó nhàm chán một chút nào." Greta nói rồi ném phịch người lên giường tôi.
Tôi nghĩ mình đúng là con ngốc khi đã để hai người này vào nhà. Tự cho là mình có thể kiểm soát được bọn họ, bởi bọn họ là những kẻ hoang dã, những con người đã quen tìm kiếm góc nhìn, khai thác điểm yếu, luôn luôn đòi hỏi, trong khi tôi hoàn toàn xa lạ với điều này. Đòi hỏi. Đối với những người luôn giữ hổ báo ở sân sau và tinh tinh trong phòng khách, thì đây hẳn là cảm giác của bọn họ khi con thú cưng đáng yêu của mình xé xác mình ra.
"Hai người biết đấy, nếu hai người không phiền thì… tôi cảm thấy khá khó chịu. Tôi nghĩ là do đi nắng nhiều quá."
Trông bọn họ ngạc nhiên và có phần cảm thấy bị xúc phạm. Bọn họ lúng túng đi ra khỏi căn nhà của tôi, và khi trở ra Jeff mang theo bia của anh ta. Một phút sau, tôi nghe thấy giọng gầm gừ của Ellen Abbott phát ra từ nhà Greta. Những câu hỏi buộc tội. Tại sao... Tại sao không... Anh có thể giải thích như thế nào về...
Tại sao tôi lại để mình thân thiện với bất cứ ai ở đây chứ? Tại sao không giữ mình? Tôi có thể giải thích như thế nào về những hành động của mình nếu tôi bị phát hiện ra đây?
Tôi không thể bị phát hiện được. Nếu tôi bị người ta tìm thấy, tôi sẽ là người phụ nữ bị căm ghét nhất hành tinh này. Từ một nạn nhân đang mang thai, cam chịu, tốt bụng và xinh đẹp của một tên khốn ích kỷ và phản bội, tôi sẽ biến thành một ả đau khổ khốn nạn đã lợi dụng lòng tốt của người dân nước Mỹ. Ellen Abbot sẽ dành hết chương trình này đến chương trình khác để nói về tôi, còn khán giả thì giận dữ gọi đến để trút nỗi căm ghét của họ: "Đây chính là một điển hình nữa về một đứa con gái nhà giàu quen thói được nuông chiều, muốn làm gì thì làm mà không hề nghĩ đến cảm giác của bất cứ ai khác, Ellen ạ. Tôi cho rằng cô ta nên biến đi cho khuất mắt - nên vào tù!" Như vậy đấy, mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy đấy. Tôi vừa đọc được những thông tin trái ngược trên Internet về những hình phạt đối với tội giả chết, đổ tội cho vợ/chồng về cái chết đó, nhưng tôi hiểu công luận sẽ rất nhẫn tâm. Cho dù sau đấy tôi có làm gì đi chăng nữa - mang đồ ăn cho trẻ mồ côi hay chăm sóc người mắc bệnh phong - thì khi tôi chết đi, tôi sẽ được biết đến rằng Người đàn bà đó là Kẻ Đã Giả Chết Rồi Đổ Tội Cho Chồng Cô Ta, nhớ đấy.
Tôi không thể cho phép điều đó xảy ra được.
Vài giờ sau đó, khi tôi vẫn trằn trọc nằm suy nghĩ trong bóng tối thì có tiếng lạch cạch ngoài cửa, rồi tiếng gõ nhè nhẹ, tiếng gõ cửa của Jeff. Tôi cân nhắc, rồi ra mở cửa, chuẩn bị xin lỗi vì sự thô lỗ của mình trước đó. Anh ta đang túm túm bộ râu của mình và nhìn chằm chằm vào chiếc thảm chùi chân ở cửa trước, rồi ngước lên nhìn tôi với đôi mắt màu hổ phách.
"Dorothy nói cô đang tìm việc sao." Anh ta nói.
"Phải. Tôi nghĩ vậy. Tôi đang tìm."
"Tối nay tôi có một việc, sẽ trả cô năm mươi đô-la."
Amy Elliott Dunne sẽ không rời nhà chỉ vì năm mươi đô-la, nhưng Lydia và/hoặc Nancy thì cần việc làm. Tôi buộc phải nhận lời.
"Năm mươi đô-la, và mất vài tiếng thôi." Anh ta nhún vai. "Với tôi không thành vấn đề, chỉ là tôi nghĩ nên thử hỏi xem."
"Việc gì vậy?"
"Bắt cá."
Tôi chắc là Jeff sẽ lái một chiếc xe bán tải, nhưng anh ta dẫn tôi đến bên một chiếc Ford hai khoang, một chiếc xe làm tan nát cõi lòng, một chiếc xe chỉ dành cho kiểu sinh viên mới tốt nghiệp ra trường với những dự định lớn lao và ngân quỹ thì hạn hẹp, không phải một chiếc xe mà một người đàn ông trưởng thành nên cầm lái. Tôi đang mặc bộ đồ bơi liền mảnh bên trong chiếc váy hai dây, như đã được chỉ dẫn ("Đừng mặc bộ đồ hai mảnh nhé, mặc bộ liền ấy, loại mà cô thực sự bơi được khi mặc nó." Jeff ậm ừ nói. Tôi chưa thấy anh ta lảng vảng ở gần bể bơi bao giờ, nhưng anh ta biết rõ những bộ đồ bơi của tôi, một điều khiến tôi vừa thấy hãnh diện, vừa thấy hoang mang.)
Anh ta để cửa sổ xe mở khi chúng tôi đi qua những ngọn đồi cây mọc kín như rừng, bụi đường bám đầy mái tóc ngắn và dày của tôi. Cảm giác giống như trong một video nhạc đồng quê vậy: cô gái trong chiếc váy suông rộng vươn người ra ngoài cửa sổ để đón làn gió nhẹ trong một đêm hè tại một bang ủng hộ Đảng cộng hòa. Tôi có thể nhìn thấy các vì sao. Còn Jeff đang ngâm nga hát gì đó.
Anh ta đỗ xe phía dưới con đường dẫn xuống một nhà hàng được xây trên trụ nổi trên mặt nước, một quán nướng nổi tiếng với những chiếc cốc khổng lồ chứa thứ đồ uống có cồn với cái tên nghe rất kinh dị: Nước ép Cá sấu và Cuộc oanh tạc Miệng cá bass. Tôi biết được điều này là do những chiếc cốc bị ném bỏ, trôi nổi dọc theo ven hồ, đã bị vỡ và có màu neon mang logo của quán: Carl Cá Trê. Carl Cá Trê có một khoảng sàn gỗ phía sau vươn ra ngoài mặt hồ - các thực khách có thể vốc từng vốc thức ăn cho mèo từ chiếc máy xay quay tay rồi ném xuống những cái miệng há to của hàng trăm con cá trê khổng lồ đang chờ phía dưới.
"Chính xác thì chúng ta sẽ làm gì vậy, Jeff?"
"Cô thả lưới, còn tôi làm cá." Anh ta ra khỏi xe, tôi vòng sang đi theo anh ta ra phía đuôi xe chứa đầy những thùng giữ lạnh. "Chúng ta sẽ cho cá vào đây, ướp đá, rồi bán lại."
"Bán lại sao? Ai mua cá đánh cắp chứ?"
Jeff nở nụ cười của một con mèo lười. "Tôi có một nhóm khách quen kiểu như thế."
Và rồi tôi nhận ra: Anh ta hoàn toàn không phải một kẻ yêu cuộc sống ngoài trời kiểu Adams Gấu xám, thích chơi ghi-ta và sự yên bình. Anh ta chỉ là một tên trộm lỗ mãng muốn tin rằng mình là kiểu người phức tạp hơn thế.
Anh ta lôi ra một chiếc lưới, một hộp thức ăn mèo Nine Lives, và một chiếc xô nhựa lem nhem.
Tôi hoàn toàn không có ý định sẽ tham gia vào phi vụ mua bán cá bất hợp pháp này, nhưng "tôi" lại khá hứng thú. Bao nhiêu phụ nữ có thể nói rằng họ đã tham gia vào một nhóm buôn lậu cá chứ? "Tôi" thật gan dạ. Kể từ khi tôi chết, đến giờ tôi mới lại gan dạ như vậy. Tất cả những gì tôi không thích hoặc sợ, tất cả những giới hạn mà tôi đặt ra đã biến mất. Hầu như việc gì "tôi" cũng có thể làm được. Một hồn ma có được quyền tự do như thế đấy.
Chúng tôi đi bộ xuống dốc đồi, luồn qua phía dưới khoang sàn gỗ của Carl Cá Trê, rồi đi lên cầu tàu, nó dập dềnh theo từng đợt sóng nước do có một chiếc xuồng máy đi qua, mang dòng chữ Jimmy Buffet và phát ra tiếng động cơ chói tai.
Jeff đưa cho tôi một chiếc lưới. "Chúng ta phải làm việc này thật nhanh - cô chỉ cần nhảy xuống nước, giăng lưới ra, rồi lật nghiêng nó đưa cho tôi. Nhưng sẽ nặng lắm đấy, và cá sẽ vùng vẫy, nên chuẩn bị tinh thần trước nhé. Đừng có la hét hay làm gì khác đấy."
"Tôi sẽ không la hét. Nhưng tôi không xuống nước đâu. Tôi có thể làm việc này từ trên khoang sàn gỗ kia."
"Ít nhất thì cô cũng nên cởi váy ra chứ, nếu không cô sẽ làm bẩn nó đấy."
"Tôi ổn mà."
Trông anh ta có vẻ khó chịu một lát - anh ta là chủ, tôi chỉ là người làm công, và cho đến giờ tôi vẫn chưa nghe lời anh ta - nhưng rồi anh ta nhũn nhặn quay đi, cởi áo sơ-mi ra và đưa cho tôi chiếc hộp đựng thức ăn mèo mà không đối diện hẳn với tôi, như thể anh ta thấy ngượng vậy. Tôi nghiêng chiếc hộp với phần cửa miệng hẹp của nó lên mặt nước, và ngay lập tức, hàng trăm cái lưng uốn mình bóng loáng cuộn đổ về phía tôi, trông như thể một đàn rắn. Những cái đuôi quẫy đập mặt nước một cách dữ dội, và những cái miệng há ngoác ngay bên dưới tôi. Đàn cá chen nhau để đớp lấy những hạt thức ăn và, như thể những con thú được huấn luyện, ngước về phía tôi chờ đợi để được ăn thêm.
Tôi thả lưới ngay giữa đàn cá và ngồi thụp xuống cầu tàu để dùng lực đòn bẩy kéo mẻ lưới lên. Khi tôi giật mạnh, chiếc lưới đầy một nửa tá những con cá trê có râu dài, trơn tuột, tất cả đều đang hoảng loạn cố vùng vẫy quay trở lại hồ, những cái miệng ngáp ngáp qua những mắt lưới bằng nylon, sức kéo của chúng làm cho tấm lưới đảo qua đảo lại.
"Kéo lên, kéo nó lên, cô gái!"
Tôi tỳ một đầu gối xuống dưới quai lưới và để nó treo lủng lẳng ở đó. Jeff với vào trong lưới, dùng cả hai tay tóm lấy một con cá, mỗi bên anh ta đã đeo một chiếc găng không ngón bằng vải bông xù để cầm được chắc hơn. Anh ta vuốt hai tay xuống phía đuôi, rồi quăng con cá lên như một chiếc dùi cui, đập mạnh đầu nó vào thành cầu tàu. Máu bắn tóe ra. Một miếng da cá vắt ngang chân tôi, một miếng thịt rắn chắc văng vào tóc tôi. Jeff ném con cá vào trong chiếc xô rồi tóm lấy một con khác với sự nhịp nhàng như một dây chuyền lắp ráp.
Chúng tôi lầm rầm và hổn hển làm việc trong chừng nửa giờ, bốn mẻ lưới đầy ắp, cho tới khi hai cánh tay tôi rã rời và những chiếc thùng lạnh đã đầy ắp. Jeff lấy ra một chiếc xô để không và múc đầy nước hồ, dội vào đống ruột cá bẩn thỉu cho trôi xuống hồ. Lũ cá trê ngấu nghiến đớp lấy đám ruột cá của đồng loại đã bị giết. Cầu tàu giờ đã sạch sẽ. Anh ta đổ một xô nước cuối cùng vào đôi chân đầy máu của chúng tôi.
"Tại sao anh phải đập đầu chúng?" Tôi hỏi.
"Không chịu nổi khi nhìn thứ gì đó phải đau đớn." Anh ta nói. "Nhúng mình một lúc chứ?"
"Tôi ổn mà." Tôi nói.
"Không phải trong xe của tôi, cô không ổn chút nào - lại đây, nhanh thôi, cô dính nhiều vết bẩn hơn cô tưởng đấy."
Chúng tôi rời khỏi cầu tàu và chạy tới bãi đá gần đó. Trong khi tôi chỉ lội xuống tầm nước ngang mắt cá chân, Jeff sải chân chạy làm nước văng tung tóe rồi lao mình về phía trước, hai cánh tay đập loạn xạ. Ngay khi anh ta bơi ra đủ xa, tôi tháo móc khóa chiếc thắt lưng tiền và cuộn nó trong chiếc váy, đặt nó trên mép nước và chiếc kính của tôi đặt lên trên cùng. Tôi thấp dần người ở dưới nước cho tới khi cảm nhận được luồng nước ấm áp táp vào đùi, vào bụng, vào cổ, rồi tôi nín thở lặn xuống.
Tôi bơi nhanh ra xa, và ở dưới nước lâu hơn tôi dự định, để gợi mình nhớ về cảm giác chết đuối như thế nào - tôi biết mình có thể làm được nếu tôi phải làm - và khi tôi ngoi lên để thở đúng một nhịp, tôi thấy Jeff đang bơi sải rất nhanh vào bờ. Như một con cá heo, tôi phải bơi thật nhanh trở lại chỗ chiếc thắt lưng tiền và vừa kịp nhoài người lên bãi đá trước anh ta.