Cô Gái Mất Tích

Chương 2: Chương 2: Amy Elliott




Tháng 1 năm 2005

- Nhật ký -

Ô la la! Khi viết những dòng này, tôi đang ngoác miệng cười như thể một đứa trẻ mồ côi vừa mới được nhận nuôi vậy. Tôi cảm thấy ngượng ngùng trước niềm vui sướng của chính mình, giống như một cô nàng xì-tin với mái tóc đuôi ngựa trong tập truyện tranh đang buôn chuyện qua điện thoại rằng: Mình đã gặp một anh chàng đấy!

Nhưng thực là vậy. Một sự thực đúng nghĩa và hiển nhiên. Tôi đã gặp một anh chàng, một anh chàng rất tuyệt vời, vô cùng đẹp trai, vui tính và dễ thương đến chết đi được.Thử hình dung tới con cái mình sau này mà xem, thật đáng để nghĩ đến (thôi, thôi nào, mình không nghĩ xa đến thế chứ, làm sao có chuyện con cái ở đây được!) Nhưng không thể đừng được.Năm mới đã sang rồi nhưng vẫn còn dư âm của không khí đầu năm.Trời mùa đông: nhập nhoạng tối và lạnh tê cóng.

Carmen, một cô bạn mới - mới biết sơ sơ, mới thân sơ sơ, một kiểu bạn bè mà ta không thể hủy lời hẹn - đã rủ tôi cùng cô ấy tới Brooklyn tham dự một trong những buổi tiệc của cánh nhà báo. Giờ thì, tôi thấy thích chúng, tôi thích các nhà báo, tôi vốn là con của các nhà báo, mà bản thân cũng là một nhà báo nữa. Tôi muốn viết đi viết lại mãi từ này - NHÀ BÁO - bất cứ khi nào phải điền vào một tờ khai, một bảng câu hỏi hay giấy tờ yêu cầu thông tin về nghề nghiệp. Được rồi, tôi chỉ là người viết ra những tình huống trắc nghiệm về tính cách mà thôi. Tôi không viết bài về những Sự Kiện Lớn diễn ra trong ngày thì có sao nào. Nhưng tôi nghĩ, công bằng mà nói tôi vẫn là một nhà báo. Tôi viết nhật ký là để mài giũa kỹ năng, để góp nhặt những chi tiết và mọi quan sát của mình. (một nụ cười ngoác miệng của một đứa trẻ mồ côi vừa mới được nhận nuôi, ý tôi là điều đó cũng chẳng lấy gì làm tệ cho lắm, nhỉ).Nhưng thẳng thắn mà nói, ít nhất những câu hỏi tình huống của tôi cũng giúp cho bản thân trưởng thành hơn. Phải vậy không?

Tại một bữa tiệc mà xung quanh bạn đều là những nhà báo vô cùng tài năng, là người chắp bút cho những tờ báo và tạp chí danh tiếng và uy tín.

Bạn chỉ là người viết những câu hỏi tình huống trắc nghiệm cho báo lá cải dành cho phụ nữ. Khi có ai đó hỏi thăm bạn làm nghề gì, thì bạn sẽ:

A. Ngượng ngùng và trả lời: "Tôi chỉ viết những tình huống trắc nghiệm về tính cách thôi, một công việc vớ vẩn ấy mà!"

B. Chủ động khiêu khích: "Hiện giờ thì tôi viết báo, nhưng tôi đang cân nhắc một công việc gì đó thách thức hơn và đáng làm hơn - tại sao lại không nhỉ, còn anh làm nghề gì vậy?"

C. Tự hào về khả năng của mình: "Tôi viết những tình huống trắc nghiệm về tính cách dựa trên kiến thức thu nhận được với tấm bằng thạc sĩ về tâm lý học của mình - à, có một điều thú vị nữa, tôi chính là nguồn cảm hứng cho một bộ sách trẻ em rất được yêu thích đấy, Amy tuyệt vời, anh chắc hẳn biết bộ sách đó chứ? Yeah, ngán ngẩm chưa, kẻ hợm hĩnh!

Câu trả lời: C, chắc chắn là C.

Dù sao đi nữa thì bữa tiệc cũng đã rơi vào một tình huống khó xử bởi một người bạn thân của Carmen, một tay bút chuyên viết về phim ảnh cho một tạp chí điện ảnh, mà theo Carmen là một người rất vui tính. Tôi thấy hơi lo lắng vì cô ấy muốn dàn dựng để chúng tôi gặp nhau: Tôi không thích giả vờ. Tôi phải rơi vào bẫy tình, vờ như không biết gì, giống một kẻ cuồng si vì yêu. Nhưng dẫu vậy tôi vẫn thấy bồn chồn. Tôi có cảm giác mình đang cố tỏ vẻ duyên dáng, rồi nhận ra rõ ràng là tôi đang cố tỏ ra mình thật duyên dáng, thậm chí sau đó tôi còn cố trở nên duyên dáng hơn nữa bằng cách bôi trát cho cái vẻ duyên dáng giả tạo của mình. Thế là, về cơ bản, tôi trở thành một Liza Minnelli: Em đang khiêu vũ trong bộ đồ bó sát đính hạt lấp lánh, van nài để nhận được tình yêu của anh. Chiếc mũ quả dưa, điệu nhảy jazz và những nụ cười rạng rỡ.

Mà không, tôi chợt nhận ra, Carmen đã thổ lộ về anh bạn của cô ấy: Cô ấy thích anh ta. Tốt thôi.

Chúng tôi leo ba đoạn cầu thang rồi bước vào một không gian ấm áp hơi người và sặc mùi báo chí: rất nhiều cặp kính gọng đen, những mái tóc bù xù, áo sơ-mi giả cổ Đức và áo cổ lọ, những chiếc áo va-rơi bằng len màu đen ngổn ngang trên ghế bành, lòa xòa cả xuống sàn,bức áp-phích bằng tiếng Đức của bộ phim Tẩu thoát nhanh (Ihre Chance war gleich Null!) phủ kín cả một bức tường đã rạn màu sơn. Tiếng hát của Franz Ferdinand đang vang lên với nhạc phẩm "Take me out"

Một nhóm người đang vây quanh chiếc bàn cờ nơi tất cả rượu đã được bày sẵn và rượu lại được rót đầy mỗi khi ly của họ chỉ vơi đi vài nhấp. Ai nấy đều nhận thấy rượu không còn nhiều nữa. Tôi lăn người vào trong rồi đặt chiếc cốc nhựa của mình lên giữa bàn như thể một nghệ sỹ hát rong xin tiền, lấy đá viên và xin chút vodka từ một anh chàng có gương mặt dễ thương đang mặc chiếc áo phông in dòng chữ "Những kẻ xâm chiếm vũ trụ."

Chai rượu táo xanh trông chết người kia, thứ đồ uống lạ thường của chủ nhà, sẽ sớm là mục tiêu của chúng tôi nếu không có ai đó ra ngoài mua ngay một chầu rượu khác, và có vẻ như sẽ chẳng có ai cả, vì mọi người đều cho rằng họ đã mua rồi. Đó là một bữa tiệc tháng giêng, lẽ dĩ nhiên là mọi người vẫn còn ngất ngây và say sưa, lười biếng và đồng thời bị kích động nữa. Một bữa tiệc mà mọi người đều uống quá nhiều và gây chiến với nhau bằng những ngôn từ sắc sảo, nhả khói thuốc qua cửa sổ đang mở ngay cả khi chủ nhà đã đề nghị họ ra ngoài hút thuốc. Chúng tôi nói chuyện với nhau ở hàng ngàn bữa tiệc năm mới như vậy rồi, chẳng còn gì để nói với nhau nữa cả, chúng tôi đều ngán ngẩm như nhau, nhưng lại không muốn về nhà trong cái lạnh giá này của tháng giêng, xương cốt của chúng tôi vẫn còn rã rời vì leo bộ những bậc thang ở ga tàu điện ngầm.

Tôi đã để tuột mất Carmen vào tay anh chàng bảnh chọe chủ bữa tiệc - bọn họ đang có cuộc trao đổi khá căng thẳng trong một góc bếp, cả hai đều chụm vai lại, mặt đối mặt theo hình một trái tim. Tốt thôi. Tôi nghĩ mình nên làm gì đó ngoài việc cứ đứng ở giữa phòng, mỉm cười như một đứa trẻ con mới nhập hội trong phòng ăn. Nhưng phần lớn đồ ăn đã hết. Chỉ còn vài mẩu vụn khoai tây chiên còn sót lại dưới đáy một chiếc bát lớn mang nhãn hiệu Tupperware. Khay thức ăn trên bàn cà phê đầy ắp cà rốt tía và cọng cần tây vẫn chưa ai động đến, cùng với những mẩu đầu lọc thuốc lá trông như thể những cọng rau trang trí. Tôi đang mải mê với suy nghĩ của mình, một thứ suy nghĩ bốc đồng: Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngay bây giờ tôi nhảy xuống từ ban công nhà hát nhỉ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm tình bằng miệng với người đàn ông vô gia cư ngồi đối diện với tôi trên tàu điện ngầm đó? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi ngồi ngay xuống sàn nhà giữa bữa tiệc này rồi ăn ngấu nghiến mọi thứ, kể cả những đầu lọc thuốc lá kia?

"Làm ơn đừng có ăn bất cứ thứ gì ở đó nhé." Anh ta lên tiếng. Chính là anh ta (bùm, bùm, bùmmm), nhưng tôi vẫn chưa biết đó chính là anh ta (bùm, bùm, bùmmm). Tôi chỉ biết đó là anh chàng sẽ nói chuyện với tôi. Một anh chàng mang vẻ tự mãn hệt như chiếc áo phông với dòng chữ châm biếm, nhưng xem ra lại có vẻ phù hợp với anh ta. Anh ta là loại đàn ông thể hiện cái tôi như thể mình đã làm tình với rất nhiều người, một gã hám gái, và thực sự sẽ biết cách làm tình với tôi. Tôi mong muốn có kẻ nào đó biết làm tình với mình lắm chứ! Những cuộc hẹn hò của tôi dường như chỉ quay vòng trong ba loại đàn ông: loại giống như Ivy Leaguers, tự cho mình là nhân vật chính trong tiểu thuyết của Fitzgerald, những kẻ mồm mép tép nhảy ở phố Wall lúc nào cũng thấy tiền trong mắt, trong tai, trong mồm miệng bọn họ, và những gã khôn lanh, nhạy cảm, những kẻ luôn ý thức rằng mọi thứ trên đời chỉ là trò vui. Loại bạn tình như trong tiểu thuyết của Fitzgerald thường chẳng mấy khêu gợi khi ở trên giường, mà chỉ ồn ào và uốn éo rồi kết thúc chóng vánh. Loại luôn nghĩ đến tiền thì trở nên cuồng bạo và yếu đuối. Loại khôn lanh thì chỉ làm tình như thể bọn họ đang soạn một bản math rock: tay này thì gảy đàn chỗ này, ngón tay kia lại chơi một đoạn bass… Nghe có vẻ như tôi là một thứ đàn bà dâm đãng ấy nhỉ, phải không? Hãy tạm dừng để tôi đếm xem bao nhiêu nào… mười một. Không tệ lắm. Lúc nào tôi cũng nghĩ mười hai là con số ổn định nhất, một con số thỏa đáng để là điểm dừng.

"Nghiêm túc đấy." Số 12 nói tiếp. (Ha!) "Hãy tránh xa khay thức ăn đó. James có đến ba loại thực phẩm trong tủ lạnh của cậu ấy. Tôi có thể lấy cho cô một trái ô-liu với mù-tạc. Nhưng chỉ một trái thôi nhé."

Nhưng chỉ một trái thôi nhé. Một câu nói không chỉ có phần buồn cười, mà còn tạo cảm giác đằng sau nó là một lời trêu đùa, một kiểu đùa mà còn buồn cười hơn nếu bâng quơ lặp lại. Tôi nghĩ: Một năm nữa, chúng ta sẽ dạo bước trên cầu Brooklyn dưới ánh hoàng hôn và một trong hai ta sẽ thầm thì rằng: "Chỉ một trái ô-liu thôi nhé" và cả hai phá lên cười. (Rồi tôi thức tỉnh chính mình. Tệ thật. Nếu anh ta mà biết mình chưa gì đã nghĩ đến một năm nữa rồi thì chắc chắn anh ta sẽ chạy biến và mình chỉ còn biết đứng cổ vũ mà thôi.)

Tôi thừa nhận tôi mỉm cười chủ yếu là vì anh ta trông quá điển trai. Vẻ đẹp khiến tâm trí con người ta rối bời, khiến người nhìn phải hoa mày chóng mặt, khiến bạn chỉ muốn nói toạc ra - "Anh biết là mình rất quyến rũ, phải vậy không?" - rồi lại tiếp tục trò chuyện. Tôi dám chắc bọn đàn ông không ưa gì anh ta: Anh ta giống một gã trai giàu có thuộc tuýp nhân vật phản diện trong những bộ phim dành cho tuổi teen từ thập niên 80 - kiểu nhân vật chuyên chèn ép những kẻ yếu thế hơn, kiểu nhân vật cuối cùng sẽ ngậm được miếng bánh trong miệng mình với kem tươi chảy quanh cổ áo dựng lên, trong sự reo hò cổ vũ của mọi người trong quán.

Nhưng anh ta lại không hề cư xử như vậy. Tên anh ta là Nick. Tôi thích cái tên này. Nó khiến anh ta trông có vẻ đứng đắn, và bình thường, như chính anh ta vậy. Khi anh ta giới thiệu tên mình, tôi đã thốt lên: "Giờ thì đã có một cái tên thật." Anh ta có vẻ rạng rỡ hơn và nói trơn tru: "Nick là kiểu đàn ông mà cô có thể cùng uống bia, kiểu đàn ông sẽ không ngại nếu cô có nôn mửa trong xe của anh ta. Đó chính là Nick!"

Anh ta đã đọc một loạt những lời thoại thật ngớ ngẩn. Tôi có thể nhận ra ba phần tư nội dung những lời thoại đó trong các bộ phim mà anh ta đã dẫn. Có lẽ là hai phần ba. Anh ta rót đầy lại ly của tôi mà không đợi tôi đề nghị, và bằng cách nào đó đã tìm được ly cuối cùng của một loại rượu khá ngon. Anh ta đã tuyên bố và cắm cờ lên lãnh địa của tôi: Tôi đã ở đây trước nhé, cô ấy là của tôi, của tôi. Sau hàng loạt những gã trai yếu đuối, luôn tỏ ra tôn trọng theo kiểu hậu chủ nghĩa nữ quyền, việc trở thành một lãnh địa riêng của ai đó quả là cảm giác tuyệt vời. Anh ta có nụ cười rất quyến rũ, nụ cười của một con mèo. Cách anh ta mỉm cười với tôi như có thể ho ra những chiếc lông vũ màu vàng của chú chim Tweety vậy. Anh ta không hề hỏi tôi làm nghề gì, đó là một dấu hiệu tốt, một dấu hiệu của sự khác biệt. (Tôi đã nói mình là một nhà báo chưa nhỉ?) Anh ta nói chuyện với tôi bằng thứ ngữ âm gợn sóng của dòng sông Missouri, anh ta sinh ra và lớn lên ở vùng ngoại ô Hannibal, nơi nuôi dưỡng tuổi thơ của Mark Twain, là niềm cảm hứng của tác phẩm Tom Sawyer. Anh ta kể rằng đã từng làm việc trên một chiếc tàu thủy chạy bằng hơi nước khi còn ở tuổi vị thành niên, chuyên phục vụ bữa tối và chơi nhạc jazz cho du khách. Và khi tôi (một con bé ngỗ ngược người New York chưa bao giờ từng phiêu lưu tới những bang rộng lớn ở miền trung nước Mỹ, Những Bang Mà Rất Nhiều Người Khác Vẫn Đang Sinh Sống Ở Đó) cười phá lên thì anh ta nói với tôi rằng Missoura là một mảnh đất thần tiên, một nơi đẹp nhất trên thế giới này, không một bang nào có thể sánh bằng. Anh ta có ánh mắt tinh quái và đôi mi dài mướt. Tôi có thể hình dung ra hình ảnh của anh ta khi còn là một cậu bé.

Chúng tôi đi chung taxi về nhà. Ánh đèn đường lấp loáng mờ ảo. Chiếc xe lao nhanh như thể đang bị rượt đuổi phía sau. Khi chúng tôi về đến một trong những nơi tắc nghẽn không lý giải được của New York, cách căn hộ của tôi mười hai khu nhà, lúc đó đã là một giờ sáng. Chúng tôi ra khỏi taxi, lao mình vào giá lạnh và lao mình vào Điều Tuyệt Vời Nào Tiếp Đây? Nick đi cùng tôi về nhà, tay anh khẽ đặt lên lưng tôi, khuôn mặt hai chúng tôi buốt giá vì cái lạnh. Khi chúng tôi ngoặt sang ngã rẽ, cửa hàng bánh của khu phố đang nhận đường kính được giao tới. Đường được đổ vào hầm rượu với số lượng lớn như thể chúng là xi-măng vậy. Chúng tôi không thể thấy gì khác ngoài cái bóng của những người vận chuyển đường lẫn trong đám mây mù màu trắng có vị ngọt đó. Con phố nổi gió cuồn cuộn, Nick kéo tôi lại gần và nở nụ cười, vẫn là nụ cười quyến rũ ấy. Anh đưa hai ngón tay lên gạt lọn tóc của tôi, rồi vuốt xuống đến tận ngọn, giật giật nó hai lần, như thể đang kéo một chiếc chuông. Lông mi của anh lấm tấm trắng, và trước khi ngả người sát vào, anh khẽ liếm bụi đường bám trên môi tôi trước khi nếm trải vị ngọt của tôi thực sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.