Ngày thứ mười mất tích
Trong ngày phỏng vấn, chúng tôi dành thời gian túm tụm lại trong căn phòng ngủ còn trống tại khách sạn của Tanner, chuẩn bị lời thoại, sửa sang vẻ ngoài của tôi. Betsy nhặng xị lên về trang phục của tôi, rồi sau đó Go dùng kéo cắt móng tay tỉa bớt phần tóc mai của tôi trong khi Betsy cố thuyết phục tôi dùng đồ trang điểm - phấn - để giảm bớt bóng dầu. Tất cả chúng tôi đều nói thì thào bởi đội ngũ của Sharon đang dựng cảnh ở bên ngoài, cuộc phỏng vấn sẽ được thực hiện trong phòng khách, nhìn xuố́ng Cổng Vòm của St. Louis. Cửa ngõ của miền Tây. Tôi không rõ mục đích của công trình này ngoại trừ việc nó giống như một biểu tượng mơ hồ của miền Trung đất nước: Bạn Đang Ở Đây.
"Anh cần một chút phấn, Nick." Betsy cuối cùng cũng lên tiếng, tiến về phía tôi với chiếc nùi bông. "Khi anh căng thẳng, mũi anh lại đổ mồ hôi. Nixon đã thua cuộc khi tranh cử vì mũi đổ mồ hôi đấy." Tanner quan sát tất cả sự việc như một người chỉ huy. "Đừng cắt quá nhiều ở bên đó, Go." Anh ta gọi với. "Bets, cẩn thận với phấn đấy, quá ít còn hơn quá nhiều."
"Đáng lẽ chúng ta nên tiêm Botox cho anh ta mới phải." Cô ta nói. Quả thực, Botox kiểm soát mồ hôi cũng tốt như việc chống nhăn vậy - một vài người trong số khách hàng của bọn họ đã có́ một loạt mũi tiêm Botox ở dưới cánh tay trước khi ra tòa, và họ đang gợi ý điều đó cho tôi. Một cách gợi ý nhẹ nhàng và khôn khéo, nếu chúng tôi có phải ra tòa.
"Phải đấy, tôi thực sự cần cánh nhà báo biết rằng tôi đang dùng Botox trong khi vợ tôi đã mất tích." Tôi nói. "Đang mất tích." Tôi biết Amy chưa chết, nhưng tôi cũng biết rằng cô ta có thể đã ở quá xa ngoài tầm tay của tôi. Cô ta đã là vợ tôi trong thì quá khứ rồi.
"Nắm bắt tốt đấy." Tanner nói. "Lần tới hãy làm thế trước khi ngôn từ tuột ra khỏi miệng anh."
Năm giờ chiều, điện thoại của Tanner đổ chuông, và anh ta nhìn vào màn hình. "Boney." Anh ta chuyển sang chế độ hộp thư thoại. "Tôi sẽ gọi cho cô ta sau." Anh ta không muốn bất cứ một thông tin mới nào, một sự chất vấn hay thông tin nhảm nhí nào khiến chúng tôi phải định hình lại thông điệp của chúng tôi. Tôi đồng ý: Lú́c này tôi không muốn Boney xuất hiện trong đầu mình.
"Anh chắc là chúng ta không nên xem cô ta muốn gì sao?" Go nói.
"Cô ta chỉ muốn gây sự thêm với anh thôi." Tôi nói. "Chúng ta sẽ gọi lại cho cô ta. Sau vài giờ nữa. Cô ta có thể đợi."
Tất cả chúng tôi chỉnh trang lại mình, sự đoan chắc của cả nhóm rằng không cần bận tâm về cuộc gọi đó. Căn phòng im lặng trong chừng nửa phút.
"Tôi phải nói rằng, tôi hào hứng một cách kỳ lạ khi được gặp Sharon Schieber." Rốt cuộc thì Go lên tiếng. "Một quý bà cực kỳ đẳng cấp. Không giống như cái bà Connie Chung đó."
Tôi bật cười, có chủ ý. Mẹ tôi đã rất yêu mến Sharon Schieber và rất ghét Connie Chung - bà sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta vì đã chế giễu mẹ của Newt Gingrich trên truyền hình, về chuyện đại loại như việc Newt gọi Hilary Clinton là một ả-khốn-nạn. Tôi không nhớ cuộc phỏng vấn thực sự, mà chỉ nhớ sự bất bình của mẹ tôi về điều đó.
Sáu giờ chiều, chúng tôi bước vào căn phòng, nơi hai chiếc ghế đã được đặt đối diện nhau, cảnh nền phía sau là chiếc Cổng Vòm. Thời điểm được chọn một cách chính xác sao cho chiếc Cổng Vòm sẽ̃ bừng sáng nhưng không có ánh hoàng hôn rọi vào cửa sổ. Tôi thầm nghĩ, một trong những giây phút quan trọng nhất của cuộc đời tôi lại phụ thuộc vào góc chiếu của mặt trời. Một nhà sản xuất mà tôi có thể sẽ không nhớ nổi tên lạch cạch bước về phía chúng tôi trên đôi giày gót cao chênh vênh nguy hiểm và trình bày với tôi về những gì tôi nên biết. Những câu hỏi có thể được đặt ra vài lần để khiến cuộc phỏng vấn trôi chảy nhất có thể, và cho phép ghi lại phản ứng của Sharon. Tôi không thể nói chuyện với luật sư của mình trước khi đưa ra câu trả lời. Tôi có thể diễn đạt câu trả lời theo cách khác nhưng không thay đổi bản chất của vấn đề. Nước uống đây, và ta cùng cài micro cho anh nào.
Chúng tôi bắt đầu di chuyển về phía chiếc ghế, và Betsy huých vào khuỷu tay tôi. Khi tôi nhìn xuống, cô ta chìa ra một túi kẹo. "Nhớ đấy nhé..." Cô ta vừa nói vừa trỏ ngón tay vào tôi với vẻ thông cảm.
Đột nhiên, cửa phòng mở ra và Sharon Schieber bước vào, uyển chuyển như thể được một đàn thiên nga đưa vào vậy. Bà ta là một người phụ nữ đẹp, người mà có lẽ không bao giờ có vẻ nhí nhảnh của một cô gái. Một phụ nữ mà mũi sẽ không bao giờ đổ mồ hôi. Bà ta có mái tóc đen dày và đôi mắt to màu nâu vừa có thể tỏ ra ngây thơ, nhưng cũng có thể tinh quái.
"Sharon đấy!" Go thì thầm nói, giọng run lên vì sung sướng để bắt chước mẹ tôi.
Sharon quay sang Go và gật đầu một cách trang trọng, rồi bước tới chào hỏi chúng tôi. "Tôi là Sharon." Bà ta nói bằng giọng trầm ấm và nắm cả hai tay của Go.
"Mẹ chúng tôi rất yêu mến bà." Go nói.
"Rất hân hạnh." Sharon đáp lại, cố tỏ ra gần gũi. Bà ta quay sang tôi và định nói gì đó thì nhà sản xuất lại lạch cạch gõ đôi giày cao gót đi tới và thì thầm vào tai bà ta. Sau đó chờ đợi phản ứng của Sharon, rồi lại thì thầm.
"Ôi. Lạy Chúa tôi." Sharon nói. Khi bà ta quay lại phía tôi, bà ta hoàn toàn không cười nữa.