Bốn mươi ngày trôi qua
Tôi được bảo lãnh tại ngoại, chờ đến ngày hầu tòa. Các thủ tục đã được tiến hành và tôi được thả - bị tước đoạt nhân phẩm khi vào và ra khỏi trại giam, nghe điều trần bảo lãnh tại ngoại, lấy dấu vân tay và chụp ảnh, việc đổi phòng giam, bị áp giải, và cách bị đối xử, những điều đó không khiến tôi cảm thấy mình là một con vật, mà khiến tôi cảm thấy mình giống như một sản phẩm, một thứ gì đó được tạo ra trên một dây chuyền lắp ráp. Thứ mà bọn họ đang tạo ra là một Nick Dunne, Kẻ giết người. Sẽ phải mất hàng tháng trước khi chúng tôi bước vào phiên tòa xét xử tôi (phiên tòa xét xử tôi: những lời đó vẫn thật đe dọa khiến tôi hoàn toàn không còn là chính mình nữa, biến tôi thành một kẻ điên dại, chỉ biết cười chói tai). Đáng lẽ tôi phải cảm thấy đó là một đặc ân khi được tại ngoại: tôi phải yên vị ngay cả khi việc tôi sẽ bị bắt là rất rõ ràng, nên họ cho là tôi sẽ không thể bỏ trốn được. Có lẽ Boney đã nói đỡ cho tôi nữa. Vì vậy tôi phải ở tại nhà trong vài tháng tới trước khi tôi bị áp giải vào tù và bị xử tử theo luật của bang.
Vâng, tôi là một người đàn ông vô cùng, vô cùng may mắn.
Đã giữa tháng Tám rồi, vậy mà tôi không ngừng cảm thấy lạ: Vẫn đang là mùa hè, tôi nghĩ bụng. Làm thế nào mà sau bao nhiêu chuyện xảy đến như vậy, trời vẫn chưa sang thu nhỉ? Thời tiết nóng một cách tàn bạo. Tiết trời áo sơ-mi, đó là cách mà mẹ tôi vẫn diễn tả, lúc nào cũng quan tâm đến sự thoải mái của các con hơn là thang nhiệt độ. Tiết trời áo sơ-mi, tiết trời áo khoác mỏng, tiết trời áo khoác dày, tiết trời áo đại hàn - Một năm được đo bằng các mùa Áo mặc ngoài. Đối với tôi, năm nay sẽ là tiết trời còng số tám, sau đó có lẽ là tiết trời áo tù. Hoặc tiết trời áo tang, bởi tôi không có kế hoạch sẽ vào tù. Tôi sẽ tự vẫn trước.
Tanner có một nhóm năm thám tử đang cố lần tìm dấu vết của Amy. Cho đến giờ vẫn chưa có thông tin gì. Như thể bọn họ đang cố tóm lấy nước vậy. Hàng tuần nay, ngày nào tôi cũng thực hiện phận sự nhỏ bé khốn nạn của mình: ghi hình lại những thông điệp gửi tới Amy và công bố nó trên trang blog Whodunnit của Rebecca. (Ít nhất còn có Rebecca vẫn rất trung thành.) Trong những đoạn băng ghi hình đó, tôi mặc quần áo do Amy mua cho tôi, tôi chải tóc theo cách mà cô ta thích, và tôi cố tìm hiểu suy nghĩ của cô ta. Sự giận dữ của tôi đối với cô ta tựa như một đoạn thép đang được nung nóng vậy.
Hầu như sáng nào nhóm quay phim, chụp ảnh cũng tập trung trên bãi cỏ nhà tôi. Chúng tôi giống như những người lính thuộc hai phe đối chiến, đóng quân hàng tháng trời để xả đạn từ xa, nhắm vào nhau qua một vùng đất trung gian nhằm đoạt lấy một loại tín ngưỡng lầm lạc nào đó. Tôi đã trở nên quen thuộc với một tay máy có chất giọng của một nhân vật hoạt hình lực lưỡng, nhưng không biết mặt. Anh ta đang hẹn hò với một cô nàng mà anh ta thực lòng yêu mến. Sáng nào giọng nói của anh ta cũng oang oang bên cửa sổ nhà tôi khi anh ta phân tích các buổi hẹn hò của bọn họ, chuyện xem ra đang tiến triển rất tốt. Tôi rất muốn nghe câu chuyện sẽ kết thúc ra sao.
Tôi kết thúc phần ghi hình buổi tối dành cho Amy. Trên người tôi là chiếc áo màu xanh lá mạ mà cô ta thích, và tôi đã kể lại cho cô ta nghe về lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau như thế nào, tại bữa tiệc ở Brooklyn đó, lời nói đầu tiên ngớ ngẩn của tôi, chỉ một trái ô-liu thôi nhé, điều luôn khiến tôi thấy ngượng mỗi khi Amy nhắc đến. Tôi nói về việc chúng tôi đã rời khỏi căn hộ ngột ngạt đó giữa tiết trời lạnh căm, nắm tay nhau, và tôi hôn cô ta trong đám mây bụi đường kính đó. Đấy là một trong số ít những câu chuyện mà chúng tôi kể lại giống nhau. Tôi kể nó với ngữ điệu của một câu chuyện đêm khuya: êm dịu, thân quen và đều đều. Luôn kết thúc bằng lời nhắn nhủ Hãy về nhà với anh đi, Amy.
Tôi tắt máy quay và ngồi lại xuống chiếc trường kỷ (tôi luôn ghi hình khi ngồi trên chiếc trường kỷ, ngay phía dưới chiếc đồng hồ chim cúc cu nguy hiểm và không thể đoán trước được của cô ta, bởi tôi biết nếu không thấy chiếc đồng hồ ấy, cô ta sẽ tự hỏi liệu có phải rốt cuộc tôi đã ném bỏ chiếc đồng hồ rồi hay không, và sau đó cô ta sẽ không băn khoăn liệu có phải rốt cuộc tôi đã ném bỏ chiếc đồng hồ rồi hay không mà chỉ đơn giản tin rằng đó là sự thật. Và rồi dù cho từ chính miệng tôi có tuôn ra những lời ngọt ngào đến thế nào đi chăng nữa, thì cô ta cũng chỉ âm thầm phản bác lại: "nhưng anh ta đã vứt bỏ chiếc đồng hồ chim cúc cu của mình rồi.") Thực tế là, con chim cúc cu lại sắp sửa lao ra ngoài, chiếc cối xay gió của nó đã bắt đầu quay ngay phía trên đầu tôi - một thứ âm thanh chắc chắn sẽ khiến tôi phải nghiến răng lại - trong khi đám quay phim, chụp ảnh ngoài kia đang đồng thanh gào rú, hú lên như biển sóng. Có ai đó đang ở đây. Tôi nghe thấy tiếng quàng quạc như loài chim mòng biển của mấy cô phóng viên thời sự.
Có chuyện gì đó không ổn rồi. Tôi nghĩ.
Tiếng chuông cửa reo ba hồi liên tiếp: Nick-nick! Nick-nick! Nick-nick!
Tôi không hề chần chừ. Một tháng vừa rồi tôi đã thôi không chần chừ nữa: Đối mặt với vấn đề ngay lập tức.
Tôi mở cửa.
Đó là vợ tôi.
Đã trở về.
Amy Elliott Dunne đang đứng ngay trên thềm cửa nhà tôi với đôi chân trần và bộ váy màu hồng mỏng manh bó sát vào người cô ta như thể nó bị ướt vậy. Hai mắt cá chân có màu tím đậm. Một bên cổ tay yếu ớt đang thòng lòng một đoạn dây thừng. Mái tóc ngắn và xơ xác phía đầu ngọn, như thể nó đã bị cắt bằng một chiếc kéo rất cùn. Mặt cô ta bầm tím, môi sưng phồng. Cô ta đang nức nở.
Khi cô ta dang tay về phía tôi, tôi nhận thấy toàn bộ phần thân giữa của cô ta bê bết máu khô. Cô ta cố cất lên lời, môi mấp máy, một lần, hai lần, rồi im lặng, như một nàng tiên cá bị sóng đánh giạt vào bờ.
"Nick!" Cuối cùng cô ta cũng kêu lên thảm thiết - một tiếng khóc than vọng lại từ khắp tất cả những ngôi nhà hoang bên cạnh - rồi lao vào vòng tay tôi.
Tôi muốn giết cô ta.
Nếu chỉ có mình chúng tôi, hai bàn tay tôi hẳn đã siết quanh cổ cô ta, những ngón tay của tôi hẳn đã tóm đúng những bó cơ hoàn hảo đó rồi. Để cảm nhận nhịp mạch đập mạnh thế nào dưới ngón tay mình… nhưng chúng tôi không chỉ có một mình. Chúng tôi đang đứng trước cả dàn ống kính, và chúng nhận ra người đàn bà xa lạ này là ai, chúng sống lại như con chim cúc cu bên trong kia, một vài tiếng nháy, một vài câu hỏi, rồi sau đó mọi thứ như vỡ òa trong âm thanh và ánh sáng. Ống kính choáng ngợp chúng tôi, các phóng viên đổ dồn vào với micro, ai nấy đều la hét gọi tên Amy, gào thét, đúng nghĩa phải là gào thét. Vậy nên tôi phải hành động theo cách mà tôi phải làm. Tôi ôm chặt cô ta vào mình và tru tréo gọi tên cô ta đáp lại: "Amy! Lạy Chúa tôi! Lạy Chúa tôi! Em yêu của anh!" Rồi tôi vùi mặt mình vào bên cổ cô ta, vòng tay ôm chặt lấy cô ta, để cho đám quay phim, chụp ảnh có được mười lăm giây của bọn họ, và tôi thì thầm thật sâu vào tai cô ta: "Cô là con đàn bà khốn nạn." Sau đó tôi vuốt ve mái tóc, đưa hai bàn tay nâng niu khuôn mặt cô ta, rồi lôi mạnh vào nhà.
Bên ngoài cửa, đám khán giả của buổi hòa nhạc rock đang gào thét yêu cầu xem biểu diễn lại: Amy! Amy! Amy! Có ai đó đã ném một loạt đá sỏi vào cửa sổ nhà chúng tôi. Amy! Amy! Amy!
Vợ tôi đón nhận những điều đó như những gì cô ta đáng được hưởng, cô ta vẫy vẫy tay một cách tùy tiện với đám người hỗn loạn bên ngoài đó. Cô ta quay sang tôi với nụ cười mỏi mệt nhưng đầy hân hoan - nụ cười trên gương mặt của một nạn nhân bị hãm hiếp, một người sống sót sau vụ bạo hành, một nhân vật chuyên làm nóng những cảnh giường chiếu trong các bộ phim truyền hình cũ rích, nụ cười chứng tỏ rằng cuối cùng kẻ xấu xa đã bị trừng trị thích đáng và chúng tôi đều biết nữ nhân vật chính sẽ lại tiếp tục sống! Dừng hình.
Tôi ra hiệu về đoạn dây thừng, về mái tóc cụt ngủn, và vết máu khô. "Nào, câu chuyện của em là gì vậy, hả vợ?"
"Em đã trở về." Cô ta thút thít. "Em đã cố để trở về với anh." Cô ta định ôm lấy tôi. Nhưng tôi lảng tránh.
"Câu chuyện của em là gì vậy, Amy?"
"Desi." Cô ta thổn thức, môi dưới của cô ta run rẩy. "Desi Collings đã bắt em. Đó là buổi sáng. Ngày. Ngày cưới của chúng ta. Và tiếng chuông cửa reo, em đã tưởng… em không biết, em tưởng có thể đó là hoa của anh."
Tôi lưỡng lự. Dĩ nhiên là cô ta sẽ tìm được cách để phàn nàn: rằng hiếm khi nào tôi tặng hoa cho cô ta, trong khi tuần nào bố cô ta cũng tặng hoa cho mẹ cô ta kể từ khi họ cưới nhau đến giờ. Tổng cộng là 2.444 bó hoa trong khi tôi chỉ có 4.
"Hoa hay… thứ gì đó." Cô ta tiếp tục. "Vậy nên em chẳng nghĩ ngợi gì, em chỉ mở toang cửa. Và anh ta, Desi, đứng đó với vẻ mặt ấy. Quả quyết. Như thể anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này từ lâu lắm rồi. Và trong tay anh ta là tay nắm của… con rối Judy. Anh có tìm thấy đám rối đó không?" Cô ta ngẩng lên nhìn tôi mỉm cười trong nước mắt. Trông cô ta mới thật đáng yêu làm sao.
"Ồ, anh đã tìm được mọi thứ em để lại cho anh, Amy."
"Em chỉ vừa mới tìm được tay nắm đó của con rối Judy - nó bị rơi ra - và em đang cầm nó trong tay khi em ra mở cửa. Em đã cố đánh anh ta, và cả hai đã giằng co, rồi anh ta dùng nó đánh em. Rất mạnh. Sau đó em chỉ biết là…"
"Em đã gài bẫy anh vì tội mưu sát và rồi biến mất."
"Em có thể giải thích mọi chuyện mà, Nick."
Tôi chăm chú nhìn vào cô ta một hồi lâu. Tôi chỉ thấy những ngày nắng rực rỡ nằm dài trên bãi cát ngoài bờ biển, bàn tay cô ta đặt trên ngực tôi. Và tôi thấy những bữa tối gia đình tại nhà bố mẹ cô ta, Rand lúc nào cũng rót lại đầy ly của tôi và vỗ vai tôi. Sau đó tôi thấy cả hai chúng tôi nằm sõng soài trên tấm thảm trải sàn trong căn hộ rẻ tiền của tôi ở New York, nói chuyện với nhau trong khi nhìn chăm chăm lên chiếc quạt trần đang lờ phờ chạy. Rồi tôi thấy mẹ của con tôi và cuộc sống tươi đẹp mà tôi đã từng dự tính cho cả hai chúng tôi. Tôi đã có một khoảnh khắc kéo dài trong hai nhịp phách trống, một, hai, và tôi đã tha thiết mong rằng cô ta đang nói thật.
"Thực sự anh không cho là em có thể giải thích được mọi chuyện." Tôi nói. "Nhưng anh sẽ rất thích thú được xem em sẽ thử thế nào."
"Cứ việc thử em đi."
Cô ta cố nắm lấy tay tôi, còn tôi giằng tay cô ta ra. Tôi bước tránh xa khỏi cô ta, hít vào một hơi, rồi quay lại đối diện với cô ta. Phải luôn luôn đối diện với vợ tôi.
"Anh cứ việc làm đi, Nick. Cứ việc thử em đi."
"Được, chắc chắn rồi. Tại sao tất cả các câu đố của trò truy tìm kho báu đều được giấu ở những nơi mà anh đã từng… quan hệ với Andie?"
Cô ta thở dài, nhìn xuống sàn nhà. Hai mắt cá chân của cô ta bị trầy xước. "Em thậm chí không biết gì về Andie cho đến khi em biết tin qua tivi… khi em đang bị trói vào giường của Desi, và được giam giữ trong ngôi nhà bên hồ của anh ta."
"Vậy tất cả chỉ là… trùng hợp ngẫu nhiên sao?"
"Tất cả những nơi đó đều có ý nghĩa với chúng ta." Cô ta nói. Một giọt nước mắt lăn dài trên má. "Phòng làm việc của anh, nơi anh nhen nhóm lại niềm đam mê báo chí."
Tôi hít vào.
"Hannibal, nơi mà rốt cuộc em đã hiểu nó có ý nghĩa lớn thế nào với anh. Ngôi nhà của bố anh - đối diện với người đàn ông đã khiến anh tổn thương quá nhiều. Ngôi nhà của mẹ anh, giờ là nhà của Go, hai con người đã giúp anh trở thành một người đàn ông chân chính. Nhưng… em đoán là mình chẳng ngạc nhiên khi anh đã muốn chia sẻ những nơi chốn đó với một người khác mà anh…" Cô ta cúi mặt xuống. "…đã yêu thương. Anh lúc nào chẳng thích lặp lại mọi việc."
"Tại sao mỗi địa điểm ấy lại có một manh mối ám chỉ anh đã giết hại em hả? Những thứ đồ lót phụ nữ đó, chiếc xắc tay của em, cuốn nhật ký của em. Hãy giải thích về cuốn nhật ký của em đi, Amy, với tất cả những lời dối trá ấy."
Cô ta chỉ mỉm cười và lắc lắc đầu như thể cô ta thấy thương hại cho tôi vậy. "Mọi chuyện, em có thể giải thích được mọi chuyện." Cô ta nói.
Tôi nhìn vào khuôn mặt yêu kiều đầm đìa nước mắt đó. Rồi tôi nhìn xuống tất cả những vết máu. "Amy. Desi đâu rồi?"
Cô ta lại lắc đầu và mỉm cười buồn bã.
Tôi định gọi cho cảnh sát, nhưng tiếng gõ ngoài cửa đã cho tôi biết rằng bọn họ đang ở đây rồi.