Cô Gái Mất Tích

Chương 59: Chương 59: Nick Dunne




Ba mươi ngày sau ngày trở về

Amy nghĩ cô tađang nắm quyền kiểm soát, nhưng cô ta đã nhầm to. Hoặc cô ta sắp nhầm to.

Tôi, Boney và Go đang hợp tác cùng nhau. Cả cảnh sát và FBI đều không còn tỏ ra hứng thú nữa. Nhưng hôm qua Boney đã bất ngờ gọi điện. Khi tôi nhấc máy, cô ta không xưng danh mà chỉ bắt ngay vào chuyện như một người bạn cũ: Có thể hẹn anh làm một ly cà phê được không? Tôi lôi Go theo, và chúng tôi gặp lại Boney ở Pancake House. Khi chúng tôi tới nơi, cô ta đã có ở quán rồi, đứng đấy và mỉm cười với vẻ yếu ớt sao đó. Cô ta đã bị báo chí giáng đòn túi bụi. Chúng tôi thực hiện một nghi thức ngoại giao tập thể, lần lượt ôm nhau hoặc bắt tay nhau một cách gượng gạo. Rồi Boney gật đầu và cả bọn cùng ngồi.

Lời đầu tiên cô ta nói khi đồ ăn của chúng tôi được phục vụ, đó là: "Tôi có một cô con gái. Mười ba tuổi. Mia. Đặt theo tên của Mia Hamm. Con bé được sinh vào đúng ngày mà chúng ta đã giành chiến thắng World Cup. Cho nên, đó là con gái tôi đấy."

Tôi nhướng lông mày: Hay nhỉ. Cho tôi biết thêm đi.

"Lúc trước anh đã hỏi chuyện đó, và tôi đã không… tôi đã rất khiếm nhã. Tôi đã chắc chắn anh vô tội, và rồi… mọi thứ đều nói rằng anh không vô tội, nên tôi đã bức bối. Vì tôi đã có thể bị lừa như vậy đấy. Vậy nên tôi thậm chí còn không muốn nói tên của con gái mình cho anh biết." Cô ta rót cà phê cho chúng tôi từ chiếc bình cách nhiệt.

"Đó là Mia." Cô ta nói.

"Ồ, cảm ơn cô." Tôi nói.

"Không có gì, ý tôi là… Khỉ thật." Cô ta thở hắt lên tạo ra một luồng khí thổi tung phần tóc mái. "Ý tôi là: Tôi biết Amy đã gài bẫy anh. Tôi biết cô ta đã giết Desi Collings. Tôi biết điều đó. Chỉ là tôi không thể chứng minh được."

"Trong khi cô đang lao vào điều tra vụ này thì những người khác làm gì vậy?" Go hỏi.

"Không có vụ nào cả. Bọn họ lại tiếp tục công việc thôi. Gilpin đã hoàn toàn rút lui. Về cơ bản thì tôi đã nhận được lệnh của cấp trên: Khép cái vụ chết tiệt này lại. Đóng hồ sơ lại. Chúng tôi trông chẳng khác gì những kẻ ngu ngốc vĩ đại, thô kệch và lỗ mãng đối với giới truyền thông quốc gia. Tôi không thể làm được gì trừ phi tôi có thông tin nào đó từ anh, Nick. Anh có bất kỳ thông tin gì không?"

Tôi nhún vai. "Tôi có mọi điều mà cô có. Cô ta đã thú nhận với tôi, nhưng…"

"Cô ta thú nhận ư?" Boney hỏi. "Chà, quỷ quái thật, chúng tôi sẽ cài máy nghe trộm cho anh."

"Không có tác dụng đâu. Sẽ chẳng ích gì. Cô ta đã tính hết mọi nước rồi. Ý tôi là, cô ta biết rõ những thủ tục của cảnh sát. Cô ta nghiên cứu cả rồi, Rhonda ạ."

Boney tưới nước siro màu xanh lam lên phần bánh quế của mình. Tôi chọc phần răng của chiếc dĩa vào lớp màng lòng đỏ trứng của mình rồi xoáy nó, làm nhoe nhoét cả vầng mặt trời ấy.

"Tôi thấy phát rồ mỗi khi anh gọi tôi là Rhonda."

"Cô ta nghiên cứu cả rồi, Bà Thanh tra Boney ạ."

Boney lại thở hắt lên trên khiến lớp tóc mái bị thổi tung, rồi cắn một miếng bánh kếp. "Dù sao thì lúc này tôi cũng không thể kiếm được một bộ máy nghe trộm."

"Thôi nào mọi người, phải có cách gì đó chứ." Go gắt gỏng nói. "Nick, nếu anh chẳng moi được thông tin nào thì vì lý do chết tiệt gì mà anh vẫn còn ở trong ngôi nhà đó thế hả?"

"Go, cần phải có thời gian. Anh phải lấy lại niềm tin của cô ta. Nếu như cô ta bắt đầu thoải mái cho anh biết về mọi chuyện, trong khi cả hai bọn anh đều trần như nhộng…"

Boney dụi mắt và nói với Go: "Tôi có cần phải hỏi không đây?"

"Họ lúc nào cũng nói chuyện trong lúc trần truồng dưới vòi sen đang xối nước." Go nói. "Cô có thể đặt con bọ ghi âm ấy ở đâu đó quanh chỗ vòi sen không?"

"Cô ta thì thầm vào tai anh, trong khi vòi sen đang xối xả như vậy." Tôi nói.

"Cô ta đã nghiên cứu cả rồi." Boney nói. "Thực sự cô ta đã làm vậy. Tôi đã kiểm tra kỹ chiếc xe mà cô ta lái về, chiếc Jaguar của Desi ấy. Tôi đã cho người khám cốp xe, chỗ mà cô ta thề là Desi đã nhốt mình vào đó khi bắt cóc cô ta. Tôi những tưởng sẽ chẳng tìm được gì ở đó - và chúng tôi sẽ tóm được cô ta vì cô ta đã nói dối. Nhưng cô ta đã lăn người quanh đó rồi, Nick ạ. Lũ chó của chúng tôi đã đánh hơi được mùi của cô ta. Và chúng tôi còn tìm được ba sợi tóc dài màu vàng. Những sợi tóc dài màu vàng. Tóc của cô ta trước khi cắt. Sao cô ta làm được vậy…"

"Dự liệu hết rồi. Tôi chắc là cô ta có cả túi những sợi tóc ấy, để khi cần, cô ta có thể rải chúng ở nơi nào đó, nhằm hãm hại tôi."

"Chúa ơi, anh có thể hình dung việc có một người mẹ như cô ta không? Anh sẽ không đời nào nói dối được. Cô ta sẽ luôn đi trước anh ba bước."

"Thế cô có thể hình dung có một người vợ như cô ta thì như thế nào không, Boney?"

"Cô ta sẽ sơ hở." Boney nói. "Đến một lúc nào đó, cô ta sẽ sơ hở."

"Không đâu." Tôi nói. "Tôi không thể làm chứng buộc tội cô ta được sao?"

"Anh không có tín nhiệm." Boney nói. "Sự tín nhiệm duy nhất anh có được là nhờ Amy. Chính một tay cô ta đã phục hồi danh dự cho anh. Và cũng chính một tay cô ta có thể hủy hoại điều đó. Nếu cô ta đưa ra câu chuyện về chất chống đông…"

"Tôi cần phải tìm bãi nôn đó." Tôi nói. "Nếu tôi loại bỏ được thứ chất nôn ấy và chúng ta vạch trần thêm những điều dối trá của cô ta…"

"Chúng ta nên xem xét thật kỹ cuốn nhật ký." Go nói. "Những ghi chép trong vòng bảy năm, đúng vậy không? Hẳn phải có những điểm không ăn khớp."

"Chúng tôi đã yêu cầu Rand và Marybeth kiểm tra nó, để họ xem có điều gì bất thường không." Boney nói. "Hai người chắc có thể đoán chuyện thế nào rồi đấy. Tôi tưởng Marybeth định móc mắt tôi cơ."

"Còn Jacqueline Collings, hay Tommy O’ Hara, hay Hilary Handy thì sao?" Go hỏi. "Họ đều biết bộ mặt thật của Amy. Phải có điều gì đó từ phía bọn họ chứ."

Boney lắc đầu. "Tin tôi đi, vẫn không đủ đâu. Tất cả bọn họ đều không được tín nhiệm như Amy. Chỉ thuần túy là công luận thôi, nhưng lúc này thì đó lại là những gì mà sở cảnh sát đang nhìn vào: công luận."

Cô ta nói đúng. Jacqueline Collings đã xuất hiện trên một vài chương trình truyền hình, một mực khẳng định sự vô tội của con trai. Bà ta luôn khởi đầu một cách vững vàng, nhưng tình mẫu tử đã chống lại bà: Bà nhanh chóng gây ấn tượng là một người mẹ đau khổ, đang cố một cách tuyệt vọng để tin vào những điều tốt đẹp nhất của con trai mình. Chủ xị của các chương trình đó càng tội nghiệp cho bà ta bao nhiêu thì bà ta lại càng hăng máu và rối tinh lên bấy nhiêu, và bà ta lại càng khó được cảm thông. Chẳng mấy chốc bà ta đã bị gạt sang một bên. Cả Tommy O’Hara và Hilary Handy đều đã gọi cho tôi, vô cùng tức giận về việc Amy vẫn chưa bị trừng phạt và kiên quyết kể ra câu chuyện của họ, nhưng chẳng ai muốn nghe điều gì từ hai kẻ đã từng loạn trí. Đừng manh động, tôi nói với họ như vậy, chúng tôi đang nghĩ cách. Hilary, Tommy, Jacqueline, Boney, Go và tôi, rồi sẽ đến thời điểm của chúng tôi. Tôi tự nhủ là tôi tin vào điều đó.

"Sẽ thế nào nếu ít ra chúng ta có được Andie?" Tôi hỏi. "Để cô ấy làm chứng rằng mỗi nơi Amy giấu một đầu mối đều là nơi mà chúng tôi từng, cô biết đấy, từng làm tình? Andie được tín nhiệm, mọi người đều yêu mến cô ấy."

Từ sau khi Amy trở về, Andie đã quay lại với con người vui vẻ trước đây của mình. Tôi biết được điều này chẳng qua là nhờ vào một bức ảnh tình cờ đăng trên báo lá cải. Qua mấy tờ báo đó, tôi biết cô ấy đang hẹn hò với một anh chàng tầm tuổi mình, một cậu nhóc dễ thương, râu ria lởm chởm với cặp tai nghe nhét trong tai lúc nào cũng lủng lẳng trên cổ. Trông họ đẹp đôi, trẻ trung và lành mạnh. Báo chí vô cùng yêu mến họ. Có một tiêu đề hay nhất là: Tình yêu đã đến với Andie Hardy!, một cách chơi chữ từ tên một bộ phim do Mickey Rooney thủ vai năm 1938 mà chỉ có khoảng hai mươi người hiểu được. Tôi đã gửi cho cô ấy một tin nhắn: Anh xin lỗi. Vì tất cả. Tôi không nhận được hồi âm. Tốt cho cô ấy. Tôi thật lòng nghĩ vậy.

"Trùng hợp." Boney nhún vai. "Ý tôi muố́n nói đó chỉ là sự trùng hợp kỳ quái, nhưng… điều ấy chưa đủ ấn tượng để khai thác sâu hơn. Không phải trong hoàn cảnh này. Anh cần phải làm cho vợ anh nói ra điều gì đó hữu ích, Nick. Lúc này anh là hy vọng duy nhất của chúng ta."

Go đặt mạnh ly cà phê của mình xuống bàn. "Tôi không thể tin được chúng ta lại có một cuộc trò chuyện như thế này." Con bé nói. "Nick, em không muốn anh ở lại trong ngôi nhà đó nữa. Anh không phải là cảnh sát chìm, anh hiểu không? Đó không phải là nhiệm vụ của anh. Anh đang sống chung với một kẻ giết người. Hãy biến ngay khỏi đó. Em xin lỗi, nhưng ai thèm quan tâm đến việc chị ta đã giết Desi chứ? Em không muốn chị ta giết anh. Ý em là, nếu một ngày nào đó anh làm cháy món phô-mai nướng của chị ta, và chuyện gì tiếp theo thì anh biết rồi đấy, điện thoại của em sẽ đổ chuông và anh đã rơi một cú khủng khiếp từ mái nhà xuống, hay cái quái quỷ gì đó tương tự. Biến khỏi đó ngay."

"Anh không thể. Chưa đến lúc. Cô ta sẽ không bao giờ thực sự buông tha cho anh đâu. Cô ta quá yêu thích trò chơi này."

"Vậy thì dừng chơi đi."

Tôi không thể. Tôi đang ngày càng tiến bộ rõ rệt trong trò chơi này. Tôi sẽ sát cánh ở bên cho đến khi có thể hạ gục cô ta. Tôi là người duy nhất còn lại có thể làm được điều này. Một ngày nào đấy cô ta sẽ sơ suất và cho tôi biết điều gì đó mà tôi có thể lợi dụng được. Một tuần trước, tôi đã chuyển vào phòng ngủ của chúng tôi. Chúng tôi không quan hệ, hầu như không đụng đến nhau, nhưng chúng tôi là chồng và vợ trên chiếc giường cưới ấy, đó là hành động để dỗ dành Amy vào lúc này. Tôi vuốt ve mái tóc của cô ta. Tôi kẹp một lọn tóc vào giữa hai ngón tay mình, rồi vuốt xuống tận ngọn tóc, và giật nhẹ như thể đang rung một quả chuông. Cả hai chúng tôi đều thích hành động ấy. Vấn đề là ở chỗ đó.

Chúng tôi vờ như đang yêu nhau, chúng tôi làm những việc mà chúng tôi thích làm khi yêu nhau, và đôi khi nó có cảm giác gần như là yêu thật, bởi chúng tôi đang thử thách chính mình một cách quá hoàn hảo. Làm sống lại bộ nhớ về thời kỳ lãng mạn ban đầu ấy. Đôi khi, trong giây lát, tôi quên mất vợ mình là ai - lúc ấy tôi thực sự thích ra ngoài cùng con người đó. Hoặc con người mà cô ta đang ngụy tạo nên. Vợ tôi là một kẻ giết người, nhưng quả thật đôi lúc cô ta thực sự rất thú vị. Tôi có thể dẫn một ví dụ được không? Một đêm nọ, tôi đã đặt hàng tôm hùm qua đường hàng không giống như ngày trước, và cô ta đã giả vờ cầm nó đuổi theo tôi, còn tôi thì giả vờ chạy trốn, rồi sau đó cả hai chúng tôi đã cùng lúc nói một câu đùa trong Annie Hall, thật quá hoàn hảo, thật quá đúng cách mà sự việc phải diễn ra, đến mức tôi đã buộc phải rời khỏi phòng trong giây lát. Tai tôi nghe được tiếng trái tim mình đang thổn thức. Tôi đã phải lặp đi lặp lại câu thần chú của mình rằng: Amy đã giết một người đàn ông, và cô ta sẽ giết mày nếu mày không thật sự, thật sự cẩn trọng. Vợ của tôi, một kẻ giết người xinh đẹp và vô cùng hài hước, sẽ làm hại tôi nếu tôi làm phật lòng cô ta. Tôi thấy mình đang bồn chồn lo sợ trong chính căn nhà của mình khi tôi hình dung: một ngày tôi đang làm bánh mì kẹp, lúc ấy là buổi trưa và tôi đang đứng trong bếp, liếm láp phần bơ lạc còn dính trên lưỡi dao, và khi quay lại, tôi thấy Amy đang ở trong căn phòng cùng với tôi - bước chân êm ru ấy của loài mèo - điều đó khiến tôi run rẩy. Tôi, Nick Dunne, một gã đàn ông vốn hay quên rất nhiều tiểu tiết, thì giờ lại là một kẻ phải lật lại những cuộc chuyện trò để chắc chắn rằng tôi đã không xúc phạm cô ta, để đảm bảo rằng tôi không bao giờ làm tổn thương đến tình cảm của cô ta. Tôi ghi lại toàn bộ các sự việc trong một ngày của cô ta, những điều cô ta thích và không thích, phòng trường hợp cô ta căn vặn tôi. Tôi là một người chồng tuyệt vời bởi tôi rất sợ cô ta giết mình.

Chúng tôi không bao giờ nói chuyện về chứng hoang tưởng của tôi, bởi chúng tôi đang giả vờ yêu nhau và tôi đang giả vờ mình không bị cô ta làm cho khiếp vía. Nhưng cô ta đã nhiều lần thoáng đề cập đến chuyện đó: Anh biết đấy, Nick, anh có thể ngủ trên giường với em, tức là, ngủ thực sự ấy. Sẽ không sao đâu. Em hứa mà. Những gì xảy ra với Desi chỉ là một tai nạn cá biệt thôi. Nhắm mắt vào và ngủ đi.

Nhưng tôi biết mình sẽ không bao giờ có thể ngủ lại được nữa. Tôi không thể nhắm mắt khi đang nằm bên cạnh cô ta. Nó giống như thể đang ngủ chung với một con nhện vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.