Cô Gái Mất Tích

Chương 61: Chương 61: Nick Dunne




Chín tuần sau ngày trở về

Tôi đã tìm thấy bãi nôn đó. Cô ta giấu nó phía sau ngăn đá, trong một chiếc lọ được đặt trong hộp rau cải Brussel. Chiếc hộp bị những tảng nước đá che lấp, nó hẳn phải ở đấy hàng tháng rồi. Tôi biết đó là sự bỡn cợt mà cô ta tự nhủ với chính mình: Nick sẽ chẳng ăn rau, Nick sẽ chẳng bao giờ lau dọn tủ lạnh, Nick sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến việc ngó vào chỗ này.

Thế mà Nick đã làm rồi đấy.

Hóa ra Nick cũng biết cách dọn tủ lạnh, và Nick thậm chí còn biết cách rã đông: Tôi đổ hết đống bệnh hoạn đó xuống cống thoát nước, và bỏ lại chiếc lọ trên kệ bếp cho cô ta biết.

Cô ta vứt nó vào thùng rác. Cô ta chẳng hề nói một lời nào về chuyện ấy cả.

Có điều gì đó không ổn. Tôi không biết nó là gì, nhưng có gì đó rất không ổn.

Cuộc sống của tôi bắt đầu có cảm giác giống như một lời bạt trong một cuốn sách. Tanner đã nhận một vụ mới: Một ca sĩ ở Nashbille đã phát hiện ra vợ mình ngoại tình, và rồi ngày hôm sau xác cô vợ được tìm thấy trong một thùng rác của hệ thống nhà hàng Hardee’s ở gần nhà bọn họ, bên cạnh cô ta là một chiếc búa mang đầy dấu vân tay của anh ta. Tanner đang dùng tôi như một sự biện hộ. Tôi biết tình hình có vẻ tồi tệ, nhưng với Nick Dunne thì chuyện cũng tệ không kém, và anh biết kết cục của nó thế nào rồi đấy. Tôi gần như cảm thấy anh ta đang nháy mắt với mình qua ống kính máy quay. Thi thoảng anh ta vẫn gửi tin nhắn cho tôi: Anh ổn không? Hay: Có chuyện gì không?.

Không, chẳng có gì cả.

Boney, Go và tôi bí mật hẹn nhau ở Pancake House, nơi chúng tôi sàng lọc những hạt sạn trong câu chuyện của Amy, cố gắng tìm ra điều gì đó chúng tôi có thể lợi dụng được. Chúng tôi sục sạo cả cuốn nhật ký, một cuộc tìm kiếm kỹ càng về lỗi thời gian. Nó trở thành một trò bới lông tìm vết trong tuyệt vọng kiểu như: "Cô ta có một bình luận ở chỗ này về Dafur, có phải nó đã được nhắc đến trong năm 2010 không nhỉ? (Phải, chúng tôi đã tìm thấy môt đoạn video tin tức có George Clooney bàn luận về chuyện đó vào năm 2006.) Hay như màn tệ hại nhất của tôi: "Trong nhật ký vào tháng Bảy năm 2008, Amy đã nó́i đùa về việc hạ một tên boho, nhưng tôi lại có cảm giác kiểu đùa về những tên boho bị hạ không phổ biến lắm cho tới tận năm 2009 kia." Đáp lại, Boney chỉ nói: "Chuyện quái dị, cho mượn chai siro đi."

Mọi người đều đã tản mát, và tiếp tục cuộc sống của mình. Boney vẫn ở lại. Go vẫn ở lại.

Sau đó có chuyện xảy đến. Cuối cùng thì bố tôi cũng chết. Vào ban đêm, trong giấc ngủ của mình. Một phụ nữ đã đút cho ông ấy bữa ăn cuối cùng, một phụ nữ đã đưa ông ấy lên giường ngủ giấc cuối cùng, một phụ nữ đã lau rửa cho ông ấy sau khi mất, và một phụ nữ đã gọi điện báo tin cho tôi.

"Ông ấy là một người đàn ông tốt." Cô ta nói, giọng tẻ ngắt với một sự cảm thông chiếu lệ.

"Không, ông ấy không phải một người đàn ông tốt." Tôi nói, và cô ta phá lên cười như thể cả tháng rồi cô ta hoàn toàn không được cười vậy.

Tôi những tưởng việc người đàn ông đó biến mất khỏi trái đất này sẽ khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng trên thực tế, tôi lại cảm thấy một lỗ hổng lớn khủng khiếp và đáng sợ đang mở ra trong lồng ngực mình. Tôi đã dành cả cuộc đời để so sánh bản thân mình với bố tôi, và giờ thì ông ấy đi rồi, chỉ còn mỗi Amy để tôi đấu lại. Sau nghi lễ nhỏ gọn, bụi bặm và cô đơn ấy, tôi không về cùng Go, mà tôi về nhà với Amy và ôm chặt cô ta bên mình. Đúng vậy, tôi đã về nhà với vợ tôi.

Mình phải rời khỏi ngôi nhà này, tôi nghĩ. Mình phải kết thúc với Amy một lần và mãi mãi. Phải thiêu rụi chúng tôi đi, để tôi không bao giờ có thể quay về được nữa.

Tôi sẽ là ai nếu không có cô ta đây?

Tôi phải tìm ra câu trả lời. Tôi phải kể câu chuyện của chính mình. Tất cả đã quá rõ ràng.

Sáng hôm sau, khi Amy ở trong phòng làm việc của mình, gõ lách cách trên bàn phím để kể cho cả thế giới nghe câu chuyện Tuyệt vời của cô ta, tôi mang máy tính xách tay của mình xuống dưới nhà và nhìn trân trối vào màn hình trắng xóa sáng loáng ấy.

Tôi bắt đầu với trang mở đầu cho cuốn sách của riêng mình.

Tôi là một gã hèn hạ, phản bội, yếu bóng vía và sợ đàn bà, nhưng tôi là người hùng trong câu chuyện của các bạn. Bởi người phụ nữ mà tôi đã phản bội - vợ tôi, Amy Elliott Dunne - là một kẻ thái nhân cách chống xã hội và là kẻ giết người.

Đúng vậy. Tôi sẽ đọc câu chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.