Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Edit: Mộc Tử Đằng

Nam sinh đó cách cô quá gần, chỉ cần không chú ý là khủy tay sẽ chạm nhau.

Thời Dịch híp mắt nhìn, bàn tay cầm ly rượu không khỏi chặc thêm mấy phần.

"Thời Dịch?" Thầy của anh nhìn theo ánh mắt anh cũng không thấy gì đặc biệt.

Anh hồi phục lại tinh thần, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly, sau đó đặt cái ly xuống bàn khôi phục lại trạng thái bình thường cùng thầy giáo trò chuyện.

Thầy ấy họ Dương, trong giới y học có rất nhiều danh tiếng, mọi người cũng kính trọng gọi ông là thầy Dương. Thời Dịch là học trò mà ông hài lòng nhất, mỗi lần gặp nhau đều sẽ không tránh được tâm sự với anh về chuyện đời chuyện người.

"Thời Dịch, năm nay cậu cũng đã 29 tuổi rồi."

Thời Dịch gật đầu, cầm di động lên lại buông xuống.

"Lúc thầy ở tuổi em, con trai cũng đã đi mua nước tương được rồi, em nói xem em cũng sắp 30 tuổi, mà ngay cả một người bạn gái cũng không có, định cả đời đều như vậy à?"

Thời Dịch sớm đã quen mỗi khi gặp nhau thầy nhất định phải giục thế này, anh cười đáp: "Công việc quá bận rộn."

"Em chỉ mượn cớ thôi, chỉ cần muốn nói yêu đương thì bận thế nào cũng sắp xếp được thời gian, phụ nữ chủ động bên cạnh em không phải không có, đã nhiều năm rồi, tâm ý của Hoàn Chi đối với em không thể nào không biết."

Người học trò này của ông chỗ nào cũng tốt, duy chỉ có chuyện nam nữ là không thể khai thông được, thầy Dương than nhẹ một tiếng, "Con gái người ta cũng đã làm đến nước này, còn em một chút đáp lại sao cũng không có hả?"

Thời Dịch: "Nếu đã không thích cô ta, càng không thể cho cô ta hy vọng."

Thầy Dương lập tức trả lời: "Vậy em nói đi, em thích kiểu người gì, thầy sẽ giới thiệu cho."

Thời Dịch bất đắc dĩ cười cười, "Thầy, thầy đừng "thi hình" với em nữa, hay là chúng ta nói chuyện trường học trước kia đi."

Thầy Dương bị anh chọc giận đến bật cười, mắng một câu: "Tên nhóc thối tha."

...

Bên này, Đinh Nhàn nào còn tâm tư ăn cơm, cô nhìn chằm chằm di động thật lâu, nhưng không nghĩ ra được mình đã chọc anh mất hứng vì điều gì.

Thời khắc mấu chốt, vẫn phải tìm quân sư xin giúp đỡ, Đinh Nhàn gửi một tin nhắn cho Giang Ti Kỳ.

[Sợi Gừng, Sợi Gừng, cậu mau phân tích giúp tớ một chút, lòng đàn ông như mò kim đáy biển, tớ thật không hiểu nổi.]

Giang Ti Kỳ đoán chừng đang bận rộn nên một lúc lâu vẫn chưa trả lời cô, cô nhàm chán cầm đũa chọc chọc cơm trong chén, suy nghĩ một chút lại cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn.

[Anh Thời Dịch, nếu anh không về, em sẽ rất nhớ anh đó.]

Lúc gửi tin đi, cô lại bắt đầu cắn đũa rơi vào suy tư.

Vấn đề ở chỗ nào chứ?

Không lẽ anh bị phụ nữ ở đó dây dưa?

Trời ơi, cô thật vất vả mới có dũng khí bày tỏ với anh, nếu anh ôm người phụ nữ khác trong ngực...

Không đâu, không đâu, anh chỉ đi công tác thôi, đến hết thời gian chắc chắn sẽ trở về, hơn nữa, anh Thời Dịch cũng không phải là loại người mà phụ nữ có thể dễ dàng tiếp cận.

Nhưng mà...ngày hôm đó cô đã khơi dậy ngọn lửa của anh rồi, nếu như anh...

Đinh Nhàn à Đinh Nhàn, mày nghĩ cái quái gì thế, anh Thời Dịch là loại người đó sao? Sao mày lại có thể đen tối như vậy. Ý nghĩ quá đen mà!

Haiz, sớm biết đã xin số điện thoại của dì ở khu nhà đó rồi, có thể hiểu được tình hình cũng tốt.

Thật là ngu ngốc quá đi!

Đinh Nhàn không nhịn được gõ đầu mình một cái.

Chung Gia Mộc đã quay sang nhìn cô lần thứ N, nhìn cô gõ đầu mình, không chỉ một mình Chung Gia Mộc mà cả bàn đều đồng loạt nhìn về phía cô.

Lưu Hân: "Đinh Nhàn, cậu sao vậy?"

Chung Gia Mộc: "Có phải cậu không thoải mái không?"

"Không, không có." Đinh Nhàn lúng túng cười một cái, nói: "Tớ đi gọi điện thoại đây."

Trong quán ăn quả thực rất ồn ào nên cô đi vào nhà vệ sinh, ấn vào dãy số của Thời Dịch gọi đi, kết quả vừa mới vang lên ba tiếng thì đối phương đã trực tiếp tắt máy.

Cho dù Đinh Nhàn có tính tình tốt thế nào thì lúc này cũng có chút tức giận.

Đây mà là đàn ông gì chứ, một chút phong độ cũng không có!

Cô bỏ điện thoại vào trong túi, không thèm gọi điện thoại nữa.

Kết quả mới vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền thấy một bóng dáng quen thuộc, cô ngạc nhiên mở to mắt há hốc mồm, mấy giây sau mới phản ứng được.

"Anh Thời Dịch!" Đinh Nhàn nhào đến ôm lấy anh, đầu chôn sâu vào trong ngực anh, tủi thân trách móc, "Anh là kẻ lừa gạt!!!"

Thời Dịch không ngờ cô sẽ trực tiếp ôm mình, vừa muốn mở miệng nói gì chợt nghe được một loạt tiếng bước chân, anh ôm lấy eo cô rồi trực tiếp mang người vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại.

Đinh Nhàn nghe được âm thanh khóa cửa, trong lòng thầm vui mừng, ngửa đầu muốn hôn anh.

Thời Dịch tránh đi, đôi con ngươi thâm thúy nhìn vào mắt cô, không nói chuyện gì.

"Anh Thời Dịch, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Anh nói đi, em đã làm sai cái gì, em sửa là được mà, anh không được không để ý đến em như vậy đâu."

Thanh âm cô gái nhỏ mềm nhũn, lộ ra sự tủi thân vô cùng.

Thời Dịch vẫn không nói tiếng nào như cũ.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác buồn phiền này, là ghen à? Với tên nam sinh đó?

Nghĩ đến đây có chút buồn cười, anh kéo Đinh Nhàn ra, nói: "Không có."

"Vậy tại sao anh lại nói không về?"

"Gửi sai tin."

"Anh gạt người, em gọi điện thoại cho anh nhưng mới vừa reo anh đã cúp rồi." Dường như sợ anh không chịu thừa nhận, Đinh Nhàn còn lấy điện thoại ra mở nhật ký cuộc gọi cho anh xem.

Thời Dịch liếc mắt qua, tựa lưng vào cửa, không hề chột dạ gì nói: "Không mang theo điện thoại."

Đinh Nhàn không tin, lục soát cả người anh, bàn tay bé nhỏ trực tiếp đưa vào túi quần anh.

Thời Dịch né tránh, Đinh Nhàn vừa vặn thấy túi anh nhô lên một khối, có khuôn hình chữ nhật, cô liền tức giận đá anh một cái, mắng: "Đồ con heo!"

Thời Dịch cau mày, "Cái gì?"

"Sợi Gừng nói đúng, đàn ông đều là đồ con heo!" Không giải thích được khi bị người ta lạnh nhạt, trong lòng Đinh Nhàn đầy uất ức, nước mắt vờn quanh trong hốc mắt, "Em thích ai không được chứ, sao cứ phải thích anh thế này, đúng là tự tìm ngược mà."

Đinh Nhàn cứ thế kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, đồng thời dùng sức kéo anh ra, "Tránh ra, em muốn đi ra ngoài!"

Người đàn ông vẫn đứng bất động, nhìn chằm chằm Đinh Nhàn không chớp mắt, trong mắt đầy tình ý.

Đinh Nhàn tiếp tục kéo anh ra, "Nhường ra—— "

Miệng chợt bị người ta phong bế.

Thời Dịch cúi đầu cắn môi cô, vốn lúc đầu chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi nhưng không ngờ khi chạm vào liền không thể làm chủ được nữa, anh càng dùng sức hơn, cô gái nhỏ đau đến kêu "Unh Unh", dùng tay vỗ vỗ bả vai anh nhưng đổi lấy chính là sự thâm nhập sâu hơn.

Cả người Đinh Nhàn rất nhanh liền mềm nhũn ra, không động đậy nổi dựa vào người anh, ngay tại lúc cô có cảm giác mình sắp ngất đi thì người đàn ông mới buông cô ra, hô hấp của hai người đều rối loạn, vừa đồn dập vừa nóng bỏng, sự mập mờ lan tỏa trong không khí.

Đột nhiên lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Ngay sau đó là một giọng nữ vang lên.

"Cửa này sao không mở ra được?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.