Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 27: Chương 27: Chương 26




Edit: Mộc Tử Đằng

Gửi xong tin nhắn, Thời Dịch đặt điện thoại lên trên bàn, bỏ tay vào trong túi quần, Thẩm Ngạn chú ý đến động tác của anh, hỏi: "Cô nhóc kia?"

Thời Dịch nhếch miệng, lại lấy điện thoại qua xem, cô nhóc kia còn chưa trả lời.

Sau một lát, điện thoại vẫn không có động tĩnh gì như cũ, trong lòng anh bắt đầu có chút luống cuống, thật sự lo lắng, cầm điện thoại lên, gõ nhanh mấy chữ gửi đi: [Ở đâu?]

Cô vẫn không trả lời.

Thời Dịch nhíu mi, đứng lên gọi điện cho cô.

Bên kia reo một lúc lâu mới có người bắt máy, Thời Dịch hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"

"Trong lòng khó chịu." Đinh Nhàn dừng một chút, nói tiếp: "Muốn gặp anh."

Người đàn ông yên lặng.

"Thật đó." Đinh Nhàn hạ giọng thất thấp nói: "Không gạt anh đâu."

Thời Dịch hỏi: "Ở đâu?"

Trong lòng Đinh Nhàn rất khó chịu, có lẽ vừa nhận được điện thoại của anh nên không nhịn được vui mừng, nói: "Trên giường."

Thời Dịch trầm giọng: "Thiếu đòn phải không?"

Đinh Nhàn: "...Ở nhà." và trên giường.

Thời Dịch cúp máy, ngồi xuống, Thẩm Ngạn hỏi anh: "Sao vậy?"

Thời Dịch uống một ly rượu, "Không có gì."

Hai anh em đối với nhau đã quá hiểu, một biểu cảm nhỏ cũng có thể đoán ra đại khái mọi chuyện, Thẩm Ngạn trực tiếp hỏi: "Cô nhóc kia sao rồi?"

"Hình như bị bệnh."

Thẩm Ngạn: "Vậy còn còn không mau về chăm sóc người ta."

Thời Dịch liếc anh ta một cái: "Không phải mới nãy nói hai chúng tôi không thích hợp sao?"

"Có hay không cũng không phải cho tôi quyết định." Thẩm Ngạn đối với chuyện tình cảm là người rất thẳng thắng, nhất là sau khi bản thân đã nói chuyện yêu đương, càng ngày càng biết thương hương tiếc ngọc, dĩ nhiên, điều này chỉ đối với một mình người phụ nữ của anh ta mà thôi.

Anh ta dừng một chút, nói tiếp: "Nếu hai người bên nhau cũng tốt, mặc kệ người đời thế nào đi, dù sao bây giờ cô nhóc đó cũng là bệnh nhân, còn cậu là bác sĩ, nên về nhà nhìn chút đi."

"Tôi đã nói sẽ bỏ mặt cô ấy à?"

Thời Dịch cảm thấy Thẩm Ngạn gần đây rất giống phụ nữ, cuộc sống quá dễ chịu, nói nhiều không nói gì đi, chỉ số thông minh còn hơi thấp nữa chứ.

Anh rót thêm một ly, ngửa đầu uống cạn.

Luôn cảm thấy cô gái nhỏ so với bình thường không giống nhau, nhưng không nói ra được không đúng chỗ nào, cuối cùng vẫn không yên tâm, anh đứng dậy nói: "Đi về trước đây."

"Chỉ là một cô nhóc, cậu làm gì mà gấp dữ vậy?" Thẩm Ngạn nhìn bóng dáng rời đi của anh, không nhịn được bật cười, rồi lấy điện thoại ra gọi cho người phụ nữ của mình.

Lúc này, bữa tiệc cũng đã sắp tàn, Thời Dịch đi đến kính thầy một ly, trò chuyện mấy câu mới rời đi.

...

Chung Gia Mộc có ý với Đinh Nhàn, mấy bạn cùng phòng đều nhìn ra, Lưu Hân muốn gán ghét hai người, trùng hợp tuần này Đinh Nhàn không về nhà nên hẹn nhau ăn cơm.

Dĩ nhiên, Đinh Nhàn không biết chuyện này, hai người kéo tay nhau ra cổng trường, đi được một nữa đột nhiên nghĩ đến hai người còn lại trong phòng, cô hỏi: "Hân tỷ, chỉ có hai chúng ta thôi sao? Di Di và Tử Đình đâu?"

Trải qua khoảng thời gian sống chung trong phòng ký túc xá này, quan hệ bốn người càng thân thiết hơn, bình thường cũng hai đùa giỡn, Lưu Hân lớn nhất nên mọi người đề gọi cô ta là Hân tỷ.

Lưu Hân nói: "Tớ đã hỏi các cậu ấy rồi, các cậu ấy không đi."

Đinh Nhàn: "Giảm cân."

Lưu Hân: "Chắc là vậy."

Vốn tưởng chỉ có hai người các cô, đến nơi mới biết còn có Chung Gia Mộc, ăn được một nữa, Lưu Hân nói muốn đi nhà vệ sinh nên trên bàn chỉ còn lại cô và Chung Gia Mộc, vô cùng lúng túng.

Khi Chung Gia Mộc gắp thức ăn cho cô lần thứ N, cô rốt cuộc không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Hân: [Hân tỷ, sao chưa quay lại? Không phải bị té trong nhà vệ sinh đó chứ?]

Đinh Nhàn gửi xong thì bỏ điện thoại vào trong balô, cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chung Gia Mộc đang nhìn mình chằm chằm.

"Đinh Nhàn, sao cậu không ăn?"

"Có phải cậu không thích đồ ăn này không, hay gọi thêm hai món nữa nhé."

Mắt thấy câu ta sắp gọi phục vụ, Đinh Nhàn vội nói: "Không cần không cần."

Cô có chút mất tự nhiên nói: "Tôi đã ăn no rồi, cậu không cần phải để ý đến tôi."

Nói xong, điện thoại vang lên, Lưu Hân trả lời cô: [Yên tâm yên tâm, không té trong đó đâu.]

Lưu Hân: [Đúng rồi, Đinh Nhàn tớ có chuyện tạm thời đi trước, hai người cứ từ từ ăn, ăn vui vẻ nhé, đừng về sớm làm gì, sau khi ăn xong có thể tản bộ chút.]

Đinh Nhàn hít sâu một hơi, trong lòng mắng cô ấy trăm lần.

Đơn giản chính là đang ghép đôi, cô là hoa đã có chủ rồi đó.

"Đinh Nhàn." Chung Gia Mộc nhìn cô, trong lúc bất chợt hơi khẩn trương, lòng bàn ray cũng toát đầy mồ hôi, "Tôi...tôi vui..."

Đinh Nhàn cười một tiếng, cắt đứt lời cậu ta sắp nói: "Nếu bạn trai tôi biết tôi ăn cơm một mình với nam sinh khác chắc chắn anh ấy sẽ ghen."

Chung Gia Mộc sửng sốt, không thể tin nhìn cô: "Cậu có bạn trai?"

"Đúng vậy, anh ấy rất hẹp hòi động một chút là ghen." Đinh Nhàn hỏi cậu ta: "Haiz, đàn ông các cậu có phải đều như vậy hay không?"

Chung Gia Mộc lúng túng cười một tiếng: "Có lẽ vậy."

Sau khi ăn xong, Đinh Nhàn muốn trả tiền nhưng bị Chung Gia Mộc ngăn lại: "Việc trả tiền cứ để cho con trai."

Vừa nói, cậu ta đưa thẻ cho nhân viện phục vụ.

Đinh Nhàn cười yếu ớt: "Vậy cảm ơn nhiều."

Chung Gia Mộc đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, trong lòng rung động một cái, nói: "Đinh Nhàn, sau này nếu có chuyện gì cần giúp cứ nói với tôi, mọi người đều là bạn học, đừng khách khí."

Mặc dù cô có bạn trai nhưng không có nghĩa là cậu ta không có chút cơ hội nào, chỉ cần chưa kết hôn, tất cả đều có thể.

Đinh Nhàn cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn lần nữa.

Sau khi Chung Gia Mộc rời di, Đinh Nhàn lập tức bước nhanh hơn chạy lên lầu.

Lưu Hân chết tiệt, đợi cô tìm người tính sổ đi.

Khí thế hung hăng đi lên nhưng mới vừa tới cửa, cô liền dừng lại, bên trong truyền ra âm thanh khiến cô không có cách nào bước vào phòng.

"Hân tỷ, không hiểu cậu nghĩ gì, đây không phải là cậu đang hại anh họ mình à." Giọng nói của Bạch Tử Đình vừa giễu cợt vừa chói tai, người này so với người bình thường dịu dàng yên lặng là một trời một vực, "Tớ nói cho cậu biết, lần trước chúng ta đi ăn cơm tớ đã nghi ngờ cô ta, nói gì mà đi nhà vệ sinh gọi điện, lúc tớ đến nhà vệ sinh bị khóa, ai biết cô ta ở bên trong làm gì chứ."

"Cậu đừng nói bậy bạ, Nhàn Nhàn là một cô gái đàng hoàng." Nói đến chỗ này, điện thoại vang lên, có tin nhắn mới, Lưu Hân cầm lên nhìn.

Bạch Tử Đình hỏi: "Anh cậu nói thế nào?"

Lưu Hân sửng sốt mấy giây mới nói: "Anh họ tớ nói Đinh Nhàn có bạn trai."

"Tớ nói mà." Bạch Tử Đình càng nâng cao giọng, "Có bạn trai còn đi câu dẫn anh họ cậu, là có ý gì chứ?"

"Không thành thì không thành thôi, có biện pháp gì đâu." Lưu Hân buông tiếng thở dài, "Bữa cơm đó thật đắt, vì cô ta, anh họ tớ còn cố ý chọn nhà hàng đắt tiền, kết quả là cô ta đã có bạn trai, làm lãng phí hơn một ngàn tệ đó."

"Cô ta vui vẻ khi có người theo đuổi, có người tâng bốc, đùa giỡn với người khác, nói thật, tớ một chút cũng không thích cô ta, không phải chỉ ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp thôi sao, nhìn đẹp mắt thì có lợi ích gì, ai biết được bên trong bẩn thiểu thế nào chứ."

Lưu Hân có chút kinh ngạc: "Bình thường nhìn cậu và cô ta có quan hệ tốt lắm mà."

"Tôi nhìn cô ta đáng thương mới thương hại thôi."

Dừng mấy giây, Lưu Hân thấp giọng nói: "Cô ta như vậy đúng là làm cho người ta chán ghét, anh họ tớ cũng đã bỏ ra không ít sức lực trên người cô ta, những thứ quà vặt kia đều là anh họ tớ mang đến, anh họ tớ tiêu cũng không ít tiền trên người cô ta đâu."

Bạch Tử Đình: "Cô ta bám lấy anh họ, ý đồ còn không phải việc này sao, nhìn cô ta bình thường như vậy..."

Cùng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Nhàn Nhàn, cậu đứng chỗ này làm gì sao không đi vào?"

Nghe vậy hai người bên trong cứng đờ.

Năm ngón tay Đinh Nhàn nắm thật chặt, cô cảm giác mình đang run rẩy.

Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua, bạn cùng phòng thường ngày trông dịu dàng hiền lành như vậy chỉ là bề ngoài, cô tự giễu cười một tiếng, trách mình không nhận ra sớm.

Hoàng Di còn không biết chuyện gì, hơi kéo cô một chút: "Nhàn Nhàn, cậu sao vậy, có phải không thoải mái hay không?"

Đinh Nhàn hít mũi một cái, quả thật có chút không thoải mái, cô từ hôm qua đã bắt đầu cảm mạo, đầu có chút choáng váng.

Đúng rồi, chiều hôm qua Bạch Tử Đình còn đội mưa đi mua thuốc cho cô, bây giờ nhìn lại, châm chọc biết bao nhiêu.

Thấy sắc mặt cô không tốt lắm, Hoàng Di có chút bận tâm hỏi: "Có phải đến kỳ kinh nguyệt không? Đi, đi vào trong để tớ pha cho cậu ly nước ấm, uống vào sẽ cảm thấy đỡ hơn."

Đinh Nhàn hít sâu một hơi, vào phòng.

Cô trực tiếp đi đến giường của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Lưu Hân có chút lúng túng, "Nhàn Nhàn, tớ không có ý đó, cậu nghe tớ giải thích."

Đinh Nhàn nhìn về phía cô ta: "Được, cậu giải thích đi, tôi nghe."

"Tớ..."

Lưu Hân há miệng nhưng không nói, vô cùng quẫn bách, cô ta làm sao cũng không ngờ được Đinh Nhàn đứng ở cửa nghe hết những lời cô ta và Bạch Tử Đình nói.

Đinh Nhàn buồn cười, quay đầu tiếp tục thu dọn.

"Có cái gì phải giải thích, lời chúng tôi nói đều là sự thật." Nếu đã bị nghe thấy, Bạch Tử Đình cũng không có ý định giả bộ nữa, "Chúng tôi thật sự ghét cậu."

Đinh Nhàn nói: "Vừa vặn tôi cũng ghét cậu."

Hoàng Di rót nước ấm đặt lên bàn, hướng về phía cô nói: "Đinh Nhàn, cậu có bạn trai sao không nói sớm?"

"Tôi cần phải nói với cậu à?" Đinh Nhàn giận đến bật cười: "Bạch Tử Đình, cậu sở dĩ ghét tôi như vậy là bởi vì cậu thích Chung Gia Mộc."

Vẻ mặt Bạch Tử Đình cứng đờ, dừng mấy giây mới nói: "Đúng, là tôi thích Chung Gia Mộc, vậy thì sao?"

"Cậu thích cậu ta, cậu không sai, cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi, có thể cho cậu ta thấy tâm ý của cậu, những cái đó là chuyện của cậu không liên quan đến tôi, cậu còn cần ở trước mặt tôi giả bộ làm gì? Cố ý đối tốt với tôi, mỗi ngày giúp tôi lấy cơm, giúp tôi lấy nước, lúc tôi bệnh còn đội mưa đi mua thuốc, cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, ngoài mặt tốt như chị em ruột, có cần không? Giả bộ cho ai nhìn? Chung Gia Mộc?"

Ngày xưa tốt bao nhiêu thì bây giờ lại châm chọc bấy nhiêu, cô sớm nên nhìn rõ.

Lưu Hân không nghĩ mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy, cô ta tiến lên: "Nhàn Nhàn..."

"Cậu muốn nói cái gì?" Đinh Nhàn cười lạnh một tiếng, chuyển hướng sang cô ta: "Lưu Hân, bình thường cậu mang mấy món ăn vặt đến đều nói cậu mua, nếu không phải cho tớ thì mọi người trong phòng đều có, tôi cũng không từ chối, nhưng tôi không phải loại người thích chiếm tiện nghi của người khác, thường thì ngày hôm sau tôi cũng mua lại món khác cho cậu, giá cả tuyệt đối sẽ không thấp hơn những món ăn vặt mà cậu đã mua cho tôi đâu."

Nhắc tới chuyện này lại thấy nực cười, cô nhìn người trước mặt mình, nói tiếp: "Còn tối nay, tôi vốn định trả tiền nhưng anh họ của cậu đã giành trước, cậu ta là con trai, tôi cũng muốn chừa mặt mũi cho cậu ta, nếu như cậu thấy tiếc tiền thay anh họ mình thì tôi có thể trả tiền lại, nhưng mà tôi muốn làm rõ một chút, bữa tối nay, tôi hoàn toàn không biết là cậu muốn ghép đôi tôi với cậu ta, nếu như sớm biết tôi nhất định sẽ không đi."

"Đinh Nhàn, cậu đừng có nói không buông tha ai..." Bạch Tử Đình còn muốn nói gì nhưng đã bị Lưu Hân kéo lại, cô ta mới không nói thêm gì nữa.

Hoàng Di không ngờ mối quan hệ giữa mọi người sẽ phát triển thành như vậy, muốn khuyên ngăn nhưng không biết nói gì, cô ấy có chút mờ mịt đứng đó, cho đến khi Đinh Nhàn đeo balô đứng lên, mới hoàn hồn lại: "Nhàn Nhàn, đã trễ thế này cậu đừng về."

Thật ra Hoàng Di và Đinh Nhàn trước kia rất giống nhau, không thích nói nhiều, lá gan cũng nhỏ, sau đó Đinh Nhàn phát hiện, cô càng sợ càng không đánh lại, bị người ta khi dễ hơn, bị coi là kẻ ngốc.

Đối với Chung Gia Mộc, Đinh Nhàn đã sớm muốn cự tuyệt, nhưng ngại vì Lưu Hân, cô vẫn đang suy nghĩ phải làm sao để không làm mất lòng mọi người, hơn nữa con trai người ta cũng chưa nói thích cô thì cô cũng không thể nào từ chối, chỉ có thể nổ lực tránh mặt.

Bạch Tử Đình thích Chung Gia Mộc cô đã sớm nhìn ra, còn từng có ý định chừa ra không gian riêng cho hai người họ, những thứ này cô không cần phải giải thích.

Đinh Nhàn nhìn Hoàng Di một cái: "Xin lỗi."

Cô chạy xuống lầu ký túc xá, bên ngoài có chút lạnh, gió thổi tới tấp, vốn cảm thấy không có chuyện gì ghê gớm, nhưng hiện tại trong mắt có chút ê ẩm.

Khó chịu và oan ức.

Nghĩ mình cũng đáng đời, cuối tuần không chịu về nhà, còn muốn giận dỗi với Thời Dịch, lần này thì tốt rồi, ký túc xá cũng ở không nổi nữa, cô định mai sẽ tìm thầy hướng dẫn xin học ngoại trú.

Gió vẫn tiếp tục nổi lên, Đinh Nhàn gọi một chiếc xe.

Về đến nhà, vốn định cầu an ủi kết quả trong nhà không một bóng người, cổ họng khô khóc, làm cô vô cùng khó chịu, cô rót cho mình ly nước rồi nằm lên giường.

Ngủ một giấc, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn đồng hồ một cái, không nhịn được gửi một tin nhắn cho anh: [Anh Thời Dịch, em không thoải mái.]

Kết quả người đàn ông lại trả lời là [Giả bộ].

Đinh Nhàn bị chọc tức, ném điện thoại qua một bên, mắng: Đồ heo thúi.

Trong chốc lát, điện thoại không ngừng vang lên âm tin nhắn, cô nhắm mắt ngủ, không động.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên cô mới bắt máy.

Bên kia có chút ồn ào, cũng không biết anh đang ở đâu, sau khi nói chuyện điện thoại xong, Đinh Nhàn ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu bị người ta ôm vào lòng.

Nhiệt độ trên người cô hơi cao,Thời Dịch sờ trán cô, cau mày: "Sốt tại sao không nói?"

Nếu không phải anh không yên tâm chạy về không chừng còn nghiêm trọng hơn.

Đinh Nhàn híp mắt, hơi thích ứng ánh sáng.

"Anh Thời Dịch."

Đinh Nhàn ôm anh, cọ cọ vài cái: "Thật khó chịu."

Giọng có chút khàn, nói chuyện cũng đau, chính cô cũng không biết cơ thể khó chịu hay trong lòng khó chịu.

Thời Dịch vỗ nhẹ lưng cô, để cô nằm xuống, vừa muốn đứng dậy đã bị cô gái nhỏ kéo lại: "Anh Thời Dịch, anh đừng đi."

"Ở đây với em có được không?"

Giọng cô không tự chủ mang theo mấy phần khẩn cầu, Thời Dịch phát hiện tâm tư cô nhóc này hơi không đúng, hạ thấp giọng nói: "Anh lấy thuốc cho em."

Không đành lòng lấy tay cô ra, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng dụ dỗ: "Ngoan, anh đi nhanh sẽ trở lại."

Đinh Nhàn không muốn uống thuốc, nhưng theo tính tình của Thời Dịch sẽ không để cô tùy ý, cô không thể không buông tay.

Trong phút chốc, Thời Dịch lần nữa đi vào, một tay bưng ly nước ấm, tay khác xách theo hòm thuốc.

Mí mắt rất nặng, Đinh Nhàn lười mở ra, chỉ nghe được một trận âm thanh ma sát, nhưng cảm thấy đặc biệt an tâm, ngay tại lúc cô thiếu chút nữa ngủ mất, người lại bị ôm dậy, người đàn ông thấp giọng: "Há miệng."

Cô há miệng theo lời anh, Thời Dịch đặt nhiệt kế vào miệng cô, cứ ôm cô ngồi như vậy.

Chỉ chốc lát sau, lấy nhiệt kế ra nhìn một cái, quả ngiên sốt cao, 39 độ, sốt như vậy đầu óc cũng hồ đồ.

Đinh Nhàn ngửi được mùi thuốc, cau mày: "Thật là hôi."

Thời Dịch đưa nước ấm đến bên miệng cô, trước hết để cho cô uống một hớp, Đinh Nhàn nhìn những viên thuốc đầy màu sắc trong tay anh, chỉ cảm thấy đau đầu, "Sao nhiều vậy?"

Chỉ bị cảm thôi mà, uống thuốc bột là được rồi, nhiều như vậy cô đột nhiên muốn khóc.

Thời Dịch kiên nhẫn dụ dỗ cô: "Uống vào sẽ nhanh khỏi."

Vừa nói vừa đưa đến bên miệng cô, Đinh Nhàn luống cuống, rất sợ anh trực tiếp cho hết vào trong miệng mình, vội vàng lấy một viên trong lòng bàn tay anh: "Để em tự uống."

Việc cô uống thuốc có hơi kiểu cách, người khác toàn là uống mấy viên một lượt rồi uống miếng nước là hoàn toàn nuốt trôi, nhưng cô không làm được, phải uống từng viên một nếu không sẽ rất dễ dàng nôn ra.

Trước kia còn khoa trương hơn, uống thuốc phải nghiền thành bột như trẻ em vậy, sau đó quả thực cảm thấy khổ cực nên thử uống từng viên, từ từ mới thành thói quen.

Uống hết một ly nước chỉ mới vơi đi phân nữa phần thuốc, Thời Dịch đành ra ngoài rót cho cô một ly khác.

Uống thuốc xong, Đinh Nhàn lại nằm xuống, vào lúc này đã tỉnh táo hơn, Thời Dịch đứng bên người cô mở hòm thuốc ra lần nữa, lấy ra một ống tiêm từ bên trong.

Đinh Nhàn nhìn động tác của anh, có chút sợ hãi, giọng run rẩy hỏi: "Anh Thời Dịch, anh, anh muốn làm gì?"

Thời Dịch một bên đẩy không khí trong ống tiêm ra ngoài, một bên đi về phía cô: "Tiêm một mũi, ngủ một giấc sẽ không khó chịu nữa."

Đinh Nhàn nhìn kim tiêm trong tay anh, theo bản năng rút sâu vào trong chăn, vừa mới rút vào đã bị người đàn ông bắt lấy cánh tay kéo ra.

"Em uống nhiều thuốc rồi, ngày mai sẽ khỏe thôi, không tiêm có được không?" Giọng cô gái nhỏ mang theo chút nức nở cầu xin anh: "Anh Thời Dịch, em không muốn tiêm, em sợ."

Thời Dịch nhịn xuống tâm tình trong lòng, dỗ dành cô: "Đinh Nhàn, nghe lời."

Lời của editor:

Sóng gió is coming soon:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.