Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 44: Chương 44: Sinh Con (1)




Cả ngày dường như tâm trạng của Lạc Mẫn vẫn còn lâng lâng. Sáng sớm ra Nguyễn Trọng Nam đã đi mất dạng rồi, nhưng ngổn ngang trước mặt cô là cả đống thơm. Nào là pudding thơm, nào là thơm riêm đường, rồi còn nước thơm. Nhìn cô thì dì Nhàn chỉ cười khẽ, làm Lạc Mẫn cũng hồng cả mặt, dì ấy còn bổ sung một câu viết trên giấy từng chữ rõ ràng: “Đây đều là những món Nguyễn tổng tự tay chuẩn bị cho phu nhân.”

“Đồ tâm thần!!!!” _ Đây là những gì Lạc Mẫn thầm nói trong thâm tâm, nhưng chắc cô không khó nhận ra trong thâm tâm của mình có một ngọn lửa ấm áp đang hiện lên. Thì ra cũng có người ngoài mẹ quan tâm cô, nhưng liệu … Haizzz.. Chắc có lẽ cũng chỉ là lòng thương hại nhất thời. Nhưng vậy tối qua, người ôm cô cả đêm, người cho cô vòng tay ấm áp đến nỗi sáng nay cô còn ngủ hạnh phúc đến quên cả giá lạnh… Chẳng lẽ không phải là mơ…

Cứ chiều đúng 17h tan tầm thì 17h30 lại thấy dáng hắn ở nhà, nhưng không nói với cô một lời nào, chỉ dùng cơm xong lại lên thư phòng. Nhưng tối phải ngủ chung phòng cùng hắn, là điều Lạc Mẫn sợ nhất, nhưng trừ việc đắp chung cái chăn thì Lạc Mẫn không thấy người đàn ông này làm gì đáng sợ cả… Nhưng cô nào biết chỉ khi cô cất tiếng ngáy nhè nhẹ chuyển sâu vào giấc ngủ thì lại có ai đó ôm cô vào lòng mới yên tâm mà đi vào giấc ngủ sâu đến tận sáng!

Có lẽ ngày Lạc Mẫn mong nhất cũng đến, ngày Trình Anh điện thoại rủ cô đi chơi, nhưng buồn thay cô đang bị cấm túc ở nhà. Vừa ra khỏi cửa thì đã bị vệ sĩ hai hàng chặn lại, nói phải có lệnh tổng giám đốc Nam mới cho cô đi! Cô điện cho hắn thì chỉ nhận được mấy chữ lạnh lùng “Không được đi!” Cô ức đến muốn khóc! Tình trạng giam lỏng này cũng gần cả tuần hơn rồi… Không lẽ hắn định biến cô thành chim hoàng yến trong lồng thật sao?!

Dường như cảm thấy bạn thân khó xử, Trình Anh vui vẻ bảo cô cứ cho số nhà, cô bé sẽ đến nơi. Lạc Mẫn nghe vậy vui khôn xiết! Cuối cùng cũng có người thật lòng muốn đến thăm cô. Hắn chỉ không cho cô ra khỏi nhà chứ đâu cấm có người đến chơi với cô! Phải không?!



Ngồi tám chuyện một hồi, nhìn sắc mặt hồng nhuận cùng với gia cảnh của Lạc Mẫn, Trình Anh đoán được phần nào cô bạn của mình không bị chồng “ngược đãi” đi… Nhưng mướn vệ sĩ đứng canh hai hàng, thật sự là có hơi làm quá đi!!! Chẳng lẽ sợ nhỏ mập này leo rào bỏ trốn sao…

-Này, cậu có bị anh ta ăn hiếp không?!...

-Không… Không có… (>^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.