Lạc Mẫn mệt mỏi nằm
thở dài trên giường. Cô không biết rốt cuộc mấy ngày qua mình đã vật vả
trải qua như thế nào. Nguyễn Trọng Nam cương quyết làm đám cưới gấp, gấp đến nỗi chỉ trong vòng batháng là có cái đám cưới hoành tráng . Nguyễn
Trọng Nam như kẻ cố chấp, dứt khoát đòi làm sáu lễ, làm ai cũng mở trố
cả mắt lên. Mọi người ai cũng biết làm lễ thì không phải đơn giản, nào
là tiền bạc, nào là công sức nên khuyên mãi hắn mới nhau mày chấp nhận
làm ba lễ: Dạm ngõ, ăn hỏi và rước dâu.
Lạc Mẫn lúc này khóc cũng không nổi nữa! Vì sao ư?! Vì hai chân cả người cô mỏi nhừ trong những
bộ đầm cưới vừa dài vừa dày. Cô thay đã phải ba bộ rồi, cũng may mắn hắn mua những bộ áo cưới thương hiệu quốc tế nên chất liệu vải khá là nhẹ
nhàng.
Đang nằm nghỉ cửa phòng bỗng mở ra. Chẳng ai xa lạ, chính
là Trình Anh. Cô bé mấy ngày nay đều ở lại nhà Lạc Mẫn để phụ làm đám
cưới cho cô. Và Trình Anh cũng cho cô biết rằng Trương Ngũ đã đi nhập
ngũ rồi, nghe nói khoảng hai ba năm gì đó mới về. Trương Ngũ trước khi
đi chỉ gởi lại cô một cái thiệp nhỏ hoạt hình đáng yêu ghi mấy dòng nắn
nót: “Chúc cậu hạnh phúc, Lạc Mẫn. Nếu cậu không hạnh phúc hãy gọi cho
tôi 093 xxx xxxx. Tôi sẽ luôn đứng về phía cậu, đồ ngốc!”
Đọc đến đây Lạc Mẫn bỗng dưng nghẹn cứng lời. Cô không nói ra nổi. Cô không kịp một lần gặp cậu để giải thích, để cám ơn, và để kêu cậu đừng chờ đừng
đợi người phản bội là cô… Cũng may trước đó cô đã gởi lại đôi bông tai,
lần này Trương Ngũ không từ chối mà là chỉ lấy lại một chiếc, còn một
chiếc vẫn xin cô hãy nhận dùm cậu.
Nguyễn Trọng Nam cũng vừa lúc
này bước vào, Trình Anh nhanh tay xếp gấp tờ thiệp bỏ vào túi mình.
Nguyễn Trọng Nam nhìn thấy hai gò má Lạc Mẫn đã có giọt ngắn giọt dài,
vuốt má cô, hắn hôn nhẹ lên trán cô, giọng khẽ khàng nói:
-Đang đám cưới mà sao em lại khóc nữa rồi? Đám cưới xong anh cũng đâu bắt em về Bắc làm dâu đâu mà sợ?! Hửm?
Lạc Mẫn không giãy ra nhưng âm thầm ngồi kéo dãn khoảng cách của hai người. Người đàn ông dịu dàng trước mặt này đích thị là một tên điên, tên biến thái!
Lạc Mẫn nói về Nguyễn Trọng Nam như vậy không phải là
không có nguyên do. Vì chỉ cách đây vài tuần, hắn thuê người của trung
tâm đá quý đến nhà để chọn trang sức cho cô thì bỗng dưng hắn hỏi: “Công ty các cậu có đặt làm đồ bằng vàng không?”. Và kết quả hắn đặt một
chiếc xích dài bằng vàng, còn kéo cổ chân trắng nõn của cô vuốt ve,
miệng thì thầm: “Sau này em có trốn hãy trốn cho thật xa, đừng bao giờ
để anh bắt được. Nếu không anh tuyệt đối sẽ mang cho em chiếc xích này,
để suốt đời em cũng không trốn được. Để suốt đời em phải sống bên
anh.” Lạc Mẫn mồ hôi lạnh thi nhau đổ, cô tới giờ vẫn còn sợ hắn sẽ làm thật! Nguyễn Trọng Nam đích thị kiếp trước là một kẻ tồi, còn kiếp này
là một kẻ biến thái!
-Thôi, em nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai anh sẽ
đến cùng em làm lễ lên đèn rồi rước dâu._ Tiếng nói cùng cái ôm chặt của hắn kéo Lạc Mẫn từ suy nghĩ về lại thực tế. Cô rùng mình nhẹ làm cho
Nguyễn Trọng Nam cười giòn.
…
Quả nhiên hôm sau, chỉ tờ mờ bốn giờ sáng, nhà trai đã đến trước cửa nhà Lạc Mẫn làm lễ. Đàn trai
nhờ sáu người con trai mặc áo dài khăn đống màu đỏ bưng sáu mâm quả đem
theo bánh, rượu, trái cây cùng cau trầu đúng lễ nghĩa. Nhà Lạc Mẫn cũng
chuẩn bị sáu cô gái xinh xắn mặc áo dài khăn đống màu vàng bưng quả làm
lễ rước dâu qua nhà trai.
Cả khu xóm nhỏ nhà Lạc Mẫn như xôn xao cả lên. Vì nhà họ Lạc làm lễ rước dâu quá lớn, đoàn người như kéo dài
ra gần nửa con đường lớn. Và đặc biệt chàng rể lại là người nổi tiếng
giàu có, và tiếng tăm ở thành phố Bạch Trì. Không biết bao nhiêu người
con gái xung quanh đều ngưỡng mộ Lạc Mẫn, trong đôi mắt đó còn ánh rõ
lên sự ganh tỵ, vì sao cô vừa tốt nghiệp chuẩn bị ra trường lại câu được một con kim quy chứ?! Rồi còn bao nhiêu lời khó nghe rằng cô còn nhỏ mà đã biết quyến dụ đàn ông nên mới lấy thầy giáo!
Nghe mấy lời
này Trình Anh chỉ muốn bay ra tát thẳng vào mặt họ bảo Mẫn Mẫn nhà cô
quá tốt, chỉ là người ta thương quá hối cưới thôi biết chưa?
Lạc Mẫn thấy vậy chỉ đóng cửa sổ nói:
-Trình Anh à, cậu có hơi vậy giúp tớ trang điểm đi được không?!
-Xùy! Chuyên gia trang điểm nổi tiếng nhất Bạch Trì đã làm hết rồi, tớ chỉ có thể ngồi ngắm cậu thôi, cô dâu xinh đẹp ơi!
Hôm nay, nói Lạc Mẫn xinh đẹp cũng không ngoa. Nguyễn Trọng Nam chọn cho cô trong ngày lễ lên đèn trọng đại này là một bộ áo dài truyền thống màu
đỏ rực với những cánh hoa vàng. Bên ngoài chiếc áo dài là một chiếc áo
khoác hoa ren, khoác lên vô cùng thướt tha thùy mị. Còn trên tóc cô là
chiếc khăn đóng cùng màu. Gương mặt tròn của trang điểm được trang điểm
kỹ lưỡng với màu son đỏ hồng, đôi má phấn được phết nhẹ nhàng nhưng vô
cùng tươi mới, đôi mắt thì vẽ lên càng làm cho to và long lanh hơn. Trên cổ Lạc Mẫn còn đeo một chuỗi ngọc trai dài đủ để nổi bật trên chiếc áo
dài đỏ.
Lạc Mẫn vốn dáng người tròn trịa nhưng tướng đi nét đứng thì vô cùng duyên dáng, nên mỗi bước cô đi như càng tôn lên nét dịu
dàng tươi thắm của người con gái đôi mươi đến nỗi Lương Trạch Vũ cũng
phải đỏ mặt. Hắn không ngờ Nguyễn Trọng Nam lại chăm chút cho hòn đá thô bé nhỏ thật thà kia hôm nay lại rực rỡ hoa lệ như vậy trong chiếc áo
nàng dâu. Nhìn ánh mắt thằng quỷ đa tình ngày nào đi, giờ chỉ còn hình
ảnh cô dâu của nó thôi. Chắc đêm nay cô dâu sẽ vất vả nhiều đây!
Nguyễn Trọng Nam lễ nghĩa đi tới nắm lấy tay Lạc Mẫn, làm cho gò má cô không
chỉ hồng vì phấn mà còn hồng thêm vì thẹn thùng. Từ ngày ở biệt thự kia
thì Nguyễn Trọng Nam đối với cô tuyệt đối là giữ lễ, cùng lắm chỉ hôn
trán hôn má cô mà thôi. Khi trưởng tộc họ nhà gái tuyên bố xin làm lễ
lên đèn, thì Nguyễn Trọng Nam nhẹ nhàng nắm tay Lạc Mẫn cùng thắp lên
ngọn lửa từ đèn trên bàn thờ. Giờ phút này gương mặt Nguyễn Trọng Nam vô cùng nghiêm túc. Vì đơn giản hắn mong hai người có thể thật sự trăm năm hạnh phúc, có được một tương lai tốt đẹp yêu thương!
Sau đó
trưởng tộc nhà gái mới khui rượu và để cô dâu đi chào hỏi những người bề trên bên nhà trai và nhận phong bao đỏ cũng như những lời chúc từ người bề trên. Khi kính rượu đến mẹ Nguyễn Trọng Nam, Lạc Mẫn cảm nhận được
không khí có vài phần trầm xuống. Bà nhẹ nhàng đặt phong bì đỏ vào khay
rượu, nói giọng nhẹ nhàng:
-Con về làm dâu, mẹ chỉ mong con giữ
tròn lễ giáo cùng với trọng tình trọng nghĩa với thằng Nam thôi. Con làm được không, Lạc Mẫn?!
Lạc Mẫn cảm giác ánh mắt Nguyễn Trọng Nam
cùng với ánh mắt mẹ mình có bảy phần giống nhau, Lạc Mẫn còn đang suy
nghĩ trả lời làm sao cho đừng bẻ mặt thì Nguyễn Trọng Nam đã cười, quay
sang nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình:
-Mẹ chỉ đùa với em thôi, chúng ta sẽ hạnh phúc mà đúng không em?!Cô chỉ biết cúi mặt gục đầu rồi nhấp tiếp ly rượu.
…
Tiệc lên đèn kết thúc thì khoảng 9h sáng thì đến phiên lễ rước dâu. Nguyễn
Trọng Nam đặt hai mươi chiếc xe hơi bảy chỗ, để chở những người dự tiệc
đến nhà trai dùng bữa. Chưa dừng ở đó, tối nay hắn cũng đã đặt tiệc ở
nhà hàng Valdemond hơn cả trăm bàn. Ai chẳng biết Valdemond là nhà hàn
lớn còn nổi tiếng đắt đỏ của thành phố Bạch Trì, một bàn tiệc ở đó ít
nhất cũng chục triệu. Lạc Mẫn cảm thấy lần này hắn dường như muốn làm
cho cả thế giới biết là hắn đám cưới vậy! Chẳng bù với kiếp trước chú rể còn không muốn xuất hiện, khi xuất hiện còn nồng nặc mùi nước hoa của
người khác chứ đừng nói chi là tổ chức tưng bừng.
-Em thấy vui không?!
Nguyễn Trọng Nam nắm tay Lạc Mẫn trong xe hoa, cười dịu dàng đưa tay cô lên
môi hôn khẽ. Nhưng Lạc Mẫn cứ như người vô cảm, cô luôn luôn giữ thái độ im lặng và xa cách.
-Thật sự anh không hối hận khi lấy một người… Ưm…
Thay cho câu trả lời chắc có lẽ nụ hôn sâu! Đến khi son môi của Lạc Mẫn trôi đi gần hết, Nguyễn Trọng Nam mới buông cô ra. Hắn vuốt nhẹ đôi môi
mỏng:
-Bây giờ em có hối hận cũng muộn màng rồi…
…
Còn phía ngoài người chở Trình Anh đem bưng đồ dùng của cô dây qua nhà chú rể không ai khác chính là Lương Trạch Vũ!
-Á!!! Anh chạy cho đàng hoàng được không?! Tôi mà trượt tay thì sao?!
-Cô ôm tôi thì đâu có bị gì?!
-Ôm cái đầu anh! Nếu không phải sợ để đồ Lạc Mẫn xuống tôi đã đánh anh một trận cho anh phẳng não luôn rồi!
Câu nói đó vô tình khiến người nào đang cầm lái ô tô càng tăng tốc… Làm cho Trình Anh muốn rụng cả trái tim bé nhỏ.
-Anh hai à, chậm lại đi…
-Kêu tôi là “anh” lại đi!
-Anh! Anh! Anh được chưa?! … Đúng là đồ điên.
Lời nói không một chút dịu dàng nhưng chẳng hiểu sao lại làm cho Lương
Trạch Vũ cảm thấy vô cùng đáng yêu. Hắn không hiểu sao từ hôm bữa gặp
con nhóc này ở trường Lam Sơn thì hắn lại rất ấn tượng nha! Khuôn mặt
xinh đẹp nhưng lời nói thì cứ như hổ vậy, rất đặc biệt! Vô cùng thú vị.
Lúc đầu chiếc mô tô của Lương Trạch Vũ luôn dẫn đầu để chụp ảnh và quay
phim nhưng không hiểu sao lúc gần đến căn biệt thự của chú rể thì nó lại đi chậm nhất đoàn. Đôi khi hắn còn cố tình chạy sát những nơi có phong
cảnh xinh đẹp để diễn giải hay hỏi cô những câu bông đùa thú vị. Nhưng
Trình Anh cứ dường như không tim không phổi, cô chỉ chuyên tâm bưng đồ
cho Lạc Mẫn, một lời cũng tiếc trả lời cho người đàn ông tuấn tú phía
trước. Lúc bưng xong va li cho cô dâu, Trình Anh bèn cho Lương Trạch Vũ
một cái lườm sắc nhọn!
…
Đãi xong buổi tiệc ở nhà Lạc Mẫn
phải tiếp tục đến nhà hàng để đãi tiệc. Khắp không gian một nhà hàng to
lớn như vậy mà Nguyễn Trọng Nam đã bao hai lầu, không gian khắp nơi đều
được trang trí bằng hoa hồng đỏ và trắng xen lẫn nhau. Tấm hình cưới đầu vào thật sự vô cùng lung linh: Trong cảnh trời chiều, Lạc Mẫn mặc chiếc đầm soare trắng cầm theo đóa hoa hồng cùng màu ngồi trên ghế dài, chú
rể thì quỳ một chân vươn tay nắm lấy đôi tay nhỏ mịn của cô. Trông đôi
mắt chú rể ai cũng cảm thấy được một trời yêu thương nhưng nụ cười của
cô dâu vẫn còn nét gì đó vô cùng gượng ép.
Tiệc cưới hôm nay
Nguyễn Trọng Nam đã chuẩn bị ba bộ quần áo cưới cho hắn và Lạc Mẫn. Bộ
đầu tiên là chiếc đầm đuôi cá dài có đính đá phần ngực ra làm lễ lúc đầu dài tha thướt để chào mừng khách lúc đầu vào dự tiệc. Lúc nào Nguyễn
Trọng Nam cũng vòng chặt lấy tay Lạc Mẫn, làm như sợ thoát ra cô sẽ chạy mất tăm hơi, Lạc Mẫn nhiều khi phải kêu hắn nới lỏng vòng tay thì mới
chịu nổi. Mỗi lần như vậy Nguyễn Trọng Nam chỉ cười ngượng ngùng, rồi
thả lỏng tay cô ra thật. Nhưng chưa đầy năm phút thì cánh tay cô lại vào vị trí cũ!
Lúc chuẩn bị lên sân khấu làm lễ rót rượu và chúc
phúc của cha mẹ hai bên, Lạc Mẫn lại khoác lên mình chiếc soare trắng
chữ A sang trọng, mái tóc búi lên gọn gàng, bên trên đội vương miện cùng chiếc khăn voan trắng. Nhìn Lạc Mẫn như vậy, bàn tay Lạc Hy như bấm sâu vào da thịt thêm vài phần theo nụ cười e lệ của cô.
Trong lúc đưa cô lên sân khấu, Lạc Thổ Trọng không quên dặn:
-Ráng ở tốt với chiều chuộng chồng con đó. Đắc tội với nhà họ Nguyễn cả nhà ta sẽ gặp nhiều rắc rối đấy.
Lạc Mẫn thật sự muốn khóc. Đây rốt cuộc là đám cưới hay bán cô?! Nói cô ngu ngốc thì khi Nguyễn Trọng Nam lần này vứt bỏ cô thì cũng sẽ xong hết
mọi chuyện. Nợ ân tình với nhà họ Lạc cũng sẽ xong xuôi… Nhưng liệu lần
này hắn có còn tùy hứng như kiếp trước?! Tại sao trong đôi mắt màu cà
phê ấy, cô cảm nhận có một điều gì đó kỳ lạ?! _ Đó là những câu hỏi bất
chợt thoáng qua trong đầu Lạc Mẫn nhưng cũng đủ làm cho cô cảm thấy bỡ
ngỡ, lo sợ.
Nguyễn Trọng Nam lại lần nữa đỡ tay Lạc Mẫn trong
những tràn vỗ tay nhiệt liệt của quan khách. Khi tuyên bố hai người
chính thức là vợ chồng và đeo nhẫn cưới cho nhau, Lạc Mẫn còn thẩn thẩn
thờ thờ thì Nguyễn Trọng Nam dứt khoát đỡ lấy mái tóc được búi sau lưng
của Lạc Mẫn một cách khéo léo kéo cô vào ngực, đặt lên môi cô một nụ hôn trong tiếng reo hò khắp phòng. Ngoài những đôi mắt, cùng tràng vỗ tay
thì cũng có những cái nhìn ghen ghét hay cái bĩu môi dè bỉu, và lẫn
trong số đó thì bà Nga – mẹ Nguyễn Trọng Nam cũng có. Từ ngày bà gặp bà
đã không vừa lòng con bé Lạc Mẫn này?! Nó có gì tốt cơ chứ?! Dáng người
không tốt, mặt mày cũng chẳng đẹp xinh, đã vậy còn luôn luôn để con trai bà chịu khổ, chẳng hiểu thằng Nam nó vừa ý con bé ở điểm nào mà luôn
luôn che chở như vàng như ngọc, bỏ mặc lời người mẹ nuôi nó ba mươi mấy
năm trời ra sau lưng. Mà không phải chỉ thằng con bà mà ngay cả chồng bà – Nguyễn Hữu Lộc cũng đồng ý mới dẫn đến cái hôn sự điên rồ này, mọi
thứ đều làm theo phong tục tập quán bên đàn gái! Không biết con trai bà
đã hao của bao nhiêu cho nhà người họ Lạc rồi…
Sau khi nụ hôn kết thúc Nguyễn Trọng Nam cầm lấy micro, phát biểu vài lời trước mặt mọi người:
-Cám ơn tất cả mọi người đã đến chung vui trong ngày cưới của Nguyễn Trọng
Nam tôi, có gì phục vụ không tốt mong mọi người bỏ qua cho. Cám ơn ba mẹ đã đồng ý cho con cưới Lạc Mẫn và cám ơn ba mẹ vợ sinh ra Lạc Mẫn và
cám ơn định mệnh đã cho tôi gặp được em ấy. Cám ơn em đã đồng ý lấy anh
Lạc Mẫn…
Hiding from The Rain and Snow
Trying to forget but I won't let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you girl
Take me to your heart, take me to your soul
Give me your hand before I'm old
Show me what love is - haven't got a clue
Show me that wonders can be true
They say nothing lasts forever
We're only here today
Love is now or never
Bring me far away
Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand and hold me
Show me what love is - be my guiding star
It's easy take me to your heart
Standing on a mountain high
Looking at the moon through a clear blue sky
I should go and see some friends
But they don't really comprehend
Don't need too much talking without saying anything
All I need is someone who makes me wanna sing
Lời bài hát từ môi Nguyễn Trọng Nam ấm áp, giàu ngữ điệu… Lạc Mẫn cũng phải nhận ra đây là bài hát cô vô cùng nổi tiếng “Take me to your heart”.
Lời bài hát thể hiện sự trân trọng và yêu thương qua từng giai đoạn và
lời ca … Hãy cho anh biết tình yêu là điều gì mà anh chưa sáng tỏ. Hãy
cho anh thấy những điều kỳ diệu có thể thành hiện thực… Hãy đưa tay cho
anh và ôm anh thật chặt. Em hãy là vì sao dẫn lối cho anh biết tình yêu
là gì? Điều đó đơn giản lắm… hãy đưa anh đến trái time em.
Ca từ
ngọt ngào sâu lắng, giọng hát trầm ấm dễ nghe, thêm cả hàng nghìn người
chứng kiến. Thêm vào đó Lạc Mẫn thấy được trong đôi mắt sâu kia là một
biển trời đầy dịu dàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cười cười trông chẳng khác gì nam sinh đang lần đầu ngỏ lời yêu… Thật sự trong phút chốc chắc Lạc Mẫn không nhận ra rằng tim mình cũng lạc mất đi một nhịp.
Đây có phải cô mơ hay không?! Đến khi bài hát đã kết thúc Nguyễn Trọng Nam
nắm tay cô đi mừng rượu từng bàn, Lạc Mẫn vẫn chưa diễn tả được cảm giác đỏ mặt, tay run của mình lúc này… Bao nhiêu ly rượu đưa đến thì Nguyễn
Trọng Nam chỉ để Lạc Mẫn nhấp môi còn lại một mình uống cạn!
Đang đi bỗng Lạc Mẫn cảm giác chân mình bỗng sưng rộp lên rồi, Nguyễn Trọng
Nam lấy đôi tay khẽ vuốt lên đôi mày đang chau lại của cô, hôn vào trán
cô, rồi vui vẻ nói:
-Em vào thay bộ đầm khác đi, lát anh vào ngay!
Lạc Mẫn cũng không dám ngước mắt lên mà chỉ gật đầu rồi nhanh chóng cầm
soare bước vào trong làm chú rể cũng chỉ biết sờ sờ lên mặt mình mà cười thầm.
Lạc Mẫn, anh không biết mình đang say rượu hay đang say tình?
Bỗng hắn cảm nhận được đang được vuốt ve bởi một đôi tay thon mịn. Theo phản xạ, không phải bàn tay trắng mập của ai Nguyễn Trọng Nam phủi ra nhanh
chóng.
Nhìn lại thì ra Mỹ Lệ - vợ kế của nhà bất động sản nổi
tiếng, lão Trần Vĩnh Kiêm! Một cái liếc mắt của cô nàng đầy quyến rũ,
đôi môi đỏ mọng khép hờ như thu hút người đàn ông trước mắt. Nguyễn
Trọng Nam cười xã giao, dùng rượu xong nhanh chóng đi về phòng thay đồ
của mình.
Nguyễn Trọng Nam đoán quả không sai. Mỹ Lệ đã nối gót
theo sau hắn vào không gian chật hẹp này! Những ngón tay sơn màu đỏ rực
mò lên như rắn nước định mò vào trong chiếc áo vest đen là đến lồng ngực rắn chắc. Đôi môi đỏ rực sán lên gần môi hắn, Nguyễn Trọng Nam nhanh
chóng nắm lấy bờ eo thon gọn kia để kéo dãn khoảng cách của cả hai, sau
đó nhanh chóng thu tay lại.
-Có vợ rồi Nam quên luôn tôi sao?!
Nguyễn Trọng Nam cười:
-Làm sao dám quên chị Lệ, đã mấy lần giúp em nhiều thứ chứ?!
Mỹ Lệ lại tiếp tục sán lên gần hơn nữa, lần này Nguyễn Trọng Nam nghiêm túc tránh ra:
-Chị Lệ thông minh lại xinh đẹp, quyến rũ tài giỏi có bao nhiêu người đàn
ông mơ ước. Em nghĩ Trần Vĩnh Kiêm lấy được chị quả là phúc phận ba đời!
Lần này Mỹ Lệ thật sự tránh ra, cô ta ngồi vắt chân lên trên
chiếc ghế inox phòng thay đồ để lộ ra đôi chân dài miên man cùng với làn da trắng mịn trên chiếc đầm đỏ rực lửa đầy phong tình hút mắt.
-Tôi thông minh, xinh đẹp lại quyến rũ sao bằng Lạc Mẫn, cô dâu của tổng
giám đốc Nam hôm nay. Nếu không sao cậu lại bỏ tôi mà chọn cô nàng …
-Ha ha! Vợ em làm sao so nổi với chị Lệ, chị đừng chấp nhất cô ấy trẻ người non dạ, lại ngây thơ ngờ nghệch.
Mỹ Lệ khẽ chau đôi mày liễu, cô nàng đứng dậy, vuốt lại mái tóc xoăn lọn của mình, khẽ nói:
-Chắc cậu không quên những gì cậu hứa với tôi trước khi giúp cậu ký xong vụ
hợp đồng thương mại với Jackson chứ?! Cậu bảo nếu xong cậu sẽ…
Chưa để Mỹ Lệ dứt câu, Nguyễn Trọng Nam đã hào sảng tiếp lời:
-Em sẽ gởi vào tài khoản cho chị 40% lợi nhuận từ hợp đồng lần ấy. Sẵn tiện có dịp vợ chồng em mời chị ghé nhà dùng bữa cơm. Còn đây là quà em dành tặng chị, xem như chút đền đáp cho chị!
Nguyễn Trọng Nam cười
phải phép nói, tay còn lưu loát lấy ra một chiếc nhẫn kim cương trao cho Mỹ Lệ. Cô nàng quả nhiên ngắm nghía kỹ lưỡng rồi mi gió vào không gian
mà vui vẻ cất bước đi:
-Thật ra, nếu được tôi vẫn thích cậu đền
đáp giống lời hứa lúc trước hơn. Nhưng dù sao cũng cám ơn tổng giám đốc
Nam ra tay hào phóng. Mong có dịp hợp tác với Trọng Nam.
-Cám ơn chị Lệ. Chúc chị dùng bữa vui vẻ!
Dứt lời, Nguyễn Trọng Nam đóng sầm cửa mà bước vào nhà tắm rửa tay. Rửa ba
lần xà phòng mới hong khô tay rồi dùng khăn giấy lau những nơi mà Mỹ Lệ
chạm vào. Đến khi gương mặt muốn ửng đỏ thì thùng rác cũng đã gần được
một phần ba Nguyễn Trọng Nam mới ngưng tay mà thay áo.
Nhìn lại
gương mặt rạng rỡ trong gương, Nguyễn Trọng Nam mới tin thì ra mình hôm
nay thật sự lại một lần nữa có được Lạc Mẫn – người vợ yêu của hắn.
Nguyễn Trọng Nam thở phào một hơi, tự nhủ: “Lạc Mẫn ơi, lần này anh
tuyệt đối không làm bẩn bản thân, vì em xứng đáng là người anh trân quý
cả đời.”
…
Từ lúc khách khứa đi về, Lạc Mẫn đói đến muốn
rụng người. Sau tà áo đầm công chúa của Val Stefani màu nude kết hợp
cùng voan dài tha thướt là tiếng kêu gào của bao tử cô gái đứng gần
mình. Nguyễn Trọng Nam cũng cảm nhận được điều đó, và khẽ hỏi vào tai
Lạc Mẫn:
-Em đói rồi phải không?! Hai vợ chồng mình vào dùng cơm tối nhé.
Lạc Mẫn vẫn im bặt, hắn chưa kịp chờ vị khách cuối cùng ra mà đã thưa ba mẹ hai bên đưa Lạc Mẫn vào để dùng tiệc. Lúc đi còn dìu và cầm chiếc đầm
dài lên cho cô, làm cho bà Nga thật sự không thể vừa mắt nổi!