Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trùng Sinh

Chương 50: Chương 50: Chương 49: Ngọt (3)




-Mẹ kiếp! Các người lại để hắn bình an quay trở về Bạch Trì rồi sao?! Thật là một lũ vô dụng!

Một lão già ngồi trên ghế đệm thẳng tay quăng gạt tàn thuốc vào hai ba người đang quỳ phía dưới. Hắn tức đến mức thở hồng hộc!

Một cô gái trẻ khẽ khàng vuốt lên bộ ngực lão, nói giọng điệu yêu kiều:

-Ông chủ… Anh đừng tức giận, có hại cho sức khỏe a.

Hắn thất vọng phủi tay cô ta ra:

-Em không biết đâu. Để nó quay về Bạch Trì là như “cá gặp nước” nhất định sẽ điều tra cho ra, rồi không biết khi nào sẽ đáp trả anh một cách đau đớn!!

Lão là một vị chủ tịch địa phương có liên quan đến cô nhi viện Ươm mầm. Mảnh đất rõ ràng đã được bàng giao xong xuôi, đùng một cái hắn bảo dời thời hạn, dĩ nhiên căn hộ triệu đô để lão dưỡng già ở Mỹ cũng tiêu tùng! Mẹ kiếp, điều tra ra mới hay tất cả đều do con vợ mới của Nguyễn Trọng Nam! Nghe nói bây giờ kẻ trên thương trường trước kia lạnh lùng, nguyên tắc nay thật sự đã bị vợ hắn nắm trong lòng bàn tay! Chỉ cần một ý nhỏ cô ta không thích thôi thì nghe nói Nguyễn Trọng Nam cái gì cũng làm!

Thật sự là trong lòng lão đã là lần thứ hai Nguyễn Trọng Nam đắc tội. Lần trước, là khi con gái lão tỏ tình với hắn ta trong tiệc sinh nhật, lão cũng tiếp lời ngỏ ý muốn kết thông gia với nhà họ Nguyễn. Nào ngờ, Nguyễn Trọng Nam thẳng thừng từ chối, còn cho biết đã có người trong lòng. Trong lễ đính hôn lão mới biết hắn thích dạng phụ nữ tròn đầy chẳng giống ai cả! Mẹ kiếp! Lão đã mất mặt hai lần nên định lần này phái người bắt cóc, “xử” đẹp vợ hắn sau đó đòi một số tiền chuộc để gỡ vốn phần nào! Nào ngờ… Hừ, giờ lão lại uổng công lo nghĩ nữa rồi!!!!



Lạc Mẫn nhẹ nhàng đi xuống cầu thang. Hôm nay là ngày cô vào sinh hoạt đầu khóa học, nói với cô về tư tưởng chính trị cũng như sơ lược về nhà trường, cũng khá thú vị! Cô còn may mắn chung với Trình Anh học cùng một trường, khác khoa! Cô học khoa giáo viên tiểu học, mầm non; còn cô nàng Trình Anh học hóa học.

Đang đi cùng với Trình Anh, bỗng một tiếng gọi từ sau vọng tới:

-Chờ anh với.

Lạc Mẫn quay sang mới thấy Trần Hạo Nam – Trần thiếu. Trình Anh cũng theo phản xạ quay sang, miệng há hốc, sau đó quay sang thọc vào eo Lạc Mẫn một cái, nói nhỏ vào tai cô: “Cậu ngon rồi bé mập, có chồng đẹp trai dữ thần, bây giờ còn quen một tiền bối đẹp trai không kém, chỉ kém chồng cậu về chiều cao và cơ bắp tý thôi, hen?”

Trần Hạo Nam nhìn thấy đi bên cạnh Lạc Mẫn là người lạ, nên cũng biết mình cần thể hiện phép lịch sự, gãi gãi đầu ngại ngùng:

-Chào em, anh là Trần Hạo Nam, sinh viên năm 2 ngành tâm lý học.

-Em là Trình Anh, bạn Lạc Mẫn, năm nay vừa đậu vào khoa hóa học của trường! _ Trình Anh tươi cười hòa nhã.

-Anh mời hai em đi uống nước được không?! Sẵn ghé sang tiệm bánh Sweet home gần đây thưởng thức món Mousse Matcha gần đây của tiệm luôn?!

Trình Anh cười tươi, được mời ăn thì đương nhiên cô không từ chối, nhưng về phần Lạc Mẫn thì từ sau khi Nguyễn Trọng Nam bị thương, cô cũng ngại tiếp xúc với người khác giới. Một mặt, cô sợ sẽ đem lại phiền phức không đáng có cho họ, bởi đám người bắt cóc cô còn chưa tìm ra. Một mặt, cô cảm thấy Trần Hạo Nam cũng không phải người đơn giản như Trương Ngũ, nên cô không thích thôi! Ánh mắt anh ta mỗi lần nhìn cô cứ như bầu trời bao la kia, không biết nó muốn gì, đôi khi dịu dàng, đáng mến đôi khi lại như trời khi sắp đổ mưa, buồn bã kèm theo những ánh nhìn khó hiểu. Nên dĩ nhiên, Lạc Mẫn từ chối!

Gần đến cổng trường vẫn chưa thuyết phục được người đẹp, Trần Hạo Nam biết mình đừng nên dây dưa, sẽ tạo nên hình ảnh không tốt! Hắn lịch sự chào tạm biệt, và hẹn cả hai cô vào dịp khác!

Ra tới cổng trường, Lạc Mẫn cảm giác có gì đó … sai sai! Cư nhiên tài xế xe cô ra nói chuyện cùng một người quen thuộc, Lương Trạch Vũ! Vừa thấy cô và Trình Anh bước ra, hắn liền huơ tay liên tục, gương mặt bình thường nhìn đã đủ phong hoa nay lại càng thêm phần yêu nghiệt. Nguyễn Trọng Nam có gương mặt đẹp như điêu khắc nhưng lạnh lùng, khó gần thì gương mặt anh chàng này trông vô cùng lãng tử. Nhưng đối với Trình Anh, thì hắn ta lại chẳng có gì tốt đẹp!

-Chào chị dâu! Còn người đẹp nào đây?! Là cô bé Trình Anh đây mà. Có cần anh đưa về không?

Thái độ rõ ràng chẳng có gì đàng hoàng cả! Trình Anh lạnh lùng quay ngoắt sang nơi khác, chỉ nói gọn với Lạc Mẫn:

-Thôi, tớ đi bắt buýt về nhà! Cậu về nhà cẩn thận.

Trình Anh dường như miễn nhiễm với vẻ lãng tử đó của Lương Trạch Vũ, làm anh chàng hơi xụ mặt, nhưng nhanh chóng quay đầu chiếc motor nổi bật chạy là đà đuổi theo cô nàng!

Lạc Mẫn cười khẽ, chẳng lẽ là Lương Trạch Vũ này thích Trình Anh rồi! Nghe cô bạn này kể từ hồi đi ăn đám cưới cô đến giờ không có ngày nào hắn đừng nhắn tin hẹn cô đi ăn, rồi tặng hoa tặng quà cả! Nhưng Trình Anh đều mặt lạnh làm ngơ đẹp luôn! Lương Trạch Vũ kiếp trước cũng là tay ăn chơi có tiếng, không biết lần này là thật lòng toàn ý với Trình Anh hay lại trò đùa mới nữa đây… Haizz… Nhưng Lạc Mẫn tin Trình Anh là người mạnh mẽ, sẽ không bao giờ thua thiệt ai đâu.

Cô ngồi vào chiếc xe màu đen lặng lẽ rời đi. Từ ngày vụ việc ở Hong Kong, cô cảm thấy việc có tài xế cùng vệ sĩ đi sẽ ít đem lại phiền phức nhiều hơn, trước khi phía cảnh sát chưa đem đám người kia ra ánh sáng!



Vừa về đến nhà, Lạc Mẫn đã thấy cô nàng hộ lý trẻ tuổi xinh đẹp mà mình mời từ bệnh viện FV buồn bã bỏ đi, hỏi ra mới biết Nguyễn Trọng Nam không chịu hộ lý làm giúp việc gì, nên thẳng thừng ném tiền vào người ta rồi đuổi đi! Lạc Mẫn thở dài, người xinh đẹp không phải luôn là sở thích của hắn sao, không lẽ ý tốt của cô lần nào cũng sai sao?!

Ban sáng, Lạc Hy đến nhà cô sớm, Lạc Mẫn giả vờ còn ngủ say, sau đó len lén nghe lén trong phòng hắn thế nào. Cửa phòng mở ra, chính miệng Nguyễn Trọng Nam hờ hững:

-Lần này là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô vì nể mặt chị cô – Lạc Mẫn, nếu cô còn có ý không phải phép với anh rể là tôi thì tôi sẽ làm cho cô tốt nghiệp không yên xuôi đâu!

Sau đó, cô liền quay về phòng, nghe hắn mạnh mẽ tiễn khách! Thật sự, Lạc Mẫn khó diễn tả cảm giác trong người lúc này, cô cảm giác như có chút dòng nước ấm chảy ngược vào tim, ít nhất hắn còn biết tôn trọng cô một chút, chí ít là không suồng sã như kiếp trước.

Lạc Mẫn đang suy nghĩ thẩn thờ, tay vừa đẩy cửa phòng hắn thì đã nghe tiếng khó chịu:

-Em định bỏ đi luôn à, sao giờ này mới về?!

Lạc Mẫn thấy vậy, định đi xuống lầu làm thức ăn rồi mới lên kêu hắn, nào ngờ đâu người đàn ông nào đó bật dậy, thổi khí vào vùng cổ nhạy cảm của cô, khẽ nói giọng hầm hừ nhưng không còn khó chịu như ban nãy nữa:

-Vợ ơi, em đừng giận nữa mà, anh không cố ý nặng lời với em đâu.

Lạc Mẫn thở dài, đẩy hắn ra vì da gà cô theo lời nói nũng nịu của người đàn ông trưởng thành mà nổi lên hết rồi. Từ ngày cô nói cho hắn cơ hội trong bệnh viện ở Hong Kong thì thật sự Nguyễn Trọng Nam thay đổi càng ngày càng rõ. Nhưng tóm gọn lại trong mấy câu “Cô nói một, hắn không nói hai”!

-Tôi không giận, anh bỏ ra trước đi được không?

-Không! Anh không bỏ! Anh bỏ ra em lại tìm cách cách xa anh! Ông xã chỉ thích em thôi.

Lạc Mẫn bực mình giãy mạnh khỏi vòng tay hắn, Nguyễn Trọng Nam khẽ buông ra, Lạc Mẫn quay sang thấy hàng chân mày kiếm của hắn khẽ chùng, lo sợ đụng vào miệng vết thương, Nguyễn Trọng Nam liền lấy cớ giả bộ đau đớn! Có trời mới biết hắn thích được Lạc Mẫn quan tâm đến mức nào, nên dù có vô liêm sỉ “một tý” cũng không thành vấn đề.

Rốt cuộc Nguyễn Trọng Nam cũng được như ý muốn, Lạc Mẫn nào là thay băng gạc rồi lau người trên cho hắn, sau đó hắn mới như sam mà ôm cổ Lạc Mẫn, môi mỏng khẽ mấp máy:

-Bà xã, anh đói bụng…

Lạc Mẫn khẽ nhíu mày, hai má phụng phịu cũng đỏ lên như hai trái đào lớn vì không biết hắn “đói” theo nghĩa nào a…

___

Sau khi nấu xong ít cháo thịt cùng làm món salad cho Nguyễn Trọng Nam, Lạc Mẫn bắt tay vào làm món ăn tối cho chính mình. Hôm nay cô rất thèm ăn món chiên, ban nãy học xong tạt qua chợ cô mua mực về làm mực chiên xù. Món này cô rất thích nhưng chiên cô cũng rất sợ bị văng dầu. Vừa để vào miếng đầu tiên dầu nóng đã nổ, không biết có trúng vào da Lạc Mẫn hay không mà cô nàng khẽ kêu lên, làm Nguyễn Trọng Nam đang ngồi an nhàn nhìn ngắm cô chạy đến.

-Có sao không em?!

Hắn cầm tay cô vừa nói vừa nhìn quanh vật liệu của cô, thì ra cô vợ ngốc này của hắn làm mực chiên giòn. Lạc Mẫn rụt tay lại, cô khẽ lắc đầu. Nguyễn Trọng Nam nhìn cô hai má phụng phịu, gương mặt tròn đầy, hai mắt bồ câu to lúng liếng thêm đôi môi nhỏ vểnh lên nói thầm thì gì đó, nhịn không nổi mà cúi xuống thơm lên má cô, rồi lại thơm lên trán cô, hắn nói:

-Thôi, em lên lầu lấy sách vở xuống học bài đi.

Lạc Mẫn thoát khỏi vòng tay hắn chạy ù lên lầu lấy sách tập, đến khi cô đảo xuống thì đã thấy hắn bỏ đống mực của cô vào bao polymer, đang ra sức xốc lên cho bột áo đầy đống mực khoanh của cô. Nghe tiếng bước chân, Nguyễn Trọng Nam vừa cười vừa nói:

-Sau này, em lưu ý một tý, để vào bao xốc lên bột sẽ phủ đầy làm miếng mực khi chiên sẽ không bị bắn dầu tung tóe đâu.

Nhìn Nguyễn Trọng Nam xắn tay áo sơ mi lên, mang tạp dề nhìn thật sự rất khác! Rất có khí chất của hình ảnh người đàn ông của gia đình trong mắt Lạc Mẫn. Nguyễn Trọng Nam trước kia Lạc Mẫn biết là một người đàn ông tự kiêu tự đại, chưa bao giờ để cơ thể lấm bẩn và bám mùi dầu nên dĩ nhiên hắn không bao giờ bước vào bếp! Nhặt một cọng rau Lạc Mẫn còn nghi ngờ hắn không làm nổi vậy mà … Vậy mà hôm nay hắn lại thành thục chiên hết khoanh mực, còn tiện thể làm sốt cho cô chấm kèm, sau đó tìm kiếm một ít bắp cải trong tủ lạnh mà bào ra để làm gỏi cho cô ăn đừng ngán.

Bữa cơm chiều rất yên lặng, nhưng tuyệt đối không lạnh lùng, vì người đàn ông rõ ràng quan tâm đến khẩu vị của vợ đến mức muốn bón cho cô! Lạc Mẫn thì ăn rất ngon, hương vị rất vừa miệng cô. Nói giống đầu bếp năm sao thì thật sự là nói quá nhưng cách trình bày cùng với chất lượng thì có thể mở quán được rồi. Cả buổi chiều cô không động tay đến vào bếp nữa, mọi việc đều là Nguyễn Trọng Nam lo liệu.

Ăn xong, chén bát ai đó còn ung dung đặt vào máy, tự nhiên điều khiển đến mức Lạc Mẫn tưởng chừng phòng bếp này cô đã bị đổi chủ thành khách.

Đến lúc lăn lên giường, Nguyễn Trọng Nam ôm cô vào lòng, trước đó còn nói: “Anh đang bị thương đó!” làm Lạc Mẫn mềm lòng mà không giãy nãy nữa. Hắn xoa vòng eo tròn của Lạc Mẫn, thấy cô im lặng mà lớn mật mò lên bộ ngực tròn đầy của ai. Lạc Mẫn thật sự nổi giận mà dùng tay tát một cái rõ mạnh vào bàn tay đang làm loạn kia, làm Nguyễn Trọng Nam nhớ lời đã hứa sau khi cô đồng ý cho cả hai cơ hội: “Không được cô cho phép thì chỉ được ngủ chung ôm nhau ngủ là cùng!” Thế là hắn cố gắng kiềm chế cảm giác nóng rực lại, bờ môi khẽ tìm kiếm vành tai nhỏ trắng trẻo dễ thương của ai khẽ liếm láp, miệng hờn trách:

-Lạc Mẫn, sau này đừng rời xa anh nữa, được không?! Vợ chồng mình hòa nhé.

Ai dè tiếng ngáy nhỏ đều đều đã phát ra từ người phụ nữ trong lòng hắn rồi. Đúng là chú heo nhỏ ngốc nghếch! Nhưng hắn thích! Cô thật sự tin tưởng hắn đến mức đó sao, không sợ hắn đói quá làm càn sao?! Bèn nhìn lại ổ bụng cùng vết đau ran rát nơi vết thương. Cô không sợ cũng phải, vì lúc này hắn chưa thể sinh long hoạt hổ được mà! Nguyễn Trọng Nam khẽ đắp chăn lại ngay ngắn rồi quay ra bàn làm việc, mở màn hình laptop lên. Sau màn hình là cả một bàn hội nghị lớn vì chờ chủ tịch hội đồng quản trị.

-Để mọi người chờ lâu rồi.

Chỉ một câu đơn giản mà hắn bắt những lão già này đợi gần cả tiếng đồng hồ rồi. Nhưng nào ai dám lên tiếng than trách mà chỉ cười xòa rồi báo cáo từng phần thuộc lĩnh vực sở tại mà thôi.

Khi kim đồng hồ lặng lẽ chỉ mười hai giờ, Nguyễn Trọng Nam đóng lại màn hình Laptop, bàn tay nhíu chặt. Kẻ bắt cóc Lạc Mẫn lần này đúng là cả gan, con cáo già lần này Nguyễn Trọng Nam sẽ lôi cả đuôi lẫn người ra khỏi hang!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.