Kể từ ngày mưa đưa cô về ấy, thằng nhóc tên Trương Ngũ này ngày nào cũng đứng dưới nhà cô, điện thoại um lên. Bảo cô xuống rồi hai đứa cùng đến trường.
Thật sự là phiền phức mà! Tỷ như lúc này chẳng hạn, cô đang trong phòng giáo viên lúc giờ về, điện thoại cô lại rung lên liên tục.
Hôm nay, cô đến đây để xin chữ ký của Nguyễn Trọng Nam trong giờ anh văn, do hắn đi vội quá cô chưa xin được ý kiến cho lớp.
Đứng trước hắn, cô vẫn e dè, lo sợ như xưa. Chỉ khác có cái là ánh mắt cô nhìn hắn đã thôi không còn mê đắm.
-Cám ơn thầy Nam! Em xin phép về trước!
Hắn chỉ “ừm” nhẹ mà thôi. Đôi mắt sắc bén cũng lười nhác ngước lên nhìn cô.
Nhưng khi cô bước đến cánh cửa thì giọng nói trầm ấm kia lại vang lên:
-Mấy hôm nay hai bác sao rồi?! Lạc Hy học hành tốt không?
-Dạ, ba mẹ em buôn bán vẫn ổn. Còn Lạc Hy học hành vẫn tốt ạ. Có thể năm sau em ấy sẽ thi vào Lam Sơn, mong có gì thầy Nam chiếu cố giúp ạ!
Nói xong, Lạc Mẫn dứt khoát bước ra khỏi cửa, mạnh mẽ và kiên quyết!
Thành công rồi, trái tim cô đã không còn loạn nhịp khi đứng trước hắn nữa. Và nó càng không đau khi hắn hỏi về cô gái khác! Thậm chí, cô còn có phần trông mong tương lai có thể gọi hắn bằng … em rể!
Hay nói đúng hơn trái tim cô đã không còn e dè vì yêu thương nữa rồi, có chăng chỉ là e dè vì sợ sệt ánh mắt cùng lời nói không mặn không nhạt kia mà thôi. Hay nói đúng hơn, việc bị hắn ức hiếp, bị hắn thao túng cả một kiếp đã ăn vào trong máu cô rồi! Khó mà thay đổi!
Vừa bước ra khỏi cửa lại gặp Trương Ngũ, thằng nhóc này thật sự bám dai còn hơn cả đĩa!
-Cái gì nữa đây, Trương Ngũ?! Sao ngày nào cậu cũng bám theo kiếm chuyện với tôi vậy?! Ghét tôi thì cậu chọc phá tôi bao nhiêu đó đủ rồi! Tôi không chọc phá cậu?! Sao cậu lại bám tôi hoài vậy?! Nếu cậu còn như thế nữa thì từ nay về sau tôi không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!!!
Mấy câu “không bao giờ nói chuyện với cậu nữa” vừa dứt thì Trương Ngũ đã ôm chầm lấy Lạc Mẫn, nói lắp ba lắp bắp:
-Đừng mà, Mẫn Mẫn!... Tớ… Tớ …thích cậu!
“Tớ thích cậu! Tớ thích cậu! Tớ thích cậu!”. Ba chữ này cứ lẩn quẩn trong đầu Lạc Mẫn. Cô không ngờ thằng nhóc này lại nói thích mình thật?! Nhưng … Nhưng…
Lạc Mẫn thân người vốn tròn trĩnh, kèm theo cặp mắt kính một độ nữa bị tên nhóc to con này ôm chầm, thật sự muốn rớt cả mắt kính, thêm trước cửa là phòng giáo viên, tâm không khỏi như trên lửa nóng, nếu ai đi ngang qua thì đúng là chết cô! Nghĩ vậy, cô càng vùng vẫy dữ dội hơn, nhỏ tiếng gầm nhẹ:
-Bỏ tôi ra ngay, Trương Ngũ!!!
Trương Ngũ chẳng những không buông mà còn ghì chặt hơn đến mức Lạc Mẫn tưởng rằng mình sắp chết ngạt! Cậu ta còn nói to hơn ban nãy:
-Tớ thích Lạc Mẫn, cậu không thể ghét tớ, càng không thể không nói chuyện với tớ!
Sức lực làm sao so nổi thằng nhóc như bò tót này nên Lạc Mẫn ậm ừ hứa cho qua. Quả nhiên chỉ cần cô hứa không ghét hắn, không nghỉ chơi hắn thì hắn cuối cùng cũng chịu im lặng theo cô ra về!
___
Mấy ngày nay, cô cũng có lúc phiền lòng bởi câu nói của Trương Ngũ. Rõ ràng kiếp trước cô đâu nhớ thằng nhóc này có tỏ tình với cô! Mà thôi, chắc vì lúc trước suốt ngày chỉ đeo bám theo Nguyễn Trọng Nam nên làm gì có thời gian cho đồ ngốc ấy chứ!
Nhưng phải nói thật là Trương Ngũ đích thị là chàng trai tốt, tuy có hơi ngờ nghệch chút nhưng quả là anh chàng thiệt thà, chân chất.
Mấy hôm nay, từ ngày dám ôm chầm cô, ngày nào cậu ấy cũng đợi cô ra về chung. Lúc nào cũng trốn giờ ra chơi ra ngoài trường mua cho cô cả đống đồ ăn vặt cô thích như bánh bông lan phô mai hay ly trà sữa góc đường kia. Đã vậy, còn ngoan ngoãn không dám nói về vấn đề thích cô, chỉ là tặng cô cả đống thứ linh tinh mà thôi.
Và dĩ nhiên là Lạc Mẫn có không muốn cũng phải nhận! Nếu không hắn lại tiếp tục réo gọi “Mẫn Mẫn! Nhận đi mà! Nhận đi mà! Không tiểu Ngũ giận bây giờ!”
-Tởm lợn! _ Miệng thì nói thế chứ nhớ đến vẻ mặt ngây ngô khi hắn thẹn thùng nhìn cô như vậy thật sự cô khó mà nín cười được, và đành mềm lòng mà rinh hết đống đó về hay ăn hết cho hắn vui!
Nếu nói Lạc Mẫn ngây thơ thì thật sự là đúng vậy! Kiếp trước mãi lo theo đuổi một người lớn tuổi hơn mình, với lại hắn là đại công tử độc nhất, từ nhỏ đã giàu sang ai cũng phải cúi đầu! Thêm lớn lên sự nghiệp vững chắc thì làm gì có thời gian lo cho những sở thích ngây ngô của cô!
“Thật ra với thân hình mập mạp như cô mà có bạn trai như Trương Ngũ cũng xem như là điển trai rồi! Mày còn suy nghĩ gì nữa, chọn cậu ấy đi. Dù sao có lấy về cũng dễ sai xử”_ Suy nghĩ một bên là như vậy.
Còn một bên lại đấu tranh đến cùng: “Nhưng tương lai mày còn muốn đi du học. Lúc đó bỏ hắn ở lại đây thì hắn cũng sẽ như Nguyễn Trọng Nam, cũng sẽ vì cô gái xinh đẹp khác mà quên lãng mày thôi!”
Hai bên giằng co mãi làm cho đầu óc Lạc Mẫn muốn nổ tung, nhưng thật sự thì riêng cô cảm thấy Trương Ngũ rất … đáng yêu!
Nhưng ý nghĩ giằng co đó không giúp gì được cho hai hàng mi nặng trịch của Lạc Mẫn. Thân hình béo tròn đó lại lăn ru ngủ tự lúc nào chẳng hay, bỏ lại tất cả muộn phiền sau lưng.
Chắc đây là lý do vì sao cô nàng Lạc Mẫn này không bao giờ giảm cân được?!