Cô Gái Tháng Sáu

Chương 20: Chương 20




Sau khi từ thành phố E trở về thành phố D, Vương Quân lại bắt đầu tất bật ngược xuôi giữa thành phố D và huyện B.

Chị cả liền nhắc: “Sao ngươi cứ phải đi đi về về suốt như thế? Bạn Vương Đẹp Trai của ngươi không chịu hoạt động gì à?”

“Ông ấy đến ngươi lại phải đi chỗ khác, thấy áy náy lắm.”

“Không sao, cưới tuần ta cũng mấy khi ở phòng đâu.”

“Vậy hả? Sao ta không biết nhỉ?”

“Cứ đến cuối tuần ngươi lại mất hút còn đâu…”

Cô ngại ngùng nói: “Tuần nào ông ấy cũng bắt ta phải đến.”

“Thế thì bao nhiêu tiền đường sá cho đủ? Khoản tiền còm của ngươi hằng tháng e rằng chẳng đủ tiền đi lại.”

“Lần trước ông ấy cho ta năm trăm tệ, để dành đi xe cũng được kha khá.”

“Ngươi bảo là được thưởng ba nghìn tệ cơ mà. Sao chỉ đưa ngươi có năm trăm?”

“Ông ấy đưa cho Vương Đại Vĩ một nghìn năm trăm tệ, biếu bố mẹ ta năm trăm tệ, bố mẹ ông ấy năm trăm tệ, số còn lại đưa hết cho ta.”

“Vương Đại Vĩ là tổ tông của ông ấy hay sao mà cho Vương Đại Vĩ nhiều thế?”

“Vương Đại Vĩ là người mà ông ấy đá thay, ông ấy bảo nếu ông ấy không chiếm chỗ của người ta thì người ta làm cầu thủ dự bị cũng được thưởng một nghìn năm trăm tệ.”

Chị cả rất bình tĩnh: “Nếu theo lý đó thì tiền thưởng của cả đội bọn họ phải trả cho anh bạn Vương Đẹp Trai của ngươi, nếu không có hắn ta vào đá thì bọn họ giành được chức vô địch à?”

“Cũng không nói như vậy được, bóng đá là môn thể thao tập thể.”

“Môn thể thao tập thể gì đi nữa thì việc đội tuyển đó trước kia chưa bao giờ giành được chức vô địch là sự thật, điều này chứng tỏ lần này đoạt cúp là do công lao của Vương Đẹp Trai.”

“Ờ…”

“Thôi, cho thì đã cho rồi, cũng chẳng đòi lại được, nhưng ngươi phải bảo hắn sau này chú ý chút, tiêu hoang như thế thì sau này đào đâu ra?” Chị cả nói với vẻ đầy ngưỡng mộ: “Không ngờ đá bóng lại kiếm được nhiều tiền như vậy, làm ta cũng muốn học đá bóng rồi đây này. Sao ngươi không cho hắn chuyển công tác về thành phố E đá bóng? Có thể kiếm thêm kha khá đấy.”

“Không phải ta không cho ông ấy chuyển, mà do ông ấy không thích.”

“Hắn thích đá bóng như vậy mà không thích chuyển à?”

“Ông ấy bào thành phố E cách đây xa quá, nếu ông ấy về thành phố E thì một tháng bọn ta chẳng gặp nhau được một lần.”

Chị cả liền cười khúc khích. “Xem ra sút cầu môn vẫn không thú bằng sút ngươi nhỉ?”

Cô không thích nghe chị cả dùng những ngôn từ bậy bạ đó, bèn vội vàng lảng sang chuyện khác. “Cuối tuần ngươi không ở phòng thì đi đâu?”

“Dĩ nhiên là sang chỗ ông Mục rồi, chẳng lẽ lại vào thư viện dùi mài kinh sử?”

“Ban ngày ban mặt… nhà ngươi ngang nhiên lượn lờ tới nhà ông Mục? Không sợ vợ ông ấy bắt quả tang à?”

“Hơ hơ, vợ lão ấy có ở đó đâu mà bắt quả tang?”

“Để hàng xóm láng giềng nhìn thấy cũng không hay mà.”

“Hiện tại không phải sợ nữa, lão Mục được tự do rồi.”

“Ông ấy ly hôn rồi hả?”

“Ly hôn rồi!”

“Sao nhanh thế?”

“Còn nhanh à? Ngươi đúng là đứng xa bờ xem cháy, còn bảo gió không to!”

Cô liền than: “Toàn lợi hại thật đấy, đơn ly hôn vừa đưa, không ly hôn cũng phải ly hôn.”

“Có phải công lao của tòa đâu? Ta phải đích thân ra tay mới thành đấy.”

“Ngươi đích thân ra tay? Ra tay ở đâu?”

“Ra tay tìm vợ ông ấy, còn ra tay ở đâu nữa?”

Cô lập tức liên tưởng đến cảnh tượng hai người đàn bà túm tóc, xéáo nhau quần thảo dưới đất, lập tức mắt tròn mắt dẹt hỏi: “Ngươi… đi tìm vợ ông ấy gây chuyện hả?”

“Còn lâu ta mới đi tìm bà ấy gây chuyện, ta mà gây chuyện thì chứng tỏ ta là đứa vô lý. Lão Mục càng cảm thấy vợ lão ấy đáng thương. Trước đây ta đã từng nói với nhà ngươi rồi, đàn ông lưu luyến nhất là mối tình đầu, thằng cha đó có đưa đơn ra tòa đâu, lão ấy lừa ta.”

“Thật hả? Vậy sao ngươi lại… phát hiện ra?”

“Ta đi tìm vợ lão mới phát hiện ra điều đó.”

“Ngươi to gan lớn mật thật đấy, còn dám đi tìm cả vợ ông ấy.”

“Ta cũng là bất đắc dĩ mới phải ra hạ sách này. Ngươi thử nghĩ xem, bụng ta mỗi ngày một to, lão Mục lại chày cối không chịu ly hôn, ta biết làm thế nào? Nếu ta đi giải quyết cái thai thì lão ấy càng không chịu bỏ, thế thì mấy tháng vừa rồi ra chịu nhục cũng bằng không à?”

“Ngươi nói những gì với vợ ông ấy?”

“Chẳng nói gì cả, ta chỉ bảo với bà ấy rằng chỉ trách ta trẻ người non dạ, mắc lừa lão ấy, hiện giờ ta đã có bầu với lão ấy, nếu không lấy lão ấy thì ta chẳng thể ở lại trường đại học D, bố mẹ ta cũng chẳng chứa chấp ta, ta chỉ còn con đường chết…”

Mắt cô cũng đỏ hoe. “Những điều ngươi nói đúng cả, chẳng dối trá ở điểm nào…”

“Đúng là chẳng dối chút nào. Vợ lão ấy hỏi ta: “Cô có bầu thật ư? Có thật là con của ông Mục không?” Ta liền đưa kết quả chuẩn đoán cho bà ấy xem, còn đưa cả thư của lão Mục nữa…”

“Bà ấy tin hả?”

“Bằng chứng rành rành như thế, không tin sao được?”

“Thế bà ấy bảo sao?”

“Bà ấy khóc, nói: “Cô cũng đáng thương, chỉ trách gã họ Mục kia không có lương tâm, vì hắn ta mà tôi đã cãi nhau với cả bố mẹ mình, còn bỏ thai ba lần, hồi ấy muốn bỏ thai phải có giấy đăng ký kết hôn, bọn tôi không có, đành phải tìm một phòng khám chui để khám, kết quả là bị viêm nhiễm phần phụ, cấp tính chuyển sang mãn tính, không thể có con được nữa, mỗi lần sinh hoạt thì đau đớn, khổ sở. Vậy àm gã vô lương tâm, chỉ vì chuyện này mà đi tìm sinh viên cặp bồ cặp bịch, giờ làm bụng cô to thế này, gã vẫn còn giấu tôi, nếu cô không nói thì tôi cũng chẳng biết gì hết. Cô ạ, tốt nhất cô đừng có phá thai, đừng như tôi, tàn phá sức khỏe của mình, cuối cùng người xui xẻo là mình, đàn ông không vì thế mà thông cảm, chăm sóc cho mình rồi sống với mình đến khi đầu bạc răng long đâu. Nhà lão ấy có ba chị em, mỗi lão ấy là con trai, cả nhà đều kỳ vọng lão ấy có con trai để nối dõi tông đường, cô đã mang trong mình giọt máu của lão ấy thì chắc chắn lão ấy phải lấy cô. Tôi biết lão ấy muốn bỏ tôi từ lâu rồi, hận tôi vì không đẻ được con, chỉ có điều lão ấy vẫn nể mặt tôi vì tôi đã nuôi lão ấy ăn học sáu, bảy năm trời, sợ mang tiếng là kẻ vong ân bội nghĩa mới kéo dài như thế.”

“Cuối cùng bà ấy đồng ý kết hôn hả?”

“Ừ, bà ấy là người viết đơn ly hôn, nói tiền tiết kiệm, đồ dùng trong nhà đều là của bà ấy, còn bắt lão Mục phải có trách nhiệm với bà ấy lúc về già vì bà ấy không có con, sau này không có ai chăm nom, đều do lão Mục gây ra.”

“Lão Mục ký tên vào tờ đơn đó rồi hả?”

“Ký rồi, không ký làm sao ly hôn được?”

“Thế có nghĩa là ngươi và lão Mục phải có trách nhiệm với bà ấy lúc về già ư?” Thực ra cô cũng rất ái ngại trước hoàn cảnh của vợ ông Mục, chỉ có điều nếu đặt mình vào vị trí của người khác thì đồng nghĩa với việc bắt cô phải chăm sóc Tông Gia Anh lúc về già, tiền bạc là chuyện nhỏ, nhưng suốt đời phải dính dáng đến vợ cũ của chồng sẽ mệt mỏi biết bao!”

Chị cả vẫn là người nghĩ thoáng. “Haizz, đó là chuyện của thế kỷ nào rồi, ai mà biết lúc đó ta với lão Mục có còn sống với nhau hay không, tính xa như thế làm gì cho mệt đầu?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi không biết đó thôi, sau khi ký tên xong, lão Mục còn nổi cáu với ta một trận, nói ta hại lão, biến lão thành Trần Thế Mỹ vong ân bội nghĩa.”

Cô thấy tức thay cho chị cả. “Ông ấy thật chẳng quân tử chút nào, ngươi cứ mặc kệ thôi!”

“Ngươi tưởng ta thích đếm xỉa đến lão ấy lắm phỏng? Chẳng qua là vì thấy lão ấy còn một chút giá trị có thể lợi dụng nên mới không đá bay thôi. Đợi ta vắt kiệt số giá trị thặng dư rồi thì …!”

“Ngươi có định lấy ông ấy không?”

“Lấy, sao không lấy chứ? Không lấy làm sao ta được ở lại trường?” Chị cả ngừng một lát rồi nói: “Thực ra ta thấy thà ngươi lấy ông Mạc ở khoa mình còn hơn, còn được ở lại trường, yêu thằng cha Vương Thế Vĩ kia chẳng giải quyết được gì cả, không cẩn thận còn liên lụy đến ngươi.”

Cô sửng sốt hỏi: “Ta lấy ông Mạc? Chẳng phải ông ấy là người yêu của Tông Gia Anh sao?”

“Thế thì có sao? Vương Thế Vĩ cũng đã từng yêu Tông Gia Anh còn gì?”

“Chuyện đó… khác nhau mà.”

“Có gì mà khác nhau? Đều là đàn ông, lên giường đều làm chuyện đó. Chẳng qua Vương Thế Vĩ trẻ trung hơn chút, đẹp trai hơn chút, nhưng đẹp trai có mài ra ăn được không? Nhìn nhiều rồi cũng thấy bình thường. Nói cho ngươi biết nhé, năm xưa bố ta cũng đẹp trai ngời ngời, làm mẹ ta hồn xiêu phách lạc theo ông đến noơi gian khổ nhất, còn lập nghiệp ở đó nữa. Hừ, sự nghiệp đó có ra gì không? Báo hại ba anh em ta đều mang hộ khẩu vùng biên giới.”

“Thế bây giờ bố mẹ ngươi…?”

“Bây giờ? Dĩ nhiên là vẫn ở nơi gian khổ nhất để cuốc đất rồi.”

“Ba anh em ngươi thì sao?”

“Có mỗi ta thoát ly được, thế nên ta nhất định phải tìm cách trụ lại thành phố D này. Đợi trụ vững rồi, ta sẽ tìm cách đưa em gái ta về đây. Còn anh trai ta lấy vợi rồi, không hy vọng gì nữa.”

“Thế thì giới thiệu em gái ngươi cho ông Mạc đi.”

“Hê hê, ta cũng muốn thế. Nhưng em gái ta không học đại học, ông Mạc chê.”

Lần sau đến huyện B, cô kể chuyện của chị cả cho Vương Thế Vĩ nghe, anh im lặng hồi lâu mới nói: “Thôi, từ giờ trở đi em đừng đến nữa, tìm cách kiếm một anh người yêu ở trường D đi, như thế giúp em ở lại trường dễ hơn. Nhưng đừng tìm gã họ Mạc đó, anh thấy thằng cha đó không đáng tin cậy đâu.”

Cô liền cuống lên: “Em kể cho anh nghe chuyện của chị cả để muốn nói rằng anh về trường D có chỗ ở, anh lại nghĩ đi đâu vậy?”

“Sau khi nghe xong chuyện của bạn em anh mới nghĩ như thế, đợt ở thành phố E anh đã nghĩ như vậy rồi.”

“Tại sao?”

“Vì bố mẹ em không muốn em có người yêu ở huyện B.”

“Họ đâu có nói như vậy!”

“Họ không nói thẳng ra nhưng ẩn ý là như thế, áp dụng biện pháp cho anh tiếp tục theo đuổi em để thăm dò tình hình, cho anh vài năm, nếu anh chuyển được công tác về thành phố D thì họ sẽ ủng hộ chuyện của bọn mình. Nếu không chuyển được thì họ không đồng ý.”

“Họ không đồng ý cũng chẳng giải quyết được gì! Em đồng ý thì sao nào?”

“Nhưng anh không muốn em vì anh mà phải mâu thuẩn với bố mẹ em.”

“Em chấp nhận!”

Anh liền nói với vẻ rất chín chắn: “Hiện tại dĩ nhiên là em chấp nhận, nhưng cuộc sống còn dài lắm, nhiều vất vả, mâu thuẫn lắm, em sẽ hối hận vì anh mà cãi nhau với bố mẹ, đến lúc đó, chỉ cần anh có một điểm nhỏ khiến em không vừa ý, em sẽ lôi chuyện này ra và nói rằng vì anh mà em phải hy sinh nhiều thế nào, anh có lỗi với em ở đâu ở đâu…”

“Ai bảo em sẽ như thế?”

“Em xem vợ chồng anh Lý nhà đối diện đấy, vài ba hôm lại cãi nhau ỏm tỏi, anh Lý thích đá bóng, cô vợ liền kể lể năm xưa cô ta phải hy sinh như thế nào cho anh ấy…”

“Chị ấy… hy sinh gì ạ?”

“Hy sinh cái khỉ gì, chẳng qua là năm xưa bố mẹ cô ta không đồng ý cho cô ta lấy anh Lý, muốn cô ta lấy thằng khác giàu có hơn thôi.”

Cô không biết năm xưa anh Lý yêu Tiểu Triệu như thế nào, chắc chắn không thể như hiện tại, nếu như hiện tại, chắc chắn Tiều Triệu không đời nào phải cãi nhau với bố mẹ để lấy anh Lý. Nhưng cô tin rằng chắc chắn Vương Thế Vĩ sẽ không giống anh ta, cho dù đầu óc giàu trí tưởng tượng đến đâu, cô cũng không thể nghĩ được rằng anh sẽ biến thành một người vô tâm như anh Lý.

Vương Thế Vĩ nói: “Thà là đau ngay còn hơn là để sau này, bây giờ cắt đứt, sau này đỡ phải cả đời sống trong mâu thuẫn.”

“Không đâu, em sẽ không mâu thuẫn với anh đâu.”

“Mâu thuẫn đâu phải em nói không xảy ra là không xảy ra.”

“Có phải anh… yêu người khác rồi không?”

Anh cười đau khổ. “Anh biết ngay al2 em nghĩ như vậy, mỗi lần định nói chuyện chia tay, anh chỉ lo em tưởng rằng anh yêu người khác. Yên tâm đi, kể cả anh có yêu người khác thì người ta cũng chẳng thèm để mắt đến gã nghèo như anh đâu.”

“Có phải anh muốn nối lại tình xưa với Tông Gia Anh không?”

“Nối cái gì mà nối, cô ta chuẩn bị lấy chồng rồi.”

“Vậy hả, lấy ai vậy?”

“Dĩ nhiên là ông Mạc chứ ai.”

“Sao anh lại biết?”

“Cô ta cùng quê với anh, sao anh lại không biết?”

“Nhưng… chẳng lẽ chị cả không biết à?”

“Sao cô nàng đó lại không biết chứ?”

“Nếu chị cả biết ông Mạc chuẩn bị cưới Tông Gia Anh thì sao lại bảo em yêu ông ấy nhỉ?”

“Vì em hơn Tông Gia Anh trăm lần mà, nếu có người giới thiệu em cho lão ấy, lão ấy chẳng đá bay ngay Tông Gia Anh để yêu em à?”

“Em chẳng thích ông ấy tí nào, chỉ thích anh thôi.”

“Anh cũng chẳng thích hắn ta tí nào, chỉ thích em thôi.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và nói: “Rất nhiều lần anh muốn bảo em là đừng đến nữa, nhưng cứ nghĩ đến việc nếu nói ra điều này, em sẽ không đến nữa là anh lại không muốn nói…”

“Anh không muốn để em đến thăm anh à?”

“Sao lại không muốn chứ?”

“Thế tại sao anh lại bảo em tìm anh nào đó ở trường D?”

“Anh cũng vì muốn tốt cho em mà.”

“Anh làm thế là vì muốn tốt cho em ư? Anh không biết như thế sẽ khiến em bị tổn thương thế nào à?”

“Anh cũng bị tổn thương lắm chứ!”

“Thế tại sao anh còn nói như vậy?”

“Anh muốn… em biết ơn anh suốt đời.”

“Biết ơn anh?”

“Đúng thế, bây giờ anh chủ động chia tay với em, em có thể tìm người ở trường đại học D, em cũng có thể ở lại trường, hai người đều ở lại trường làm việc, xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, đến lúc đó, mỗi lần nhớ đến anh, em sẽ thấy vô cùng cảm kích.”

“Anh đừng có mơ hão nữa!” Cô đe dọa: “Nếu anh chia tay với em thì em sẽ tuyệt thực đến chết thì thôi.”

Anh nhìn cô, nét mặt lộ rõ vẻ không tin. “Em làm thế thật à?”

“Anh không biết em là người có thể vì tình yêu mà bất chấp tất cả à?”

Vương Thế Vĩ nhìn cô chăm chú hồi lâu, tựa như đang xác định có nên tin lời cô hay không. Cuối cùng, anh hạ quyết tâm, nói: “Thế anh không chia tay với em nữa nhé!”

“Ngay cả từ chia tay cũng không được nói, nếu không em sẽ tuyệt thực đến chết đấy.”

Anh liền bế bổng cô lên giường. “Được, anh không bao giờ nói em nữa. Em cũng không được nói từ này, nếu em nói, anh cũng sẽ tuyệt thực đến chết thì thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.