Cô Gái Tháng Sáu

Chương 22: Chương 22




Trong lúc “hoàng đế” Vương Quân còn đang rất thủng thẳng trước chuyện phân công

công tác thì mấy vị “thái giám” nhà cô đã cuống lên như kiến bò trên chảo nóng, cứ hai ba ngày, bố mẹ lại gọi điện thoại hỏi cô đã tìm được việc ở thành phố D hay chưa. Đáng lẽ ra cô thực không nên thông báo quá sớm cho bố mẹ biết khoa giữ cô lại. Nhưng sau buổi bí thư Ông gặp cô để nói chuyện, do quá phấn khích, quá đắc ý nên cô đã gọi điện thoại về khoe với bố mẹ. Cô chỉ coi việc khoa giữ lại là một niềm tự hào chứ không coi đó là vấn đề quan trọng liên quan đến chuyện phân công công tác, khoa đã sẳn sàng giữ cô ở lại thì niềm tự hào đó đã rơi vào tay mình, còn về việc cô ở lại hay không lại là chuyện khác.

Nhưng sau khi biết tin con gái được khoa giữ lại, bố mẹ cô cảm thấy mọi công việc khác đều không xứng với cô con gái rượu của họ.

Bây giờ khoa không còn ý giữ cô lại nữa, cô không những bị mất mặt trước bố mẹ, mà còn khiến hai ông bà sốt ruột ăn không ngon, ngủ không yên.

Mẹ nói: “Mẹ đã nói với mày từ lâu rồi, trong vấn đề này cần phải “lên cao không xuống thấp”, tại sao mày cứ như không có tai vậy? Nó không về trường cấp ba nên mày không ở lại trường, nó là tổ tông của mày hà?”

Cô liền giải thích: “Anh ấy không muốn về trường cấp ba nên không chuyển về thành phố D được, thế thì con ở lại khoa làm gì?”

Bố nói: “Con được ở lại khoa tức là đã tạo dựng được một điểm tựa vững chắc ở thành phố D, sau này nó chuyển về thành phố D sẽ dễ hơn nhiều. Nếu con từ bỏ mặt trận ở thành phố D rồi chạy về huyện B thì các con còn có lí do gì để chuyển về thành phố D nữa?”

Anh trai cô nói: “Quân à, anh thấy hay là bọn em chuyển về thành phố E đi, Thế Vĩ vào làm ở Cục Y tế , em vào trường E cũng tốt mà?”

Nhưng bố mẹ nhất quyết không đồng ý: “Trường Đại học E chỉ là trường vớ vẩn, chưa bằng cái móng tay của trường D, con em mọi người ở thành phố E, nếu vào được trường D thì ai mà thèm học trường E? Thà là học trường F còn hơn.”

Mỗi lần gọi điện thoại là cả nhà đều chẳng ai vui vẻ gì.

Cô cảm thấy hiện tại cả nhà phàn nàn, ca thán là do chuyện phân công công tác của cô chưa có quyết định cuối cùng, đợi đến khi cô được phân về huyện B rồi, mọi người ca thán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, ca thán mãi rồi cũng chán.

Cô đến văn phòng phân công công tác của trường kiểm tra, phòng giáo dục huyện B không đến trường D lấy sinh viên tốt nghiệp, đến nước này thì cô bắt đầu cuống, cầu mong đừng để rơi vào tình trạng đến cả trường cấp ba huyện B cũng không vào nổi. Cô vội tranh thủ bỏ ra một ngày không phải là ngày cuối tuần, đích thân đến huyện B để liên hệ công tác.

Cô đến lo công việc nên đã đến thẳng phòng hiệu trưởng.

Sau khi nghe nguyện vọng của cô, hiệu trưởng rất nhiệt tình. “Tốt lắm, tốt lắm, nghiên cứu sinh trường D, dĩ nhiên là chúng tôi rất chào đón, trước đây người có bằng cấp cao nhất ở trường là Thế Vĩ, thi đỗ nghiên cứu sinh nhưng không được học vì bị người ta chặn chỉ tiêu. Em sẽ là nghiên cứu sinh đầu tiên của trường chúng tôi đấy.”

“Không biết trường mình có thiếu giáo viên chuyên ngành như em không ạ?”

“Thiếu hay không không thành vấn đề, em là người có năng lực, chúng tôi nhận em còn sợ không biết để em phát huy trong lĩnh vực nào à?”

Sau khi trao đổi với hiệu trưởng chuyện công việc, cô liền đến văn phòng đợi Vương Thế Vĩ, cũng coi như làm quen với môi trường làm việc.

Vừa ngồi xuống thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bàn tán xôn xao, sau đó Vương Thế Vĩ cùng mấy người nữa bước vào. Anh mừng rỡ nói: “Mọi người bảo em đến, anh còn không tin, sao em lại đến vào giờ này?”

“Em đến để liên hệ công tác.”

Anh liền sững lại: “Liên hệ công tác? Công tác gì?”

“Đến trường anh để liên hệ công tác chứ còn gì nữa.”

Mặt anh liền biến sắc rồi nói lớn: “Em điên rồi à?”

Cô sững lại, mấy giáo viên bên cạnh cũng sững lại.

Vương Thế Vĩ biết mình quá lời, bèn nói nhỏ: “Thôi, mình cứ về phòng đã.”

Cô theo anh về phòng, anh nói rất gay gắt: “Sao em không bàn bạc gì với anh mà mò

đến đây liên hệ công tác?”

“Sao em lại không bàn bạc với anh? Anh bảo anh không muốn về trường cấp ba thuộc

trường Đại học D dạy, thế chẳng có nghĩa là em phải chuyển công tác về đây còn gì?”

“Ai bảo thế? Anh không về dạy ở đó không có nghĩa là anh chấp nhận suốt đời cắm chân

ở mảnh đất này! Anh đang nghĩ sắp hết ba năm bán thân, có thể đi tìm chỗ khác thì em

lại mò đến cái nơi khỉ ho cò gáy này!”

“Anh… muốn chuyển đi chỗ khác hả?”

“Chứ sao, ai muốn sống ở cái nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này chứ?”

“Nhưng… anh không về dạy trường cấp ba của đại học D thì đi đâu?”

“Thiếu gì chỗ để đi, nghe nói đặc khu kinh tế Quảng Đông không quan tâm đến chuyện

hộ khẩu, chỉ cần họ muốn lấy em, có hộ khẩu hay không đều không quan trọng.”

“Anh muốn chuyển về đặc khu kinh tế hả?”

“Anh chỉ nói là có sự lựa chọn đó thôi, nếu em ở lại trường D thì anh phải nghĩ cách

chuyển về thành phố D chứ.”

Cô cảm động vô cùng. “Sao… sao anh không nói sớm? Em đã… từ chối… từ chối khoa

rồi.”

“Anh có bảo em từ chối khoa đâu, anh chỉ nói không về đó dạy thôi mà…”

“Thế bây giờ em phải làm sao đây?”

“Không nói chuyện được với khoa lần nữa à?”

“Em cũng không biết.”

“Chắc là không vấn đề gì đâu, khoa ưng em nên mới muốn giữ em lại, lần trước em vì

vấn đề của anh nên mới từ chối khoa, lần này em đi nói với họ rằng em chia tay với anh

rồi, chắc chắn khoa sẽ giữ lại thôi.”

“Anh muốn chia tay với em à?”

“Sao anh có thể chia tay với em được? Là anh sợ khoa vì anh mà không giữ em ở lại,

bảo em bịa lý do đó để qua mắt họ thôi.”

“Nhỡ sau này học phát hiện ra em với anh chưa chia tay sao…”

“Đến lúc đó gạo đã nấu thành cơm rồi, vì chuyện này mà họ đuổi em đi được sao?”

“Ai mà biết được.”

“Thế thì em chia tay hẳn với anh thôi.”

Cô kiên quyết không đồng ý. “Không được, em đã nói là suốt đời không chia tay anh rồi

mà.”

“Em cứ nói thế để họ giữ em lại, chuyện sau này tính sau.”

“Thế anh có chuyển về thành phố D được không?”

“Để anh nghĩ cách đã, nếu vẫn không ăn thua thì có thể thi thạc sĩ.”

Cô liền reo lên: “Đúng đấy, đúng đấy, sao em không nghĩ ra con đường này nhĩ? Anh có

thể thi thạc sĩ mà.”

“Anh chỉ sợ không thi được.”

“Chắc chắn là thi được, lần một không được thì thi lần hai, lần hai không được thì thi lần

ba, ba lần, kiểu gì cũng phải đỗ.”

“Thôi, cứ quyết định như thế nhé, em lên gặp khoa nói chuyện, cố gắng để được ở lại,

như thế chắc chắn bố mẹ em sẽ rất mừng.”

Cô hỏi với vẻ nghi ngờ: “Có phải bố mẹ em đã nói gì với anh không?”

“Làm gì có.”

“Thế tại sao tự nhiên anh lại nghĩ đến chuyện thi thạc sĩ?”

“Anh nghĩ đi nghĩ lại rồi, thấy chẳng còn cách nào khác, đành phải đi con đường này

thôi.”

Cô phấn chấn trở lại thành phố D, nhưng cứ nghĩ đến việc phải bấm bụng đi tìm lãnh đạo khoa để nói chuyện xin ở lại, cô lại thấy lo lắng. Làm sao còn mặt mũi nào đi gặp họ để xin ở lại nữa chứ? Bí thư Ông đã nói đến nước đó rồi, ngay cả chuyện điều chuyển

công tác cho người yêu cũng đôn đáo lo cho ngươi rồi, thế mà ngươi còn cành cao nói không ở lại, hiện giờ người ta cho ngươi bye thật thì ngươi lại mò đến năn nỉ xin ở lại, thế này thì khác gì vác mặt đến mời người ta cho cú đá.

Cô thực sự chỉ muốn buông xuôi không xin ở lại nữa, nhưng cứ nghĩ đến việc khó khăn lắm Vương Thế Vĩ mới hạ quyết tâm thi thạc sĩ, cô tuyệt đối không được để anh mất hứng. Chỉ khi cô ở lại khoa mới đảm bảo cho anh được vào học, nếu không lại bị giáo viên trường D và con em họ chiếm hết suất.

Cô chạy đi tìm chị cả để báo cáo quyết định mới nhất của cô, chị cả liền nói với vẻ khó xử: “Ngươi xem, lúc người ta nể mặt ngươi thì ngươi lại quay mông vào mặt người ta. Giờ người ta quay mông vào ngươi, ngươi lại ghé sát mặt vào mông người ta chịu trận…”

“Ta chỉ nói với ngươi vậy thôi, nếu ngươi cảm thấy bây giờ ta lên tìm khoa không ổn thì ta sẽ không lên tìm nữa.”

“Không lên tìm thì ngươi ở lại kiểu gì?”

“Thì ta không ở lại nữa thôi.”

“Không ở lại thì ngươi đi đâu? Bây giờ ngay cả huyện B ngươi cũng chẳng đi được nữa.”

“Ta quay về thành phố E thôi.”

“Ngươi có dám chắc là đại học E sẽ nhận ngươi không? Bình thường mấy người trong

nhà ngươi chỉ ngồi đó nói vậy thôi, trường E đâu có nói là mời ngươi về đâu, giờ tự

nhiên ngươi mò đến xin, chưa chắc người ta đã nhận.”

Sự tự tin của cô rơi xuống vực thẳm, cô lo lắng hỏi: “Thế ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”

“Đợi ta bảo ông Mục lên khoa nghe ngóng tình hình xem thế nào, xem khoa đã quyết định giữ người khác ở lại chưa, nếu chưa thì ngươi còn chút hy vọng. Nếu đã quyết định giữ người khác rồi…”

Lần đầu tiên cô được nếm trải cảm giác không có ai cần, trước đây khi yêu thầm Vương Thế Vĩ, cô chưa bao giờ cảm thấy chán nản như bay giờ, vì đó chỉ là chuyện tình cảm, anh không đáp lại, cô vẫn có thể yêu anh chết đi sống lại. Còn chuyện hiện tại, không những liên quan đến anh và tình yêu, còn trực tiếp liên quan đến miếng cơm manh áo của cô, không có thu nhập tức là không có cơm ăn, còn tình yêu với tình đương gì nữa!

Mấy ngày đợi tin cô ăn không ngon ngủ không yên, gọi điện thoại bàn với Vương Thế Vĩ:

“Bọn mình về thành phố E đi, em có cảm giác khoa đã tìm người khác rồi.”

“Chị cả đã phản hồi lại đâu, làm sao em biết chắc chắn khoa tìm người khác rồi.”

“Em cảm thấy lên xin xỏ khoa như thế cũng không ổn lắm…”

“Thế em nghĩ về thành phố E thì ổn hả? Chẳng phải cũng cần đến cầu cạnh người ta

nhận em còn gì?”

“Nhưng… em đã từ chối trường E đâu, còn trường D…”

Vương Thế Vĩ im lặng một lát rồi nói: “Không phải anh không muốn về thành phố E, lần

trước anh giúp đội cơ quan giành được chức vô địch, nếu đi lần đó còn có chút thể diện,

nhưng năm ngoái không giành chức vô địch cho đội cơ quan, anh về đó còn có ý nghĩa

gì? Bảo anh chuyển về Cục Y tế cũng chỉ là anh em nói, ông phó thị trưởng gác chuyện

này từ lâu rồi.”

Cô chỉ muốn bật khóc, tại sao tự nhiên cả cô và anh đều biến thành những kẻ chẳng ai

cần thế này?

Anh liền an ủi cô: “Không sợ đâu, cùng lắm cả hai đứa mình về đặc khu kinh tế, em tìm

công việc giáo viên, anh tìm một câu lạc bộ bóng đá.”

“Ở đó có câu lạc bộ bóng đá hả?”

“Nghe nói là có.”

Đến giờ cô chẳng còn tin vào những cái gọi là “nghe nói” nữa, chỉ khi nào nắm chắc

công việc trong tay mới gọi là công việc, những công việc mà người ta hứa hẹn với anh

đều chẳng đáng tin cậy: công việc chỉ là “nghe nói” càng khó tin hơn.

Cuối cùng thì chị cả cũng đã mang được tin vui về cho cô: “Ông Mục hỏi cho ngươi rồi,

khoa nói vẫn muốn giữ ngươi lại, nhưng ngươi phải tự đi tìm bí thư Ông để nói chuyện.”

Cô thở phào nói: “May quá! Cảm ơn bà chị nhé!”

Chị cả lại dặn thêm: “Sống trong nhà người ta, buộc phải cúi đầu thôi, trước mặt thầy

Ông, ngươi đừng làm bộ cành cao nữa, hiện tại là ngươi đang cầu cạnh người ta chứ

không phải người ta cầu cạnh ngươi đâu nhé, nếu ông ấy có quạt ngươi mấy câu, ngươi

cứ để ông ấy quạt, đừng có dại dột mà cãi, cùng đừng có tự ái phủi mông bỏ đi. Lần này

nếu như không thành công thì hết hy vọng rồi đấy.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu rồi ngoan ngoãn đi tìm bí thư Ông, nhưng bị thầy cáo “bận” và

lờ đi cả tuần, cuối cùng mới bỏ thời gian ra gặp cô.

Bí thư Ông lắc đầu: “Tôi nghe thầy Mục nói rồi, em vẫn muốn ở lại khoa. Vương Quân à,

tôi buộc phải nói với em mấy câu, không thể coi tiền đồ của mình như trò chơi được. Lần

trước tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới xin được một chỉ tiêu để giữ em lại. Trong

khi em lại không hề cân nhắc, trả lời huỵch toẹt là không, khiến tôi không còn mặt mũi

nào ở khoa… “

Cô cúi đầu nói: “Dạ em xin lỗi thầy, em trẻ người non dạ, phụ tấm lòng của thầy… “

“Việc này cũng không hoàn toàn trách em, đều tại cậu Vương Thế Vĩ đó, cậu này rất hay

cổ súy trò nọ trò kia. Cô gái trẻ, non nớt như em rất dễ bị cậu ấy giật dây.”

“Việc này cũng không trách anh ấy được, do em suy nghĩ không chin chắn, anh ấy rất

muốn em ở lại khoa, nói khoa tốt với em như vậy, em phải cố gắng báo đáp khoa, anh

ấy còn bảo thôi bọn em chia tay luôn đi để khỏi liên lụy đến em…”

Dường như bí thư Ông cũng đã động lòng nên mới dịu giọng nói: “Không cần thiết phải

chia tay, nếu như cậu ấy muốn tiếp tục với em thì có thể thi thạc sĩ mà…”

Cô vội nói: “Anh ấy cũng nghĩ như thế ạ, nói là đi làm mấy năm vẫn nhớ nhất là thời

gian học ở khoa…”

Bí thư Ông liền khích lệ: “Bảo cậu ấy chịu khó ôn thi cho tốt, chỉ cần đủ điểm, khoa sẽ

ưu tiên vấn đề nhập học.”

Cô cảm động đến mức rơi nước măt, ngàn lần cảm ơn, chỉ thiếu nước quỳ xuống cúi lạy

bí thư Ông mà thôi.

Đợi đến khi ký được tên vào hợp đồng rồi, cô mới tin mình đã được ở lại khoa thật, vội

gọi điện thoại thông báo cho người thân, bạn bè: “Bố mẹ, con được ở lại khoa rồi.”

Bố mẹ cô mừng không sao kể xiết: “Tốt quá, cuối cùng cũng đã được ở lại thành phố D,

bố mẹ có thể ngủ ngon giấc rồi.”

“Nhưng hợp đồng yêu cầu con trong vòng năm năm không được chuyển công tác, không

được học tiến sĩ tại chức…”

Mẹ cô liền mắng: “Ký hợp đồng năm năm là tốt chứ sao, chứng tỏ họ muốn giữ con lâu

dài, thế còn băn khoăn gì nữa? Chẳng lẽ ký hợp đồng hai năm với con, con mới mừng

à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.