Cô Gái Tháng Sáu

Chương 42: Chương 42




Sáng thứ bảy, Vương Quân dậy rất sớm, đầu tiên cô nấu ăn, nấu xong liền cho thức ăn vào bốn cái hộp để mang sang nhà mới, làm bữa trưa và bữa tối của cô và Kevin.

Hôm nay Kevin bắt đầu làm sàn cho cô, còn cô thì tiếp tục công trình sơn tường ở đó, chủ yếu là tủ quần áo trong phòng ngủ và nhà vệ sinh, rồi cả bếp, phòng khách nữa.

Cô lái xe đến nhà mới, bấm điều khiển mở cửa ga ra, thấy bên trong để rất nhiều dụng cụ, liền đỗ xe ở ngoài, xách cơm hộp đi vào qua lối ga ra, nghe thấy trên tầng có tiếng nhạc saxophone, hình như là bài Forever in love của Kenny G.

Cô liền dừng chân lắng nghe, tưởng tượng ra cảnh Kevin đang biêu diễn, tiếng nhạc du dương, trầm bổng, tựa như hai cánh tay săn chắc đang dịu dàng ôm cô, khiến cô rơm rớm nước mắt.

Đang nghe thì Kevin bê một chồng ván sàn xuống, nhìn thấy cô liền hỏi: "Em đến rồi à?"

"Vâng, sao anh đến sớm thế?"

"Tám giờ anh đã đến rồi."

"Thế hả? Anh bảo thường chín giờ anh mới đi làm mà."

Kevin không trả lời thẳng, chỉ nói nhỏ: "Anh tưởng hôm nay em không đến cơ."

"Sao lại không đến chứ? Em... nấu cơm mà."

"Sáng sớm đã nấu cơm rồi hả?"

Cô liền giơ mấy hộp cơm trong tay về phía anh. "Vâng, em đã nấu xong cơm cho anh em mình hôm nay rồi."

"Thật hả? Tuyệt quá!"

Cô cất các hộp vào tủ lạnh, Kevin đứng sau lưng hỏi: "Tiếng nhạc có ồn ào quá không?"

"Không, có gì ồn ào đâu."

"Nếu em thấy ồn, anh sẽ vặn volume nhỏ đi."

"Không ồn thật mà, em rất thích nghe." Cô tò mò hỏi: "Sao anh lại để cưa, dụng cụ trong ga ra vậy?"

"Anh ra đó cưa mà."

"Sao phải ra đó cưa?"

"Cưa trong phòng bẩn lắm. Tường em vừa mới quét sơn được mấy ngày, nếu mùn cưa dính vào tường thì rất khó cạy ra, trông bẩn lắm."

"Sao anh không cưa ở dưới đó trước rồi hãy bê lên?"

"Anh phải bê lên để ướm trước, kẻ vạch đ ánh dấu rồi mới mang xuống cưa, nếu không sao biết phải cưa dài bao nhiêu?"

Cô ngại ngùng nói: "Em toàn hỏi những câu ngớ ngẩn, đấy là còn lên forum trang trí nội thất nghiền ngẫm khá lâu rồi đấy, thậm chí còn định tự lát sàn nữa cơ."

"May mà cuối cùng em lại quyết định không tự lát, nếu không... sẽ không quen được anh."

Kevin quay lại nhìn cô cười: “Quen anh vui thế sao?”

“Dĩ nhiên rồi, em đã tìm được thầy giáo dạy saxophone cho con trai em mà.”

Kevin mỉm cười rồi đi vào ga ra.

Cô cũng vào theo. “Cho em xem anh cưa tấm lát sàn được không?”

“Dĩ nhiên là được!”

Kevin liền lấy ra một cặp kính bảo hộ và đưa cho cô. “Xem thì em phải đeo cái này vào.”

Cô liền đón lấy và hỏi: “Thế anh đeo cái gì?”

“Mắt anh nhỏ, mùn cưa không bay vào được đâu.”

Cô liền cười khúc khích. “Thế mắt em cũng nhỏ, chẳng cần phải đeo đâu.”

“Anh là thợ lâu năm rồi, không đeo không sao cả, em là người mới bắt buộc phải đeo.”

Cô liền đeo vào.

Kevin lại đưa cho cô một ear muffler (máy tiêu thanh). “Đeo thêm cái này không thì tiếng ồn sẽ làm điếc tai đấy.”

Cô đã trang bị xong xuôi cho mình, chắc lúc này nhìn mình giống loài tạp giao giữa ếch và chuồn chuồn.

Anh cưa một miếng sàn, trông có vẻ rất dễ dàng.

Cô hỏi: “Đây là loại cưa nghiêng đúng không? Lý do khiến em không dám tự lát sàn là vì cái cưa này, nghe nói rất đắt còn sợ không an toàn nữa.”

“Nếu biết cách cưa thì cũng không có gì là không an toàn cả. Em có muốn thử không?”

Cô hào hứng nói: “Muốn chứ, anh cho em thử nhé?”

Anh ra hiệu cho cô đứng về phía anh rồi chọn một tấm sàn khá dài, tìm đường kẻ vạch rồi hướng dẫn: “Em coi này, ở đây, có một đường kẻ, em điều chỉnh cưa về độ không, để lưỡi cưa vào đúng đường kẻ này, tay phải giữa vào đây rồi ấn xuống…”

Cô thấy sợ sợ, động tác khá rụt rè, lóng ngóng. Kevin đứng sau lưng cô, tay đỡ hai tay cô, gần như ghé sát tai cô, nói: “Đúng rồi, cứ thế, cưa cho đến hết…”

Kevin đứng sát cô, khiến cô cảm nhận được rất rõ hơi ấm trên cơ thể anh, dường như lưng cũng chạm vào ngực anh, cảm giác rất săn chắc, đầu óc cô đờ đẫn, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, may mà anh đã nắm chặt hai tay cô, thao tác giúp cô, nếu không chắc chắn cô sẽ cưa bay tấm sàn.

Cô rất muốn được đứng trong lòng anh mãi như thế để cưa.

Nhưng chỉ trong tích tắc, tấm sàn đó đã được cưa xong, anh tắt cưa điện đi rồi lấy kính bảo hộ ra cho cô, nói: “Xong rồi, em cưa rồi đó nhé, biết cảm giác cưa gỗ là thế nào rồi, thôi bây giờ em vào nhà đi để anh cưa cho nhanh.”

Cô liền tháo máy tiêu thanh ra. “Trả anh này.”

“Em đeo vào đi, ồn lắm.”

“Em vào nhà mà.”

“Trong nhà cũng rất ồn, cái cưa này tiếng to lắm.”

“Nhưng anh đứng gần như thế…”

“Không sao, anh quen rồi.”

Cô lưu luyến vào nhà, đến cửa liền dừng chân, quay lại nhìn anh cưa.

Kevin đã đeo kính bảo hộ vào, đầu vẫn đội chiếc mũ chơi bóng chày đó, từng lọn tóc lộ ra ngoài mũ, cơ bắp trên đôi tay cầm cưa và giữ miếng gỗ nổi lên cuồn cuộn, mồ hôi lấm tấm trước ngực, cơ ngực cũng nổi rõ, khiến cô tưởng tượng ra cảnh vừa nảy mình tựa vào chính chỗ đó.

Đột nhiên cô cảm thấy hoa hết mắt, hai chân mềm nhũn, bụng dưới đau nhói, tựa như cảm giác sắp lên đỉnh. Cô vội tựa vào khung cửa, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên những cảnh hoang đường: Anh chạy đến, bế bổng cô rồi đặt cô xuống tấm thảm cũ đó, cúi xuống hôn cô, cô há miệng đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm chặt thắt lưng săn chắc của anh.

Tấm lưng trần gợi cảm đó, nếu nhấp nhô lên xuống chắc chắn sẽ rất đẹp.

Cô đang thả hồn mông lung thì đột nhiên tiếng cưa dừng lại, anh bỏ tấm gỗ xuống rồi chạy đến hỏi với vẻ rất lo lắng: “Em sao vậy? Sao vậy?”

Cô giật mình nói: “Em không sao cả.”

“Sắc mặt em nhợt nhạt cứ như sắp ngã, có phải là do choáng vì tiếng ồn không?”

“Không, không phải đâu. Anh cứ lo việc của anh đi, để em đi… sơn tường.”

Anh bước theo cô về hướng phòng khách. “Em còn sơn gì nữa? Nằm xuống nghỉ một lát đi.”

“Không sao đâu, thật mà.”

“Em đợi chút, để anh làm giường cho em.”

Kevin lấy từ trong thùng giấy ra bốn miếng gỗ, trải xuống đất thành hai hàng, rồi lại đặt thảm lên trên, tạo thành một chỗ nằm. “Nào, em nằm xuống nghỉ đi, để anh đi đun cho em ít nước nóng.”

“Nước nóng làm gì?”

“Để em uống mà.”

“Không phải đun đâu, em uống nước đóng chai, trong tủ lạnh có đấy.”

“Lúc này sao lại uống nước lạnh?”

Cô biết anh đã hiểu lầm nên không thanh minh gì thêm, đành để anh đi đun nước.

Kevin tìm đi tìm lại vẫn không thấy đồ để đun nước, liền chạy vào hỏi: “Ở bên này em không có ấm hay xoong à?”

“Em không, em đã chuyển gì đến đây đâu.”

“Bát cũng không có à?”

“Chỉ có hộp cơm, nhưng lại đựng đồ ăn rồi.”

“Vậy làm sao đây?”

Cô liền nói nhỏ: “Không phải như anh nghĩ đâu…”

“Không phải thật hả?”

“Không phải thật mà.”

“Anh cứ tưởng em… đến ngày đó…”

Cô liền bật cười: “Anh cũng biết rõ đó nhỉ!”

Kevin liền ngượng ngùng nói: “Trước đây mẹ anh… cũng hay bị thế… thường bảo anh đun nước nóng để pha cốc nước đường đỏ uống.”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, gạt một lọn tóc lòa xòa trước trán ra cho cô.

Trái tim cô lại đập thình thịch, chỉ mong anh đưa tay ra ôm chặt cô, đến giờ thì cô bất chấp tất cả rồi, chỉ muốn được bốc cháy trong vòng tay của anh, cảm giác đó mạnh mẽ biết bao, không chỉ về mặt tâm lý, mà cả về mặt sinh lý cũng khát khao, cuối cùng cô đã hiểu được cảm giác của người góa phụ trẻ trong cuốn truyện sex khi nhìn thấy cơ bắp săn chắc của chàng trai làm thuê là thế nào, không phải bịa đặt mà đích thực như thế!

Vẻ đẹp cơ thể của đàn ông thực sự có thể kích thích dục vọng ở người phụ nữ.

Dĩ nhiên, đối với cô, người đàn ông này buộc phải là người đàn ông mà cô yêu. Nhưng có lẽ cũng chính vẻ đẹp này của người đàn ông đã khiến cô nảy sinh tình yêu chăng? Cô không hiểu, và cũng không muốn tìm hiểu.

Kevin hỏi: “Có cần anh lấy thêm miếng thảm nữa đắp cho em không?”

“Không cần đâu anh.”

“Ừ, thảm trải sàn sợ bẩn, trong xe anh có cái áo, để anh lấy ra đắp cho em.”

Không đợi cô gàn, Kevin đã chạy ra ngoài, một lát sau lại chạy vào, tay cầm một chiếc

áo bò. “Cái này sạch đấy, em lấy đắp được.”

Cô ngoan ngoãn để Kevin đắp cái áo cho cô, nhưng chỉ đắp được nửa người, anh không biết nên đắp phần nào, lúc thì kéo lên trên, lúc lại kéo xuống dưới.

Kevin ngồi sát cô như vậy, cô lại được đắp chiếc áo của anh, cảm thấy cả cơ thể mình đều đang bị nhấn chìm trong mùi cơ thể anh, mùi của đàn ông, mùi của sự gợi cảm. Cô đặt hai tay hai bên, túm chặt gấu áo sau lưng, chỉ sợ không kìm được lại đưa tay ra ôm anh.

Kevin lại hiểu nhầm nên lo lắng hỏi: “Bụng em vẫn đau à? Đừng ngại, nếu đau thì để anh xoa cho.”

Cô cười đau khổ: “Trước đây anh cũng xoa cho mẹ anh à?”

“Đâu có, nhưng bố anh sẽ xoa cho bà.”

“Bố mẹ anh tình cảm thật đấy.”

“Ừ. Sau này mẹ anh không còn bị thế nữa, bố anh còn thấy không quen, ông bảo trước đây chẳng cần nhớ ngày tháng mà vẫn biết một tháng đã qua, giờ bà không bị đau nữa, tôi chẳng còn nhớ ngày.”

Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện mấy năm nữa có thể mình cũng “không thế nữa”, tự nhiên lại thấy mình bằng vai với mẹ của người đàn ông đang ngồi trước mặt, bất giác uể

oải, chán chường nói: “Em ổn rồi, anh cứ đi làm việc của anh đi.”

“Em ổn thật rồi hả?”

“Ổn thật rồi.”

“Thế anh ra làm nhé, có vấn đề gì thì cứ gọi anh.”

Tiếng cưa lại vang lên.

Cô nằm một lúc mà không hề nhúc nhích, tính toán ngày tháng trong đầu, chỉ hai ba ngày nữa thôi anh sẽ lát xong sàn rồi đi.

Thật sự cô không biết tại sao số phận lại sắp đặt như thế, trong lúc dây thần kinh tình cảm của cô đã tê liệt, tự nhiên anh chàng Kevin này lại xuất hiện và vô hình trung làm dây thần kinh tình cảm của cô lại được phục hồi. Cô lại cảm thấy được tình yêu và nỗi đau, đồng thời còn có thể cảm nhận được nỗi ham muốn mà trước đây chưa bao giờ có, nhưng chỉ được mấy ngày ngắn ngủi đó, Thượng Đế lại cử anh đi chỗ khác, không biết lại đi phục hồi cho ai và vứt bỏ lại ai.

Tiếng cưa dồn dập một hồi rồi dừng lại. Cô nghe thấy tiếng Kevin xếp các tấm sàn, rồi anh bê một chồng sàn lớn và xuất hiện ở bên cầu thang, trước khi lên tầng, anh quay đầu lại, nhìn cô và hỏi với vẻ rất quan tâm: “Vẫn đau à?”

Cô đành nói dối bằng cách gật đầu.

Anh nói: “Đợi một lát, để anh bê sàn tấm lên tầng đã.”

Kevin lên tầng rồi xuống ngay, vào nhà vệ sinh rửa tay rồi chạy đến với cô, ngồi trên chiếc “giường” cô đang nằm. “Thôi để anh xoa cho, tốt lắm, lần nào đau, mẹ anh đều bảo bố anh xoa.”

Cô không từ chối nữa mà bỏ tay sang hai bên để anh xoa.

Kevin đặt một bàn tay lên bụng cô, cách lớp áo mỏng và bắt đầu xoa. “Có mạnh không?

Nếu mạnh quá thì nói với anh, anh chưa bao giờ xoa nên không biết thế nào cho vừa.”

Cô nhắm nghiền mắt, không nói gì.

Kevin hỏi: “Có cần phải đi viện không?”

“Không cần đâu.”

“Tháng nào cũng thế này à?”

Cô lại nói dối bằng cách gật đầu.

“Mẹ anh cũng thế, bà bảo người khác lấy chồng, có con vào là hết, nhưng bà lấy chồng, có con rồi mà vẫn không hết.”

“Mẹ anh chỉ sinh một mình anh thôi à?”

“Ừ, bà bảo đầu anh to quá, lúc sinh anh, bà đau muốn chết, bà còn ra sức chửi bố anh và thề không bao giờ đẻ thêm nữa.”

“Sau đó lại đẻ thêm à?”

“Không.”

“Thế thì đúng là do bà đau quá nên sợ, em nghe nói có rất nhiều người vì đau đẻ dữ dội mà thề không bao giờ đẻ nữa, nhưng được một thời gian thì quên đau, vẫn muốn sinh thêm.”

“Bà vẫn muốn sinh cho anh một cô em gái, bảo có con gái để cho ăn diện.”

“Thế tại sao lại không sinh nữa?”

“Nhà nước không cho phép.”

Cô thực sự thấy khó hiểu, hồi lâu mới hỏi: “Thế chắc chắn anh là đời 8X.”

“Tại sao em lại nói thế?”

“Trẻ con mới không hiểu, chỉ có em và thế hệ bố mẹ anh mới hiểu.”

Kevin ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Dĩ nhiên là anh hiểu chứ !”

“Anh hiểu cái gì?”

“Hiểu kế hoạch hóa gia đình.”

Cô giả vờ không hiểu. “Kế hoạch hóa gia đình là thế nào?”

“Kế hoạch hóa gia đình là những năm 1970 còn được phép sinh hai con, đến thập kỷ

1980 thì chỉ được sinh một con thôi đúng không?”

“Thế sao anh lại bảo nhà nước không cho phép mẹ anh sinh em gái cho anh?”

“Đến thập kỷ 80 mẹ anh mới quên được cơn đau của thập kỷ 70 khi sinh anh mà.”

Cô không kìm được liền phì cười. “Nói anh giỏi lừa người khác thật chẳng sai, đây lại là sáng tác ngẫu hứng đúng không?”

Kevin liền nói với vẻ oan ức: “Anh có lừa em đâu, anh nói thật mà, không tìn em cứ hỏi mẹ anh xem.”

Cô liền dọa: “Đợi đợt tới về nước mang đồ cho anh, em sẽ đích thân hỏi mẹ anh.”

“Ai không đi người ấy là con cún nhé?”

“Không đi sẽ là cún.”

Kevin cúi xuống nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Giờ hết đau chưa?”

“Hết đau rồi.”

“Hết là tốt rồi, vừa nãy em làm anh sợ quá !”

“Sợ em chết anh sẽ phải chịu trách nhiệm hả?”

“Đâu có, anh sợ em đau thôi, nhìn em đau anh cũng thấy đau, chỉ muốn được chịu đau thay cho em.”

Cô cảm động lắm, cảm giác này chỉ với con trai là cô có, kể cả lúc yêu Vương Thế Vĩ say đắm nhất, cô cũng không cảm nhận được điều đó.

Cô không sơn tường nữa mà đi theo Kevin lên tầng, nhìn anh lát sàn, cô chỉ muốn được

ở bên anh.

Kevin cũng không hỏi tại sao cô không sơn tường, mà cứ để cô đứng đó xem, thỉnh thoàng lại bảo cô đưa cái gì đó, dường như họ là hai thầy trò đang lát sàn vậy.

Trước giờ ăn trưa, Kevin đã lát xong sàn cho một phòng ngủ tầng trên, anh nói: “Em đi thử xem anh làm có ổn không?”

Cô như người biểu diễn khinh công, lướt đi nhẹ nhàng trên mặt sàn, cảm giác chỗ nào cũng rất chắc chắn, không hề có tiếng động. Cô liền khen: “Anh làm khéo thật đấy, không hề có tiếng cọt kẹt, em từng đến nhà cô giáo Trương đồng nghiệp với em, sàn nhà cô ấy nhờ ông thợ người Mexico làm, có mấy chỗ giẫm lên thấy bộp bộp ấy.”

Kevin hỏi: “Em có thích… sàn anh lát không?”

Cô liền đáp: “Em rất thích…sàn anh lát.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.