Cô Gái Tháng Sáu

Chương 51: Chương 51




Gần mười giờ rồi, xem ra tối nay Kevin sẽ không đến. Cũng phải thôi, anh biết cô là gái có chồng thì còn đến làm gì nữa? Sự an nguy của cô phải để chồng cô quan tâm mới đúng, nếu đến cả chồng cô còn không quan tâm thì một kẻ người dưng nước lã như anh việc gì phải quan tâm?

Cô đứng dậy chuẩn bị lái xe về nhà, ngày mai lại đến tìm anh. Nhưng chân cô tê cứng, không đứng dậy được, đành phải ngồi xuống bóp chân.

Đang bóp thì nghe thấy tiếng chuông cửa, biết là Kevin, cô sợ không có người mở cửa, anh lại bỏ về, liền nói lớn: “Anh lấy chìa khóa của anh mở cửa đi.”

Cô nghe thấy tiếng mở khóa bên ngoài.

Cửa được đẩy ra, quả nhiên là Kevin! Nhưng anh đứng ngoài cửa chứ không vào nhà.

Cô cố gắng đứng dậy, tập tễnh đi ra cửa.

Anh sửng sốt nhìn cô. “Em sao vậy?”

“Chân em tê quá!”

“Em... ngồi ở đây bao lâu rồi?”

“Ba, bốn tiếng gì đó.”

“Sao lại ngồi những ba, bốn tiếng làm gì?”

“Em đợi anh mà.”

Kevin sững sờ nhìn cô.

Cô hỏi: “Anh... nhận được tin nhắn của em à?”

“Không... Em nhắn tin à?”

“Vâng.”

Kevin lấy điện thoại ra, định kiểm tra tin nhắn thì cô liền ngăn lại. “Không phải xem nữa đâu, em chỉ bảo anh đến đây thôi, em có chuyện muốn nói với anh.”

Kevin liền bỏ điện thoại vào túi quần rồi hỏi: “Hôm nay em đến Phúc Lâm Môn à?

“Vâng, sao anh lại biết?

“Anh cũng đến đó.”

“Sao anh bảo anh không bao giờ đến đó nữa?”

“Ừ, anh nói lời mà không giữ lấy lời, đến đây nộp mạng tùy em xử lý đấy.”

Cô mỉm cười với vẻ bất lực rồi hỏi: “Anh đến đó làm gì?”

Kevin cũng mỉm cười và hỏi: “Thế em đến đó làm gì?”

“Em đến để... thanh minh với cô ta...”

“Kết quả không những không thanh minh được mà còn bị cô ta giội cho một quả choáng váng đúng không?”

Cô cười ngại ngùng. “Đúng là cũng choáng thật.”

Kevin liền chỉ vào trong nhà, hỏi: “Anh có thể vào đó.. đứng một lát được không?”

Lúc này cô mới phát hiện ra mình đang chặn anh ngoài cửa, vội tránh sang một bên rồi nói: “Anh vào... đứng đi.”

Kevin liền vào nhà và đóng cửa lại.

Cô nói với vẻ biết lỗi: “Nhà cửa... tuềnh toàng quá, chẳng có chỗ mà ngồi nữa.”

“Ai bảo chẳng có chỗ ngồi?” Kevin chỉ vào mấy bậc cầu thang đã được lát sàn và nói: “Em ngồi ở đây này.”

Cô liền ngoan ngoãn ngồi xuống bậc cầu thang.

Kevin không ngồi xuống bậc cầu thang mà ngồi ở dưới đất đối diện với cô, hai tay ôm đầu gối và nhìn cô.

Cô hỏi: “Anh đến Phúc Lâm Môn tìm... cô ta hả?”

“Ừ.”

“Tìm cô ta làm gì?”

“Cảnh cáo cô ta thôi.”

“Cô ta bảo sao?”

“Cô ta bảo em có đến gặp cô ta, em nói với cô ta rằng em rất yêu chồng và con trai em, chắc chắn sẽ không có chuyện gì với một gã vượt biên làm sàn gỗ...”

Cô liền la lớn: “Cô ta nói linh tinh!”

“Nói Linh Tinh vốn là tên khác của cô ta mà.”

“Cô ta cũng nói linh tinh về anh với em.”

“Thật à? Có phải nói với khách hàng nào anh cũng cặp kè không?”

“Vâng.”

“Em có tin không?”

“Em... có tin chút xíu.”

“Tại sao?”

“Vì anh... quyến rũ như thế cơ mà...”

“Em ngốc thế! Làm sao anh có thể cặp kè với những người đó được? Anh là hạng người đó à?”

“Anh... Em cũng không biết anh có phải là hạng người đó không…”

“Anh chẳng nói với em rồi còn gì, anh vốn là người hoặc là không yêu, hoặc là đã yêu thì yêu hết mình, làm sao anh có thể... làm những chuyện đó với người anh không yêu? Như thế chẳng thà tự mình giải quyết, đỡ phải mất công... hầu hạ người khác. Anh tưởng em là người hiểu anh nhất, vậy mà em...”

Cô làm động tác ngăn lại. “Cái này không quan trọng.”

“Thế cái gì là quan trọng?”

“Cô ta còn nói về... chuyện khác của anh.”

“Có phải nói anh đã từng giết người không?”

“Vâng. Anh cũng biết à?”

“Em có tin không?”

“Em… không tin. Nhưng cô ta nói có giữ bằng chứng là một khẩu súng, trên đó có dấu vân tay của anh.

“Sao em không bảo cô ta mang súng ra cho em xem?”

Cô liền nói thật: “Em có bảo, em định tranh thủ lúc cô ta cho xem, em sẽ xóa dấu vân tay trên đó đi.

Kevin liền phì cười. “Em không sợ bị ôm tội... phá hủy bằng chứng à?”

“Em không sợ, chỉ cần cô ta không tố cáo anh là được.”

“Em... Anh chẳng biết phải nói em thế nào nữa”

“Anh vẫn còn cười được à?”

“Thì có sao? Chẳng lẽ em lại mong anh khóc ư?”

“Không phải mong anh khóc mà ít nhất là... phải coi trọng, vì đây là vấn đề liên quan đến... sự sống chết của anh.”

“Không nghiêm trọng như thế đâu, em đừng nghe cô ta dọa dẫm.”

“Rốt cuộc là thế nào? Ý em là anh và cô ta... mỗi người nói một kiểu ấy.”

“Chuyện của anh và cô ta chỉ có anh và cô ta biết, thế nên là chuyện “he said, she said” (người nào cũng có cái lý riêng của người ấy), quan trọng là em tin ai thôi.”

“Em tin anh, nhưng anh chưa kể toàn bộ câu chuyện cho em nghe...”

“Em muốn nghe à?”

“Quá muốn nghe ấy chứ!”

“Thế thì để anh kể cho em nghe. Nhưng nghe xong chắc chắn em sẽ nói anh là thằng điên.”

Cô liền cam đoan: “Chắc chắn em sẽ không bảo anh là thằng điên.”

“Nếu nói thì ăn vả nhé!”

“Ok.”

“Nói thế nào nhỉ? Trước khi vượt biên anh đã biết cô ta kết hôn rồi.”

“Đã biết cô ta kết hôn rồi mà anh vẫn vượt biên sang để gặp cô ta?”

“Cô ta bảo anh sang.”

“Nhưng cô ta có nói rằng cô ta đã kết hôn rồi không?”

“Có nói.”

“Có nói mà anh vẫn sang, anh điên...”

Kevin liền cười. “Đấy nhé, anh đã bảo rằng em sẽ nói anh là thằng điên mà. Bây giờ đến lượt anh vả em rồi.”

Cô liền ghé sát mặt vào. “Anh vả đi.”

Kevin chỉ cười nhưng không đánh.

Cô liền giải thích: “Ý em là... anh yêu quá điên cuồng.”

“Hiện tại đến bản thân anh cũng cảm thấy hồi ấy mình yêu quá ngông cuồng, nhưng hồi đó lại không thấy như thế, chỉ nghĩ rằng tình yêu của mình rất vĩ đại, không quản mưa gió, chiến thắng tất cả. Anh đã kể với em rồi đó, hồi ấy cô ta chỉ muốn ra nước ngoài, không có việc gì thường lang thang ở những nơi đông người nước ngoài, gặp người nước ngoài liền bắt chuyện làm quen nhưng đều không thành công, chỉ có một ông già da trắng đồng ý đưa cô ta sang, và cuối cùng cũng đưa cô ta sang được thật…”

“Đưa sang để kết hôn hả?”

“Không, ông già da trắng đó cũng rất ranh ma, chẳng hề có ý định kết hôn với cô ta, chỉ giúp cô ta xin Visa B (visa thương mại hoặc du lịch), thuê nhà để sống với cô ta. Cô ta liền tìm đủ mọi cách, mềm có rắn có, cuối cùng ông già đó mới đồng ý kết hôn với cô ta.”

“Như thế chẳng tốt là gì?”

“Hồi ấy cũng vẫn còn ổn. Nhưng chẳng mấy chốc ông già đó lại có bồ mới, cũng quen biết khi sang Trung Quốc công tác, thế là lại đưa người đó sang Mỹ, người đó rất giàu có, tự thuê nhà và sống với ông ta.”

“Ông già da trắng đó có... đẹp trai không?”

“Đẹp trai cái nỗi gì, gần sáu mươi tuổi đầu, bụng to dã man...”

Cô liền thở dài. “Nhiều cô gái Trung Quốc thực sự quá sính ngoại, một ông già người Mỹ bình thường như thế mà có thể dễ dàng tán đổ hết cô nọ đến cô kia...”

“Trong hoàn cảnh đó cô ta đã bảo anh sang Mỹ.”

“Cũng muốn… cặp bồ để trả đũa ông già da trắng kia hả?”

Kevin liền cười: “Chắc là như thế.”

“Rồi anh sang ư?”

“Anh ư? Lúc ấy anh là con chó trong tay cô ta, suốt ngày chầu chực đợi cô ta ra lệnh, cô ta bảo anh sang đông anh phải sang đông, bảo anh sang tây anh phải sang tây, đừng nói là bảo anh vượt biên, kể cả bảo anh đi tự tử anh cũng không ngần ngại mà đồng ý luôn.”

“Chỉ có thể nói là do anh quá yêu cô ta.”

“Cũng không phải là quá yêu cô ta mà như em nói, quá yêu... cảm giác yêu một người, khi em toàn tâm toàn ý yêu một người, em sẽ cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa biết bao, mỗi phút, mỗi ngày đều thật tuyệt vời...”

“Sau khi sang đấy... anh có... với cô ta không?”

“Dĩ nhiên là có chứ, đấy là mục đích mà cô ta bảo anh sang mà.”

“Ông già da trắng đó có... phát hiện ra không?”

“Làm sao không phát hiện ra được? Không phát hiện ra thì chẳng có ý nghĩa gì với cô ta nữa.”

“Anh với ông già đó... đánh nhau à?”

“Không, cô ta sẽ không để anh và ông ta đánh nhau đâu.”

“Cô ta chỉ muốn dùng anh để khích tướng ông ta nổi cơn ghen và lôi ông ta về với cô ta thôi đúng không?”

Kevin liền gật đầu.

Cô tò mò hỏi: “Có lôi về được không?”

“Không. Ông già ấy bảo, nếu cô đã tìm được nhân tình thì không phải bám riết lấy tôi nữa, chúng ta chia tay nhau thôi.”

“Hả? Lợn lành chữa thành lợn què à?”

“Và thế là cô ta lại bảo anh đi... quyến rũ cô bồ của ông ta.”

“Anh cũng đi hả?”

Kevin liền gật đầu. “Anh là thằng vô đạo đức đúng không?”

“Không, anh là... kẻ bị tình yêu làm cho đầu óc lú lẫn. Anh... có thành công không?”

“Thành công, lại còn đúng theo kịch bản của cô ta, để ông ta bắt quả tang anh và cô bồ của ông ta trên giường.”

“Lần này chắc chắn ông ta sẽ quay về với... người yêu của anh nhỉ?”

“Ừ, về thì có về, nhưng sểnh ra một cái là lại mò về Trung Quốc để quyến rũ con gái.”

“Thế cô ta thì sao?”

“Khóc lóc với anh thôi, bảo là ông ta đánh chửi cô ta, bạo ngược tình dục với cô ta, cô ta thực sự không chịu nổi nữa nên bảo anh giết quách ông ta đi.”

Cô lo lắng hỏi: “Anh... chắc không đến mức ngay cả chuyện này cũng nghe cô ta chứ?”

“Hồi ấy anh chẳng khác gì con chó trung thành của cô ta, làm sao có chuyện không nghe được?”

“Anh đã... giết người thật hả?”

“Cô ta đã sắp xếp hết mọi thứ, hẹn thời gian để anh xông vào nhà, lấy súng bắn chết ông già đó rồi trói cô ta lại, hãm hiếp cô ta, biến hiện trường thành vụ cướp của, giết người, sau đó xui anh quay trở về Trung Quốc, cô ta bảo giữa Mỹ và Trung Quốc không có luật dẫn độ, kể cả phía Mỹ biết là anh giết thì cũng chẳng làm gì được anh...”

Cô quá bất ngờ, không dám hỏi tiếp nữa, chỉ sợ anh lại kể ra những điều khiến cô sợ hãi nhất.

Kevin hít sâu một hơi rồi nói: “Đến giờ nghĩ lại cứ như nằm mơ vậy…”

Cô đợi một lúc, anh không kể tiếp nữa, cô không thể đợi thêm được nữa. “Rốt cuộc là anh có giết ông già da trắng đó không?”

“Không.”

Cô liền thở phào. “Em biết là anh sẽ không làm những chuyện đáng sợ như thế mà.”

“Không phải anh sẽ không làm, mà là anh... không đủ khả năng làm. Anh vẫn muốn giết chết ông già da trắng đó cho cô ta, thế nên anh đã đến nhà cô ta theo sự sắp đặt của cô ta, lấy từ trong tủ ra khẩu súng của ông già đó.”

Cô liền la lớn: “Anh để lại dấu vân tay trên khẩu súng rồi!”

“Chắc chắn là như thế.”

“Sao anh không đeo găng tay?”

Kevin liền bật cười. “Em cũng sành sỏi đó nhỉ, có phải cũng từng giết mấy người rồi không?”

Cô ngại ngùng cười. “Đâu có, em xem phim thôi.”

“Cô ta lên kế hoạch cẩn thận như vậy, tình tiết nào cũng được tính toán rất thấu đáo, nhưng lại không bảo anh đeo găng tay, chắc chắn là đã rắp tâm khiến anh để lại dấu vân tay trên khẩu súng.”

“Anh... có bắn không?”

Kevin lắc đầu. “Không, đến giây cuối cùng, nhìn ông già đó ngủ say như chết, chân tay anh cứng đờ, muốn bóp cò mà không bóp được. Cho dù ông ta trăng hoa thế nào thì ông ta cũng không đến mức phải chịu tội chết!”

“Cô ta thì sao?”

“Cô ta ra hiệu cho anh, bảo anh bắn, nhưng anh không thể bóp cò được.”

“Thế cô ta có cướp súng để... tự ra tay hay không?”

“Không, một là cô ta cũng không có đủ can đảm để giết người, hai là... cô ta cũng không muốn để lại chứng cứ rồi bị cơ quan điều tra tóm gọn...”

“Sau đó thì sao?

“Sau đó ông ta vẫn chết.”

Cô liền đoán: “Chắc chắn là cô ta gây ra vụ đó, ví dụ hạ độc gì đấy, khiến ông già ấy như tự sát vậy.”

“Tự sát thì chẳng giải quyết được vấn đề gì.”

“Tại sao?”

“Tự sát thì làm sao lấy được tiền bảo hiểm nhân thọ.”

Cô chợt ngộ ra vấn đề. “Hóa ra là cô ta muốn vợt mấy đồng bảo hiểm nhân thọ hả?”

“Thế em tưởng là vì cái gì?”

“Em tưởng vì cô ta muốn kết hôn với anh.”

“Từ đầu đến cuối cô ta chưa bao giờ muốn kết hôn với anh, cô ta cũng chẳng yêu anh mà chỉ lấy việc kết hôn và tình yêu làm mồi dụ để cột cổ anh lại thôi.”

“Thế làm sao mà ông già da trắng đó lại chết vậy?”

“Bị người ta giết chết.”

“Có phải do cô ta ra tay không?”

“Không phải đích thân cô ta thực hiện, nhưng chắc chắn cô ta là người lên kế hoạch, do một tay Mexico… hạ thủ…”

Cô có cảm giác như mình đang xem một bộ phim hành động của Hollywood. “Thế ông... người Mexico đâu?”

“Chạy về Mexico rồi.”

“Cô ta đã nhận được tiền bảo hiểm chưa?”

“Chưa. Ông già đó có kết hôn với cô ta đâu, chỉ nhờ một người bạn đóng giả cha xứ tổ chức cho bọn họ một nghi lễ rồi lòe cô ta rằng như thế là kết hôn, thế nên cô ta chẳng được hưởng một xu bảo hiểm và tài sản của ông ta. Ông già đó cũng chẳng làm giấy tờ thủ tục gì cho cô ta cả, thế nên cô ta vẫn mang Visa B thôi.”

“Và thế là cô ta lấy ông chủ nhà hàng hả?”

“Ừ, người đó cũng từ đại lục sang, trước đây làm quan to gì đó, sau đó tham ô, chiếm đoạt rất nhiều tiền rồi lén lút chuyển hết vào ngân hàng ở nước ngoài, rồi tranh thủ cơ hội đi công tác nước ngoài liền trốn sang Mỹ và không quay về nữa.”

“Wow... rắc rối như vậy hả? Còn anh thì thế nào?”

“Anh? Lúc đầu anh cũng định về nước, nhưng cô ta không cho về.”

“Tại sao lại không cho anh về?”

“Cô ta bảo cô ta yêu anh, trong cuộc đời cô ta chỉ yêu thật lòng một mình anh, những gã đàn ông kia đều là đối tượng để cô ta lợi dụng. Đời này kiếp này cô ta chỉ muốn kết duyên vợ chồng với anh thôi. Nhưng anh lại không có thân phận gì, chính vì thế cô ta đành phải lấy một kẻ có thân phận, có được thân phận rồi sẽ ly hôn với họ rồi kết hôn với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.