Cô Gái Tháng Sáu

Chương 62: Chương 62




Vương Quân gọi điện thoại mấy lần mới túm được Vương Thế Vĩ. Đầu tiên cô chưa nói đến chuyện của Mật Doãn Lệ mà chỉ giục: “Cái đơn đó... anh ký tên chưa?”

Vương Thế Vĩ làm như bây giờ mới biết chuyện đơn từ vậy. “Đơn hả? Đơn gì?”

“Đơn ly hôn.”

Vương Thế Vĩ nói với vẻ rất đau đớn: “Em chưa quên chuyện này hả?”

“Tại sao tôi phải quên chuyện này?”

“Anh đã nói đến nước tuyệt thực cho đến chết rồi mà em vẫn nhắc đến chuyện này à, trái tim em làm bằng sắt ư?”

“Anh đừng diễn bài khổ nhục kế nữa, bồ thì tìm rồi mà còn túm chặt vợ không bỏ là sao?”

“Ai tìm bồ rồi?”

“Anh chứ còn ai vào đây nữa!”

“Anh tìm bồ ở đâu?”

“Tiểu Mật không phải là bồ của anh à?”

“Tiểu Mật nào? Anh chỉ là phó chủ nhiệm khoa, ai cho thư ký[1] chứ?”

[1] Trong tiếng Trung, từ “tiểu mật” còn dùng để chỉ “thư ký trẻ”.

Cô giận dữ nói: “Đừng vờ vịt nữa! Ai thèm nói chuyện thư ký gì với anh? Tôi nói là Mật Doãn Lệ!”

“Mật Doãn Lệ là ai?”

“Con gái Mật Kình Tùng, anh giả vờ giỏi thật đấy!”

“Anh không biết em đang nói ai!”

Cô liền mỉa mai: “Anh có vẻ giả vờ hơi quá đà nhỉ? Anh không quen Mật Kình Tùng thì làm sao xin được tài trợ cho khoa anh?”

Vương Thế Vĩ giờ mới hiểu ra vấn đề. “Em đang nói ông sếp họ Mật hả?”

“Không giả vờ được nữa hả?”

“Không hề có ý định giả vờ, bình thường mọi người đều gọi là sếp Mật, không để ý tên đầy đủ của ông ta là gì.”

“Thế tên con gái ông ta cũng không để ý à?”

“Không để ý thật mà, chỉ biết cô ta là một “bồn cầu mạ vàng” nổi tiếng ở thành phố D.”

“Thế có nghĩa là sao?”

Vương Thế Vĩ cười với vẻ khinh miệt. ““Bồn cầu mạ vàng” còn không hiểu à? Đây là cách gọi khá văn minh mà em có thể chấp nhận đấy, nếu em không sợ bẩn tai thì anh nói thẳng với em là ở thành phố D, cô ta có rất nhiều “danh hiệu”, nói thẳng ra là một cái... hố xí...”

Cô cũng đã hiểu được phần nào nghĩa của cụm từ “bồn cầu mạ vàng”, nhưng không hiểu tại sao Vương Thế Vĩ lại dùng những lời lẽ cay nghiệt như thế để nói Mật Doãn Lệ. “Anh tưởng anh dùng những ngôn từ đó để nói về cô ta là tôi tin anh không có quan hệ gì với cô ta ư?”

“Anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả, bất luận em có tin hay không thì đó vẫn là sự thật.”

“Thế sao anh lại xin được tiền tài trợ?”

“Anh không xin cô ta tiền tài trợ...”

“Nhưng anh xin tiền tài trợ của bố cô ta!”

“Em buồn cười thật đấy! Anh xin tài trợ từ bố cô ta lại chứng minh rằng anh có quan hệ mờ ám với cô ta ư? Bố cô ta là nhà từ thiện nổi tiếng, đối tượng tài trợ rất đông, chẳng lẽ những người đó đều có quan hệ bất chính với con gái ông ta à?”

“Ít nhất lão Mục là như thế.”

Vương Thế Vĩ hậm hực nói: “Làm sao em có thể so sánh lão Mục với anh được?”

“Bất luận anh có thừa nhận hay không thì chuyện này vẫn là sự thật, Mật Doãn Lệ đã thừa nhận rồi.”

Vương Thế Vĩ liền khuyên: “Sao em không nghĩ sâu sắc hơn nhỉ, nếu anh có... quan hệ đó với cô ta thì tại sao cô ta lại dồn anh vào chỗ chết chứ?”

Cô chưa hiểu vấn đề. “Cô ta dồn anh vào chỗ chết?”

“Chứ sao nữa, cô ta làm như thế không phải là dồn anh vào chỗ chết à? Tự dưng cô ta bịa chuyện này ra là nhằm ý đồ khiến em ly hôn với anh chứ còn gì nữa.”

Cô biết kiểu suy luận của Vương Thế Vĩ đằng sau câu nói này là gì, nhưng cô không biết rõ có phải anh ta sợ ly hôn như thế thật hay không. Với những biểu hiện của anh ta trong bao năm qua, cô không hề nhận thấy anh ta sợ ly hôn.

Nhưng cô cũng bắt đầu đuối lý: “Nói như anh có nghĩa là anh hoàn toàn trong sạch, Mật Doãn Lệ đang có ý đồ hãm hại anh ư?”

“Rõ ràng là cô ta đang hãm hại anh mà.”

“Tại sao cô ta phải hãm hại anh?”

Vương Thế Vĩ trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh rất nể mặt cô ta rồi đấy, chẳng bao giờ nói chuyện này với ai, nhưng cô ta biến thái quá, dám lấy oán trả ân, định phá vỡ hạnh phúc của anh, đã thế thì anh không nể tình nữa, cô ta làm một thì đừng trách anh làm mười, nói thẳng ra nhé, đúng là cô ta muốn làm chuyện đó... với anh, nhưng anh không đồng ý, không ngờ cô ta có nhiều đàn ông như thế mà còn để bụng và rắp tâm trả thù anh...”

Cô không biết đằng nào mà lần. “Anh đừng nói mình... trong sạch như thế....”

“Anh vốn trong sạch như thế mà! Những gã khác từ nước ngoài về, chẳng có ai là không giấu vợ ăn chơi trác táng cả. Chỉ có anh một lòng dành cho công việc, đến những nơi như massage chân cũng rất ít khi đi, nói gì đến chuyện... cặp bồ...”

“Tôi không tin!”

“Tin hay không là quyền của em! Nhưng nếu vì mấy lời đồn đại mà em đòi ly hôn với anh thì chẳng có lý gì, em cũng phải đưa ra được bằng chứng chứ? Làm sao nói là làm ngay được? Quả “WC” công cộng họ Mật kia nói anh có quan hệ với cô ta, em có bằng chứng không?”

Đây đúng là điểm yếu của cô, nhưng cô vẫn nói rất cứng rắn: “Một người giảo hoạt như anh thì làm sao có chuyện để lại bằng chứng được?”

“Không có bằng chứng thì em vu khống cho anh làm gì?”

“Tôi không vu khống cho anh.”

“Nhưng em lại tin vào lời vu khống của người ta!” Vương Thế Vĩ nghĩ một lát rồi đột ngột nói: “Chuyện này nếu không có gã họ Hứa kia làm thầy dùi thì anh không phải họ Vương!”

Cô không muốn làm liên lụy đến Hứa Đào. “Anh đừng nghi kỵ linh tinh! Chuyện này chẳng có liên quan gì đến Hứa Đào cả, Tiểu Mật tự tìm đến thôi, cô ta gửi email vào hòm thư của tôi trên trang web viện A...”

“Làm sao cô ta lại biết hòm thư của em trên trang web việnA?”

“Chắc chắn là anh cho cô ta biết.”

“Sao anh lại cho cô ta địa chỉ email của em được?”

“Chẳng phải anh cũng cho Tông Gia Anh địa chỉ email của tôi còn gì, thế nên anh hoàn toàn có thể cho cô ta.”

“Anh cho Tông Gia Anh biết là để cô ta xác nhận chuyện kia với em. Việc gì anh phải cho con phò họ Mật kia địa chỉ email của em? Chẳng lẽ anh muốn cô ta gặp trực tiếp em để bịa chuyện thị phi à?”

Cô càng nghe càng không biết đâu mà lần, bèn kết thúc câu chuyện. “Bất luận thế nào thì anh vẫn phải gửi cho tôi đơn xin ly hôn đã ký tên.”

“Em... định dồn anh vào đường chết thật hả?”

Cô lại đành phải bỏ của chạy lấy người.

Cô kể cho Kevin nghe kết quả cuộc nói chuyện, anh cũng không tin Tiểu Mật. “Anh cũng cảm thấy lời Tiểu Mật không đáng tin, theo như lời cô ta thì bọn họ chia tay nhau không phải mới một hai ngày, sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện tố giác? Rất có thể là gã Hứa Đào kia giở trò gì trong chuyện này...”

“Việc gì Hứa Đào phải giở trò?”

“Ai mà biết được? Có thể là anh ta muốn trả thù chồng em chăng?”

“Việc gì anh ta phải trả thù Vương Thế Vĩ?”

“Muốn cướp em từ tay chồng em?

“Anh đừng đùa nữa, vợ anh ta vừa trẻ vừa đẹp, làm gì có chuyện... cướp em được?”

“Cũng chưa chắc là cướp em đi để làm... phu nhân, có thể chỉ là để rửa mối hận cũ thôi chăng?”

“Em không nghĩ như thế, hồi ấy anh ta có theo đuổi em thật đâu...”

“Mặc kệ bọn họ thôi, bọn mình cứ sống hạnh phúc bên nhau là được.”

Cô nghĩ thấy cũng phải, bọn mình sống hạnh phúc bên nhau là được, không quan tâm đến những chuyện linh tinh nữa.

Nhưng mấy ngày sau, Vương Thế Vĩ lại xuất hiện nhờ cô giải quyết vấn đề: “Quân, em cứu anh với!”

“Có chuyện gì vậy?” ‘

“Em đừng quan tâm đến chuyện gì vội, phiền em gửi cho anh một khoản tiền với!”

“Gửi... bao nhiêu?”

“Một trăm nghìn.”

“Đô la?”

“Ừ.”

“Anh cần nhiều tiền thế làm gì?”

“Anh... trả nợ.”

“Sao anh lại nợ nhiều tiền như thế?”

Vương Thế Vĩ ấp úng nói: “Anh... đầu tư...”

“Anh lấy đâu ra lắm tiền như thế để đầu tư?”

“Anh... lấy đợt tiền quyên góp thứ hai của ông Mật... mang ra đầu tư riêng...”

Cô tức tím người. “Anh đầu tư vào đâu?”

“Một doanh nghiệp nông thôn... lãi suất cao... huy động vốn...”

“Doanh nghiệp ở nông thôn mà anh cũng dám đầu tư hả? Đến lúc bọn họ mang tiền cao chạy xa bay thì anh đi đâu đòi?”

“Em đừng nói những lời xui xẻo thế, doanh nghiệp mà anh đầu tư kinh doanh ổn lắm.”

“Anh kiếm tiền tốt thì việc gì phải nhờ tôi chuyển khoản cho anh trả nợ? Anh mang tiền kiếm được đi mà trả nợ chứ?”

“Một chốc một lát chưa kiếm được nhiều như thế.”

“Muốn đầu tư thì anh mang tiền riêng đi mà làm, có thua lỗ cũng là thua tiền của mình, sao anh lại mang tiền người ta tài trợ đi đầu tư? Thế thì khác gì lạm dụng công quỹ? Hơn nữa anh lạm dụng nhiều như vậy, hơn trăm nghìn đô, tôi kiếm đâu ra lắm tiền như thế gửi cho anh?”

Vương Thế Vĩ liền mỉa mai: “Một trăm nghìn đô mà cũng nhiều ư? Đúng là chẳng hiểu gì về sự đời, chẳng ai là không đầu tư mấy trăm nghìn hay mấy triệu. Anh đầu tư ít như vậy cũng thấy mất mặt lắm rồi.”

“Người ta đầu tư nhiều như thế vì người ta lắm tiền. Anh đâu có tiền, đú gì chứ?”

Vương Thế Vĩ bực bội đốp lại: “Em không có tiền thì cứ nói là không, việc gì phải lắm lời như thế? Anh ra nông nỗi này cũng chỉ vì em thôi!”

“Anh nói gì mà lạ thế, tôi có bắt anh đi đầu tư đâu!”

“Em không bắt anh đầu tư, nhưng nếu em không đi gây rắc rối cho con phò kia thì làm sao tự nhiên bố nó lại báo với trường rằng khoản tiền này đã đổ vào tài khoản?”

“Tôi không biết anh đang nói gì, tôi có gây rắc rối cho ai đâu.”

“Cô không biết thì thôi.” Vương Thế Vĩ cúp máy cái rụp.

Cô vắt óc nghĩ hồi lâu cũng không hiểu những rắc rối trong chuyện này, nhưng có một điểm đã rõ là Vương Thế Vĩ đang nợ một trăm nghìn đô, hiện tại cần gấp để trả. Mặc dù cô biết không nên thừa cơ lúc người ta rơi vào cơn nguy khốn, nhưng vẫn muỗn lợi dụng cơ hội này, bèn gọi điện thoại cho Vương Thế Vĩ: “Rốt cuộc chuyện nợ nần của anh là thế nào? Anh nói cho rõ đi để tôi còn... vay mượn giúp anh.”

Nghe nói đến vay mượn giúp, thái độ của Vương Thế Vĩ dịu hẳn. “Anh đã nói với em rồi mà. Anh mang tiền người ta tài trợ cho trường đi đầu tư... hiện tại người tài trợ đã báo trường rằng đã chuyển khoản, trường bắt anh phải trả tiền… Lúc đầu anh định cuối năm có lãi thì trả cho trường khoản này.”

Cô vẫn chưa hiểu hết chuyện này, nhưng cô cũng không muốn hỏi thêm nữa mà nghiến răng nói: “Tôi có thể vay hộ anh một trăm nghìn đô này, nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Điều kiện gì? Em đừng thừa lúc người ta trong cơn hoạn nạn mà gây khó dễ, nếu em mang điều kiện ly hôn ra để trao đổi thì anh sẽ không cần em phải vay hộ đâu...”

“Anh đúng là đến nước này rồi mà còn nhiễu sự, anh không dùng tiền tôi vay nóng cho thì lấy gì trả người ta?”

“Không trả được thì thôi, cùng lắm là anh quay lại Mỹ…”

Cô kể cho Kevin nghe chuyện Vương Thế Vĩ nợ nần rồi nói thẳng: “Lúc đầu em định rút tiền trong khoản lương hưu của em ra để cho anh ta trả nợ, nhưng anh ta vẫn không chịu ly hôn...”

Hồi lâu không thấy Kevin nói gì, cô hoảng quá. “Anh đừng có... thay đổi ý định... rồi về nước nhé?”

“Sao anh lại thay đổi ý định rồi về nước? Em ở đây thì anh không về nước đâu, việc này em cứ yên tâm.”

“Thế anh đang nghĩ gì vậy?”

“Anh đang nghĩ xem nên huy động tiền ở đâu.”

“Anh ta không chịu ly hôn thì bọn mình huy động tiền làm gì?”

“Theo anh vẫn nên trả nợ hộ anh ta đã rồi tính sau, đừng để dính dáng đến chuyện kỷ luật, ngồi tù gì đó.”

“Nhưng em rút tiền lương hưu của em ra trước thời hạn, không những phải nộp thuế mà còn bị phạt nữa...”

“Rút lương hưu ra làm gì?” Kevin rút điện thoại di động ra. “Anh còn ít tiền nhưng gửi ở chỗ Jimmy. Để anh hỏi anh ấy xem rút ra được bao nhiêu.”

Cô bần thần nhìn Kevin gọi điện thoại cho Jimmy.

Anh nói chuyện với Jimmy một lát rồi cúp máy và nói với cô: “Anh ấy bảo rút ra được một trăm nghìn đô, em cho anh số tài khoản của em và routing number (số tài khoản cần chuyển) cho Jimmy, ngày mai anh ấy sẽ chuyển khoản cho em, rồi em đi chuyển cho chồng em.”

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

“Tiền anh kiếm thôi. Anh làm một công trình là nhận được mấy nghìn, những thời điểm nhiều công trình, một tháng anh có thể nhận sáu, bảy cái... nhưng đây không phải là tiền của anh tất, có một phần là của Jimmy, sau này anh sẽ trả anh ấy bằng tiền công...”

Cô liền nhắc: “Anh ta không chịu ly hôn đâu.”

“Anh biết. Em cũng đừng ép anh ta ly hôn nữa, đừng để anh ta phải tuyệt thực cho đến chết.”

“Thế bọn mình...”

“Bọn mình cứ như thế này không tốt à?”

“Chắc chắn khoản tiền này sẽ một đi không trở lại...”

“Anh cũng chẳng kỳ vọng anh ta trả.”

Cô vẫn ôm một tia hy vọng, muốn dùng khoản tiền này đế đổi lấy lời cam kết ly hôn của Vương Thế Vĩ.

Ngày hôm sau, Jimmy đã chuyển khoản một trăm nghìn đô vào tài khoản của cô, cô liền gọi điện thoại cho Vương Thế Vĩ: “Tôi vay được tiền cho anh rồi.”

Anh ta vô cùng phấn khởi. “Thật hả? Nhanh thế cơ à? Em vay ai vậy?”

“Vay một người bạn.”

“Cô Trương à? Chồng cô ấy lương cao lắm.”

“Không.”

“Thế thì ai? Cô Ngụy à?”

“Anh không cần phải quan tâm đến việc ai cho vay. Tôi chỉ cần anh chấp thuận một điều kiện.”

Đầu bên kia lập tức đề cao cảnh giác. “Điều kiện gì? Em đừng có nhắc đến chuyện ly hôn gì nữa nhé.”

“Chính là việc ly hôn đấy.”

Vương Thế Vĩ lại bắt đầu la lối: “Gì cơ? Em vẫn chưa từ bỏ ý định đó hả? Hôm ấy anh đã giải thích hết với em rồi cơ mà?”

“Tôi đã quyết tâm rồi, anh giải thích thế nào cũng chẳng ăn thua.”

“Tại sao em lại như thế? Em cố tình dồn anh vào đường chết ư?”

“Tôi không dồn anh vào đường chết. Hai người sống không hạnh phúc thì ly hôn, một chuyện hết sức đơn giản.”

“Chỉ có thể nói là đơn giản đối với em, nhưng đối với anh thì không hề đơn giản.”

“Tại sao không đơn giản?”

“Vì anh không muốn ly hôn!”

“Tại sao anh không muốn ly hôn?”

“Vì anh... yêu em!”

Cô chán nản đến cực độ. “Tại sao đến giờ phút ly hôn rồi anh mới nói là yêu tôi? Sống với nhau bao nhiêu năm, anh đã bao giờ nói yêu tôi đâu?”

“Anh chưa từng nói, nhưng trong lòng anh luôn yêu em!”

“Miệng anh không nói, hành động cụ thể cũng không, chỉ yêu trong lòng thì làm sao tôi biết được?”

“Bây giờ anh nói bù không được ư? Quân ơi, anh yêu em.”

Cô thật sự ngán ngẩm, bèn nói: “Anh cho tôi số tài khoản để tôi chuyển tiền, anh trả nợ trước đi đã.”

“Có phải anh nhận tiền của em là em sẽ nghĩ anh đã chấp nhận điều kiện ly hôn với em?”

“Nếu thế thì sao?”

“Thì anh sẽ không nhận nữa.”

Thấy anh ta kiên quyết như thế, suýt thì cô cảm động rớt nước mắt, tần ngần một lúc cô mới nói: “Anh không trả nợ mà không sợ bị kỷ luật à?”

“Bọn họ mà kỷ luật anh thì anh quay sang Mỹ.”

“Nếu bọn họ tống anh vào tù thì sao?”

“Ngồi tù thì ngồi tù, kiểu gì cũng không bị kết án tử hình, vẫn hơn là ly hôn.”

Cô thật sự bó tay hết cách. “Anh cứ trả nợ đi đã rồi tính sau.”

Vương Thế Vĩ vẫn tiếp tục lải nhải: “Em cho anh vay tiền thì ok, nhưng anh phải nói trước nhé, em không thể lấy đó để đổi lấy chuyện ly hôn...”

Cô liền quát: “Anh có thôi ngay đi không? Còn nhiều lời nữa là tôi không gửi tiền nữa đâu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.