Cô Gái Tháng Sáu

Chương 8: Chương 8




Vương Quân nghe hai chữ “tội gì” mà giật bắn mình. Theo sự hiểu biết của cô đối với

tiếng Trung, từ “tội gì” này thường được dùng để mỉa mai người khác, thường là bạn vất

vả làm một việc gì đấy nhưng người ta cho rằng hoàn toàn không cần thiết mới dùng từ

“tội gì” này.

Cô biết Vương Thế Vĩ đang mỉa mai cô, nhưng cô không rõ anh đang mỉa mai cô chuyện

gì.

Mỉa mai rằng nếu cô không yêu anh thì tội gì phải lặn lội từ xa đến thăm anh? Hay là

mỉa mai cô sợ đau như vậy thì tội gì phải nói “Thử đi”?

Không phải, có vẻ đều không phải.

Cô muốn thanh minh cho mình, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chỉ có thể thề

với ông trời rằng cô yêu anh thật lòng.

Nhưng anh sẽ không tin, vì anh không tin vào lời nói, chỉ tin vào ngôn ngữ cơ thể, trong

khi cơ thể của cô đang lõa lồ ở đây.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ trước khi đến phải hỏi chị cả xem chị cả nói thế

nào. Chắc chắn chị cả đã làm chuyện này với thầy Mục, vì chị cả thường xuyên rời ký

túc xá vào đêm hôm khuya khoắt, hoặc là cả đêm không về, hoặc là về rất muộn,

nhưng chưa bao giờ nghe thấy chị cả phàn nàn rằng đau đớn hay sao cả.

Tuy nhiên dường như lấy trường hợp chị cả ra cũng không thể thanh minh cho cô, vì

chắc chắn là chị cả yêu thầy Mục, vậy theo lý thuyết của Vương Thế Vĩ thì chắc chắn chị

cả sẽ rung động trước thầy và sẽ không cảm thấy đau khi làm chuyện đó.

Lấy trường hợp Tông Gia Anh ra cũng không thể minh oan cho cô, cùng lắm chỉ chứng

minh được cho mệnh đề không yêu một người cũng có thể rung động, nhưng không thể chứng minh cho mệnh đề yêu một người lại có thể không rung động.

Cô đang nghĩ cách thanh minh cho mình thì nghe thấy có tiếng gõ cửa rất mạnh, một

giọng đàn ông nói lớn bên ngoài: “Thế Vĩ, hôm nay cậu có đá không?”

Vương Thế Vĩ đáp lớn: “Đá chứ, sao lại không đá?”

Anh chàng bên ngoài liền cười hề hề, nói: “Thấy người yêu cậu đến, tôi tưởng…”

“Cậu cứ ra sân trước đi, tôi ra ngay đây.”

Anh chàng bên ngoài cười hề hề rồi bỏ đi.

Vương Thế Vĩ liền ngồi ngay dậy, xuống giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Suýt

nữa thì quên, hôm nay còn trận bóng nữa.”

Cô hỏi: “Anh đi đá bóng hả?”

“Ừ.”

“Đá với đội nào vậy?”

“Học sinh.”

“Đá ở đâu?”

“Sân bóng của trường.”

“Trường bọn anh coi trọng hoạt động thể thao nhỉ?”

“Coi trọng cái quái gì, do thầy thể dục ham tiền thôi. Nếu trường bọn anh đoạt giải, ông

ta có tiền thưởng.”

“Đoạt giải ở đâu? Hội thao giáo viên hả?”

“Làm gì có hội thao giáo viên nào, hội thao của học sinh, giáo viên bọn anh ké chân

thôi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chưa lặn, chắc phải hơn một tiếng đồng hồ nữa trời

mới tối hẳn, bất giác lẩm bẩm: “Em ở phòng một mình chán chết đi được!”

“Thế em ra xem bọn anh đá đi?”

“Có được xem không?”

“Hơ hơ, sân bóng trống huếch trống hoắc, không có tường bao, ai cấm em được? Chỉ sợ em xem không hiểu rồi chán thôi.”

“Không đâu, xem không hiểu nhưng cũng còn hơn là ở đây một mình.”

“Thế em dậy ăn cơm đi, không lại muộn đấy!”

Cô vội mặc quần áo vào rồi ăn cơm, đồ ăn đã nguội, cô lấy phích rót ít nước ấm vào bát

làm canh cũng đỡ hơn chút.

Cô ăn trệu trạo cho xong bữa rồi theo anh ra sân, thấy đã có một số người ở đó, đều là con trai, người thì mặc áo may ô, quần soóc, người thì chỉ mặc quần soóc, để trần, chắc

đều là cầu thủ thi đấu, không có khan giả, càng không có khác giả nữ.

Vừa ra đến sân anh liền cởi quần áo rồi dồn một đống đồ dùng cho cô. “Cầm hộ anh.”

Nói xong, anh chạy vào đội áo may ô, quần soóc.

Cô ngó nghiêng xung quanh, không có nghế để ngồi, đành phải tìm một tảng đá to ngồi

xuống.

Sân bóng rất tuềnh toàng, không có thảm cỏ, chỉ có đất trống, mặt sân được kẽ bằng vạch vôi. Hai bên cầu môn làm bằng cành cây, một bên to, một bên nhỏ, không quét

sơn gì cả, cầu môn cũng không có lưới.

Sau khi trận đấu bắt đầu, sân bóng ồn ào hẳn lên, cầu thủ la lối, nhắc nhở nhau, tiếng

còi của trọng tài cũng vang lên liên tiếp.

Cô không hiểu bóng đá, cũng không quen ai, xem hồi lâu mới ngộ ra được một số vấn

đề: Đội cởi trần, quần soóc là đội học sinh, đội áo may ô, quần soóc là đội giáo viên,

mọi người đều không mang số, có người còn chẳng đi giày, đá chân đất, cô nhìn mà

rùng mình, cứ tưởng tượng ra cảnh móng chân của một cầu thủ nào đó bị đá bay.

Cũng may là Vương Thế Vĩ đi giày. Mặc dù không có số nhưng vừa nhìn là cô nhận ra

anh ngay, chẳng khác gì con hạc đứng giữa đàn gà, nhìn kiểu gì cũng thích. Anh mặc

một chiếc áo may ô trắng, quần soóc xanh, da trắng, cao ráo hơn mọi người, đặc biệt là

đôi tất của anh cũng màu trắng, dường như là đôi tất trắng duy nhất trên sân.

Đôi cánh tay dài, bắp chân rắn chắc, thân hình cân đối, đôi chân dài và thẳng, cổ chân

nhìn rất bắt mắt, nhỏ, dài, được ôm gọn trong đôi tất trắng, phía dưới là đôi giày thể

thao màu trắng, nhìn rất khỏe khoắn.

Trước đây chỉ nhìn thấy cảnh anh tập quân sự và mua cơm, hiện tại nhìn anh chạy trên

sân bóng, cô càng ngưỡng mộ. Lúc chạy, trông anh như một chú tuấn mã, bàn chân lướt

đi, có cảm giác như chân không chạm đất. Lúc anh lùi ra phía sau, hai chân dường như

thẳng đứng, đầu gối dường như không cử động, nhưng lại có thể rút rất mau lẹ về sân

nhà mình.

Anh là linh hồn của đội giáo viên, những người khác có được bóng đều tìm mọi cách

chuyền cho anh, chiến thuật chiến lược đều nghe theo anh, ngay cả đội học sinh đều coi

anh là đối tượng phải kèm chặt, có mấy học sinh liên tục phạm lỗi, định ngáng ngã anh,

nhưng đều bị anh tránh được một cách mau lẹ, có lúc còn cán ngã cả kẻ định gây sự.

Cô ôm quần áo của anh ngồi dưới ánh tà dương phía tây, nhìn anh tung hoành trên sân

cỏ như một chú tuấn mã, trong mắt cô là bóng dáng nhanh nhẹn của anh, bên tai cô là

tiếng chỉ đạo khỏe khoắn của anh, đằng sau là bầu trời đỏ rực.

Cô thật sự ngất ngây.

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, không nhìn thấy gì nữa, trận đấu mới kết thúc.

Anh và mấy giáo viên khác vừa nói chuyện vừa bước về phía cô, cô đứng dậy đón anh.

Mấy giáo viên đó chào cô, trêu anh mấy câu rồi ý tứ bỏ đi.

Anh đón quần áo từ tay cô nhưng không mặc vào mà nói: “Mình về phòng đi!”

Hai người cùng về phòng, anh tìm bộ quần áo để thay, lấy chậu, khăn mặt và xà phòng

thơm ra rồi nói: “Anh đi tắm đã.”

“Trong trường có tắm nước nóng à?”

“Có cái nhà tắm rách, hôm nay có ca cho đàn ông.”

Cô không thể đi to, đành phải ngồi trong phòng đơi anh.

Một lát sau, Vương Thế Vĩ lại chạy vào.

Cô sửng sốt hỏi: “Anh tắm nhanh thế?”

“Đâu có, anh đã tắm đâu. Cho em mượn quyển sách, đọc đi cho đỡ buồn.”

Thấy anh chu đáo như vậy, cô vô cùng cảm động, “Anh mau đi tắm đi, ăn mặc phong

phanh như vậy dễ cảm lắm.”

Anh đi tắm rồi, cô liền mở quyển sách anh vừa đưa, thấy không phải sách mà là một

cuốn sổ ghi chép, nhưng bên trong không phải giáo án mà là tiểu thuyết chép tay, nét

chữ rất đẹp.

Xem ra đấy chính là cuốn “sách chép tay” mà mọi người vẫn nói.

Cô linh cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng trí tò mò nổi lên, bèn giở trang đầu

ra đọc.

Thật kinh khủng! Chỉ nhìn tiêu đề, cô đã đỏ hết mặt: Kẻ hiếp dâm khiến cô lần đầu tiên

được lên đỉnh.

Hai chữ “hiếp dâm” quá cấm kỵ, bình thường cô không dám nhắc tới, nếu buộc phải nhắc đến thì đều dùng chữ “cái ấy” để thay thế, hiện tại lù lù đập vào mắt, hơn nữa lại đi với từ “lên đỉnh”, khiến tim cô đập thình thịch, vội gập ngay cuốn sổ vào.

Tại sao anh ấy lại đưa cho mình cuốn sách này? Có phải là muốn thử xem mình có phản ứng khi đọc sách sex hay không?

Tuyệt đối không được đọc, ngộ nhỡ có phản ứng thì khác gì để anh chàng cười vào mặt?

Nhưng cô lại rất tò mò: Không biết mình đọc sách sex thì có phản ứng gì không nhỉ?

Cô không nén được tò mò lại mở quyển tiểu thuyết kia ra đọc lướt mấy trang, đại ý nói

rằng có một phụ nữ đã có chồng và hai đứa con, nhà ở gần một mỏ than, tối nọ từ mỏ

về nhà, cô bị một gã chặn đường rồi đè ngửa ra đất. Người phụ nữ đó kêu la thất thanh,

giãy giụa, khiến gã kia không làm được gì.

Nhưng gã đó lại rút ra một con dao nhọn, đe dọa: “Ngươi mà còn chống cự, ta sẽ giết

ngươi. Ta biết ngươi ở chỗ nào, ta còn giết chết cả nhà ngươi nữa.”

Và thế là người phụ nữ đó không dám giãy giụa nữa, gã đàn ông kia cũng được nếm

mùi.

Tình tiết câu chuyện rất đơn giản nhưng miêu tả rất chân thực, cụ thể quá trình gã kia

giở trò đồi bại với người phụ nữ đó và cảm nhận của người phụ nữ cũng được viết rất chi

tiết.

Sau vụ này, người phụ nữ đó mới biết chuyện ấy có thể làm rất hứng thú, mới biết hóa

ra cái đó của chồng chị ta quá nhỏ, thời gian quá ngắn, khiến bấy lâu nay chị ta chẳng

có cảm giác gì.

Và thế là tối nào chị ta cũng cố tình về nhà vào lúc trời tối, chỉ mong được gặp lại gã

kia.

Gã kia cũng rất nhiệt tình phối hợp, không những đứng đợi người phụ nữ kia để thực

hiện chuyện ấy, mà còn nói cho anh em trong mỏ biết, mọi người đều thay nhau đợi để

vui thú, người nọ luân phiên người kia, hoặc cùng nhau rat ay, khiến người phụ nữ đó

ngất ngây, điên đảo.

Vương Quân vừa đọc xong chuyện thứ nhất thì Vương Thế Vĩ quay về.

Dưới ánh đèn, trong anh lại càng đẹp trai khi chỉ mặc quần đùi, áo may ô, mái tóc còn

ướt, đen bóng, khuôn mặt hồng hào, lồng ngực cũng hơi đỏ, không biết là do đá bóng

nóng, hay tắm nước nóng quá.

Cô thẫn thờ nhìn anh.

Anh nhìn cô với anh mắt hào hứng. “Em đọc sách chưa?”

“Hả?”

“Anh hỏi em đã đọc quyển sách kia chưa?”

“Em…”

“Chắc chắn là đọc rồi, đúng không? Anh thấy em mơ màng lắm…”

“Em không…”

Anh chốt cửa lại rồi chạy vào giường, kéo cô vào trong chăn, cởi quần áo cô ra. “Chắc

chắn là em đọc rồi, chắc chắn là em đọc rồi…”

Người cô mềm nhũn, để mặc anh cởi.

Anh ôm cô hôn hít một hồi rồi thì thầm bên tai cô: “Để anh kiểm tra đã.”

Cô còn chưa kịp hiểu anh đòi kiểm tra gì thì thấy bàn tay anh đã đưa vào chỗ đó, cô

luống cuống định gạt tay anh ra. “Anh làm gì vậy…”

Anh phấn chấn reo lên: “Haha, cuối cùng cũng ướt rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.