Cô Gái Thích Khóc

Chương 11: Chương 11: Kết thúc




Sau khi hiểu được trái tim mình, Âu Dương Vận Hàn vượt qua một buổi tối, nếu không phải hôm sau đi làm, hắn nhất định lái xe đến gặp Tinh Tinh.

Nhưng cuối cùng hiện tại hắn đang ở công ty xử lý công việc có chút không yên lòng, hắn nghĩ đến cô, vô cùng muốn gặp cô, càng muốn nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu tươi cười của cô

Hiện tại Tinh Tinh cũng đang đi làm, buổi tối cô sẽ nguyện ý cùng hắn gặp mặt? Âu Dương Vận Hàn không có được tự tin. Hắn không tốt với Tinh Tinh như vậy, cô sẽ nguyện ý tha thứ cho hắn sao, cho hắn thêm cơ hội sao? Nhất định sẽ! Cô thương hắn, dịu dàng, thiện lương như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho hắn.

Đến trưa, Âu Dương Vận Hàn xử lý xong công việc, thư ký mua giúp hắn một phần cơm, bất tri bất giác hắn lại nghĩ tới Tinh Tinh, nhớ tới ước hẹn bữa trưa trong quá khứ của bọn họ. Không chịu đựng được nỗi nhớ, hắn lấy điện thoại di động ra, hiện tại mặc dù không có biện pháp thấy cô, ít nhất trước tiên có thể nghe một chút tiếng nói của cô, hoặc có thể Tinh Tinh đang ăn phần ăn tiện lợi

Không biết có phải hay không sẽ nghĩ đến hắn?

Điện thoại di động vừa kết nối, vang lên một tiếng lại một một tiếng, nhưng thủy chung không có ai nghe, hắn không khỏi thở dài. Tinh Tinh có phải vẫn còn giận hắn hay không? Nhưng lần trước cô đã đáp ứng sẽ tiếp điện thoại của hắn không để cho hắn phải lo lắng.

Cắt đứt điện thoại, hắn lại gọi lại lần nữa, lúc này vang không được mấy tiếng liền có người nhận

Hắn mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm. “Tinh Tinh? Là anh.”

“Cái tên khốn kiếp này! Ai cho anh gọi tới?”

Thanh âm bén nhọn ở đầu điện thoại bên kia ngân cao, nghe rất tức giận, kỳ quái hơn chính là... Đó không phải Tinh Tinh. Âu Dương Vận Hàn sửng sốt, vừa bắt đầu liền cho là mình gọi nhầm, nhưng nhìn kỹ một chút số điện loại trên màn hình, đúng là số của Tinh tinh a.

Xảy ra chuyện gì?, chẳng lẽ... cô đổi số? tim Âu Dương Vận Hàn đập mạnh, nắm chặt điện thoại di động.”Xin hỏi có phải là điện thoại của tiểu thư Tống Tinh Tinh không?”

“Hừ, nói nhảm, nếu không anh gọi tới có việc gì? Anh biết người nào tên Tống Tinh Tinh thứ hai sao?”

Âu Dương Vận Hàn sửng sốt. Thanh âm đối phương bén nhọn, nghe ra rất bất mãn với hắn, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”Có thể xin cô ấy nghe điện thoại không?”

“Không thể!”

“Tại sao?” Âu Dương Vận Hàn nóng lòng, tính khí cũng có chút mất tự nhiên. Người phụ nũ này tột cùng là người nào? Tại sao người nghe điện thoại không phải Tống Tinh Tinh mà là cô ta.

“Anh còn dám hỏi tại sao?” Đầu bên kia điện thoại là Diệp Tu Bình, đem tay muốn cướp điện thoại di động của Tinh Tinh ở một bên đẩy ra, giống như con cọp cái mắng lên ___

“Cái tên khốn kiếp này, thương tổn lòng Tinh Tinh còn chưa đủ sao? Còn tìm cô ấy làm cái gì? Tiếp tục tổn thương cô ấy sao? Hừ, tôi cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh thương tổn đến Tinh Tinh, anh quả thật là đại hỗn đản! Anh có biết Tinh Tinh đã thích anh bao lâu hay không? Anh có biết cuộc sống một thân một mình của Tinh Tinh rất cực khổ hay không? Anh có biết cô ấy cố gắng kiếm tiền, tiết kiệm hơn nửa năm nhưng lại dùng số tiền ấy đi mua vé máy bay chỉ vì có thể ngồi bên cạnh anh hai giờ! Anh gặp qua người phụ nữ nào ngu như vậy chưa?”

Âu Dương Vận Hàn nghe mà có chút khiếp sợ, tiết kiệm hơn nửa năm nhưng lại dùng số tiền ấy mua vé máy bay? Tinh Tinh có nói gặp mặt trên máy bay không phải là trùng hợp, chẳng qua hắn không biết, cô vì có thể ở bên cạnh hắn hai giờ mà phải khổ cực như vậy. Nghĩ đến Tinh Tinh không dư dả lắm trong cuộc sống, hắn liền đau lòng.

Tinh Tinh thật ngốc... Ngốc hơn chính là hắn, cư nhiên thiếu chút nữa buông cô ra.

Đầu bên kia điện thoại di động, người phụ nữ kia vẫn tiếp tục mắng, tính nhẫn nại của Âu Dương Vận Hàn dần dần biến mất, mặt hắn âm trầm, nỗ lực nghĩ chen vào nói, “Tôi muốn nói chuyện cùng Tinh Tinh.”

Diệp Tư Bình căn bản không để ý đến hắn, cô đã sớm bất mãn với hắn lâu rồi, lần này nếu chính hắn đưa tới cửa, không hảo hảo mắng hắn, khó có thể tiêu tan sự tức giận của cô.

“Tinh Tinh yêu anh nhiều năm như vậy, anh không quý trọng cô ấy coi như xong, lại còn nói nhiều lời làm tổn thương cô ấy như vậy, anh nghĩ anh là ai? Nếu không phải là Tinh Tinh ngu, làm sao lại để mặc anh chà đạp như vậy? Một cô gái tốt, ngu như vậy, anh không tìm được người thứ hai đâu..., cư nhiên chỉ vì lần đầu tiên nhìn thấy anh liền yêu anh, còn nghiêm túc như vậy. Mà anh thì sao? Anh quả thật là tên hỗn đản không xứng với cô ấy, may là ——”

“Mời gọi Tinh Tinh nghe điện thoại, tôi có việc gấp tìm cô ấy.” Âu Dương Vận Hàn trầm giọng nói, thanh âm cường ngạnh, không cho cự tuyệt. Hắn không biết người phụ nữ này, cô ta lại nhiệt huyết mắng hắn như vậy, hơn nữa đối với chuyện của hắn và Tinh Tinh lại biết rõ như vậy. Cô không phải là bạn tốt của Tinh Tinh chứ?Cô nói, hắn có cái hiểu, cái không hiểu, nhưng hắn không để ý, hắn nghĩ nói chuyện cùng Tinh Tinh, nếu như bạn bè của cô đối với hắn bất mãn, sau này có thể để cho cô ta mắng một cách thống khoái.

Diệp Tư Bình khép lại đôi mi thanh tú, cặp mắt phun lửa. Tên này rất quá đáng a, lại dám dùng thanh âm lớn nhỏ đối với cô a? Cô lớn tiếng rống trở lại, “Tinh Tinh không thể nghe điện thoại!”

“Tại sao?” Âu Dương Vận Hàn cau mày, tâm cuồng loạn, một cỗ dự cảm bất thường ở trong lòng khuếch tán.

Diệp Tư Bình thô lỗ đáp lại làm Tinh Tinh ở bên cạnh khiếp sợ, mở to hai mắt, không thể tin đây là người bạn từ tước đến giờ luôn ưu nhã. Cô bĩu môi lại lắc đầu, đưa tay nghĩ nhận lấy điện thoại di động, nhưng lại bị Diệp Tư Bình đẩy tay ra.

“Tinh Tinh xảy ra tai nạn xe cộ!” Diệp Tư BÌnh nói xong, không đợi Âu Dương Vận Hàn phản ứng, cô liền giành nói: “Bất quá không cần anh giả mù sa mưa, Tinh Tinh với anh một chút quan hệ cũng không có, hi vọng về sau anh không cần làm phiền cô ấy!” Nói xong, cô lập tức cắt đứt cuộc trò chuyện, hừ một tiếng, đưa điện thoại di động trả lại cho Tống Tinh Tinh.

Điện thoại di động lần nữa vang lên, Tống Tinh Tinh cầm điện thoại di động lên, nhìn Diệp Tư Bình một cái, cắn môi dưới, ngón tay đang muốn ấn xuống phím call ——

“Không thể nhận a! Mình thật sẽ bị cách làm người của cậu làm tức chết!” Diệp Tư Bình đoạt lấy điện thoại di động, trực tiếp nhấn nút từ chối, nhưng không được mấy giây điện thoại di động lại vang lên, cô nổi giận nhìn chằm chằm điện thoại di động, hắn thật là chưa từ bỏ ý định, cô tắt điện thoại di động.

“Hô! Rốt cuộc khôi phục an tĩnh, thật thoải mái.” Cô vỗ vỗ tay, rất hài lòng.

“Tư Bình, cậu có phải nói quá khoa trương hay không? Mình chỉ bị xe máy đụng một chút thôi.” Tống Tinh Tinh lắc đầu một cái. Buổi sáng cô đi làm bị xe máy đụng vào, mặc dù có đi công ty nhưng cấp trên thấy vết thương của cô cho nên kêu cô về nhà nghỉ ngơi. Vừa lúc Diệp Tư Bình gọi cho cô, biết cô bị thương nên lập tức chạy tới bên cạnh cô. Trên chân cô có một vết thương dài, cùi chỏ còn có những vết trầy xước nhỏ nhưng cô đã băng bó vết thương rồi.

“Vậy thì thế nào?” Diệp Tư Bình hừ một tiếng, “Cậu sợ hắn lo lắng à?”

Tống Tinh Tinh cúi đầu, chẳng khác gì cam chịu. Biểu tình này khiến Diệp Tư Bình càng nổi giận hơn, môi đỏ mọng lại muốn giáo huấn cô, nhưng nghĩ đến mình cũng thiếu chút nữa hại Tinh Tinh, nếu không phải Âu Dương Vận Hàn kịp chạy tới, sự trong sạch của Tinh Tinh sẽ bị hủy.

Cô nhăn mặt lại, không nói đến chuyện của Âu Dương Vận Hàn nữa, ngược lại nói: “Tinh Tinh, tên khốn Hoàng Phú Vinh không còn đến tìm cậu nữa chứ?”

“Không có.” Tống Tinh Tinh lắc đầu, “Từ sau ngày đó,hắn tựa như đã biến mất.”

“Vậy thì tốt, nếu hắn dám đến dây dưa với cậu, mình nhất định sẽ gọi cảnh sát bắt hắn.” Diệp Tư Bình vẻ mặt chán ghét, “Đúng là cái loại hạ lưu thủ đoạn!”

“Chuyện cũng đã qua.” Tống Tinh Tinh vỗ vỗ tay bạn tốt. Hiện tại cô một chút cũng không quan tâm tới Hoàng Phú Vinh, một lòng chỉ nghĩ tới Âu Dương Vận Hàn gọi cho cô làm gì đây? Tư Bình nói với hắn cô bị tai nạn xe cộ, hắn có vì cô mà lo lắng không?

“Tinh Tinh, thật xin lỗi a, trước khi giới thiệu cho cậu mình có hỏi rõ ràng bối cảnh cùng tài sản của hắn nhưng không nghĩ tới hắn sẽ đánh vợ mình... Nghĩ đến mình cư nhiên lại đem người như thế giới thiệu cho cậu, mình cảm thấy nên xin lỗi cậu.” vẻ mặt Diệp Tư Bình ảo não.

“Cậu đừng nói như vậy, chuyện cũng đã qua rồi cậu không nên tự trách mình, mình bây giờ không phải là không có chuyện gì sao?” Tống Tinh Tinh cười cười.

Diệp Tư Bình gật đầu một cái, nhìn đồng hồ, “Cũng đã muộn rồi, cậu muốn ăn cái gì? Mình đi mua giúp cậu.”

Tống Tinh Tinh thuận miệng đáp lại tính đợi Diệp Tư Bình rời đi, sẽ lén gọi lại cho Âu Dương Vận Hàn, hỏi hắn tìm cô có chuyện gì. Nhưng cô phát hiện mình tính toán sai rồi, bởi vì Diệp Tư Bình ngắm cô một cái, sau đó cầm điện thoại di động của cô lắc lư, sau đó lại bỏ vào trong túi xách của mình.

“Mình rất nhanh sẽ trở về a.” Nói xong, Diệp Tư Bình liền đi giày cao gót rời đi.

Ai... Tống Tinh Tinh than thở. Đến tột cùng Âu Dương Vận Hàn tìm cô có việc gì đây? Cũng có thể buổi tối hắn sẽ gọi lại? Nghe lời nói của Tu Bình, hắn sẽ lo lắng cho cô sao? Nghĩ tới điều này, tâm tình cô rất phức tạp, lại sâu kín thở dài.

Âu Dương Vận Hàn lo lắng cho Tinh Tinh sao?

Hắn quả thật rất lo lắng, hắn sắp phát điên rồi!

Trong đầu hắn không ngừng lặp lại lời nói của người phụ nữ kia, Tinh Tinh xảy ra tai nạn xe cộ?! Cô đang ở nơi nào? Có nghiêm trọng không? Hiện tại cô có khỏe không? Các vấn đề quanh quẩn trong đầu của hắn, hắn lo lắng muốn gọi cho Tinh Tinh hỏi rõ ràng, nhưng điện thoại lại không ai nghe, thậm chí còn tắt máy.

Trái tim nặng nề, hắn chưa bao giờ lo lắng như thế này, nhớ tới nhiều năm trước Duyệt Lăng cũng xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh tượng đáng sợ máu tanh kia đến bây giờ vẫn rõ mồn một trước mắt hắn, cái loại cảm giác thế giới trong nháy mắt sụp đổ tuyệt vọng, cho đến bây giờ hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.

Ông trời! Hắn lo âu đến nỗi không có cách nào suy nghĩ, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh quanh người Tinh Tinh toàn là máu, một hình ảnh thoi thóp, điều này làm cho hắn đứng ngồi không yên, hằn cần gặp Tinh Tinh ngay lập tức!

Âu Dương Vận Hàn đứng lên, cầm áo khoác lên xông ra ngoài, lại đụng phải thư ký đang muốn vào phòng làm việc

“Tổng giám đốc, anh muốn đi đâu. Cuộc họp sắp bắt đầu?.” Thư ký nhìn đồng hồ treo tường nhắc nhở Âu Dương Vận Hàn. Hai giờ nữa sẽ bắt đầu hội nghĩ rất quan trọng sẽ quyết định nhà máy hay hiệu buôn nào sẽ là người hợp tác trong tương lai.

“Hủy bỏ!” Âu Dương Vận Hàn rống lên đi tới cửa,hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại quay trở lại bàn làm việc, hướng về phía thư ký đang há hốc mồm: “Giúp tôi tra toàn bộ số điện thoại bệnh viện lớn nhỏ trên Đài Bắc, trong vòng mười phút đưa cho tôi, cô cũng thuận tiện gọi điện thoại giúp tôi, hỏi một chút xem hôm nay có người nào bị tai nạn xe cộ đưa vào bệnh viện không!”

Thư ký ngơ ngác, đây là lần đầu tiên trong sáu năm cô vào đây xảy ra tình hình này, tổng giám đốc muốn hủy hội nghị? ”Tổng giám đốc, hội nghị lần này rất quan trọng, mười mấy nhà máy cùng các hiệu buôn đều tham gia, hiện tại muốn hủy đã không kịp ——”

“Tôi biết hội nghị rất quan trọng!” Âu Dương Vận Hàn cắn răng nghiến lợi nói, trong mắt giống như có đốm lửa đang thiêu đốt, “Nhưng không có chuyện gì so với chuyện này quan trọng hơn, đi đến giúp tôi gọi điện!”

Thư ký gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Tổng giám đốc trước giờ luôn tỉnh táo, có thể làm cho hắn nóng lòng như lửa đốt như vậy, nhất định là có chuyện đại sự.

Không đến mười phút, thư ký liền đem số điện thoại các bệnh viện lớn nhỏ tra được, Âu Dương Vận Hàn cùng cô chia nhau ra gọi điện, hỏi xem hôm nay có bệnh nhân nào nhập viện vì tai nạn xe cộ không. Bởi vì người nhập viện vì tai nạn xe cộ không ít, lý lịch không rõ ràng cho nên bệnh viện không cho biết.

Âu Dương Vận Hàn vẫn không buông tha, hắn cầm áo khoác lên, mang theo tất cả địa chỉ của các bệnh viện, vội vàng đón xe rời khỏi công ty.

Hắn đến mỗi bệnh viện hỏi thăm tin tức, bệnh viện không chịu tiết lộ tên họ người bệnh nhưng do hắn thỉnh cầu cho nên nhân viên quầy tiếp tân cũng nói cho hắn biết, người ở bên trong không phải là Tinh Tinh mà hắn muốn tìm.

Không phải là, không phải là, không phải là... Âu Dương Vận Hàn đón xe tìm khắp bệnh viện huyện thị lớn nhỏ ở Đài Bắc, cơ hồ đến mệt mỏi suy sụp, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm kiếm, chẳng qua, kết quả luôn làm cho hắn thất vọng. Khi hắn đi ra khỏi bệnh viện cuối cùng, màn đêm đã buông xuống, hắn vô cùng lo lắng, cả người cơ hồ muốn hỏng mất.

Tại sao tên của Tinh Tinh không có? Lòng hắn tràn đầy hối tiếc, hắn đập tay xuống tay lái. Hắn còn chưa kịp nói lời yêu với cô, nếu cứ như vậy để cho cô mang theo tiếc nuối rời đi, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình!

Chẳng có mục đích lái xe, hắn thất thần phát hiện mình cư nhiên lái xe đến gần nhà Tinh Tinh, hắn đóng xe lại rồi đi vào con hẻm nhỏ, xa xa nhìn thấy ánh đèn trong phòng trọ trên lầu ba.

Tinh Tinh ở nhà?! Âu Dương Vận Hàn dừng xe lại, nửa đi nửa chạy tới phòng trọ nhà Tinh Tinh, leo lên cầu thang, ở trong lòng cầu nguyện Tinh Tinh bình an vô sự, cô nhất định không có sao, cô không thể có chuyện! Rốt cuộc, hắn đi tới cửa nhà Tống Tinh Tinh, hắn lo âu dùng sức vỗ vào cửa, gọi tên cô.

Cửa mở ra, Âu Dương Vận Hàn nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ, cô hỏi: “Anh là ai?’’

“Tinh Tinh? Tinh Tinh?” Âu Dương Văn Hàn căn bản không để ý đến cô, hắn lo lắng gọi, nhìn vào phía bên trong.

Tống Tinh Tinh xuất hiện ở cạnh cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc, mấp máy môi, “Vận Hàn?”

Âu Dương Vận Hàn xông vào, không để ý có người ở đây, hắn dùng lực ôm Tinh Tinh, “Tinh Tinh, em khỏe không? Không sao chứ?”

Diệp Tư Bình vô cùng kinh ngạc, người đàn ông này chính là Âu Dương Vận Hàn? Nhìn vẻ mặt tiều tụy, mệt mỏi, tây trang vốn tinh tế bóng loáng giờ đây cũng có chút nhăn lại giống như bôn ba cả ngày.

Hơn nữa, hắn xem ra không được tỉnh táo, lại càng không lạnh lùng tàn khốc, nhìn bộ dạng hắn ôm Tinh Tinh, giống như Tinh Tinh là sinh mạng của hắn. Người đàn ông này...

Tống Tinh Tinh sắp không thở nổi, không thể lý giải tại sao đột nhiên Vận Hàn lại xuất hiện, còn kéo cô vào lòng, hắn chưa bao giờ làm vậy cả huống chi Tư Bình lại ở đây! Gửi thấy được mùi mồ hôi trên người đàn ông quen thuộc này, cô càng ngày càng khốn hoặc, mặc dù được hắn ôm cảm giác rất an tâm, rất hạnh phúc, nhưng là...

“Vận Hàn, sẽ đau.” Cô nhỏ giọng kháng nghị.

“A, thật xin lỗi.” Âu Dương Vận Hàn nói xin lỗi, lập tức buông cô ra, cúi đầu xem người cô cẩn thận, nhìn thấy trên cách tay và chân của cô có những vết băng bó, hắn vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve, “Ông trời, thật may là... Thật may là không có sao, anh...” Hắn cắn răng, tâm trạng thoải mái không cách nào làm hắn nói được cảm giác trong lòng.

Đến bây giờ hắn mới biết Tinh Tinh quan trọng với mình đến thế nào, hắn cẩn thận tránh vết thương của cô ra, ôm cô lần nữa. Hắn ở trong lòng thề: tuyệt đối sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.

“Rất xin lỗi quấy rầy hai vị, mình đi trước.” Diệp Tư Bình vẫy vẫy tay, thú vị nhìn hai người, nhìn thấy Tống Tinh Tinh hốt hoảng đỏ mặt muốn rời khỏi lồng ngực Âu Dương Vận Hàn, cũng nhìn thấy Âu Dương Vận Hàn cẩn thận không đụng phải vết thương của cô nhưng vẫn kiên trì ôm cô trong lòng.

Xem ra tình yêu của Tinh Tinh rốt cuộc cũng nở hoa. Cô nhìn về phía Âu Dương Vận Hàn không chút khách khí nói: “Nếu anh dám khi dễ Tinh Tinh lần nữa cũng đừng trách tôi không khách khí!”

Lúc này Âu Dương Vận Hàn mới chú ý tới Diệp Tư Bình, hắn cau mày. Thanh âm này rất quen thuộc, hiển nhiên cô chính là người phụ nữ buổi trưa nay hung hăng mắng hắn

Trong ngực hắn ôm Tống Tinh Tinh, nóng nảy gật đầu, “Tôi sẽ không để cho cô có cớ cúp điện thoại của tôi.”

Diệp Tư Bình hừ một tiếng, cười cười cầm ví da lên rời đi, không quên giúp hai người đóng cửa.

“Vận Hàn, anh làm sao vậy?” Tống Tinh Tinh nhỏ giọng hỏi, giùng giằng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhìn thấy trên trán hắn có mồ hôi, nhón chân lên nhẹ nhàng lau đi giúp hắn.

Cử động dịu dàng như thường ngày của cô khiến lòng của Âu Dương Vận Hàn bị rung động, không nhịn được đưa tay cầm bàn tay nhỏ bé của cô, “Tinh Tinh...”

Tống Tinh Tinh đỏ mặt, cô thật không hiểu hắn, trước kia hắn không như thế này.

“Thương thể trên người em như thế nào rồi?” Âu Dương Vận Hàn dẫn cô đến bên giường, đỡ cô ngồi xuống rồi hắn cũng ngồi bên cạnh cô.

“Ừ, bất quá không nghiêm trọng. Thật xin lỗi, có phải Tư Bình nói quá khoa trương nên khiến anh lo lắng hay không?” Tống Tinh Tinh mỉm cười xin lỗi hắn.

Không, nếu không phải chuyện này, hắn cũng sẽ không biết trong lòng hắn Tinh Tinh quan trọng thế nào. Âu Dương Vận Hàn cười một tiếng, nhìn thấy cô bình an vô sự, hắn rất vui vẻ.”Tinh Tinh, trước đây anh nói rất nhiều lời hồ đồ, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tống Tinh Tinh liếc hắn một cái, lập tức lại hốt hoảng cúi đầu. Hắn nhìn cô dịu dàng như vậy, cô làm sao có thể tức giận với hắn được? Huống chi, cô đã sớm tha thứ cho hắn, không thích cô không phải lỗi của hắn.”Em không có trách anh nha.”

Âu Dương Vận Hàn rất khẩn trương, không biết nên làm sao mở miệng. Nhìn vẻ mặt mê hoặc của cô, hiển nhiên không biết hắn đang tỏ tình, tim hắn đập rộn lên, cố gắng suy nghĩ nên nói như thế nào với cô. Đột nhiên, hắn nghĩ đến một chuyện hưng phấn, “Tinh Tinh, em có biết từ nhiều năm trước chúng ta đã gặp mặt không? Trên máy bay không phải là lần đầu tiên..”

Tống Tinh Tinh nhất thời không kịp phản ứng, chẳng qua ngây ngốc nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn.

“Rất nhiều năm trước, có phải em đi làm ở chợ đêm không? Một lần anh cùng Duyệt Lăng dạo chợ đêm, gặp em ở nơi nào đó, Duyệt Lăng còn lôi kéo em cùng chụp ảnh, em có ấn tượng không?” Hắn vừa nói vừa lắc đầu, “Em không có ấn tượng cũng là bình thường, dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, nếu không phải anh tình cờ thấy hình, cũng sẽ không nhớ lại chuyện này.”

“Em nhớ được a.” Tống Tinh Tinh rốt cuộc mở miệng, “Em làm sao có thể quên, chính là một ngày, em nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của hai người, cảm thấy thật hâm mộ, có thể khi đó em liền thích anh đi, sau đó mới chú ý đến tin tức của anh, cố ý đi cùng một chuyến máy bay với anh bởi vì em rất muốn gặp anh một lần.”

Âu Dương Vận hàn lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới cô quả thật nhớ sự kiện kia, “Từ lần gặp mặt đầu tiên em liền... Thích anh? Từ nhiều năm trước đã bắt đầu?”

“Ừ, ” cô gật đầu, xấu hổ cười, “Em vẫn thích anh, chưa từng thay đổi.”

Âu Dương Vận Hàn nói không ra lời, lời của cô tạo thành sự đả kích không nhỏ với hắn, hắn không biết... Tinh Tinh cư nhiên yên lặng yêu hắn nhiều năm như vậy, thậm chí từ thời điểm Duyệt Lăng còn sống đã bắt đầu.

Điều này làm cho trong lòng Âu Dương Vận Hàn không còn có bất kỳ chần chờ nào, hắn thở dài, ôm cô vào trong ngực, vùi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại. Hắn biết hắn vĩnh viễn sẽ không quên được Duyệt Lăng, nhưng hắn bây giờ nếu mất đi Tinh Tinh, cuộc sống của hắn sẽ không còn ý nghĩa nữa.

“Vận Hàn, anh làm sao vậy? Hôm nay anh thật kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?” Tống Tinh Tinh có chút bận tâm, hắn thường không biểu lộ tình cảm ra bên ngoài, hôm nay lại ôm lấy cô, còn ôm chặt như vậy, giống như vĩnh viễn không muốn buông ra, nhưng là trước đây hắn đã từng nói qua hắn và cô vĩnh viễn cũng không thể nào nha. Chắc là hắn cảm thấy mình nói lời thật quá đáng, có chút hối hận, hiện tại ôm cô chỉ vì áy náy?

“Vận Hàn, anh buông em ra, em không sao, anh không cần lo lắng cho em. Bây giờ em vẫn còn thích anh nhưng một ngày nào đó em nhất định sẽ quên anh, anh không cần để ý, không cần để ở trong lòng, em ——”

Cô mở to hai mắt, không dám tin trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn trước mặt, nói không ra lời, cảm giác được hơi ấm truyền đến từ đôi môi, cô sợ hãi nhăm mắt nhưng vẫn không rõ ràng lắm, tại sao... Tại sao hắn lại hôn cô?

“Anh sẽ không để em quên anh, Tinh Tinh, anh sẽ dùng cả đời để chứng minh với em, em đã không yêu nhầm người.” Sau khi nụ hôn sâu đi qua, Âu Dương Vận Hàn ngẩng đầu lên, khan khàn nói, ánh mắt sâu thẳm một cái chớp mắt cũng không có nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của cô.

Tống Tinh Tinh hoảng hốt, cô có thể mong đợi, có thể tin tưởng hắn sao? Cô có thể mạo hiểm lần nữa sao?

“Tha thứ cho anh, anh là đồ đại ngốc, nhưng sau này anh sẽ không làm em tổn thương nữa.” khóe môi Âu Dương Vận Hàn khẽ cong lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, “Em nguyện ý tha thứ cho anh không?”

Cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ cự tuyệt hắn, huống chi là bây giờ? Cô gật đầu một cái, ánh mắt lóe lệ, ôm lấy hắn, “Em chưa từng trách anh.”

Âu Dương Vận Hàn ôm chặt cô, ôm cô vào trong ngực làm cho hắn biết mình không quyết định sai.

Ở trong lòng, hắn đang cảm tạ ông trời đã khiến cho hắn không bỏ qua, không làm cho hắn tiếc nuối. Từ nay về sau, hắn sẽ không để cho cô thương tâm, bọn họ sẽ sống vui vẻ cùng nhau cho đến lúc chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.