Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 6: Chương 6: Ác linh quấn thân, phòng học kinh hoàng (2)




Edit: thienbao95

Phòng học vang lên tiếng xôn xao, hỗn loạn ầm ỹ thành một đoàn, tựa hồ đang hưởng thụ cơ hội lười biếng khó có được này.

Chủ nhiệm lớp Trương Thiếu Hoa nhanh chóng hô lớn: “Mọi người yên lặng, chờ một lát, thầy đi nhìn xem sao lại thế này, lập tức sẽ có điện !”

“Hắc hắc. . . . . . , ha ha. . . . . .”

Đúng lúc này, bên trong phòng học, đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng cười bén nhọn, mọi người lập tức hít vào một hơi, nhìn về phía phát ra âm thanh, không biết từ khi nào, Trương Đình Đình đã đứng ở trên bục giảng, một đầu tóc dài đen thùi lùi che hơn phân nửa khuôn mặt, đôi con ngươi nửa ẩn nửa hiện phát ra hàn quang.

Trương Thiếu Hoa hoảng sợ, nói : “Đình Đình, con làm sao vậy?”

Trương Đình Đình nở nụ cười “Khanh khách”, nghiêng người nhìn về phía Trương Thiếu Hoa, cười quái dị vài tiếng, quỷ khí dày đặc nói : “Đêm đen yên tĩnh, oán hận quỷ dữ ồ ạt tuôn ra, ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện xưa, được không?”

Tô Vũ ngẩng đầu, mắt trái của cô lập tức chuyển thành quỷ đồng, ở bên trong quỷ đồng, bộ dáng trên bục giảng của Trương Đình Đình đã thay đổi thành một người khác, biến thành một người tóc tai bù xù, nữ quỷ mặc hồng y oán khí dày đặc, trong lòng nữ quỷ đang ôm đứa nhỏ xanh tím, thật rõ ràng, Trương Đình Đình bị lệ quỷ hồng y ám ảnh .

“Được, được!” Nhiều học sinh không biết nội tình, nhưng lại bị thu hút bởi bầu không khí quỷ dị kia, dù sao cũng khó có được một màn giải trí như vậy, nhất thời vỗ tay trầm trồ khen ngợi Trương Đình Đình.

Trương Thiếu Hoa đi lên giữ chặt Trương Đình Đình, hét lớn một tiếng: “Đình Đình, con đang làm gì vậy? Con nhìn bộ dáng của con kìa?”

Trương Đình Đình tựa hồ như không có khí lực, cười lạnh một tiếng, duỗi tay ra bóp cổ Trương Thiếu Hoa, Trương Thiếu Hoa nhất thời bị bóp chặt đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, một lát sau, tới khi Trương Thiếu Hoa sắp tắt thở, mới chậm rãi buông ra, kề tai nhẹ giọng cười một tiếng: “Đừng nóng vội, sớm hay muộn cũng sẽ đến phiên ngươi!”

Trương Thiếu Hoa sợ tới mức lui lại mấy bước, trong lòng hoảng sợ, cố gắng thở từng ngụm từng ngụm, vừa rồi, hắn rõ ràng cảm giác được con gái lạnh lẽo như băng, không hề có một chút nhân khí, bỗng dưng, hắn nổi lên dự cảm xấu!

“Thật lâu trước kia, ở trong trường học này, có một cô gái, cô có dung nhan tuyệt mỹ giống như tiên nữ, nam sinh trong trường học gọi cô là nữ thần, vụng trộm viết thư tình cho cô, nhưng ai cô cũng chướng mắt, bởi vì, cô lỡ si mê thầy giáo chủ nhiệm trẻ tuổi anh tuấn, cô yêu mỗi nhất cử nhất động của hắn, rốt cục có một ngày, cô chịu không nổi tình yêu từ một phía dày vò, liền lấy dũng khí thổ lộ với thầy giáo chủ nhiệm, thật may mắn thầy chủ nhiệm đáp ứng, hai người bắt đầu một chuyện tình không muốn người khác biết, thật là một khoảng thời gian vui vẻ ngọt ngào!” Trương Đình Đình kể chuyện xưa, khóe miệng tựa hồ cũng đang nở nụ cười ngọt ngào, giống như mình là nữ nhân vật chính trong truyện.

Đám học sinh cảm thấy hụt hẫng, lớn tiếng kêu la nói : “Thiết, đây mà là chuyện xưa gì, giáo viên và học sinh yêu nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà!”

Khóe miệng Trương Đình Đình nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, tự mình nói: “Mấy tháng sau, nữ sinh phát hiện cô mang thai, nữ sinh quyết định vụng trộm sinh ra đứa bé, ở trong lòng nữ sinh, đứa nhỏ này là kết tinh tình yêu của bọn họ, thế nhưng, tối hôm đó, nữ sinh ở trong toilet thiên tân vạn khổ sinh hạ đứa bé, người trong lòng biết được thẹn quá hóa giận, nghĩa vô phản cố chia tay, nữ sinh đau khổ cầu xin, nhưng hắn lại bất vi sở động, nữ sinh liền uy hiếp hắn là sẽ công khai chuyện của bọn họ ra ngoài, hắn rốt cục thỏa hiệp, nữ sinh cao hứng cực kỳ, chỉ nghĩ từ nay về sau, bọn họ có thể vĩnh viễn ở bên nhau. . . . . .”

“Thế mà, khi bọn họ đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nữ sinh liền cảm thấy sau lưng có người đẩy cô, cô ôm đứa nhỏ từ lầu năm rơi xuống, nhìn thấy người trong lòng dữ tợn, vẻ mặt như trút được gánh nặng, ha ha. . . . . .”

“Nữ sinh có cảm giác giống như đang ngủ, khi cô tỉnh lại, liền thấy được thi thể mình huyết nhục mơ hồ, có rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ thi thể cô, cô thật hận, cô muốn nói cho bọn họ biết người hại chết cô, thế nhưng, phần lớn mọi người không cảm giác được cô, ngẫu nhiên có người nhìn thấy cô, sợ tới mức la to, chạy trối chết, sau này, mọi người dọn dẹp sạch sẽ tòa nhà, nữ sinh và đứa nhỏ của cô bị nhốt ở nơi này, ở trong tòa nhà phiêu đãng khắp nơi. . . . . .”

“Trong lòng cô hận ý càng ngày càng mãnh liệt, cô muốn giết sạch mọi người, mọi người. . . . . .”

“Ba ngày trước, có bốn nữ sinh đi tới phòng học nơi nữ sinh nhảy lầu kia, nữ sinh liền bám vào một trong bốn người, rời khỏi tòa nhà. . . . .”

Đám học sinh ở trong phòng học bị giọng nói dày đặc hàn khí của Trương Đình Đình dọa sợ, bởi vì trong trường vẫn lưu truyền một truyền thuyết, hơn mười năm trước, có một nữ sinh chưa lập gia đình sinh con, ôm đứa nhỏ từ phòng học lầu năm nhảy xuống, từ đó, tầng lầu kia vẫn lưu truyền chuyện ma quái đó, lúc nửa đêm, có thể nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ phiêu đãng trong không trung ở trên hành lang . . . . .

Nhất là hai người Triệu Viện và Hà Tâm Kì, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, tỏa ra hàn khí, đơn giản là câu chuyện Trương Đình Đình kể cực kỳ giống câu chuyện ngày ấy của nữ quỷ mặc Hồng Y.

Trương Thiếu Hoa lả người xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Viện sợ tới mức run lên, toàn bộ cơ thể dựa vào trong lòng Lục Hoàn Vũ, nhỏ giọng nói: “Đình Đình, cậu đừng nói nữa, rất dọa người !”

“Bé cưng, không phải sợ, mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con!” Trương Đình Đình dịu dàng làm ra động tác ôm, giống như trong lòng thật sự có một đứa bé, nhưng ở trong mắt đám học sinh, trong lòngTrương Đình Đình lại trống không, ở trong trường hợp này, lại phá lệ dọa người .

“Ha ha. . . . . .”

Một lát sau, Trương Đình Đình đột nhiên lớn tiếng cười, quát: “Hừ, các ngươi nói xem, mọi người ở trên đời này có phải rất đáng chết hay không? Các ngươi cũng rất đáng chết không phải sao?”

Trong phòng học một mảnh yên tĩnh, không ít người nhát gan sợ tới mức lạnh run, run rẩy thành một đoàn, ai cũng không dám trả lời Trương Đình Đình.

“Đương nhiên không phải !” Tô Vũ đeo túi sách, từ chỗ ngồi đứng lên, đi tới bục giảng Trương Đình Đình đang đứng, “Thế giới này chỉ có người cường đại, người thông minh mới có tư cách sống, nếu không phải ngươi ngu xuẩn, cũng sẽ không rơi vào kết cục này, chẳng qua là ngươi gieo gió gặt bảo, không thể trách người bên ngoài!”

Trương Đình Đình ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vô hạn quỷ khí dày đặc oán độc, thật rõ ràng, lệ quỷ nhận ra Tô Vũ, “Ta, sẽ không bỏ qua ngươi, tuyệt đối sẽ không!”

Thân mình Trương Đình Đình uốn éo, lao ra khỏi cửa, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.

"Đình Đình, mau đuổi theo!” Trương Thiếu Hoa như ở trong mộng mới tỉnh, quát to một tiếng, đuổi theo phương hướng Trương Đình Đình mới ly khai, không ít người có tâm lý hiếu kì, cũng đuổi theo.

Tô Vũ vốn không muốn để ý tới, nhưng lại nhớ đến lời nói uy hiếp của lệ quỷ, đột nhiên cười một tiếng, thầm nghĩ: “Bản thân ta muốn nhìn, chỉ bằng một lệ quỷ như ngươi, có thể làm ra việc gì.”

Đám người Trương Thiếu Hoa một đường đuổi theo bóng dáng Trương Đình Đình chạy trốn, một lát sau, đã chạy đến sân thể dục bên cạnh tòa nhà bỏ hoang kia.

Thân ảnh Trương Đình Đình chợt lóe, trốn vào tòa nhà biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.