Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 11: Chương 11: Quỷ Anh*, thu phục!




Edit: thienbao95

*quỷ anh: ma con nít.

“Đi mau!” Trương đại sư nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, thừa lúc lệ quỷ Hồng Y không rảnh bận tâm tới hắn, điên cuồng chạy về phía cửa, cánh cửa vốn bị âm khí lệ quỷ Hồng Y niêm phong, nhưng điều này cũng không làm khó được Trương đại sư, hắn hung hăng khống chế tiểu quỷ lao vào trước cửa!

“Bành!” lúc bóng đen đụng phải cánh cửa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thật nhỏ, rõ ràng bị thương không nhẹ, dù sao, tiểu quỷ này cũng không thể so với lệ quỷ Hồng Y thật sự.

Có điều, cũng may Trương đại sư dùng tiểu quỷ giải khai âm khí, hắn là người đầu tiên lao ra ngoài.

“Mẹ, chúng ta đi!” Ngay sau đó, Tô Vũ cũng lôi kéo Tô Tuyết Dung xông ra ngoài, Tô Vũ muốn tự mình động thủ, nhưng không muốn bại lộ năng lực đặc thù ở trước mặt Tô Tuyết Dung, bởi vì, cô căn bản không biết phải giải thích như thế nào, nhưng Trương đại sư đã ra tay, cô cũng đỡ phải động thủ .

Mấy người Triệu Viện, Lục Hoàn Vũ cũng không phải đồ ngốc, lập tức phản ứng kịp thời, chạy ra khỏi phòng bệnh, phía sau, ai cũng lục đục chạy theo.

Lúc này, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Trương Thiếu Hoa, Vương Tuyết, và đứa con gái dày đặc âm khí kia, Trương Thiếu Hoa bị nữ quỷ gắt gao bóp cổ, đã muốn nhắm mắt chờ chết, còn Vương Tuyết ngồi ở dưới đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bên trong hành lang một mảnh hắc ám, toàn bộ bệnh viện đều bị cúp điện, nơi nơi không có một bóng người, đám người Trương đại sư vội vàng chạy xuống dưới lầu, đến lúc này, Hà Tâm Kì vẫn như trước không tin Trương đại sư là một kẻ lừa đảo, lòng nóng như lửa đốt, nói : “Trương đại sư, đây là có chuyện gì, vì sao vật bẩn kia vẫn còn ở trên người Đình Đình?”

Trương đại sư thật bất đắc dĩ, hắn cũng không thể tự thú nhận mình là một kẻ lừa đảo! Đành phải làm ra vẻ mặt không biết làm sao, thở dài, nói: “Thật xin lỗi, hạnh đạo bần đạo không đủ, làm liên lụy mọi người!”

“Hừ!” Triệu Viện hừ lạnh một tiếng, thật muốn bắt lấy Trương đại sư mắng một trận, hố cha vừa thôi (nguyên văn tác giả), vậy mà lúc trước hùng hổ tuyên bố có thể trừ bỏ vật kia cho lắm vào.

Trái tim Hà Tâm Kì rơi vào đáy vực, cô không tự chủ dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Tô Vũ, nhưng thần sắc Tô Vũ lại lạnh nhạt, căn bản nhìn không ra có ý muốn ra tay.

Tuy những người này oán giận lẫn nhau, nhưng cước bộ vẫn rất vội vàng, sợ chậm nửa nhịp, bị lệ quỷ Hồng Y đuổi tới, ngay lúc chạy xuống cầu thang, mọi người lại nghe thấy từng đợt tiếng cười “Khanh khách” bên tai, bên cạnh cầu thang, đột nhiên vươn ra một đôi tay trẻ con xanh tím, gắt gao bám chặt cổ chân Trương đại sư!

Trương đại sư căn bản không có chú ý tới, thân trên thu thế không được, bùm một tiếng, thẳng tắp ngã xuống cầu thang, thân thể trượt thật xa, đầu hung hăng nện vào tường!

“Khanh khách. . . . . . , chơi rất vui. . . . . .”

Một bóng dáng màu đen cưỡi ở trên lưng Trương đại sư, bóng đen vừa quay đầu, nở một nụ cười làm mọi người sởn gai ốc, đây là quỷ Anh* của lệ quỷ Hồng Y.

*quỷ anh: đứa con ma của lệ quỷ nha mọi người

“A. . . . . .” Đám người Triệu Viện thiếu chút nữa bị hù chết, chạy như bay ra ngoài.

Thế nhưng, Tô Vũ không có trốn, quỷ Anh so với lệ quỷ Hồng Y yếu hơn không ít, nếu cô sử dụng quỷ đồng, là có thể bắt được con quỷ Anh này, “Muốn. . . . . . Ra tay sao?”

“Tiểu Vũ!” Tô Tuyết Dung nhìn thấy Tô Vũ không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tưởng cô bị tình cảnh khủng bố này dọa sợ cho cháng váng, tuy bà sợ hãi muốn chết, nhưng dựa vào bản năng người mẹ, vẫn gắt gao bảo hộ Tô Vũ ở phía sau.

“Khanh khách. . . . . .”

Quỷ anh cười quái dị vài tiếng, bóng dáng bay lên, vươn hai cánh tay xanh tím, muốn bắt lấy Tô Tuyết Dung!

“A. . . . . .”

Tô Tuyết Dung sợ tới mức kêu thảm một tiếng, gắt gao nhắm hai mắt lại, nhưng dù như thế, bà vẫn như trước che ở trước người Tô Vũ, chưa từng lui ra phía sau nửa bước!

“Muốn chết!” Tô Vũ nhìn thấy quỷ Anh công kích mẹ mình, trong lòng một mảnh lạnh như băng, cô chui ra từ phía sau, mắt phải nháy mắt biến thành màu đỏ như máu!

Phía sau, Trương đại sư vừa lúc quay đầu, nhìn thấy được con ngươi Tô Vũ đỏ như máu, lập tức cả kinh há to miệng, cười khổ một tiếng, hóa ra, cô bé Tô Vũ này mới là người có linh lực chân chính, lúc trước hắn còn hồn nhiên không biết, biểu diễn một màn lừa gạt như vậy, đối phương thế nào cũng xì mũi coi thường mình cho coi!

“Quỷ đồng, trấn hồn!” Tô Vũ nhẹ giọng niệm chú ngữ, một đoàn mâu quang đỏ như máu hung hăng bao trùm quỷ Anh.

“A. . . . . . , a. . . . . .” Quỷ Anh liên tục kêu thảm thiết, nó bị mâu quang quỷ đồng khống chế, giống như dấn thân vào liệt hỏa, loại thống khổ này giống như rơi vào địa ngục, quỷ Anh bị đoàn quang mang tà ác này trói buộc thật sâu, không thể thoát ra được.

Tô Vũ lộ ra khuôn mặt tươi cười trắng bệch, âm thanh lạnh lùng nói: “Trương đại sư, người còn không mau động thủ, bắt lấy thứ này!”

Trương đại sư như ở trong mộng mới tỉnh, Tô Vũ đã thu phục thứ này, cần hắn phối hợp biểu diễn một chút, hắn nhanh chóng đứng lên, lại lấy ra hồ lô trong cái túi, hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt, còn không thúc thủ chịu trói!”

Tô Vũ vừa niệm, khống chế đoàn hào quang đỏ như máu chui vào bên trong hồ lô của Trương đại sư, Trương đại sư nhanh chóng gắn lại nút hồ lô, sờ cái đầu đầy mồ hôi, trong lòng yên tâm một chút.

“Trương đại sư, ngài đã khống chế vật bẩn đó rồi? Ngài không hổ là cao nhân tiên phong đạo cốt!” Triệu Viện vội vã đi đến, nhất thời sùng bái Trương đại sư mà quên đi vết thương của mình, thao thao bất tuyệt khen ngợi không ngừng.

Tô Vũ đưa lưng về phía bọn họ, cho nên, trừ bỏ Trương đại sư, cũng không có ai nhìn thấy quá trình Tô Vũ phóng thích quỷ đồng, chỉ thấy Trương đại sư dùng hồ lô thu quỷ Anh, chẳng qua, đây cũng là điều mà Tô Vũ muốn, cô hy vọng mình có thể điệu thấp mà làm việc, không muốn bại lộ thân phận của mình, để rồi gặp nhiều phiền toái.

“Trương đại sư, đa tạ, cám ơn ngài đã cứu hai mẹ con chúng tôi!” Tô Tuyết Dung tránh được một kiếp, bà không biết nội tình, tưởng rằng Trương đại sư xuất ra năng lực cứu giúp hai mẹ con bà, trong lòng biết ơn Trương đại sư vô cùng .

Trương đại sư chột dạ nhìn Tô Vũ, vẻ mặt Tô Vũ lạnh nhạt, cảm giác giống như sự tình gì cũng chưa có phát sinh quá, hắn đã sớm không còn kiêu ngạo giống như ngày xưa, chột dạ nói vài câu có lệ.

“Trương đại sư, theo tôi được biết, ở tòa nhà bỏ hoang này có hai con quỷ, một là quỷ anh này, còn lại là lệ quỷ Hồng Y chân chính, ám ở trên người Trương Đình Đình, lệ quỷ Hồng Y mẫu tử liên tâm, nhất định đã cảm giác được quỷ Anh bị nhốt ở trong hồ lô của ngài, hi vọng ngài có thể ra tay, giúp chúng tôi trừ bỏ lệ quỷ Hồng Y!” Tô Vũ mở miệng nói.

Cô đã quyết định trừ bỏ lệ quỷ Hồng Y này, bởi vì lệ quỷ Hồng Y đã coi cô là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sớm hay muộn cũng sẽ tìm cô gây phiền toái, nếu đã như vậy, còn không bằng lợi dụng cơ hội lần này mà tiên hạ thủ vi cường, miễn cho đêm dài lắm mộng.

Tâm tình Hà Tâm Kì kích động, cô đương nhiên biết Tô Vũ có thủ đoạn phi phàm, nhưng không muốn bộc lộ ra, bây giờ cậu ấy đã nói như vậy, có nghĩa là Tô Vũ sẽ ra tay giúp đỡ.

Triệu Viện hừ lạnh một tiếng, cô đương nhiên không muốn mạo hiểm ở lại chỗ này, nói: “Hừ, cậu nói nghe nhẹ nhàng thế, vật bẩn kia nào có dễ dàng đối phó như thế? Tớ nghĩ chúng ta nên nhanh đi về nhà đi!”

Lục Hoàn Vũ nhìn thoáng qua Triệu Viện, lúc trước hắn cảm thấy Triệu Viện có diện mạo xinh đẹp, gia cảnh không tệ, còn cho rằng là một người con gái tốt, nhưng hiện tại so với Tô Vũ, quả thực chính là một đứa con gái nạm vàng bên ngoài, nhưng bên trong lại rỗng ruột.

Thanks+comt ủng hộ Bảo nha mọi người :iou: chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :flower2:

hix truyện ít ng comt+like quá à, truyện ko hay hả các nàng :cry:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.