Buổi chiều
Tôi thức dậy vào buổi chiều, hơi sốt và hoảng sợ. Tội lỗi. Tôi cảm thấy tội lỗi. Nhưng điều đó vẫn là chưa đủ.
Tôi nghĩ đến việc anh rời đi lúc nửa đêm, nói với tôi, một lần nữa, rằng đây là lần cuối, lần cuối cùng, chúng tôi không thể lặp lại chuyện này nữa. Anh đang mặc quần áo, kéo chiếc quần jeans bò lên. Tôi đang nằm dài trên giường và cười lớn, vì đó là cách anh nói lần cuối, cũng như lần trước, và lần trước nữa. Anh nhìn tôi. Tôi không biết miêu tả nó như thế nào, không phải tức giận, không phải khiêu khích – đó là một lời cảnh báo.
Tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào; tôi không thể ngồi yên, tôi cảm thấy như thể có ai đó đã ở đây trong khi tôi thiếp đi. Không có gì bất thường, nhưng ngôi nhà trông khác, như là mọi thứ đã bị chạm vào, hơi dịch chuyển, và khi tôi đi quanh nhà, tôi cảm giác như có ai đó đang ở đây, nhưng luôn luôn vô hình đối với tôi. Tôi kiểm tra cửa trước ba lần, nhưng chúng đã khóa. Tôi không thể đợi được đến khi Scott về nhà. Tôi cần anh.
RACHEL
Thứ ba, ngày 16 tháng Bảy, 2013
Buổi sáng
Tôi bắt chuyến tàu lúc 8.04, nhưng tôi không đến Luân Đôn. Thay vào đó, tôi sẽ đến Witney. Hi vọng là đến đó sẽ giúp tôi nhớ lại chút gì đó, rằng khi tôi đến ga tàu, tôi sẽ thấy mọi thứ rõ ràng, và tôi sẽ biết. Mặc dù vậy, tôi cũng không hi vọng nhiều lắm, nhưng tôi không thể làm gì khác. Tôi không thể gọi cho Tom. Tôi quá xấu hổ, và trong trường hợp nào đi nữa, anh đã nói rõ rằng anh không muốn liên quan gì đến tôi nữa.
Megan vẫn đang mất tích, cô ấy đã mất tích hơn sáu mươi tiếng và câu truyện bắt đầu trở thành tin tức toàn cầu. Nó được đăng tải trên trang BBC và Báo Online sáng nay; và cũng có một vài mẩu trích ngắn từ những trang khác.
Tôi in mẩu tin của BBC và Báo Online ra; và mang theo chúng bên mình. Từ đó tôi có được những thông tin sau:
Megan và Scott có một cuộc cãi lộn vào tối thứ bảy. Một người hàng xóm báo cáo là đã nghe thấy những giọng nói lớn. Scott cũng thừa nhận là họ đã cãi nhau, và anh nghĩ rằng tối đó vợ mình đã đến nhà một người bạn, Tara Epstein, sống ở Corly.
Nhưng Megan chưa từng đến nhà Tara. Tara nói rằng lần cuối cô nhìn thấy Megan là chiều thứ sáu ở lớp tập thể hình. (Tôi biết là Megan tập thể hình mà.) Theo lời Epstein, “Cô ấy trông vẫn ổn, và bình thường. Cô ấy có tâm trạng tốt, và đang nói về việc chuẩn bị gì đó thật đặc biệt cho sinh nhật thứ ba mươi vào tháng sau.”
Megan được nhìn thấy bởi một người làm chứng đi bộ qua trạm Witney lúc khoảng bảy giờ muời lăm vào tối thứ bảy.
Megan không có người thân trong khu vực. Cả hai bố mẹ của cô đã chết.
Megan không có việc làm. Cô ấy từng quản lí một tiệm trưng bày nghệ thuật ở Witney nhưng nó đã đóng cửa từ tháng Bốn năm ngoái. (Tôi biết là Megan làm nghệ thuật mà.)
Scott là một nhân viên tư vấn IT. (Tôi không thể tin được Scott là một người tư vấn IT.)
Megan và Scott đã cưới nhau được ba năm; họ sống trong ngôi nhà trên đường Blenheim từ tháng Một năm 2012.Theo tờ Báo Hằng Ngày, ngôi nhà của họ trị giá 400,000 pao.
Khi đọc những thứ này, tôi biết là mọi thứ đang có vẻ rất tồi tệ đối với Scott. Không chỉ bởi vì vụ cãi nhau, mà còn cả những việc khác: khi có chuyện xấu xảy ra với một người phụ nữ, cảnh sát sẽ điều tra chồng hoặc bạn trai đầu tiên. Mặc dù vậy, trong trường hợp này, cảnh sát không biết toàn bộ sự thật về anh bạn trai.
Có thể tôi là người duy nhất biết sự tồn tại của người bạn trai.
Tôi lục lọi trong túi tìm một mẩu giấy. Trên mặt sau của tờ giấy bọc hai chai rượu, tôi viết ra một danh sách những lời giải thích có khả năng nhất về vụ mất tích của Megan Hipwell:
1. Cô ấy có cãi vã với bạn trai, người mà tôi sẽ gọi là B.
2. B đã hãm hại cô.
3. Scott đã hãm hại cô.
4. Đơn giản là cô ấy chỉ muốn rời bỏ chồng mình và sống ở một nơi khác.
5. Một người khác không phải B hay Scott đã hãm hại cô.
Tôi nghĩ trường hợp đầu tiên là dễ xảy ra nhất, và số bốn cũng vậy, vì Megan là một người phụ nữ tự lập và ngang ngạnh, tôi chắc vậy. Và nếu cô ấy có một mối tình, có lẽ cô ấy cần đi đâu đó để thanh thản đầu óc. Năm chắc không thể xảy ra, vì bị giết bởi một người lạ mặt thường không phổ biến cho lắm.
Cái u trên đầu tôi đang nhói lên, và tôi không thể ngừng nghĩ đến vụ cãi lộn tôi đã chứng kiến, hoặc đã tưởng tượng, hoặc mơ đến vào tối thứ bảy. Khi đoàn tàu đi qua ngôi nhà của Megan và Scott, tôi nhìn lên. Tôi có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong đầu tôi. Tôi đang cảm thấy hưng phấn. Tôi đang cảm thấy sợ hãi. Cửa sổ của số mười lăm phản chiếu ánh nắng mặt trời buổi sớm, như thể một con mắt vô hình.
Buổi tối
Tôi đang ngồi yên trên ghế khi điện thoại reo lên. Là Cathy. Tôi để chế độ thư thoại.
Cô ấy để lại một tin nhắn: “Rachel à, tớ chỉ gọi xem cậu có ổn không thôi.” Cô ấy đang lo lắng cho tôi, vì chuyện với chiếc taxi. “Tớ chỉ muốn nói là tớ rất xin lỗi, cậu biết đấy, về chuyện hôm trước, về việc cậu chuyển đi. Tớ không nên nói vậy. Tớ đã cư xử thái quá. Cậu có thể ở lại tới chừng nào cậu muốn.” Có một đoạn ngắn quãng dài và cô nói tiếp, “Gọi cho tớ. Và về thẳng nhà nhé, Rach, đừng đến quán rượu.”
Tôi cũng không định làm vậy. Tôi đã muốn một chai rượu vào bữa trưa; tôi thèm muốn có một chai sau chuyện xảy ra ở Witney sáng nay. Mặc dù vậy, tôi đã không uống, vì tôi cần giữ tỉnh táo. Đã rất lâu kể từ lần cuối tôi quan tâm đến chuyện gì đó đáng để giữ tỉnh táo.
Mọi việc rất lạ, sáng nay, chuyến đi của tôi đến Witney. Tôi cảm thấy như tôi chưa đến đó từ lâu rồi, mặc dù tất nhiên mới chỉ có vài ngày. Nó như thể trở thành một nơi hoàn toàn khác vậy, một ga tàu khác trong một thị trấn khác. Tôi cũng là một người khác so với người đã đến đây tối thứ bảy. Ngày hôm nay, tôi cứng cáp và tỉnh táo, nhận thức được những tiếng động, ánh sáng và cả nỗi sợ tìm kiếm ra điều gì đó.
Tôi đang xâm phạm. Đó là điều tôi đang cảm nhận sáng nay, vì đây là lãnh thổ của họ, Tom và Anna, Scott và Megan. Tôi là người ngoài cuộc, tôi không thuộc về nơi này, nhưng mọi thứ vẫn quen thuộc đối với tôi. Xa khỏi ga tàu, chỉ quá quầy bán báo Roseberry Avenue một đoạn, cách nửa dãy nhà, và bên phải mái vòm là con đường dẫn đến một đường hầm tối tăm dành cho người đi bộ bên dưới đường ray, và ở bên trái đường Blenheim, hẹp và có một hàng cây là những bậc thềm đẹp đẽ. Cảm giác như lại được về nhà: không chỉ một nhà nào đó mà là ngôi nhà thời thơ ấu, một nơi đã bị bỏ đi một thời gian; đó là những sự quen thuộc khi leo lên cầu thang và biết rõ cái nào bị nứt.
Sự quen thuộc không chỉ ở trong đầu, nó được khắc vào xương tủy tôi; những kí ức máu thịt. Sáng nay, khi tôi đi ngang qua đường hầm, ngay chỗ lối vào, bước đi của tôi nhanh dần.
Tôi còn chẳng phải nghĩ đến nó vì cứ đến đoạn này, tôi lại bước nhanh hơn. Mọi buổi tối, khi về nhà, nhất là vào mùa đông, tôi hay đi con đường này, liếc nhìn sang bên phải, chỉ để đảm bảo. Chẳng có ai ở đó – không phải hôm nay – và tôi đứng lại, nhìn vào bóng tối, vì tôi bỗng nhiên có thể nhìn thấy bản thân. Tôi có thể nhìn thấy bản thân cách một vài mét, tựa vào tường, tay che đầu và cả đầu và tay đều đang ứa máu.
Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, tôi chỉ đứng đó, mọi người đi ngang qua tôi khi họ di chuyển tới ga tàu. Tôi không biết nó có thật không. Tại sao tôi lại đi vào đường hầm? Lí do gì khiến tôi đi xuống nơi vừa tối vừa ẩm mà còn hôi hám đó?
Tôi quay lại và tiến tới ga. Tôi không muốn tiếp tục ở đó nữa; tôi không muốn đến trước cửa nhà Megan và Scott. Tôi chỉ muốn đi khỏi đây. Điều gì đó xấu đã xảy ra tại đây, tôi biết.
Tôi trả tiền vé và đi nhanh đến ga tàu, và khi đó, một thứ gì đó vụt qua tôi như tia chớp: lần này không phải là đường hầm, mà là những bậc thang; sẩy chân ở những bậc thang và một người đàn ông cầm lấy tay tôi, đỡ tôi dậy. Người đàn ông trên tàu, với mái tóc đỏ rực. Tôi có thể nhìn thấy anh ta, trong một hoàn cảnh mờ nhạt nhưng không phải một cuộc nói chuyện. Tôi nhớ mình đã cười - cười bản thân, hoặc là thứ gì đó anh ta nói. Anh ta đã đối tốt với tôi, chắc vậy. Gần như là chắc chắn. Điều gì đó xấu đã xảy ra, nhưng tôi không nghĩ là nó liên quan đến anh ta.
Tôi lên tàu và đi đến Luân Đôn. Tôi vào thư viện và ngồi vào bàn máy tính, tìm câu chuyện về Megan. Có một mẩu chuyện nhỏ trên trang Telegraph nói là “một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang giúp cảnh sát thẩm tra“. Chắc là Scott. Tôi không thể tin được anh sẽ hại cô. Tôi biết là anh không làm vậy. Tôi đã thấy họ ở bên nhau; tôi biết họ như thế nào. Họ còn cho số của những người điều tra tội phạm, mà bạn có thể gọi nếu có thông tin gì. Tôi định sẽ gọi trên đường về, từ một chiếc điện thoại công cộng. Tôi sẽ nói cho họ về B, về những gì tôi đã nhìn thấy.
Điện thoại của tôi reo lên khi đoàn tàu đang tiến vào Ashbury. Lại là Cathy. Cô gái tội nghiệp, cô ấy thật sự lo lắng cho tôi.
“Rach? Cậu đang trên tàu à? Cậu có đang về nhà không?” Giọng cô ấy có vẻ lo lắng.
“Ừ, tớ đang tren đường về” tôi nói với cô. “Tớ sẽ về trong mười lăm phút nữa.”
“Cảnh sát đang ở đây, Rachel” cô nói, và cơ thể tôi lạnh toát. “Họ muốn nói chuyện với cậu.”